Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 351: 351: Mày Có Còn Là Con Người Không





Sau khi chủ nhà và khách đã yên vị, những người hầu bắt đầu phục vụ trà.
Cố Thời Mộ cười khẽ và nói: "Chú Diệp, hôm nay cháu tới đây để gửi thiệp mời cho chú..."
Anh dùng hai tay đưa cho ông cụ Diệp một tấm thiệp mời màu đỏ mạ vàng: "Lúc trước, cháu và Khê Khê đã có chứng nhận kết hôn ở nước ngoài, nhưng chưa tổ chức đám cưới.

Bây giờ Khê Khê đã trở về nước, bố cháu hy vọng rằng chúng cháu có thể làm một đám cưới, hân hạnh mời chú đến dự tiệc với chúng cháu."
Ông cụ Diệp nhận lấy thiệp mời, cười nói: "Nhất định phải đi rồi, chúc mừng cháu, A Mộ."
"Cảm ơn chú Diệp," Khuôn miệng xinh đẹp của Cố Thời Mộ cong lên thành một nụ cười dễ chịu: "Thật ra, hôm nay cháu ở đây, còn có một chuyện khác..."
Trái tim ông cụ Diệp thắt lại, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười nhân hậu: "A Mộ, nếu cháu có chuyện gì thì cứ nói, chú đã làm bạn với lão lãnh đạo mấy chục năm rồi, năm đó có lời khen của lão lãnh đạo thì chú mới có ngày hôm nay, bất kể A Mộ cháu có yêu cầu gì, chú Diệp cũng sẽ hết thức thỏa mãn."
Tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng may mà ông ta vừa mới phạt Diệp Tri Nam, năm mươi gậy, nên vẫn có chút tự tin.
Nếu Cố Thời Mộ khởi binh vấn tội, ông ta sẽ nói đã phạt Diệp Tri Nam, để Cố Thời Mộ xem xét.
Nhìn thấy Diệp Tri Nam bị đánh chỉ còn nửa mạng sống, cho dù Cố Thời Mộ có tức giận thế nào đi nữa, có lẽ anh cũng không còn gì để nói.

Ông ta đã đánh Diệp Tri Nam như thế này rồi, Cố Thời Mộ còn có thể làm gì nữa?
Ông ta không thể giết Diệp Tri Nam chỉ vì Diệp Tri Nam mắng con trai anh vài câu, đúng không?
Không đợi Cố Thời Mộ lên tiếng, Vương Tư Như đã không giữ được bình tĩnh mà nói trước: "Cậu Cố đến đây lần này, có phải là vì chuyện Nam Nam say rượu và nói mấy câu mê sảng trước mặt cậu chủ nhỏ không? Nếu là vậy thì cậu Cố cứ yên tâm,, gia đình chúng tôi đã trừng phạt Nam Nam rồi..."
Nghĩ đến tình cảnh bi đát của Diệp Tri Nam, bà ta bật khóc nức nở nói: "Nam Nam bị đánh 50 lần, máu thịt đã trộn lẫn.

Tôi nghĩ, dù Nam Nam có phạm sai lầm lớn thì cũng nên tha cho con bé được rồi, con bé…"
Diệp Mộc Giản càng nghe, sắc mặt càng trở nên khó coi, thấp giọng mắng: "Câm miệng, đừng nói nữa! Không biết ăn nói thì bớt nói đi, chưa đủ loạn hả?"
"Tại sao lại loạn? Những gì tôi nói không phải là sự thật sao?" Vương Tư Như khóc nói: "Không phải Nam Nam đã bị đánh năm mươi lần sao? Không phải máu chảy đầy người sao? Nam Nam uống rượu nói bậy là không đúng, nhưng hiện tại con bé đã trả giá lớn rồi, các người còn muốn gì nữa."
"Ồ..." Cố Thời Mộ cười nhẹ: "Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ muốn mời chú Diệp xem một vài thứ..."
Cố Thu Vũ đã kịp thời bước tới và đưa cho ông cụ Diệp một túi hồ sơ.
Cố Thời Mộ chậm rãi nói: "Hôm nay, vợ tôi đưa các con đi mua sắm ở trung tâm thương mại.

Cô ấy rất vui vì điều gì đó, nhưng cô ấy trở về với vẻ thất vọng.

Mấy đứa trẻ bị mắng mỏ vô cớ.

Tôi cho người đi kiểm tra và muốn biết thiên kim nhà ai lại kiêu ngạo độc đoán, miệng không có đức hạnh như vậy..."
Nói xong, anh nhìn về phía ông cụ Diệp cười nhẹ: "Thuộc hạ điều tra xong liền báo cáo cho tôi, tôi mới biết được chính là cháu gái nhà họ Diệp, nhưng mà chú Diệp..."
Anh nhìn ông cụ Diệp nhàn nhạt nói: "Cháu gái của chú không phải là cháu gái ruột của chú, chú có biết không?"
Bàn tay đang mở tập hồ sơ của ông cụ Diệp dừng lại, kinh ngạc nhìn anh: “A Mộ, cháu nói gì vậy?”
"Cháu nói, Diệp Tri Nam không phải là cháu gái ruột của chú." Cố Thời Mộ nhướng mày: "Sao thế, chú Diệp, chú không biết sao?"

