Tuy rằng trong lòng bà đã có một đáp án chắc chắn, nhưng mà bà vẫn rất muốn Ôn Minh Viễn nói cho bà biết, không phải đâu, bà đoán sai rồi.
Ôn An An không phải là con gái của Đường Linh Lung, chỉ là không cẩn thận ôm nhầm con gái của nhà người khác mà thôi.
Ai mà bằng lòng nuôi dưỡng đứa con của kẻ thù chứ?
Ai mà muốn đứa con gái mình đã nuôi nấng cẩn thận dạy dỗ hơn hai mươi năm lại chính là con của kẻ thù mà mình hận nhất?
Như vậy quá tàn nhẫn rồi.
Bây giờ bà không muốn nghe bất kì điều gì cả, chỉ muốn nghe chồng của mình nói với mình, bà đoán sai rồi.
Nhưng mà bà vô cùng thất vọng.
Ngay cả nguyên nhân cùng cả quá trình bà đều đoán đúng hết, nếu như lúc này Ôn Minh Viễn còn lừa bà nữa, sau này bà sẽ hận Ôn Minh Viễn.
Ôn Minh Viễn yêu bà, không nỡ làm tổn thương bà.
Ông chỉ có thể ôm bà, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng… Thủy Tinh, An An là con gái của Đường Linh Lung…”
“Không…” Ôn An An ngồi ở bên cạnh Ôn Huyền Triệt rét run, kêu lên một tiếng thảm thiết.
Đường Tiểu Thứ bị dọa sợ run rẩy, Đường Tiểu Sơ giơ tay bịt hai tai cậu bé lại.
Cố Thời Mộ vỗ về thân hình bé nhỏ của Đường Tiểu Thứ, ôm cậu bé ngồi lên đùi mình, cúi đầu hôn cậu bé: “Đừng sợ, bố ở đây mà.”
Đường Tiểu Thứ ngẩng mặt mỉm cười ngọt ngào nhìn anh, nép vào lòng anh, giơ hai tay ngắn ngủn ôm lấy eo anh, nghiêng đầu tò mò nhìn Ôn An An.
Đương nhiên là cậu bé biết Ôn An An.
Trong cảm nhận của cậu bé, Ôn An An và Đường Cẩm Y cùng đáng ghét như nhau.
Tuy rằng Ôn An An xinh đẹp hơn Đường Cẩm Y, nhưng mà Ôn An An và Đường Cẩm Y đều giống nhau ở điểm hất mặt vênh váo nhìn cậu bé và anh trai cậu, cứ như thể hai anh em các cậu là rác rưởi vậy.
Cậu bé không thích ánh mắt của hai người này, trước kia nhìn thấy hai người họ, cậu bé và anh trai đều trốn cách xa bọn họ.
Đường Cẩm Y và Ôn An An trước kia luôn trang điểm xinh đẹp giống như những cô công chúa nhỏ, được tất cả mọi người chú ý tung hô.
Nhưng mà hôm nay Ôn An An lại vô cùng chật vật.
Giống như tất cả trang sức quần áo đẹp đẽ trên người đều đã bị người ta lột ra, chỉ còn lại thân xác thảm thương.
Giờ phút này Ôn An An đau đớn giống như phải chịu khổ hình chém thành trăm mảnh.
Một câu nói “Đúng, con bé là con gái của Đường Linh Lung” của Ôn Minh Viễn kia đã tuyên cô ta phải nhận bản án tử hình, đẩy cô ta vào vực thẳm đau khổ.
Hơn mười phút trước cô ta vẫn là cô chủ, là thiên kim duy nhất của nhà họ Ôn, được bố mẹ yêu thương, anh trai chiều chuộng.
Hơn mười phút sau, cô ta đã trở thành con gái của người phụ nữ mà nhà họ Đường hận nhất.
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục chắc cũng chỉ như thế này mà thôi.
Vậy mà cô ta lại là con gái của Đường Linh Lung.
Không.
Không thể như vậy.
Nếu như bị người ngoài phát hiện, cuộc đời này của cô ta sẽ bị phá hủy.
Cô ta lảo đảo bổ nhào tới trước mặt Ôn Minh Viễn, khóc toáng lên: “Bố, mẹ, đây là giả dối, chắc chắn mọi người đã bị người ta lừa rồi, con là con gái của bố mẹ mà! Con sinh ra ở trong nhà này, lớn lên ở cái nhà này, con và mọi người ở bên nhau hơn hai mươi năm sớm chiều kề cận, con gọi hai người là bố mẹ hơn hai mươi năm, sao mà con có thể không phải là con gái của hai người được chứ?”
“Không ai lừa bố mẹ cả.
Khê Khê là con gái của bố mẹ, con là con gái của Đường Linh Lung, đây chính là sự thật…” Ôn Minh Viễn thở dài một tiếng, giơ tay về phía Ôn Huyền Dương.
Ôn Huyền Dương đưa cho ông một túi tài liệu, bên trong đựng tất cả các chứng cứ: Giám định huyết thống, ảnh chụp Đường Dạ Khê và mẹ ruột của ông hồi còn trẻ tương tự nhau, còn có cả những lời nói xác thực của những nhân chứng đã từng nghe thấy Đường Linh Lung say xỉn đã nói ra những lời ngông cuồng, nói rằng đám người nhà họ Đường là lũ ngu xuẩn, con gái của bà ta mới là công chúa thật sự.
