Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 87: 87: Thú Vui Độc Ác Của Cậu Cố





Cả khuôn mặt bà ta tràn đầy nước mắt, khóc đến nỗi ruột gan đứt từng khúc, ông cụ Ôn và Ôn Minh Viễn lại không có lấy một chút xúc động nào.

Hai người đều là người thông minh.

Trước kia chưa từng nghi ngờ bởi vì Bạch Hải Đường là người thân cận nhất đối với bọn họ, bọn họ tin tưởng Bạch Hải Đường.

Bây giờ bọn họ đã biết rõ ràng Bạch Hải Đường không có khả năng sinh con lại nói dối rằng lúc trước vì ba đứa con của Ôn Minh Viễn mà bà ta không chịu sinh con của chính mình.

Bà ta đã đánh mất đi sự tin tưởng của ông cụ Ôn và Ôn Minh Viễn, gieo mầm mống của sự nghi ngờ vào trong lòng hai người họ.

Sau đó Cố Thời Mộ nói ra đủ điều khác thường trong việc giao du qua lại giữa bà ta và Thôi Hân Đồng.

Ông cụ Ôn tôn trọng bà ta bởi vì ông ta yêu thương người vợ chính của mình.

Tình yêu của Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh cũng giống như một phiên bản của ông ta và vợ mình.

Từ nhỏ ông ta và vợ đã quen biết nhau, thanh mai trúc mã nảy sinh tình cảm, sinh ra ba đứa con, tình cảm vẫn nồng nàn giống như cặp vợ chồng son.

Sau đó bọn họ có được đứa con thứ tư.

Trước khi vợ ông ta còn chưa qua đời, gia đình ông ta giống như phần lớn những gia đình nhỏ hạnh phúc trên thế gian, cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua đơn giản mà hạnh phúc.


Bận rộn chuyện công việc, trong nhà lại có người vợ đảm đang đồng điệu về tâm hồn với mình, những đứa con dễ thương thông minh.

Chỉ cần nghĩ đến vợ con, ông ta vốn đang cực kỳ mỏi mệt không còn sức lực gì cũng ngay lập tức tràn trề sức sống.

Nhưng sau đó, vợ ông ta đã qua đời, dường như đã mang đi một nửa thế giới của ông ta.

Trong thế giới của ông ta không còn niềm vui tiếng cười, không còn ánh sáng, chỉ còn lại sự cô đơn và bóng tối.

Sau đó bởi vì Bạch Hải Đường vẫn luôn chăm sóc ba đứa con của mình, có lần ông ta uống rượu say đã coi Bạch Hải Đường trở thành vợ ông ta, tiếp xúc thân mật với bà ta.

Ông ta có thể nhìn ra sự ái mộ của Bạch Hải Đường đối với mình, mà ba đứa con của ông ta cũng thật sự cần có người chăm sóc, vì thế ông ta bèn thử thăm dò nói mình bằng lòng chịu trách nhiệm với Bạch Hải Đường.

Sau khi Bạch Hải Đường gật đầu đồng ý, ông ta đã cưới bà ta làm vợ.

Lúc mới đầu, quả thực ông ta rất mâu thuẫn với Bạch Hải Đường, không muốn để bà ta sinh con cho mình.

Ông ta sợ sau khi bà ta sinh đứa con của mình ra sẽ bạc đãi con trai của ông ta và người vợ chính.

Nhưng sau đó ông ta dần dần có tình cảm với Bạch Hải Đường, ông ta thương tiếc bà ta nên đã ám chỉ bà ta để cho bà ta sinh ra một đứa con của chính mình.

Nhưng Bạch Hải Đường lại nói bà ta gả cho ông ta đã là chuyện rất có lỗi với chị gái rồi, đã rất thiệt thòi cho chị gái, bà ta không thể nào lại sinh con với ông ta, chia sẻ tình cảm bố con với con trai của chị.


Bà ta nói cháu trai và con trai ruột đều giống nhau cả, cuộc đời này ba anh em Ôn Minh Viễn chính là con trai ruột của bà ta, bà ta sẽ đối xử với ba anh em bọn họ như con ruột của mình.

Những lời hứa hẹn này, bà ta cũng thật sự làm được.

Mấy năm nay bà ta thủy chung không mang thai đứa con nào của bản thân, đối xử với ba anh em Ôn Minh Viễn cũng thật sự càng thêm yêu thương, hơn cả con ruột.

Vì vậy ông ta kính trọng Bạch Hải Đường, cũng không cho phép ba anh em Ôn Minh Viễn có một chút hành vi ngỗ nghịch bất hiếu nào đối với Bạch Hải Đường.

Nhưng mà đến hôm nay ông ta mới biết mọi chuyện đều là giả dối.

Bạch Hải Đường không phải bởi vì gả cho ông ta, hổ thẹn với vợ ông ta nên không muốn sinh con mà là bà ta không sinh con được.

Bà ta vẫn luôn đi tìm thầy tìm thuốc chữa trị bệnh vô sinh của mình, chỉ là vẫn mãi không chữa được mà thôi.

Ông ta và Bạch Hải Đường là vợ chồng sống với nhau nhiều năm như vậy, sớm chiều bên nhau, lần đầu tiên ông ta biết thì ra Bạch Hải Đường trong cảm nhận của ông ta dịu dàng tốt bụng như thế lại là một người phụ nữ dối trá tâm cơ, lòng dạ thâm sâu đến như vậy.