Ông cụ Diệp sững sờ một lúc mới định thần lại được, trừng mắt nhìn Diệp Mộc Giản và Vương Tư Như: "Chuyện gì vậy?"
Ông ta không nghi ngờ lời nói của Cố Thời Mộ, vì ông ta biết rằng nhà họ Cố có đội thông tin giỏi nhất cả nước, và đội thông tin có những điệp viên giỏi nhất.
Cố Thời Mộ cũng là hậu bối nổi bật nhất trong thế hệ trẻ của Dạ Đô, và những gì anh nói sẽ hoàn toàn chính xác.
Khuôn mặt của Diệp Mộc Giản tái đi, sắc mặt của Vương Tư Như thậm chí còn xấu hơn ông ta.
Ông cụ Diệp tức giận đến chóng mặt, ông ta kiêng dè Cố Thời Mộ đang ngồi đối diện nên mới không hất bộ ấm trà lần nữa: "Mộc Giản, nói đi, Diệp Tri Nam có phải là con gái ruột của con không?"
“Đúng vậy, Nam Nam là con gái ruột của con và Mộc Giản!” Vương Tư Như nói trước: “Bố, bố cũng đã nhìn thấy Nam Nam lớn lên, tất nhiên con bé là con cháu nhà họ Diệp, con gái ruột của con và Mộc Giản."
Bà ta không được để mọi người biết Diệp Tri Nam không phải con gái nhà họ Diệp.
Nam Nam của bà ta giờ đã đến tuổi tính chuyện kết hôn, con gái lớn của dòng dõi họ Diệp và đứa con được nhận nuôi bên ngoại thì đương nhiên có thân phận khác nhau.
Với thân phận là con gái lớn nhà họ Diệp, trong mấy thiếu gia giàu có của Dạ Đô, Nam Nam nhà bà ta có thể tùy ý lựa chọn, nhưng nếu thân phận của cô ta bị lộ, phạm vi lựa chọn có thể thấp hơn ít nhất một hoặc hai hạng.
Nam Nam của bà ta xứng đáng có được người tốt nhất, bà ta không thể để cho ai biết thân phận của Nam Nam!
Chỉ là ông cụ Diệp hoàn toàn không tin lời bà ta nói.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Mộc Giản với khuôn mặt tái nhợt và nói: "Mộc Giản, nói đi, Diệp Tri Nam có phải là con gái ruột của con không? Nếu con nói phải, bố sẽ nhờ người làm xét nghiệm quan hệ cha con.

Nếu kết quả xét nghiệm chứng minh rằng con nói dối, bố sẽ từ mặt con."
Diệp Mộc Giản đâm lao phải theo lao, chỉ có thể khó khăn nói: "Nam Nam...!con bé không phải là con gái ruột của con..."

"Diệp Mộc Giản, anh đang nói cái gì vậy?" Vương Tư Như hét lên và lao đến đánh ông ta: "Anh đang nói nhảm nhí gì vậy? Nam Nam là con gái ruột của chúng ta, của em và anh!"
“Ồn ào đủ chưa?” Diệp Mộc Giản không chịu nổi nữa, đột ngột đẩy bà ta ra rồi gào lên: “Lúc trước không có ai kiểm tra nên có thể giấu giếm, nhưng bây giờ bố đã nghi ngờ, bà nghĩ có thể giấu được không?  Diệp Tri Nam không phải con gái của chúng ta, máu chảy trong huyết quản không phải của tôi, chuyện này điều tra một chút là biết, bà mạnh miệng có ích gì chứ? Bà…"
Ông ta muốn nói, bà có bị não tàn không, nhưng nghĩ rằng đây là người phụ nữ mà ông ta đã rất vất vả van xin để cưới, mẹ của hai đứa con trai của ông ta, ông ta lại nuốt lời lại.
Nhìn Vương Tư Như, trong đầu ông ta chỉ có một suy nghĩ: Sau này, khi con trai ông ta lấy vợ, ông ta nhất định sẽ quan sát kỹ, gả cho phụ nữ thông minh, có thể không xinh đẹp nhưng phải thông minh, có nhân cách, phẩm chất tốt, đừng lấy một cái bình hoa di động, nếu không sẽ đi theo vết xe đổ của ông ta.
Diệp Lâm Đông đã biết sự thật, nhìn mọi thứ trước mặt với vẻ mặt tê dại, Diệp Lai Tây và những người của chi thứ không biết gì cả, tất cả đều bị sốc.
Ông cụ Diệp gần như tắt thở, run giọng hỏi Diệp Mộc Giản: "Rốt cuộc là sao? Diệp Tri Nam không phải con gái của con, vậy thì của ai? Tại sao con lại muốn nuôi con cho người khác?"
Diệp Mộc Giản cúi đầu kể lại những gì đã xảy ra khi đó: "Bố, hồi đó chúng con cũng không thể làm gì được.

Mẹ vợ con đang gặp nguy hiểm và chỉ có một cách để cứu sống bà ấy, nên con..."
“Đồ khốn nạn!” Mặc cho Cố Thời Mộ đang ngồi đối diện, ông cụ Diệp cũng không kìm lòng được, ném cái ấm trà mới đặt trước mặt ra ngoài: “Con gái ruột của mày bị mất tích, vậy mà mày chỉ tìm mười ngày rồi bỏ luôn? Mày, mày có còn là con người không?”.