Hứa Liên Kiều tấm tắc: "Thực sự tàn nhẫn!"
Cố Lạc Bạch mỉm cười và không nói gì.
Hứa Liên Kiều nghiêng đầu nhìn anh ta: "Anh muốn về không?"
"Tất nhiên là không", Cố Lạc Bạch nói: "Tôi được anh cả nhặt về.
Tôi phải làm ngựa cho anh trai suốt đời, báo đáp lòng tốt của anh ấy.
Tại sao tôi phải về chứ?"
“Oa!” Hứa Liên Kiều cảm thán một tiếng: “Vĩ đại quá!”
"Được rồi," Cố Lạc Bạch nhún vai: "Nếu tôi phải nói sự thật thì anh trai tôi rất tốt.
Nếu trời có sập, anh tôi sẽ chống đỡ cho tôi.
Tôi cứ ăn uống chờ chết thôi."
“Có chí khí!” Hứa Liên Kiều giơ ngón tay cái lên.
Cố Lạc Bạch khịt mũi: "Cô đang giễu cợt tôi à?"
Hứa Liên Kiều cười: "Anh cảm thấy vậy sao?"
Cố Lạc Bạch hỏi: "Chẳng lẽ cô không nghĩ rằng cuộc sống ăn uống chờ chết là tuyệt vời sao?"
Hứa Liên Kiều suy nghĩ một lúc: "Tôi không quan tâm, cuộc sống của tôi là hạnh phúc, chỉ cần tôi hạnh phúc, dù có bận rộn đến kiệt sức, tôi cũng sẵn lòng.
Nếu tôi không vui, dù người khác có cho tôi cả núi vàng, tôi cũng không thèm nhúc nhích một ngón tay.”
"Ồ," Cố Lạc Bạch nói: "Tôi rất hạnh phúc khi làm việc cho anh trai.
Anh trai thích tôi, vì vậy tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn!"
Hứa Liên Kiều nhìn anh ta từ trên xuống dưới: "Há mồm ra là anh trai, im đi, anh có âm mưu với anh trai sao? Anh trai của anh thuộc về Khê Khê của chúng tôi, sau này tránh xa anh trai của anh ra!"
“Phì!” Cố Lạc Bạch nhổ nước bọt vào cô ấy: “Cô đang nói nhảm nhí gì vậy? Nếu không phải cô say rượu, tôi sẽ cắt mồm cô!”
Hứa Liên Kiều cười tủm tỉm quay lại chủ đề vừa rồi: "Nếu không trở về, Tần Du Trí và ông cụ Tần sẽ cam lòng sao?"
"Không cam lòng", Cố Lạc Bạch nói: "Nhưng họ không cam lòng thì làm gì được tôi? Nếu tôi là một người bình thường, họ có thể đã đưa tôi về, nhưng tôi là con nuôi của nhà họ Cố, họ không dám đắc tội đến bố và anh tôi đâu, họ có ý kiến gì cũng phải nuốt lại thôi.”
"Vậy thì anh nói tiếp...!Không phải, là Ngô Thanh Chi.
Tại sao bà ta không sợ đắc tội bố anh anh và anh trai anh?" Hứa Liên Kiều nói: "Không phải bà ta hối lộ tài xế để giết anh sao? Đây là tội lớn!"
“Có lẽ là mất trí rồi?” Cố Lạc Bạch lắc chai rượu trong tay nói: “Bà ta sợ rằng tôi sẽ quay lại nhà họ Tần và trở thành người thừa kế của nhà họ Tần.
Ông cụ Tần đang đề phòng bà ta và Tần Du Trí, và tất cả mọi thứ trong nhà họ Tần đều thuộc về ông cụ Tần, nếu tôi trở thành người thừa kế của nhà họ Tần, bà ta và năm cô con gái sẽ trở thành kẻ khốn cùng, bà ta không biết tôi không muốn làm người thừa kế của nhà họ Tần, nên đối với bà ta, bà ta muốn con gái mình là người thừa kế của nhà họ Tần, cách duy nhất là giết tôi, nhưng bà ta không sợ bố tôi và anh trai tôi, vì vậy bà ta không can thiệp vào chuyện này, bà ta để con gái lớn làm từ đầu đến cuối."
Hứa Liên Kiều nhướng mày: "Bỏ con tốt thí sao?"
"Ừ", Cố Lạc Bạch nói: "Dù sao thì bà ta cũng có năm cô con gái.
Nếu thành công, mọi người sẽ rất vui, ngoại trừ những rắc rối trong tương lai của tôi.
Nếu thất bại, bà ta vẫn còn bốn cô con gái.
Bà ta nghĩ rằng đối với bà ta, đây là cách tốt nhất.”
“Thái độ của Tần Du Trí và ông cụ Tần như thế nào?” Hứa Liên Kiều hỏi: “Họ có cầu xin cho con gái lớn của Ngô Thanh Chi không?”