Ông ta nhìn Bạch Hải Đường với một ánh mắt đầy vẻ phức tạp, cảm thấy mình và bà ta tuy đã quen biết nhau lâu, còn làm vợ chồng với nhau bao nhiêu năm, thế mà ông ta lại chưa từng thật sự hiểu bà ta…
So với tâm trạng phức tạp của ông cụ Ôn, tình cảm của Ôn Minh Viễn lại càng thẳng thắn hơn.

Có lẽ đối với Bạch Hải Đường, ông cụ Ôn còn có yêu có hận, nhưng mà người mẹ ruột trong cuộc đời của Ôn Minh Viễn là người không thể thay thế.


Bạch Hải Đường có đối xử tận tâm thế nào với ông, có tốt thế nào đi nữa cũng không thể so được với mẹ ruột của mình.

Lúc mẹ ruột ông qua đời, ông đã hơn mười tuổi, đã có thể nhớ được chuyện này.

Trông có vẻ như bề ngoài Bạch Hải Đường vô cùng dốc lòng dốc sức yêu thương bọn họ, nhưng sự yêu thích và yêu thương xuất phát từ nội tâm của người mẹ ruột đối với anh em bọn họ khác hoàn toàn với bà ta.

Làm một người dì, người mẹ kế không thể quá mức nghiêm khắc, Bạch Hải Đường đủ tư cách.

Nhưng mà đó chỉ là đối với người dì, mẹ kế mà thôi.

Còn so sánh với một người mẹ ruột thịt, tất cả những tình cảm mà Bạch Hải Đường bỏ ra cũng chỉ nhạt nhòa giống như giọt nước còn lại nhỏ xuống đất sau cơn mưa.

Ôn Minh Viễn mãi mãi nhớ về vẻ mặt của mẹ ruột bọn họ khi nhìn ba anh em giống như bọn họ chính là báu vật trân quý, khiến cho người ta yêu thích nhất trên cuộc đời này.

Ba anh em bọn họ, cho dù là ai va chỗ nào chạm chỗ nào, hoặc là đau đầu cảm cúm hắt hơi, mẹ của bọn họ cũng sẽ ân cần hỏi han, sốt sắng không thôi.

Đó mới là sự quan tâm thật sự, là sự quan tâm hận không thể lấy bản thân mình ra chịu thay, chứ không phải là sự quan tâm cố ý thể hiện ra bên ngoài của Bạch Hải Đường để chứng tỏ bà ta cũng yêu thương quan tâm bọn họ.

Ông vẫn cứ nghĩ mẹ của mình qua đời là do ngoài ý muốn.

Mãi cho đến hôm nay ông mới biết được, mẹ của ông rất có khả năng không phải chết bất ngờ mà là bị người ta tính kế.

Mà người hại chết mẹ của bọn họ rất có khả năng chính là dì của bọn họ.

Nguyên nhân hại chết mẹ của ông là vì bà ta ái mộ anh rể của mình, hơn nữa bà ta không thể sinh con.


Gả cho anh rể, bà ta có chồng, cũng có cả con, vẹn cả đôi đường… lại thể hiện được lòng tốt bụng.

Ông nhìn chằm chằm Bạch Hải Đường, trong mắt đã không còn là gió lốc cuồn cuộn mà là hận ý điên cuồng.

Bạch Hải Đường bị ông nhìn đến mức nổi cả gai ốc, liều mạng lắc đầu với ông: “Minh Viễn, con phải tin dì, dì thật sự không hại chết mẹ con.

Mẹ con là chị ruột của dì, dì và mẹ con là chị em tình thâm.

Dì đâu có phải là súc sinh, làm sao mà dì có thể hại chết chính chị gái ruột của mình được chứ? Con đừng nghe câu chuyện mà Cố Thời Mộ bịa ra, tất cả những lời cậu ta nói đều là ăn nói vớ vẩn, cố ý châm ngòi ly gián tình cảm của chúng ta, vu oan hãm hại dì.

Cậu ta không hề có một chút chứng cứ nào cả, con đừng tin lời cậu ta nói.”
Cố Thời Mộ khẽ cười: “Người có mối thù giết mẹ với ông đâu có phải là tôi, tôi chỉ có hứng thú kể lại chuyện xưa thôi.

Còn về chuyện tìm chứng cứ, tôi tin rằng chủ tịch Ôn còn thấy hứng thú hơn tôi đó.”
Cánh tay anh từ vòng eo của Đường Dạ Khê đáp lên bả vai cô: “Khê Khê, thời gian không còn sớm nữa, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ nằm trong lòng mấy người Vãn Phong chắc chắn không thể nào thoải mái bằng ngủ trên giường được.

Chi bằng chúng ta trở về phòng cho khách đi?”
Tuy rằng quen biết không lâu nhưng đối với thú vui độc ác của vị Cố Thời Mộ này, Đường Dạ Khê lại xem như đã hiểu rất sâu sắc.

Chuyện mà vị họ Cố này thích làm nhất chính là muốn đẩy người khác vào trong nước sôi lửa bỏng sau đó anh sẽ thoải mái rời đi.

Cô giống như đang nuông chiều Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ, buồn cười nhẹ nhàng lắc đầu, lại gật đầu nói: “Được, chúng ta đi nghỉ ngơi.”
Ôn Huyền Dương nhìn ông cụ Ôn, lại nhìn sang bố mình, sau khi thấp giọng dặn dò Ôn Huyền Cảnh và Ôn Huyền Trừng, anh ấy bước tới bên cạnh Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê: “Khê Khê, cậu Cố, tôi đưa hai người tới phòng cho khách.”
Đường Dạ Khê hơi mỉm cười với Ôn Huyền Dương, khẽ gật đầu nói: “Làm phiền rồi.”.