Ôn An An hoàn toàn không nhìn kỹ, chỉ lướt nhìn qua loa đã quăng tất cả mọi thứ xuống đất, nhìn về phía Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh đầy vẻ cầu xin, lắc đầu không ngừng nói: “Bố mẹ, những thứ này đều có thể làm giả được, chỉ có tình cảm giữa chúng ta mới là thật thôi.
Bố mẹ, chúng ta đã làm bố con mẹ con với nhau hơn hai mươi năm nay, con cũng gọi hai người là bố mẹ hơn hai mươi năm, làm sao mà con có thể không phải là con của bố mẹ được chứ? Con mặc kệ…”
Cô ta khóc lóc nhào vào trong lòng Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh, hai tay gắng sức ôm chặt lấy bọn họ: “Bố mẹ, con chính là con gái của hai người, hai người cũng là bố mẹ ruột của con.
Hai người đã nuôi con hơn hai mươi năm, chúng ta chắc chắn là ruột thịt của nhau.
Mặc kệ bọn họ đưa chứng cứ gì con cũng không tin.”
Đường Thủy Tinh dùng sức đẩy cô ta ra, nhặt tài liệu rơi trên mặt đất lên, lật xem từng tờ một.
Mỗi một từ một chữ, bà đều đọc vô cùng cẩn thận.
Lúc bà đọc đến những lời nói mà sau khi Đường Linh Lung say xỉn đã nói ra, bà căm hận đến nỗi răng gần như nghiến chặt vào nhau.
Bà thật ngu ngốc.
Quá ngu ngốc.
Nhiều năm như vậy, bà vẫn luôn nuôi con thay cho kẻ mà bà hận nhất.
Còn con gái của bà lại bị Đường Linh Lung sỉ nhục ngược đãi, suýt chút nữa bị hại chết ở đầu đường…
Làm sao mà bà có thể ngu ngốc như vậy chứ?
Bà nắm chặt lấy tài liệu trong tay, cả người run rẩy dữ dội, ngước mắt nhìn về phía Đường Dạ Khê đang ngồi ở phía đối diện mình, cánh môi rung rung, cuối cùng mới nói ra một tiếng: “Xin lỗi con…”
Đường Dạ Khê nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô không hận vợ chồng Ôn Minh Viễn.
Bọn họ cũng là người bị hại.
Ba chữ giống như mở cửa cho cảm xúc tuôn trào, Đường Thủy Tinh vẫn luôn khống chế cảm xúc đau khổ của mình cuối cùng cũng đau đớn khóc thành tiếng.
Bà loạng choạng lao tới trước mặt Đường Dạ Khê, ra sức ôm thật chặt lấy cô gào khóc nói: “Mẹ xin lỗi… Khê Khê, mẹ xin lỗi, mẹ rất xin lỗi.
Mẹ quá ngu ngốc, quá ngốc… Lúc con ở trong bụng mẹ, mẹ đã không chăm sóc tốt cho con, hại con vừa mới sinh ra đã bị người ta bế đi đưa vào lồng ấp… Con đã rất đáng thương rồi mà mẹ còn không bảo vệ tốt cho con, để con bị người đàn bà tâm địa độc ác kia tráo đổi.
Xin lỗi con… xin lỗi con… mẹ xin lỗi….”
Khóc mãi đến nỗi bà chỉ còn một hơi thở mong manh.
Bố con Ôn Minh Viễn bị dọa sợ hết hồn.
Không đợi bọn họ phân phó, bác sĩ gia đình đã lao tới cấp cứu cho Đường Thủy Tinh.
Lại cho uống thuốc sơ cứu, lại xoa ấn vỗ ngực, cuối cùng Đường Thủy Tinh cũng thở được ra một hơi.
Trong lòng Ôn Minh Viễn vẫn còn sợ hãi, ôm chặt lấy bà, trong mắt cũng ngân ngấn nước mắt: “Thủy Tinh, em bình tĩnh lại một chút.
Chúng ta đã tìm được con gái về rồi, sau này thời gian còn dài, chúng ta cứ từ từ bù đắp cho con bé.
Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.
Hiện giờ điều quan trọng nhất chính là thân thể của em, nếu như em không chống đỡ được vậy thì sau này con gái của chúng ta phải làm sao đây? Con cái của chúng ta sau này phải làm sao? Vì chúng nó, em nhất định phải bảo vệ tốt chính mình.”
Đường Thủy Tinh cũng không muốn bản thân ngã xuống.
Bà không thể chết được.
Người đàn bà Đường Linh Lung ác độc kia còn chưa nhận báo ứng, làm sao mà bà có thể chết được chứ?
Bà phối hợp uống thuốc, hít sâu thả lỏng tâm trạng, để cho bản thân bình tĩnh lại.
Giày vò hơn mười phút, cuối cùng trên mặt bà cũng có huyết sắc, hô hấp và nhịp tim cũng dần dần bình ổn.
Ôn Minh Viễn sợ tới mức quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh, bốn anh em Ôn Huyền Dương cũng không khá hơn ông là bao.
Ôn Huyền Triệt không nhịn được nói: "Bố, tình trạng của mẹ không tốt lắm, hôm nay chúng ta đừng nói chuyện nữa nhé? Trước tiên ăn cái gì đó, ăn xong rồi đi nghỉ ngơi đã.
Có chuyện gì, ngày mai chúng ta sẽ nói sau."
Ôn Minh Viễn trầm ngâm một chút, gật đầu nói: "Cũng được, ăn cơm trước đi."
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, mọi người cùng ngồi xuống.
Ôn An An đờ đẫn ngồi ở vị trí vốn dĩ của cô ta, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi..