Tên vệ sĩ kia lập tức cúi người xin lỗi: "Xin lỗi cậu hai, là lỗi của tôi."
Đường Cẩm Địch bực mình ra lệnh: "Bảo cô ta cút!"
"Vâng, cậu hai!" Vệ sĩ làm tư thế mời với Đường Cẩm Y: "Cô Đường Cẩm Y.
Mời cô rời khỏi đây."
Đường Cẩm Y kinh ngạc đến ngây người.
Hai mắt cô ta trợn to, nhìn về phía Đường Cẩm Địch với ánh mắt khó tin: "Anh hai, anh bị điên hay là bị ma nhập thế? Em không phải cô chủ trong nhà thì ai mới phải đây? Hơn nữa anh muốn đuổi em đi sao? Anh dựa vào cái gì để đuổi em đi? Đây là nhà của em!"
"Dựa vào cái gì?" Đường Cẩm Địch cười khẩy: "Dựa vào tai nạn xe năm đó là do Hình Dũng Toàn tự biên tự diễn! Dựa vào Hình Dũng Toàn là kẻ thù không đội trời chung của tôi, mà trong người cô chảy dòng máu của Hình Dũng Toàn! Cô là nghiệt chủng mà Hình Dũng Toàn ngấm ngầm bày mưu tính kế bố tôi mới được sinh ra! Đáng nhẽ cô không nên đến thế giới này! Bảo cô cút đã là khách sáo lắm rồi, vì một nửa dòng máu chảy trong người cô cũng giống tôi, nếu không tôi đã trực tiếp bóp chết cô rồi!"
Đường Cẩm Y kinh hãi đến ngây người, sắc mặt dần trở nên trắng bệch, cô ta lắc đầu quầy quậy:
"Không! Không thể thế được! Anh hai, anh đùa gì thế? Ông ngoại em là ân nhân cứu mạng của anh! Tự biên tự diễn cái gì? Bày mưu tính kế gì chứ? Anh hai, anh điên rồi sao?"
Đường Cẩm Địch không có tâm trạng nói nhảm với cô ta, gắt gỏng quát vệ sĩ: "Các người còn chờ cái gì? Còn không cho cô ta cút đi!"
Trong hai cậu chủ một cô chủ của nhà họ Đường, chỉ có tính cách của cậu cả Đường Cẩm Tiêu là tương đối hiền hòa, Đường Cẩm Địch và Đường Cẩm Y đều có tính cách nóng nảy dễ nổi giận.
Đường Cẩm Địch đang nổi nóng, vài tên vệ sĩ không dám chọc anh ta để rước lấy xui xẻo nên vội vàng tiến lên vặn ngược hai tay của Đường Cẩm Y ra phía sau, đẩy cô ta ra ngoài.
Đường Cẩm Y sắp điên rồi, cô ta gắng sức quay đầu nhìn về phía Đường Cẩm Địch, lớn tiếng gào:
"Anh hai, anh sao vậy? Anh hai, em là Y Y mà! Anh hai, em là em gái ruột của anh! Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Các người buông tôi ra, buông tôi ra! Các người có nghe thấy không, đám người hầu chó má các người! Nếu bố tôi biết các người đám đối xử với tôi như vậy, nhất định bố tôi sẽ đánh gãy chân của các người! Các người thả tôi ra, thả tôi ra!"
Đám vệ sĩ mắt điếc tai ngơ, đẩy cô ta ra khỏi cổng biệt thự của nhà họ Đường.
Bọn họ đẩy cô ta ngã xuống đất, rồi xoay người trở về biệt thự.
Cổng chính của biệt thự đóng lại sau lưng cô ta.
Đường Cẩm Y từ dưới đất bò dậy, lảo đảo xông tới liều mạng đập cửa.
Hai tên vệ sĩ đứng gác cạnh cửa, nhưng dù cô ta có đập cửa hay ra lệnh cho bọn họ mở cửa thì họ vẫn thẳng lưng đứng im tại chỗ, không để ý đến cô ta.
Đường Cẩm Y vừa đập cổng vừa gào khóc gọi bố, gọi anh hai.
Không ai để ý đến cô ta.
Cô ta đập nửa tiếng, gọi nửa tiếng, gào khản cả giọng rồi khóc lóc ngồi dưới đất.
Cô ta không hiểu chuyện này là thế nào.
Đột nhiên bầu trời của cô ta sụp xuống.
Mẹ của cô ta bị bắt vào trại tạm giam, luật sư nói ít nhất mẹ cô ta sẽ bị xử ba năm.
Từ trước đến giờ, bố và anh hai không có gì là không làm được, nhưng lần này phải hối hả ngược xuôi, nghĩ mọi cách cũng không thể cứu được mẹ cô ta ra ngoài.
Cô ta nghe nói, mẹ của cô ta bị Đường Dạ Khê hại thành như vậy.
Cô ta cầm vài thứ chuẩn bị đi tìm Đường Dạ Khê, đe dọa Đường Dạ Khê bắt cô buông tha cho mẹ mình.
Nhưng Đường Cẩm Y chưa ra khỏi cửa thì bố và anh hai cô ta đã trở về.
Cô ta cho rằng lần này nhất định bố và anh hai sẽ mang về tin tốt lành.
Nào ngờ chẳng phải tin tốt lành gì mà lại chính là sấm sét giữa trời quang.
Anh hai cô ta nói, tai nạn xe năm đó là ông ngoại của cô ta tự biên tự diễn.
Ông ngoại cô ta không phải là ân nhân cứu mạng của anh hai, mà là kẻ thù.
