Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 60: 60: Cái Gì Cũng Không Đúng





Anh ấy cúp điện thoại rồi ấn huyệt thái dương, đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.

Trợ lý riêng kiêm vệ sĩ của anh ấy ngay lập tức nghênh đón: "Cậu chủ, máy bay đã sẵn sàng."
Anh ấy gật đầu: "Xuất phát."
Chỉ vài phút trước khi Ôn Huyền Triệt gọi cho anh ấy, anh ấy đã nhận được cuộc gọi từ Đường Cẩm Y.

Qua điện thoại, Đường Cẩm Y khóc không ra hơi, nói rằng cô ta đã bị bố và em trai của anh ấy đuổi ra khỏi nhà.

Anh ấy đã vô cùng bàng hoàng.

Trong gia đình họ, những người yêu thương Đường Cẩm Y nhất chính là bố và em trai Đường Cẩm Địch.

Vậy mà bố và em trai của anh ấy lại nỡ lòng đuổi Đường Cẩm Y ra khỏi nhà, quả thực anh ấy hoài nghi lỗ tai mình đã có vấn đề.

Anh ấy hỏi lý do nhưng Đường Cẩm Y không chịu nói mà chỉ khóc lóc và cầu xin anh ấy giúp cô ta.

Anh ấy an ủi Đường Cẩm Y vài câu rồi cúp điện thoại và gọi điện cho bố trước.

Bố anh ấy không chịu nói gì, chỉ nói chờ sau khi gặp mặt sẽ giải thích cho anh ấy.

Anh ấy lại gọi điện cho em trai mình.

Em trai vừa khóc vừa hùng hùng hổ hổ nói gì đó, nghe giọng nói thì là uống say rồi.

Chắc chắn là đã xảy ra chuyện.

Hơn nữa còn là chuyện lớn.

Tâm trạng anh ấy trở nên bất an, lập tức ra lệnh cho người chuẩn bị một máy bay tư nhân.


Khi anh ấy vừa bàn giao công chuyện xong, đang chuẩn bị rời đi thì Ôn Huyền Triệt gọi tới.

Những lời nên nói, anh ấy cũng đã nói hết với Ôn Huyền Triệt.

Về việc có nghe hay không thì đó là việc của Ôn Huyền Triệt.

Cô, dượng của anh ấy, cùng với Ôn Huyền Dương và Ôn Huyền Cảnh đều là người có thể xử lý mọi chuyện, anh ấy không lo lắng lắm.

Anh ấy vẫn đi xem chuyện gì đã xảy ra với bố, em trai và em gái mình trước.

Khoảng cách giữa nước W và Dạ Đô không quá xa, đi máy bay chỉ mất hơn hai tiếng đồng hồ đã tới nơi.

Anh ấy tìm thấy bố mình trong phòng làm việc ở biệt thự của họ.

Nhìn thấy vẻ mặt suy sụp của bố mình, mới mấy ngày không gặp mà trông bố già hơn nhiều.

Anh ấy sửng sốt: "Bố, bố sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Bố của anh ấy là một nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh.

Khí chất, dáng người, ngoại hình và tài năng của bố đều nổi bật trong giới thượng lưu.

Bố trong cảm nhận của anh ấy vẫn luôn hăng hái, bình tĩnh tự nhiên.

Anh ấy chưa bao giờ thấy bố suy sụp như vậy.

Đường Lẫm Nhiên không nói chuyện, lẳng lặng đưa tài liệu trên bàn cho anh ấy.

Đường Cẩm Tiêu nhanh chóng nhận lấy.

Sau khi xem xong, anh ấy đã hiểu tất cả mọi thứ.


"Đồ đê tiện!” Anh ấy giận dữ chửi rủa một câu, ném tập tài liệu lên bàn.

Thảo nào mà sắc mặt của bố lại khó coi như thế.

Chắc chắn bố đã cảm thấy ghê tởm đến chết đi được.

Vốn tưởng rằng Hình Dũng Toàn là ân nhân cứu mạng của em trai nên bố mới cưới Hình Bội Trân, một người muốn ngoại hình không có ngoại hình, muốn tài hoa cũng không có tài hoa.

