Đường Vô Ưu nhìn về phía Đường Dạ Khê theo bản năng.
Đường Dạ Khê quá hiểu biết cậu, nhìn thấy nơi đáy mắt cậu có chút kháng cự, cô biết tạm thời cậu chưa muốn quay lại nhà họ Tống.
Cô nhìn bà Tống cười cười, mở miệng nói: “Dì à, hôm nay dì bất ngờ biết Vô Ưu là con trai ruột của mình, nói vậy chắc dì cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng, chi bằng hôm nay dì cứ về trước chuẩn bị đi đã, ngày mai Vô Ưu sẽ tới thăm dì, dì thấy như vậy có được không?”
Bà Tống sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới một chuyện… Mọi chuyện xảy đến bất ngờ, bọn họ đúng thật là chưa có chuẩn bị gì, mấy chuyện khác nói ra cũng dễ thôi, nhưng chuyện quan trọng nhất là, con gái Thư Mộng Lan phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đến con gái Thư Mộng Lan, bà ấy cũng chẳng còn tâm trạng dò hỏi về quá khứ Đường Vô Ưu nữa, cảm xúc cũng trở lên nôn nóng.
Mà ông Tống và Tống Tình Không tất nhiên cũng nghĩ đến chuyện mà bà ấy đang nghĩ đến.
Ông Tống nói: “Cũng đúng, cứ quyết định như vậy đi, hôm nay chúng ta về trước chuẩn bị, ngày mai Tinh Không sẽ tới đây đón mọi người.
”
Tống Tình Không gật đầu, cười nói với Đường Vô Ưu: “Hôm nay em ở lại đây nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm ngày mai, sau bữa sáng anh sẽ tới đây đón em.
”
Mặc dù anh ta và Đường Vô Ưu chưa từng sống chung với nhau ngày nào, giữa hai người cũng chẳng có cảm tình gì, nhưng anh ta đã được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế gia tộc từ nhỏ, cho nên tự khắc ý thức được trách nhiệm của mình.
Tuy là tạm thời anh ta chưa có tình cảm sâu đậm gì với Đường Vô Ưu, nhưng anh ta có trách nhiệm.
Anh ta là anh cả, mà Đường Vô Ưu là em trai anh ta, nên theo lý anh ta phải chăm sóc Đường Vô Ưu.
Sau khi hẹn giờ ngày mai xong xuôi, Tống Tình Không và bố mẹ anh ta đứng dậy chào tạm biệt.
Sau khi họ lên xe, ô tô nổ máy, bà Tống gấp đến nỗi không chờ nổi nữa, phải hỏi ông Tống và Tống Tình Không: “Ninh Ninh làm sao bây giờ?”
Cả ông Tống và Tống Tình Không đều rơi vào trầm mặc.
Giờ phút này, suy nghĩ trong lòng bọn họ cũng cùng một vấn đề với bà Tống, con gái Thư Mộng Lan – Tống Khả Ninh phải làm sao bây giờ?
Tuy Thư Mộng Lan và Tống Khả Ninh chưa từng làm xét nghiệm ADN, nhưng bọn họ ai nấy cũng dám chắc Tống Khả Ninh là con gái ruột của Thư Mộng Lan mà không cần suy nghĩ gì.
Bởi vì, Tống Khả Ninh càng lớn lại càng giống Thư Mộng Lan.
Đương nhiên, Tống Khả Ninh và bà Tống cũng rất giống nhau.
Bởi vì bà Tống và Thư Mộng Lan là chị em họ, vốn dĩ hai người đã trông rất giống nhau rồi, cho nên Tống Khả Ninh và Thư Mộng Lan trông có giống nhau thật thì cũng không ai nghi ngờ có điều gì gian trá trong đó.
Bây giờ, nếu có định làm xét nghiệm AND cũng sẽ gặp phiền toái.
Tống Khả Ninh trông rất giống bà Tống, nhưng càng lớn lại càng giống Thư Mộng Lan hơn, Đường Vô Ưu là con trai nhà họ Tống, vậy thì Tống Khả Ninh kia chính là con gái của Thư Mộng Lan.
