Cô ta hận không thể để Hạ Lăng Tự chết ở quê nhà, cả đời cũng không đến quấy rầy cuộc sống của cô ta và Hạ Mậu Thịnh.
Tuy nhiên, mọi thứ không như mong muốn, trước sau gì Hạ Lăng Tự cũng đã đến.
Từ khi Hạ Lăng Tự về nhà cô ta, lúc nào cũng nhắc nhở cô ta rằng Hạ Mậu Thịnh đã từng yêu phụ nữ khác và có con riêng với người phụ nữ khác, bây giờ còn phải dùng tiền do anh ta kiếm được để nuôi đứa con của anh ta và phụ nữ khác.
Cô ta không thể chịu đựng được.
Cô ta cũng không muốn làm gì Hạ Lăng Tự, chỉ là trong lòng cô ta không thoải mái nên không nhịn được mà luôn lấy Hạ Lăng Tự ra trút giận.
Cô ta không ngờ rằng mình chỉ muốn trút giận mà lại làm to chuyện như vậy.
Ầm ĩ đến nỗi cô ta và bố mẹ cô ta mang tiếng xấu, Hạ Mậu Thịnh cách lòng với cô ta, ngay cả tiền sinh hoạt cũng không đưa cho cô ta.
Cô ta còn không dám đề cập đến chuyện ly hôn, sống một ngày như một năm, sống không bằng chết.
Cô ta không thể không thừa nhận rằng những gì mẹ cô ta nói rất có lý.
Nếu cô ta muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với Hạ Mậu Thịnh trong tương lai, cô ta phải dỗ dành Hạ Lăng Tự trở về.
Cho dù cô ta nhìn thấy Hạ Lăng Tự đã nghĩ đến mẹ ruột của Hạ Lăng Tự đến nỗi muốn phát điên lên vì ghen tị, cô ta cũng phải cố gắng nín nhịn và chịu đựng.
Cho dù không thể coi Hạ Lăng Tự như mình sinh ra, cô ta cũng phải giả vờ và dỗ dành để Hạ Lăng Tự tin tưởng cô ta, chấp nhận cô ta và coi cô ta như mẹ ruột của mình.
Chỉ bằng cách này, cô ta mới có thể quay về quá khứ và có cuộc sống hạnh phúc, viên mãn như xưa.
Không…
Chỉ cần Hạ Lăng Tự còn sống, cậu sẽ giống như ruồi bọ, bay lởn vởn trong gia đình của cô ta, cuộc sống của cô ta sẽ không còn hoàn hảo nữa.
Nhưng đây là con đường mà lúc trước cô ta não tàn đã lựa chọn, cô ta không còn trẻ nữa, đã sinh được hai đứa con, giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi...!
Cô ta nhắm mắt lại, hít thở sâu vài cái, mở mắt ra, nhìn mẹ Chu nói: "Mẹ, con đã nghĩ thông rồi, con nghe lời mẹ, con sẽ dỗ dành Hạ Lăng Tự trở về! Lần này là con nghiêm túc, con nhất định sẽ dỗ dành nó trở về!"
Cho dù cuộc sống có sự gia nhập Hạ Lăng Tự không còn hoàn mỹ, nhưng so với cuộc sống không bằng chết hiện tại còn tốt hơn rất nhiều.
Vì hạnh phúc tương lai của mình, cô ta nhất định phải dỗ dành Hạ Lăng Tự trở về!
Không phải chỉ là dỗ đứa nhỏ thôi sao?
Một đứa nhóc bảy tuổi, cô ta không tin rằng mình không dỗ dành được!
Nhìn thấy lần này cô ta quả thực đã thay đổi tư tưởng rồi, mẹ Chu thở phào nhẹ nhõm: "Con nghĩ thông suốt là tốt rồi, mẹ sẽ tìm người giúp chúng ta tìm ra địa chỉ của Hạ Lăng Tự."
Sau khi biết địa chỉ của Hạ Lăng Tự, bà ta và Chu Tư Nam lần lượt mua quà cho Hạ Lăng Tự và Đường Dạ Khê.