"Không," Cố Lạc Bạch nhấp một ngụm rượu và cười nhẹ: "Không chỉ không, mà còn rất tức giận! Mắng chửi Tần Du Trí và bà ta một trận, ông cụ còn tát bà ta, ông cụ Tần cũng nghiêm khắc khiển trách Ngô Thanh Chi, đã rút hoa hồng 10% cổ phần của tập đoàn Tần thị chia cho Ngô Thanh Chi mỗi năm."
Hứa Liên Kiều chậc chậc: "Đây đúng là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, lỗ nặng!"
"Ừ," Cố Lạc Bạch mỉm cười: "Tần Du Trí cũng đã phân công một vài vệ sĩ để bảo vệ tôi bí mật, những người đó từ xa theo dõi tôi, tôi không thèm tranh cãi với ông ta, cứ để họ đi theo.”
Hứa Liên Kiều nghiêng đầu nhìn Cố Lạc Bạch một hồi: "Nói thật đi...!Thật ra, anh có mong chờ với bố anh, đúng không?"
“Mong chờ cái gì?” Cố Lạc Bạch nhìn cô ấy.
Hứa Liên Kiều nói: "Với quyền hành của bố và anh trai anh, để cho nhà họ Tần thành thật không quấy rầy anh chỉ là chuyện nhỏ, nhưng anh lại không bảo họ làm vậy, bởi vì trong lòng anh khát khao tình cha đúng không?”
"Bố tôi rất thương tôi, tôi cũng không thiếu tình thương của bố," Cố Lạc Bạch nhấp một ngụm rượu, cười lắc đầu: "Cô sai rồi, sai hoàn toàn!"
Hứa Liên Kiều khịt mũi: "Tôi nghĩ tôi không sai, chỉ là anh cứng miệng thôi!"
“Cô thật sự sai rồi!” Cố Lạc Bạch nói: “Tôi không hoàn toàn chống lại Tần Du Trí, bởi vì những người bạn thuở nhỏ của tôi nói với tôi rằng ông, bà và mẹ của tôi đều bị nhà họ Tần giết chết, vì vậy tài sản của nhà họ Tần phải là của tôi.
Cho dù phải quyên góp hết thì cũng không thể cho nhà họ Tần được lợi."
Anh ta dừng lại và cười: "Bạn bè của tôi đều là bạn xấu, và tôi không thể nghe ý kiến của họ, vì vậy ban đầu tôi đã không nghe họ, nhưng Ngô Thanh Chi muốn lấy mạng của tôi, vì vậy tôi đã thay đổi ý kiến của mình, tôi vốn dĩ không muốn tài sản của nhà họ Tần, nhưng Ngô Thanh Chi không tin, nhất quyết đòi giết tôi, nếu bà ta muốn tôi chết, vậy đừng trách tôi vô lễ.
Tôi không thể giết người, nhưng tôi có thể làm bà ta mất đi những gì bà ta muốn nhất!"
“Ý kiến hay đấy!” Hứa Liên Kiều nhìn anh ta: “Nhưng… anh không thể lừa được tôi đâu! Anh có tình cảm với Tần Du Trí!”
Cố Lạc Bạch nhướng mày: "Cô có tình cảm với Diệp Mộc Giản không?"
"Không," Hứa Liên Kiều lắc đầu dứt khoát: "Không hề!"
Cố Lạc Bạch nói: "Tôi cũng vậy."
"Anh khác!" Hứa Liên Kiều khoát tay chỉ vào mắt anh ta: "Đôi mắt không lừa được người! Đôi mắt của anh nói cho tôi biết anh có tình cảm với Tần Du Trí!"
Cố Lạc Bạch: "..."
Anh ta im lặng một lúc rồi gật đầu: "Được rồi, muốn có thì có."
“Tại sao anh lại có tình cảm với ông ta?” Hứa Liên Kiều hỏi: “Ông ta bỏ rơi mẹ anh, bỏ rơi anh, anh nên hận ông ta!”
Cố Lạc Bạch đã không trả lời câu hỏi này.
Sau một hồi im lặng, anh ta nói: "BChờ sau này cô gặp ông ta sẽ biết."
"Về sau tôi không muốn biết, hiện tại tôi muốn biết," Hứa Liên Kiều cau mày không hài lòng: "Ai lại kể chuyện một nửa như thế chứ? Anh không giỏi kể chuyện gì cả, lại còn nhử tôi!"
Cố Lạc Bạch: "..."
Anh ta bất lực lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ông ta rất yêu tôi...!Tôi có thể cảm nhận được, ông ta rất yêu tôi, nếu cần phải hiến mạng vì tôi, ông ta cũng sẽ không ngần ngại."
“Tôi không đồng ý với cách nói của anh!” Hứa Liên Kiều giơ tay phải lên cao như khi trả lời câu hỏi của giáo viên: “Nếu ông ta yêu anh, ông ta sẽ không bỏ rơi mẹ anh! Anh Cố Lạc Bạch, kiểu suy nghĩ của anh rất nguy hiểm đấy, đừng để bị ông ta lừa gạt! Nếu bạn bị ông ta lừa rồi tha thứ cho ông ta, thì ông bà, mẹ của anh sẽ chết oan uổng lắm!".