Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 428: Sầu






So với nhà họ Quách, nhà họ Tống hơn hẳn một bậc.

Làm đại tiểu thư nhà họ Tống, có thể gả vào một gia đình hào môn giàu có chẳng kém cạnh nhà họ Tống.

Nhà họ Quách chỉ một gia tộc hạng ba nhỏ, nếu nhà họ Tống đã quyết định trả thù nhà họ Quách, thì chẳng mất nhiều thời gian, nhà họ Quách sẽ xuống dốc không phanh, nếu giờ Tống Khả Ninh trở về nhà họ Quách, thì con đường tương lai phía trước sẽ đi về đâu?
Ông Tống thở dài, không nói gì.

Làm sao có chuyện ông ấy không muốn giữ Tống Khả Ninh lại chứ?
Nhưng thực tế là, cá và chân gấu không thể ở cùng được.

Nếu giữ lại Tống Khả Ninh, thì khả năng cả đời này Đường Vô Ưu sẽ không bao giờ bày tỏ tình cảm với bọn họ.

Bà Tống sốt ruột: “Sao anh không nói lời nào vậy? Anh nói chuyện đi!”
Ông Tống lại rầu rĩ thở dài một hơi, bắt đầu nhìn bà Tống nói những lời thấm thía: “Anh hiểu tâm trạng bây giờ của em, nhưng nếu em muốn tốt, muốn giữ Ninh Ninh bên cạnh chúng ta, vậy thì khả năng cả đời này Vô Ưu sẽ không chịu coi em là mẹ ruột thằng bé đâu.


Bà Tống sửng sốt: “Tại sao chứ? Em giữ Ninh Ninh lại bên cạnh, thì có liên quan gì đến chuyện Vô Ưu có chịu kết thân với mẹ đẻ thằng bé?”

“Sao lại không liên quan?” Ông Tống nói: “Vô Ưu từng suýt bị Thư Mộng Lan tra tấn đến chết đấy, mà Ninh Ninh lại là con gái ruột của Thư Mộng Lan, em có biết đến câu gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về chưa? Nếu em có thể yêu ai yêu cả đường đi lối về, thì cũng có thể hận ai hận cả đường đi nước bước của họ! Nếu em giữ con gái ruột của Thư Mộng Lan lại bên cạnh rồi chăm sóc coi như con gái, chẳng lẽ em còn muốn hy vọng xa vời Vô Ưu có thể gạt bỏ khúc mắc trong lòng mà nhận người mẹ ruột là em đây sao?”
Tống Tinh Quang nói: “Mẹ, lời bố nói không sai, cá và chân gấu không thể ở chung một chỗ, giữa Đường Vô Ưu và Tống Khả Ninh chúng ta chỉ có thể chọn một, giữ lại Tống Khả Ninh, thì đời này đừng mong Vô Ưu sẽ bày tỏ tình cảm với chúng ta, còn nếu muốn Vô Ưu trở thành đứa con trai nhà họ Tống một cách đàng hoàng, vậy chỉ có thể để Ninh Ninh đi.


“Không, không thể như vậy…” Bà Tống lắc đầu nói: “Vừa nhìn đã thấy Vô Ưu là một đứa trẻ tốt, thằng bé không thể không hiểu chuyện như vậy đâu, thằng bé là con trai, còn Ninh Ninh là con gái, giữa thằng bé và Ninh Ninh sẽ không có bất kỳ xung đột lợi ích gì cả, thằng bé sẽ không hẹp hòi với Ninh Ninh vậy đâu.


Nghe xong lời này của bà ấy, cả Tống Tình Không và ông Tống đều liếc mắt nhìn nhau cười khổ.

Mặc dù Tống Tình Không đã nhắc nhở bà Tống lúc trên đường đi, nhưng một khi gặp chuyện, bà Tống lại không tự làm chủ được mà bất giác hướng về Tống Khả Ninh, đứa con gái do bà ấy một tay nuôi lớn.

