Sự đối lập này quá bi thả,.
Vừa rồi ông nội nói sẽ dùng gia pháp với anh ta,, tuy rằng vẻ mặt của mẹ vẫn buồn bực nhưng cũng không có nói một lời phản đối.
Bây giờ, ông nội nói rằng sẽ dùng gia pháp với Diệp Tri Nam, mẹ lại quỳ xuống lạy ông nội trước mặt rất nhiều người để cầu xin cho Diệp Tri Nam!
Suýt chút nữa anh ta đã nghi ngờ bố mình nhớ nhầm, đứa trẻ được mang từ cô nhi viện về không phải Diệp Tri Nam, mà là anh ta!
Quan tâm đến con gái nuôi hơn con trai ruột, quá kỳ lạ phải không?
Anh ta là con nuôi, và Diệp Tri Nam là con ruột, điều này mới phù hợp với tình hình hiện tại.
Ông cụ Diệp vốn luôn coi thường cô con dâu lớn này, trước đây chỉ vì nể mặt bà ta sinh con trai con gái cho nhà họ Diệp, hôm nay ông vừa đau lòng vừa tức giận, không muốn chừa mặt mũi nào cho ai, mặc cho Vương Tư Như dập đầu chảy máu vẫn không hề động lòng: "Cô và Diệp Tri Nam chỉ có hai lựa chọn.
Thứ nhất, chấp hành gia pháp.
Thứ hai, cô và Mộc Giản ly hôn, đưa Diệp Tri Nam rời khỏi nhà họ Diệp, và từ bây giờ, các người sẽ không liên quan gì với nhà họ Diệp nữa!"
“Không được, bố, bố không thể làm như vậy với con,” Vương Tư Như khóc và lắc đầu: “Con ở nhà họ Diệp, không có công lao cũng có khổ lao.
Bố, con cầu xin bố tha thứ cho Nam Nam lần này, con đảm bảo sau này Nam Nam sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa."
Diệp Tri Nam vừa không muốn nhận gia pháp, vừa không muốn rời khỏi nhà họ Diệp.
Làm con gái nhà họ Diệp thì nở mày nở mặt cỡ nào chứ?
Ra khỏi nhà họ Diệp, cô ta sẽ biến thành phượng hoàng bị rụng lông.
Cô ta sinh ra đã là thiên kim tiểu thư nhà họ Diệp, không nên rời khỏi nhà họ Diệp!
Cô ta quỳ xuống bên cạnh Vương Tư Như, khóc lóc cầu xin sự thương xót: "Ông ơi, cháu biết sai rồi, cháu thật sự biết sai rồi, cháu không cố ý bóp cổ con mèo của Bắc Bắc, lúc đó cháu say rượu, nên không biết cái gì hết.
Cháu thề từ nay sẽ bỏ rượu, không bao giờ uống rượu nữa!"
Ông cụ Diệp đau đầu vì tiếng khóc của họ.
Ông ta sốt ruột nói: "Chọn một trong hai, nếu không chọn, tôi sẽ mặc định các người đã chọn cái thứ nhất!...!Kéo Diệp Tri Nam ra ngoài và thi hành gia pháp!"
Thuộc hạ của ông ta lập tức đi tới, lôi kéo Diệp Tri Nam từ trên mặt đất, hướng đi ra cửa.
Vương Tư Như gào khóc: "Bố, xin hãy tha cho Nam Nam! Bố đánh con đi, là lỗi của con, lỗi của con vì đã dạy dỗ tốt Nam Nam, bố, con cầu xin bố, con..."
“Câm miệng!” Ông cụ Diệp cau mày mắng: “Hoặc là cô mang theo Diệp Tri Nam rời khỏi nhà họ Diệp, hoặc là câm miệng!”
Tiếng khóc của Vương Tư Như lắng xuống.
Bà ta che miệng khóc, toàn thân như run lên.
Bà ta không thể ly hôn với Diệp Mộc Giản.
Có thể làm thông gia với nhà họ Diệp chính là niềm tự hào của bố mẹ bà ta.
Vì đã kết hôn với Diệp Mộc Giản nên khi về nhà bố mẹ đẻ, bà ta rất được coi trọng.
Nhiều năm trước, công ty của gia đình bố mẹ đẻ gặp khủng hoảng, trước khi gia đình phá sản, rất nhiều người chạy đến cười nhạo bà ta và xem những trò cười của bà ta.
Bà ta đã thề rằng nhất định phải trèo lên, trèo lên một nơi thật cao và không bao giờ để ai cười nhạo hay nhìn thấy những trò cười của bà ta nữa.
Nếu ly hôn với Diệp Mộc Giản, bà ta sẽ rơi xuống vũng lầy từ trên đỉnh núi, và sau này bà ta sẽ phải đối mặt với vô số lời chế giễu và khinh bỉ.
Bà ta không thể ly hôn.
Tuyệt đối không ly hôn!
Bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Tri Nam bị đè trên băng ghế, tấm ván nâng lên cao, sau đó nặng nề hạ xuống, Diệp Tri Nam lại hét lên liên tục.
Bà ta kêu lên thảm thiết và muốn lao tới ngăn cản nhưng bị người của ông cụ Diệp ngăn lại.