Bố lại còn sinh một cô con gái với Hình Bội Trân.

Cuối cùng, sự thật hóa ra chỉ là một hồi âm mưu.

Dù là bất cứ ai cũng sẽ thấy ghê tởm tột độ.

Đường Lẫm Nhiên cười khổ: "Đường Linh Lung nói đúng.

Những người nhà họ Đường đều là đồ ngu xuẩn!"
Khi mọi chuyện lan truyền ra ngoài, ông ta sẽ trở thành trò cười lớn nhất năm nay.

Ông ta sẽ đứng thứ nhất.

Em gái và em rể của ông ta sẽ đứng thứ hai.

Từ nay về sau, anh em bọn họ sẽ không còn mặt mũi nào gặp mọi người nữa.

"Bố, bố đừng nghĩ như vậy." Đường Cẩm Tiêu an ủi ông: "Người nên áy náy và xấu hổ, cảm thấy không còn mặt mũi gặp người khác là Hình Bội Trân và Đường Linh Lung mới đúng.

Gia đình chúng ta và gia đình cô đều là nạn nhân."

Đường Lẫm Nhiên cười khổ: "Nhưng mọi người sẽ cười nhạo chúng ta là đồ ngu xuẩn!"
“Chúng ta chỉ là người có tấm lòng lương thiện, không ngờ rằng lòng người lại có thể ác độc đến vậy.” Đường Cẩm Tiêu đưa tay lên nắm lấy vai ông ta: “Bố, những người tốt bụng sẽ thông cảm cho cảnh ngộ của chúng ta, người độc ác sẽ cười nhạo chúng ta là đồ ngu xuẩn.

Chúng ta không cần quan tâm đến suy nghĩ của người độc ác."
Đường Lẫm Nhiên ngẩng đầu nhìn con trai cả, cười khổ lắc đầu: "Quên đi...!Bố không sao, chỉ là nhất thời vẫn chưa bình tĩnh lại được, qua mấy ngày nữa là tốt thôi...!Phải rồi, lúc nãy dượng của con đã gọi điện thoại đến, nói kết quả giám định quan hệ huyết thống đã có..."
Đường Cẩm Tiêu hỏi: "Kết quả giám định quan hệ huyết thống của dượng và Khê Khê sao?"
Đường Lẫm Nhiên gật đầu.

“Kết quả thế nào?” Đường Cẩm Tiêu nín thở nhìn ông ta.

"Không có gì bất ngờ." Đường Lẫm Nhiên thở dài: "Đường Dạ Khê quả thật là con gái ruột của cô và dượng con..."
Ông ta bóp mi tâm, lắc đầu rồi lại cười khổ: "Này thì tính là chuyện gì chứ? Mấy năm nay cuộc sống của Khê Khê ở nhà chúng ta như thế nào, con cũng rõ rồi đó.

Sau này, người làm cậu như bố biết đối mặt ra sao với Khê Khê đây? Biết đối mặt với cô con thế nào đây?"
Ông ta đập mạnh tay xuống bàn: "Bố rất hận!...!Rất hận! Hình Bội Trân và Đường Linh Lung, người này còn độc ác hơn người kia.

Bố sẽ không bỏ qua cho chúng, bố nhất định phải để cho chúng chết không được tử tế, nhất định!"
"Bố, Khê Khê rất tốt bụng, cô ấy sẽ không trách bố." Đường Cẩm Tiêu an ủi ông ta: "Còn nhiều thời gian, sau này chúng ta sẽ bồi thường thật tốt cho cô ấy."
"Con nói đúng." Đường Lẫm Nhiên nói: "Từ bây giờ, con và Tiểu Địch đều phải chăm sóc tốt cho Khê Khê...!Đúng rồi, bây giờ đừng để cho cô của con biết tin tức này.

Dượng con vẫn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào với cô của con, dượng con đang rất buồn rầu, lo cô của con biết được sự thật thì trái tim sẽ không chịu nổi.

