Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 298: 298: Làm Nũng





Ông Cố nhìn bà ta, rồi nhíu mày không nói gì.

Cố Thời Mộ khẽ cười nói: “Dì, dì có biết tối qua sau khi uống ly cà phê đã bỏ thuốc đó cháu đã khó chịu đến nhường nào không? Cháu luôn cho rằng dì thương yêu cháu, nhưng hôm nay cháu mới phát hiện ra, hóa ra trong mắt dì, việc cháu bị người khác tổn thương cơ thể chỉ là chuyện nhỏ chẳng đáng được nhắc đến, mà chỉ cần răn dạy đôi ba câu là có thể nhẹ nhàng gạt qua một bên rồi...”
Anh nhếch miệng nhìn Thời Nghiên Đồng: “Là như vậy đúng không dì?”
“Tất nhiên không phải là thế rồi.” Trong lòng Thời Nghiên Đồng cực kỳ bất mãn về thái độ mà Cố Thời Mộ đối xử với bà ta, nhưng trên mặt vẫn mang dáng vẻ dịu dàng nhã nhặn: “A Mộ à, cháu là cháu ngoại duy nhất của dì, tất nhiên dì phải thương yêu cháu rồi.

Nhưng chẳng phải anh rể đã trừng phạt Thái Vi rồi à? Nhà họ Cố hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Thái Vi đã là sự trừng phạt rất nghiêm khắc đối với Thái Vi rồi.

Mặc dù thuốc Thái Vi mua là mặt hàng cấm, nhưng cũng không phải là thuốc trí mạng, cho dù báo cảnh sát để xử lý, cùng lắm chỉ tạm giam nửa tháng mà thôi, nhưng lại tổn thương danh tiếng của Thái Vi mãi mãi không thể cứu vãn được.

Dù gì Thái Vi cũng là em họ lớn lên từ nhỏ với cháu, nên trừng phạt nhỏ để cánh cáo thôi là được, chứ đừng đuổi cùng giết tận.

A Mộ, cháu nói thử xem dì nói có đúng hay không?”
“Cháu nghĩ là dì nói sai rồi, trừ phi...” Cố Thời Mộ khẽ cười nói: “Trừ phi dì cũng cắt đứt quan hệ với nhà họ Cố, bằng không mẹ con tương thông, chỉ cần dì vẫn là em gái của mẹ cháu, là dì của cháu, mà Tề Thái Vi là con gái của dì, nên cũng không thể thoát khỏi hào quang của nhà họ Cố cháu.”
Thời Nghiên Đồng nhất thời biến sắc, trên mặt cũng không thể duy trì vẻ dịu dàng nhã nhặn được nữa, bà ta lạnh lùng nói: “Cố Thời Mộ, cháu hãy chú ý lời nói của cháu, dì là dì của cháu.”
“Đúng vậy, dì là dì của cháu, nhưng mong dì cũng nên nhớ kỹ, dì chỉ là dì của cháu mà thôi.” Đôi mắt khẽ cười của Cố Thời Mộ trở nên hơi lạnh lẽo: “Dì tốt của cháu, tối qua Tề Thái Vi có thể thành công bỏ thuốc cho cháu, cũng có một phần lớn công sức của dì đó.

Cháu không muốn kéo dì vào chuyện này, đã làm tròn bổn phận của một người cháu rồi.

Nhưng dì lại vì kẻ đầu sỏ mà cầu xin giải vây, có thể thấy, suy cho cùng trong lòng dì, đứa cháu trai như cháu cũng không quan trọng bằng con gái của dì, đúng không...!dì?”

Anh cực kỳ nhấn mạnh một chữ “dì” này, rồi nhìn Thời Nghiên Đồng bằng ánh mắt sắc bén chưa bao giờ có.

Thời Nghiên Đồng bị ánh mắt của anh nhìn đến mức hãi hùng khiếp vía.