“Thôi bỏ đi…” Ông Tống thở dài, đứng dậy nói: “Lăn lộn bên ngoài suốt một ngày đã đủ mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi, có chuyện gì mai nói sau vậy.


Ngày hôm sau, sau bữa ăn sáng, Tống Tình Không thật sự tới Tình Viên đón Đường Vô Ưu.

Đường Dạ Khê ngượng ngùng nhìn Tống Tình Không nói: “Vô Ưu muốn tôi đi cùng em ấy…”
Tống Tình Không vội vàng nói: “Hoan nghênh chị dâu tới nhà chúng tôi làm khách.


Đường Dạ Khê xách theo lễ vật đã được chuẩn bị chu đáo cho người nhà họ Tống, lên xe Tống Tình Không, trong lòng cảm thấy bất lực vô cùng.

Thú thực cô không muốn đi.

Đường Vô Ưu đã tìm được bố mẹ ruột rồi, giờ cả nhà người ta đoàn tụ với nhau, cô lại đi theo cắm một chân vào nhà họ, sao lại ngang trái thế này?
Nhưng Đường Vô Ưu cứ một hai bắt cô phải đi, còn nắm ống tay áo cô làm nũng.

Cô thật sự không thắng nổi cái vẻ đáng thương hề hề của Đường Vô Ưu, tựa như chú mèo con sắp bị mèo mẹ vứt bỏ, sợ hãi mà khóc, đợi đến khi cô kịp phản ứng lại, cô đã không cầm được lòng mà gật đầu với cậu.

Cô đã từng rất vui vẻ vì Đường Vô Ưu học được cách làm nũng, nhưng hiện tại, có vẻ cô đã tự bê đá đập lên chân mình rồi.

Việc làm nũng trở thành vũ khí mà Đường Vô Ưu dùng để đối phó cô, mà cô tuy biết rõ là bẫy, nhưng vẫn phải bó tay đầu hàng thứ vũ khí ấy, rơi vào cái bẫy sắt mà Đường Vô Ưu đặt sẵn cho cô.

Đường Vô Ưu thì vui vẻ rồi, nhưng cô thì lại rất xấu hổ.


Gia đình người ta đoàn tụ với nhau, liên quan gì đến cô?
Không thể hiểu nổi tại sao cô lại cắm một chân vào giữa chuyện nhà họ, không biết người nhà họ Tống sẽ chửi thầm sau lưng cô thế nào đây.

Sầu!
Cũng may Tống Tình Không đối xử khá nhiệt tình với cô, hơn nữa anh ta cũng rất biết cách ăn nói, giao tiếp giỏi, tự dựng lên một chủ đề nói chuyện một cách rất tự nhiên, nhiệt tình bắt chuyện với cô, nên suốt đường đi không khí trong xe không hề tẻ nhạt.

Còn Đường Vô Ưu từ đầu đến cuối không hề nói chuyện, trừ phi Tống Tình Không chỉ đích danh tên cậu rồi hỏi, cậu mới nghiêm túc trả lời vấn đề của Tống Tình Không.

Dọc đường đi vô cùng thuận lợi, ước chừng khoảng nửa giờ nữa bọn họ sẽ đến biệt thự nhà họ Tống.

Tống Tình Không nhiệt tình đưa Đường Dạ Khê và Đường Vô Ưu vào phòng khách.

Sau khi thấy Đường Dạ Khê và Đường Vô Ưu vào đến cửa, ông Tống, bà Tống, và cả Tống Nhiên Không gấp gáp trở về từ nơi khác cùng bạn gái anh ta, còn cả Tống Khả Ninh, tất cả cùng đứng dậy.

Tống Tình Không phụ trách việc giới thiệu hai bên với nhau, hàn huyên xong mấy câu, chủ nhà mời khách ngồi xuống.

Sau khi mọi người ngồi yên vị hết cả, không khí có phần tẻ nhạt.

Tuy là nhiều người, nhưng trong lúc nhất thời, mọi người lại không biết nên nói cái gì mới tốt.

