Ôn Ninh bị sự lạnh lẽo đánh thức, sau khi bị bắt cóc, cô liền bị ném xuống đất.
Bây giờ thời tiết lạnh như vậy, gió lạnh đã sớm xuyên vào quần áo của cô, cái lạnh thấu xương khiến cô đau khổ mở mắt ra.
Đập vào mắt cô là một công trường bỏ hoang đổ nát, những bức tường ở xung quanh sớm đã sụp đổ, gió từ bốn phương tám hướng thổi tới, trong không khí dường như còn có một mùi mục nát rất khó ngửi.
Bây giờ Ôn Ninh không chịu nổi việc này, cô cong người lên nôn thốc nôn tháo.
Nghe thấy động tĩnh, những kẻ canh gác đang ăn uống ở một bên đi tới, thấy cô đã tỉnh, bọn họ cười lạnh: “Người phụ nữ của Lục Tấn Uyên cũng yếu đuối thật đấy, mới có thể này mà đã chịu không nổi rồi sao?”
Ôn Ninh nên một hồi, hôm nay cô vốn chưa ăn thứ gì, bây giờ cũng chỉ là nôn ra nước chua mà thôi.
Nghe thấy âm thanh, cô ngẩng đầu nhìn người đó một cái, thì lại nhìn thấy Lưu Mộng Tuyết đang ở một bên mỉm cười trên sự đau khổ của cô. Bọn chúng là muốn bắt người để uy hiếp Lục Tấn Uyên?
Ôn Ninh nhanh chóng ý thức được tình hình của mình, cô buộc mình phải bình tĩnh lại.
"Nhìn gì mà nhìn!” Lưu Mộng Tuyết nhìn thấy Ôn Ninh thì tỏ ra khó chịu, cô ta hét lên với cô xong thì nhìn về phía anh Long nịnh nọt: "Anh Long, người phụ nữ của Lục Tấn Uyên đã bắt được rồi, có phải là tôi có thể đi rồi không?"
“Đi? Cô nghĩ chỗ của tôi là khách sạn sao, nói tới là tới, nói đi là đi.”
Anh Long cười lạnh một tiếng: “Nếu như đã có hai người các cô, không bằng một lát nữa chúng ta xem xem Lục Tấn Uyên sẽ chọn ai!"
Nói xong, Lưu Mộng Tuyết bị trói lại, ném vào cùng với Ôn Ninh. Lúc này Ôn Ninh mới hiểu được, hóa ra là Lưu Mộng Tuyết bị bắt trước. Rồi sau đó, cô ta vì muốn bảo toàn bản thân nên mới kéo cô vào.
"Anh Long, sao anh có thể không giữ chữ tín! Mau thả tôi ra ngoài!”
"Không sai, cô ta chính là người phụ nữ của Lục Tấn Uyên, tuyệt đối đừng tha cho cô ta” Ôn Ninh bình tĩnh lại, nghe thấy tiếng kêu quỷ quái của cô ta, cô cũng không khách sáo, liền kéo theo cô ta xuống nước.
Lưu Mộng Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn cô, nhưng cô ta đã bị bịt miệng lại, không thể nói gì được nữa.