Bà ta luôn cho rằng, tình cảm giữa bà ta và Cố Thời Mộ rất tốt, từ trước đến nay bà luôn cực kỳ quan tâm, nhẫn nại, ân cần hỏi han đối với Cố Thời Mộ, chưa bao giờ dám chậm chạp một chút.

Bà ta cho rằng, bà ta đã sớm nắm giữ trái tim của Cố Thời Mộ.

Trong lòng Cố Thời Mộ, ngoài ông Cố ra thì bà là người mà anh kính trọng nhất.

Nhưng bà ta lại không ngờ rằng, Cố Thời Mộ còn trở mặt nhanh hơn lật sách, chỉ vì tối qua bà ở bên cạnh giúp Tề Thái Vi bỏ thuốc anh một tay, mà anh có thể trở mặt không nhận người quen.

Thậm chí Cố Thời Mộ còn không thể chắc chắn tối qua bà ta đã giúp đỡ Tề Thái Vi.

Đúng.

Không ai biết tối qua bà ta đã giúp đỡ Tề Thái Vi.

Bà ta không thể thừa nhận được.

Bà ta đứng phắt dậy, đôi mắt đã ngấn nước như cực kỳ tủi thân, rưng rưng muốn khóc nói: “A Mộ, sao cháu có thể nói với dì những lời như vậy? Thái Vi là nhất thời hồ đồ, dì cũng rất tức giận, nhưng dì có thể thề rằng, dì không hề hay biết gì về chuyện Thái Vi bỏ thuốc cháu.


Nếu dì biết chắc chắn dì sẽ ngăn cản con bé, không để cho nó làm chuyện hồ đồ như vậy.

A Mộ, trước giờ dì luôn thương yêu cháu, sao cháu có thể vô duyên vô cớ phỏng đoán dì, cháu không tin tưởng dì đến thế cơ à? Uổng công ngày thường dì đã đối xử thật lòng với cháu, cháu khiến dì tổn thưởng quá.”
Cố Thời Mộ khẽ cười nói: “Dì à, mặc dù cháu không có chứng cứ, nhưng nhớ lại mọi lời nói cử chỉ của dì sau khi cháu bị trúng chiêu thì cháu rất khẳng định, dì đã biết mọi chuyện.

Nể tình dì là em gái của mẹ cháu nên cháu không muốn tố cáo dì, vì thế cháu đã không đi tìm chứng cứ, chỉ cần trong lòng cháu biết rốt cuộc chân tướng như thế nào là được.”
“A Mộ, cháu tổn thương dì quá đó.” Thời Nghiên Đồng chảy nước mắt, càng nghẹn ngào nói: “Cháu là con trai duy nhất của chị và anh rể, cũng là cháu ngoại duy nhất của dì, dì thương yêu cháu như con ruột của mình, sao dì có thể tổn thương cháu chứ? Sao cháu có thể nghi ngờ dì như vậy? Anh rể...”
Bà ta tủi thân nhìn về ông Cố: “Anh nhìn A Mộ mà xem.”
Giọng điệu của bà ta không khỏi nũng nịu.

Bà ta đã không còn trẻ nữa, mà ông cụ cũng đã lớn tuổi, nhưng trong mắt bà ta, ông Cố vẫn là thái tử gia của nhà họ Cố mà bà ta từng mong mà không có được kia.

Trong mắt bà ta, ông Cố mãi mãi mang dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, phong độ ngời ngời hồi năm đó.

Huống hồ, cho dù bây giờ ông Cố đã là một ông lão, nhưng vẫn là ông lão điển trai anh tuấn.

Đây là người đàn ông duy nhất mà bà ta yêu, là người đàn ông mà bà ta biết rõ là không thể nào nhưng vẫn cứ yêu đến suốt cuộc đời.


Trong mắt bà ta, ông vẫn còn trẻ, mà bà ta cũng đang ở độ tuổi thanh xuân xinh đẹp, ngây thơ đáng yêu.