Cho nên bố cô ta không cần cô ta nữa.
Ánh mắt anh hai nhìn cô ta như đang nhìn kẻ thù, cô ta bị đuổi khỏi nhà họ Đường.
Đường Cẩm Y rất sợ hãi.
Bố và anh hai của cô ta chỉ là tức giận tạm thời hay là mãi mãi sẽ như thế?
Nếu như bố và anh hai cô ta vĩnh viễn không thu nhận cô ta nữa, vậy sau này cô ta phải làm sao?
Cô ta là con gái lớn của nhà họ Đường mà!
Là con gái của bố, là em gái ruột của anh hai!
Sao bố và anh hai có thể đối xử với cô ta như vậy?
Đường Cẩm Y sắp khóc đến khản tiếng nhưng cũng không có ai đến hỏi cô ta một câu.
Cô ta rất sợ, sợ cực kỳ.
Chưa bao giờ sợ đến thế.
Cô ta chợt nhớ đến mẹ mình.
Đúng rồi.
Mẹ của cô ta!
Trên đời này chỉ có mẹ là thương cô ta nhất!
Bây giờ quan trọng nhất là cứu mẹ cô ta ra thì cô ta mới có chỗ để dựa vào.
Nhất định mẹ sẽ giúp cô ta lấy lại cưng chiều của bố và anh trai, giúp cô ta trở lại nhà họ Đường một lần nữa.
Đường Cẩm Y lau nước mắt, lấy điện thoại di động ra bấm số của Đường Dạ Khê.
Câu lạc bộ Bán Thiên Yêu.
Đường Dạ Khê vừa ngồi xuống đối diện với Ôn Minh Viễn và Ôn Huyền Dương thì điện thoại di động đã vang lên.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, cảm thấy hơi buồn cười.
Hôm nay di động của cô thật là nhộn nhịp.
Cuộc gọi từ người của nhà họ Đường đã sắp gộp đủ rồi.
Cô nói xin lỗi với Ôn Minh Viễn và Ôn Huyền Dương, đứng dậy đi ra ngoài rồi mới nhận cuộc gọi.
"Đường Dạ Khê cô đang ở đâu? Tôi muốn gặp cô." Đường Cẩm Y hung dữ nói.
"Cô muốn gặp tôi chẳng lẽ tôi sẽ phải cho cô gặp à?" Đường Dạ Khê nhếch miệng cười: "Thật ngại quá, cô muốn gặp tôi nhưng tôi không muốn nhìn thấy cô, cho nên tôi không thể trả lời bây giờ tôi đang ở đâu được."
Đường Cẩm Y tức giận đến nỗi run rẩy cả người: "Đường Dạ Khê cô đừng đắc ý! Cô đừng tưởng rằng cô trèo được cành cao là có thể gà chó chầu trời? Cô đừng có mơ! Đường Dạ Khê, tôi nói cho cô biết, đồ đê tiện chính là đồ đê tiện! Trong tay tôi có rất nhiều thứ có liên quan đến cô không thể để cho người khác biết, nếu cô thức thời thì nhanh hủy bỏ tố cáo mẹ tôi, để cho cảnh sát thả mẹ tôi ra, nếu không...!tôi sẽ gửi tất cả những bí mật xấu xa của cô cho thằng ngốc mà cô câu được kia! Để xem anh ta có còn muốn cô nữa không!"
Nghe cô ta phun lời ngông cuồng, Đường Dạ Khê lại ngứa tay.
Trước đây vì ngại Đường Cẩm Địch, mỗi lần cô muốn đánh Đường Cẩm Y đều phải nhẫn nhịn chịu đựng không thể làm gì được.
Nhưng bây giờ cô không cần nhịn nữa.
Đường Cẩm Y bằng lòng chủ động đưa tới cửa để cô dạy dỗ, không có gì tốt hơn được.
"Được, cô tới đi!" Sau khi báo địa chỉ chỗ này, cô ngắt cuộc gọi.
Trở về đối diện với Ôn Minh Viễn và Ôn Huyền Dương, cô khách sáo nói: "Xin lỗi, để hai vị chờ lâu rồi."
"Không sao, là chúng tôi quấy rầy..." Ôn Huyền Dương đứng lên nói: "Mời ngồi."
Chờ Đường Dạ Khê ngồi xuống đối diện với mình, anh ta mới ngồi lại.
Ôn Minh Viễn nhìn Đường Dạ Khê thật lâu mà không lên tiếng.
Đường Dạ Khê rất đẹp.
Là vẻ đẹp sắc nước hương trời, nghiêng nước nghiêng thành.
Vợ ông là một người đẹp, năm đó từng được xưng là người phụ nữ đẹp nhất nước W.
Tuy Đường Linh Lung và vợ của ông là chị em cùng cha khác mẹ, dung mạo lại giống nhau đến mấy phần.
Chỉ là vẻ ngoài của Đường Linh Lung thua kém hơn rất nhiều so với vợ ông.
Đường Linh Lung mà đứng cùng một chỗ với vợ ông thì sẽ bị lu mờ trước vẻ đẹp động lòng người của vợ ông, biến thành một hầu gái mà thôi.
Trước đây, ông luôn cho rằng Đường Dạ Khê là con gái của Đường Linh Lung, chưa từng quan sát cô tỉ mỉ.
Nếu trước kia ông bằng lòng dành chút tâm tư trên người Đường Dạ Khê thì có lẽ ông sẽ nghi ngờ.
Một người như Đường Linh Lung sao có thể sinh ra một đứa con gái xinh đẹp diễm lệ, quốc sắc thiên hương như Đường Dạ Khê chứ?.