Haiz...!nhà họ Đường chúng ta đã tạo nghiệt gì thế này?"
"Con biết rồi." Đường Cẩm Tiêu nói: "Để con gọi điện thoại cho Khê Khê, xem khi nào Khê Khê có thời gian thì bảo cô ấy đưa Tiểu Sơ và Tiểu Thứ về ăn một bữa cơm."
"Được..." Đường Lẫm Nhiên chua xót nói: "Dù có nói như thế nào thì bố và em trai con cũng nợ con bé một lời xin lỗi, haiz..."
Nếu sớm biết Đường Dạ Khê là cháu ngoại của mình thì ông ta nhất định sẽ yêu thương và chăm sóc con bé thật tốt, sao có thể để Đường Dạ Khê chịu nhiều khổ sở như vậy chứ?
Tuy nhiên, nói đi phải nói lại, nếu sớm biết Đường Dạ Khê là cháu gái của ông ta thì em gái và em rể của ông ta đã tự mình chăm sóc con gái rất chu đáo rồi.

Đường Dạ Khê sẽ không ở nhà họ Đường của ông ta để bị Đường Cẩm Y bắt nạt.

"Đúng rồi, bố, Y Y em ấy..." Đường Cẩm Tiêu cũng nghĩ đến Đường Cẩm Y.

"Hiện tại bố không muốn nghe thấy cái tên này, cũng không muốn gặp nó." Đường Lẫm Nhiên yếu ớt xua tay: "Nó cũng ngu ngốc và xấu xa như Hình Bội Trân vậy.

Nhìn thấy nó thì bố sẽ nghĩ đến Hình Bội Trân.


Nó cũng giống như Hình Bội Trân, đều là sự sỉ nhục của bố!"
"Con biết rồi!" Đường Cẩm Tiêu nhẹ giọng nói: "Con sẽ sắp xếp để cho em ấy ra nước ngoài du học."
"Con xem rồi làm đi." Đường Lẫm Nhiên nói: "Đưa đi xa một chút, càng xa càng tốt.

Cả đời này cũng đừng để nó quay lại, bố không muốn gặp lại nó!"
Đường Cẩm Tiêu thầm thở dài trong lòng.

Đây...!có lẽ là ghét ai thì ghét cả tông ti họ hàng chăng?
Trước kia, mặc dù bố yêu thương Đường Cẩm Y ít hơn anh ấy và em trai, nhưng bố vẫn thật lòng yêu thương cô ta.

Giờ đây, khi biết được âm mưu của Hình Dũng Toàn, dù chỉ liếc mắt nhìn Đường Cẩm Y một cái thì bố anh ấy cũng chẳng bằng lòng.

Cũng đành thế thôi.

Trước kia Đường Cẩm Y đã từng xúc phạm và bắt nạt Đường Dạ Khê bằng đủ mọi cách.

Bây giờ, dượng đã biết Đường Dạ Khê là con gái ruột của mình, ông nhất định sẽ không bỏ qua cho người trước đây đã bắt nạt Đường Dạ Khê.

Hai mẹ con Hình Bội Trân và Đường Cẩm Y đứng mũi chịu sào.

Đưa Đường Cẩm Y đi, cho cô ta đi thật xa cũng tốt.

Sau khi rời khỏi phòng làm việc, anh ấy liên lạc với Đường Cẩm Y trước, nói với cô ta về kế hoạch của mình.

“Cái gì, để cho em ra nước ngoài?” Đường Cẩm Y kinh ngạc hét lên: “Anh cả, tại sao anh lại để em ra nước ngoài? Anh cả, em không ra nước ngoài đâu.

Nếu em đi rồi thì mẹ phải làm sao đây? Anh cả, anh giúp em đi.

Em không đi nước ngoài đâu, em muốn ở cùng với mẹ em!"
Nếu ra nước ngoài, ở nơi đất khách quê người, cô ta chẳng là gì cả.

Ở nhà làm cô chủ nhà họ Đường thoải mái biết bao nhiêu chứ?.