Không khí bỗng trở nên ngượng ngập vô cùng…
Sau một lúc chìm trong không khí trầm mặc và ngượng ngùng, Tống Tình Không nở nụ cười ấm áp: “Vô Ưu đã trở lại, đây là một chuyện cực kỳ vui của nhà chúng ta, hôm nay chúng ta nhất định phải ăn mừng một bữa mới được…”
Anh ta nhìn về phía Đường Dạ Khê, nói: “Chị dâu, chị là ân nhân cứu mạng của Vô Ưu, bữa trưa hôm nay chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn chị thật tử tế, kính chị mấy chén.


Đường Dạ Khê cười nói khách sáo với anh ta mấy câu.

Trường hợp này thật sự xấu hổ vô cùng.

Trong lòng cô hối hận đến thối ruột rồi, âm thầm oán trách bản thân không đủ nghị lực, không kiềm chế được, bị tên Đường Vô Ưu hư hỏng kia năn nỉ mấy câu là đầu óc lại rỗng tuếch rồi mò tới đây cùng cậu.

Quá xấu hổ!
Bởi vì không khí trong phòng khách ngượng ngùng đến lạ, nên cô bắt đầu nghĩ, liệu có phải vì sự xuất hiện của cô ngày hôm nay nên không khí mới ngượng ngùng như vậy không, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, cô cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng.


Cô còn nhớ rất rõ, tình hình lần đầu tiên khi cô về nhà họ Ôn.

Lần đầu tiên khi cô gặp lại mẹ và các anh của mình, tình cảm bọn họ dành cho cô đều là thật lòng.

Mẹ của cô là thật lòng yêu thương cô, còn anh trai thứ tư của cô là thật lòng chán ghét cô.

Lúc ấy, không khí cực kỳ sôi nổi, mặc kệ là yêu hay là hận, tình cảm của mọi người đều rất chân thật và sâu đậm.

Nhưng mà ngay lúc này đây, không khí trong nhà họ Tống, từ đầu đến cuối đều là sự ngượng ngùng, không hề có chút chân thành thật lòng nào, giống như là… Dối trá, có cái gì đó ẩn giấu bên trong.

Không khí như vậy, thật không giống như những cặp bố mẹ khác mừng rỡ khi được gặp lại con trai ruột, mà giống như một buổi xã giao bắt buộc phải tham dự.

Nghĩ như vậy, trong lòng cô có chút không thoải mái.

Tại sao bọn họ lại không vui?
Chẳng lẽ tìm lại được con trai ruột và đưa về nhà, không phải chuyện đủ để mừng rỡ như điên sao?
Hay là… Bọn họ căn bản không muốn nhận lại đứa con trai ruột này?
Cô cười cười, nhìn ông Tống bà Tống, mở miệng hỏi: “Cháu cảm thấy chú dì hình như có gì đó không vui, cháu tự tiện tới chơi thế này, quấy rầy gia đình mọi người đoàn tụ, lại gây thêm phiền toái cho nhà mình rồi.


Cô hơi khom người gật đầu, nhìn hai người tỏ vẻ xin lỗi.

Ông Tống sửng sốt, lập tức ý thức được thái độ của mình có vấn đề, lạnh toát sống lưng.

Ông ấy vẫn luôn lo lắng Đường Vô Ưu và Tống Khả Ninh sẽ loạn lên, lo lắng Đường Vô Ưu sẽ một hai ép Tống Khả Ninh rời khỏi nhà họ Tống, trong lòng lúc nào cũng chìm trong bất ổn lo âu, nên không tránh khỏi việc thể hiện ra trên mặt, tóm lại, trên mặt ông ấy từ đầu tới giờ chỉ có lo lắng, chứ nào có vui vẻ?
Có điều, con trai ruột trở về, theo lý mà nói sẽ là một chuyện rất đáng mừng, ông ấy và vợ phải vui mừng ra mặt, nở nụ cười tươi rói mới đúng, nhưng vừa rồi ông ấy và vợ đã làm cái vẻ mặt quỷ gì chứ?.