Bà ta đã quen dùng giọng điệu này để nói chuyện với ông Cố, mà ông Cố cũng đã quen với dáng vẻ này của bà ta, nên không cảm thấy có chỗ nào bất ổn, mà chỉ cho rằng vì bà ta không sinh được con, nên cho dù đã ở độ tuổi trung niên thì tính cách vẫn ở độ tuổi thiếu niên.

Nhưng hôm nay, ông không dỗ dành bà ta như trước kia nữa.

Vẫn là câu nói đó, Cố Thời Mộ là vảy ngược của ông, ông không cho phép bất kỳ ai tổn thương Cố Thời Mộ.

Ông tin vào phán đoán của con trai mình.

Con trai ông nói, Thời Nghiên Đồng biết tối qua Tề Thái Vi bỏ thuốc con trai ông, vậy thì chắc chắn Thời Nghiên Đồng đã biết.

Ông rất thất vọng về Thời Nghiên Đồng.

Vợ ông mất sớm, bà đã gửi gắm mấy đứa con trong nhà và Thời Nghiên Đồng, Tề Thái Vi cho ông, bảo ông hãy chăm sóc bọn họ, thế nên ông đã đồng ý.

Mấy năm nay, ông không bạc đãi Thời Nghiên Đồng và Tề Thái Vi, vì có ông che chở nên Thời Nghiên Đồng mới có thể sống ung dung tự tại như vậy.

Thời Nghiên Đồng không thể có con, nên chồng của bà ta đã có con riêng ở bên ngoài, chồng của bà ta điên cuồng muốn ly hôn với Thời Nghiên Đồng, để đứa con riêng kia trở thành đứa con hợp pháp.

Sở dĩ Thời Nghiên Đồng không thể có con là vì chồng bà ta bị vô sinh.

Vì chồng bà ta bị vô sinh nên hai vợ chồng bọn họ đã nhận nuôi Tề Thái Vi.


Nhưng đợi đến khi bà ta lớn tuổi không thể sinh con được nữa thì chồng bà ta đột nhiên biết được, trước khi ông ta mắc bệnh vô sinh đã từng làm cho một người phụ nữ mang thai con của ông ta, hơn nữa người phụ nữ đó còn sinh đứa bé ra, là một cậu con trai.

Ông ta có con trai rồi, ông ta không cần phải đoạn tử tuyệt tôn nữa.

Ông ta mừng như điên, nên ông ta muốn ly hôn với Thời Nghiên Đồng, để đứa con riêng đó được bước vào nhà, làm đứa con hợp pháp.

Mặc dù không phải là đứa con hợp pháp danh chính ngôn thuận, nhưng chí ít cũng tốt hơn con riêng ở bên ngoài nhiều.

Ông ta nghĩ rất hay, nhưng Thời Nghiên Đồng lại bị ông ta làm lỡ cả đời, làm sao có thể đồng ý tác thành cho ông ta cơ chứ?
Thời Nghiên Đông không những dây dưa không chịu ly hôn với ông ta, mà còn nhờ nhà họ Cố giúp đỡ chèn ép việc kinh doanh của chồng bà ta.

Quả thật chuyện này là do chồng bà ta và nhà họ Tề giải quyết không ổn thỏa, ông không trơ mắt đứng nhìn em gái của vợ mình bị bắt nạt, nên đã bảo Cố Thời Mộ ra tay giúp bà ta.

Chẳng mấy chốc, sản nghiệp của nhà họ Tề đã bị vơi đi hơn phân nửa.

Thế là nhà họ Tề đã trở nên ngoan ngoãn.

Cho đến bây giờ, đứa con riêng kia vẫn chưa thể bước vào cửa chính của nhà họ Tề, Thời Nghiên Đồng cũng không ly hôn với chồng của mình, mà bà ta vẫn là bà Tề.

Tất cả mọi chuyện đều do ông căn dặn, bảo Cố Thời Mộ đi làm.

Con trai ông đã hết lòng giúp đỡ Thời Nghiên Đồng, nhưng Thời Nghiên Đồng đã làm gì cơ chứ?.