Tuy là phu nhân của chi chính nhà họ Diệp, nhưng thuộc hạ của ông cụ Diệp lại chỉ trung thành với ông cụ Diệp, mặc kệ bà ta khóc lóc mắng mỏ, bọn họ vẫn không quan tâm.
Người hành hình Diệp Tri Nam chính là thân tín của ông cụ Diệp.
Đã ở bên cạnh ông cụ Diệp hơn 30 năm và trung thành tận tâm với ông cụ Diệp.
Anh ta quen thuộc với sở thích của ông cụ, và biết rằng trong số các tiểu bối, ông cụ yêu thương Diệp Tình Bắc nhất và ghét Diệp Tri Nam nhất.
Anh ta cũng rất thích Diệp Tình Bắc.
Diệp Tình Bắc thông minh, hoạt bát, thân thiện và tốt bụng, cô ấy mỉm cười khi nhìn thấy mọi người, cô ấy có một trái tim nhân hậu và tốt với mọi người trong nhà họ Diệp.
Diệp Tri Nam là một thiên kim tiểu thư hư hỏng, kiêu ngạo và độc đoán, ngay cả khi nhìn thấy bọn họ, những người đã ở cùng ông cụ mấy chục năm, đều lộ ra vẻ kiêu ngạo.
Anh ta không thích Diệp Tri Nam.
Mặc dù Diệp Tình Bắc do Diệp Lâm Đông vô tình làm bị thương, nhưng sự việc bắt đầu là do Diệp Tri Nam, anh ta đã suy đoán tâm tư của ông cụ, khi đánh Diệp Lâm Đông, anh ta chỉ đánh nhẹ, cho đến khi anh ta đánh Diệp Tri Nam, anh ta đã sử dụng 50% sức mạnh của mình.
Diệp Tri Nam hét lên thất thanh, cổ họng như vỡ ra, chỉ sau 30 phát, cô ta đã ngất đi vì đau đớn.
Ông cụ Diệp lạnh lùng ra lệnh: "Tỉnh lại đánh tiếp."
Vương Tư Như ngã xuống đất khóc lóc, bò đến bên chân ông cụ Diệp để cầu xin sự thương xót: "Bố, xin đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Nam Nam là con gái, nếu còn đánh nữa sẽ sinh bệnh mất, sau này làm sao lấy chồng sinh con được chứ? Bố, cầu xin bố, đừng đánh nữa."
Diệp Mộc Giản cũng van xin: "Bố, Nam Nam đã biết sai vì đã nhận một bài học nặng nề như vậy, bố hãy tha thứ cho nó đi."
Ông cụ Diệp nhìn Diệp Mộc Phồn và Tần Ánh Dung.
Ông ta trừng phạt Diệp Tri Nam rất nặng, một phần nguyên nhân không nhỏ là ông ta không thích Diệp Tri Nam, ghét cô ta quá độc ác, muốn dạy cho cô ta một bài học, nguyên nhân nữa là ông ta muốn hóa giải sự oán hận của chi thứ đối với chi chính bằng cách trừng phạt Diệp Tri Nam, để xua tan ý định tách ra riêng của chi thứ.
Diệp Mộc Phồn và Tần Ánh Dung đều là những người thông minh, hai người họ có thể nhìn thấy rõ ràng tâm tư của ông cụ, nhưng hai người họ giống như người gỗ, nhìn ánh mắt dò hỏi của ông ta nhưng cũng không có phản ứng gì.
Ông cụ Diệp ủ rũ, toàn bộ tức giận đều trút lên trên người Diệp Tri Nam, ông ta gầm lên: "Còn thất thần làm gì nữa? Hắt nước cho tỉnh rồi đánh tiếp!"
Vệ sĩ bưng một xô nước lạnh dội lên người Diệp Tri Nam.
Diệp Tri Nam từ từ tỉnh dậy, ho vài tiếng rồi lại khóc lóc vật vã.
Người vệ sĩ giơ ván lên tiếp tục đánh.
Diệp Tri Nam vùng vẫy và khóc: "Mẹ ơi, cứu, giúp con! Mẹ, con sắp chết rồi, mẹ ơi, cứu con! Đưa con đi mẹ ơi, con không làm con gái nhà họ Diệp nữa đâu, cứu con, dẫn con đi!"
Cô ta đã đau đớn đến suýt chết.
Cô ta không muốn vinh quang, giàu có hay địa vị của một tiểu thư gì nữa, cô ta chỉ muốn thoát khỏi nỗi đau và sự hành hạ vô nhân đạo này càng sớm càng tốt.
Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ mình lại bị giữ trên một chiếc ghế dài và bị đánh đập dữ dội trước mặt nhiều người như vậy.
Cô ta thậm chí còn không nghĩ rằng lại đau đớn như thế, đau đến mức muốn chết quách đi cho xong.
Cô ta không muốn gì nữa.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” Vương Tư Như bật dậy khỏi mặt đất và hét lên với ông cụ Diệp: “Bố, bố đang muốn ép chết mẹ con con sao? Diệp Tình Bắc vẫn chưa chết, bố đã muốn lấy mạng của con và Nam Nam, phải không? Bắc Bắc là cháu gái của bố, Nam Nam cũng là cháu gái của bố.
Bố không thể bất công vì Bắc Bắc đã cứu mạng bố được, Bắc Bắc vẫn còn sống mà.
Bố, bố không được bất công như vậy, không được!”.