Và hiện tại, vấn đề khó giải quyết nhất chính là đây, phải làm gì với Tống Khả Ninh?
Tuy rằng Thư Mộng Lan rất đáng giận, bọn họ có thể không chút do dự gì mà ra tay trả thù, trừng phạt bà ta, nhìn thấy Thư Mộng Lan gặp báo ứng, bọn họ cũng thấy lòng mình sảng khoái, nhưng đối với Tống Khả Ninh thì khác, bọn họ không thể giải quyết xong cái một như vậy được.
Bọn họ hận Thư Mộng Lan, theo lý mà nói thì bọn họ cũng nên hận cả Tống Khả Ninh.
Nhưng mà, Tống Khả Ninh là đứa trẻ do bọn họ đích thân nuôi lớn, trong suốt mười tám năm đó, bọn họ không hề biết trong người Tống Khả Ninh không chảy dòng máu của nhà họ Tống, vậy nên bọn họ chiều chuộng Tống Khả Ninh hơn vàng, đặt quá nhiều tình cảm và tâm huyết vào Tống Khả Ninh.
Bây giờ, bọn họ phải thu lại thứ tình cảm đã trao nhầm người đó, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng khiến lòng họ quặn thắt khó chịu.
Con người chứ đâu phải máy móc, những tình cảm họ trao đi suốt bao năm như vậy không phải ấn nút tạm dừng là có thể dừng ngay được.
Thấy chồng và con trai đều không nói lời nào, bà Tống do dự nói: “Nếu không thì… Chúng ta giữ Ninh Ninh lại được không? Mặc dù Thư Mộng Lan rất đáng giận, nhưng Ninh Ninh vô tội, năm đó con bé cũng chỉ là đứa trẻ mới vừa lọt lòng mẹ, khi con bé còn chưa biết gì, nó đã bị Thư Mộng Lan đánh tráo rồi đem đến nhà chúng ta rồi… Ninh Ninh chỉ là một đứa con gái, vài năm nữa con bé sẽ kết hôn, hay là chúng ta cứ nuôi nó thêm mấy năm nữa, đợi đến tuổi có thể gả chồng, chúng ta sẽ tìm cho con bé một gia đình tốt, chuẩn bị của hồi môn, nhìn con bé đi lấy chồng, có nơi đi chốn về rồi, lúc ấy chúng ta coi như đã hoàn thành nhiệm vụ nuôi nấng con bé, em cũng có thể an tâm.
”
Ông Tống và Tống Tình Không vẫn im lặng.
Bọn họ đều là đàn ông anh minh cơ trí, lý trí nói với bọn họ, cách an toàn mà nhanh gọn nhất, cách không làm tổn hại đến gia đình, cách làm tốt nhất có thể tránh gây ra những rắc rối trong tương lai, chính là để Đường Vô Ưu và Tống Khả Ninh ai về chỗ người nấy.
Bọn họ đón Đường Vô Ưu về, sau đó sẽ đưa Tống Khả Ninh đến nhà họ Quách.
Nhưng mà, chỉ những người thật sự máu lạnh vô tình, mới có thể xử lý tất cả những chuyện xảy ra bằng lý trí.
Mà bọn họ lại không thể làm người máu lạnh vô tình được, cho nên bọn họ không thể xử lý bằng lý trí.
Bọn họ và Tống Khả Ninh đã từng sớm chiều sống chung dưới một mái nhà suốt mười tám năm, trong cảm nhận của ông Tống, Tống Khả Ninh chính là con gái ruột của ông ấy, tương tự, trong cảm nhận của Tống Tình Không, Tống Khả Ninh chính là em gái ruột của anh ta.
Tình cảm suốt mười tám năm trời, không phải nói bỏ là có thể bỏ.
Đừng nói đến chuyện đuổi Tống Khả Ninh ra khỏi nhà họ Tống, chỉ cần nghĩ đến việc sau khi Tống Khả Ninh biết chân tướng sự thật sẽ khổ sở, khóc thút thít là bọn họ đã đau lòng không chịu được rồi.
Thấy cả hai bố con không ai nói lời nào, bà Tống nóng nảy: “Rốt cuộc hai người bị làm sao vậy? Có mở miệng nói chuyện đi không!”
“Mẹ…” Tống Tình Không nhìn bà ấy, từ tốn nói: “Chúng ta nuôi Ninh Ninh, việc đó không thành vấn đề với chúng ta, với năng lực của nhà họ Tống, đừng nói nuôi thêm một đứa trẻ, có nuôi thêm mười đứa trẻ nữa vẫn nuôi được, nhưng vấn đề mấu chốt bây giờ chính là, Ninh Ninh và Vô Ưu có thể sống hòa bình với nhau được hay không.
”
Bà Tống sửng sốt, do dự nói: “Mẹ thấy Vô Ưu là một đứa trẻ tốt, thằng bé chắc chắn sẽ không làm khó Ninh Ninh đâu.
”
Nghe xong mấy lời này, Tống Tình Không cười khổ: “Mẹ, mẹ xem, Vô Ưu và Ninh Ninh còn chưa gặp mặt, mà trái tim mẹ đã hướng về Ninh Ninh rồi, mẹ làm vậy thì sao Vô Ưu và Ninh Ninh có thể sống hòa bình với nhau?”
Bà Tống lập tức phản bác: “Con nói bậy cái gì đó? Mẹ nào có? Mẹ đau lòng cho Vô Ưu còn không kịp, sao có thể bênh Ninh Ninh hơn chứ?”
Tống Tình Không lắc đầu, lên tiếng giải thích cho mẹ: “Mẹ, mẹ xem đi, mẹ vừa mới nói “Vô Ưu là một đứa trẻ tốt, thằng bé chắc chắn sẽ không làm khó Ninh Ninh”, nếu nhìn từ bên ngoài, thì là mẹ đang khen Vô Ưu là một đứa trẻ tốt, nhưng nếu thử suy nghĩ kỹ hơn về câu nói, thì là mẹ đang lo lắng Ninh Ninh sẽ bị Vô Ưu bắt nạt coi thường, Ninh Ninh sẽ chịu oan ức, chẳng phải mẹ đang không công bằng với Vô Ưu đó sao?”
Bà Tống là một người phụ nữ thông minh, vừa nghe đã hiểu.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Thời điểm nói câu nói kia, bà ấy không nhận ra câu nói của mình có vấn đề, nhưng khi bị Tống Tình Không chỉ điểm, bà ấy lập tức ý thức được những gì con trai bà ấy nói là đúng.
Bà ấy xấu hổ: “Mẹ…”
Bà ấy vừa khó xử, cũng vừa thấy áy náy.
Không phải bà ấy đang cố ý đứng về phía Tống Khả Ninh, thực tế, bà ấy luôn tự nhủ với chính mình rằng, vì bà ấy không chăm sóc tốt cho con trai, nên mới để Thư Mộng Lan có cơ hội tráo con, sau này bà ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đứa con trai nhỏ này, phải bù đắp tất cả cho thằng bé.
Có điều, ở nơi sâu thẳm trong lòng bà ấy, vẫn là đứa con gái mà bà ấy đã nuôi nấng suốt mười tám năm…
Bà ấy cảm thấy, đó chẳng qua cũng chỉ là tâm lý bình thường của con người.
Cũng giống như Đường Vô Ưu, mặc dù bọn họ là bố mẹ ruột của cậu, muốn nhận lại cậu, nhưng cậu vẫn luôn tín nhiệm và ỷ lại vào người chị gái đã từng cứu mạng cậu.
Bà ấy có thể nói mà không cần suy nghĩ, rằng trong cảm nhận của Đường Vô Ưu, vị trí của người bố mẹ ruột này, cũng không bằng một phần trăm người chị kia của cậu.
.