Vào sáng Chủ nhật, mặt trời đã lên cao, họ đến văn phòng Quảng Hạ.
Nhìn thấy văn phòng Quảng Hạ tráng lệ, cả hai người bọn họ đều rất kinh ngạc.
Đặc biệt là Chu Tư Nam.
Mặc dù Đường Dạ Khê rất xinh đẹp, ăn mặc rất sang trọng và đoan trang, nhưng vì được bà Hạ thuê, trong tiềm thức cô ta cảm thấy Đường Dạ Khê không phải loại người có bản lĩnh gì, mà nhiều nhất chỉ là một luật sư nhỏ của văn phòng luật sư không chuyên nghiệp.
Cô ta không ngờ Đường Dạ Khê lại thực sự làm việc trong một công ty lớn như vậy.
Điều mà cô ta càng không ngờ là khi nhắc đến chuyện gặp Đường Dạ Khê, nhân viên văn phòng lại gọi Đường Dạ Khê là "sếp".
Điều khiến cô ta khó tin hơn nữa là cô ta và mẹ cô ta không phải gặp Đường Dạ Khê ở văn phòng Quảng Hạ, mà là gặp Đường Dạ Khê ở Tinh Viên!
Tinh Viên, bao quát cả một vùng rộng lớn và phong cảnh tuyệt đẹp, giống như tổng hợp vườn thượng uyển của hoàng gia và lâm viên Giang Nam vậy, vừa có sự nguy nga, đồ sộ của vườn thượng uyển vừa mang vẻ đẹp duyên dáng uyển chuyển của những khu vườn Giang Nam.
Những cây cầu nước chảy, vài bước chân lại có một cảnh đẹp, đẹp như thiên đường nơi hạ giới, khiến lòng người lưu luyến.
Cô ta và mẹ cô ta gặp Đường Dạ Khê ở khu vườn sau của Tinh Viên.
Cách Đường Dạ Khê không xa, một người đàn ông trẻ tuổi cường tráng đang hướng dẫn ba đứa trẻ tập võ.
Một trong số đó là Hạ Lăng Tự!
Đôi mắt cô ta nhìn thẳng tắp.
Hạ Lăng Tự!
Ở một nơi đẹp như thiên đường trên hạ giới, học võ với một người đàn ông vừa nhìn đã thấy có khí chất rất tốt, vẻ ngoài lại rất anh tuấn!
Cô ta chỉ cảm thấy đầu óc ong ong một tiếng, máu toàn thân dồn lên đỉnh đầu, có cảm giác mình sắp bị xuất huyết não.
Thế giới này điên rồi sao?
Vì Hạ Lăng Tự mà cô ta và bố mẹ cô ta bị mắng nhiếc mắng mỏ đến máu chó đầy đầu, thanh danh thối tha hỗn loạn, sống một ngày như một năm, nhưng Hạ Lăng Tự thì sao?
Hạ Lăng Tự giống như một hoàng tử nhỏ, sống ở một nơi mà cô ta thậm chí không thể mơ tới, được chăm sóc vô cùng tỉ mỉ!
Dựa vào cái gì?
Thế giới thật bất công!
Cô ta siết chặt lòng bàn tay, lòng bàn tay suýt chút nữa bị móng tay bấm vào chảy máu.
Nếu như trước khi đến cô ta còn có vài phần không tình nguyện, không muốn đón Hạ Lăng Tự trở về.
Ép mình đến đây chỉ để khiến Hạ Mậu Thịnh tha thứ cho cô ta, tiêu tan hiềm khích với cô ta.
Vậy thì hiện tại, sự miễn cưỡng của cô ta đã biến mất không còn dấu vết.
Giờ cô ta hận không thể kéo Hạ Lăng Tự rời đi ngay.
Về sau, cô ta sẵn sàng cung phụng Hạ Lăng Tự như tổ tông cũng không muốn để Hạ Lăng Tự ở lại đây!
Bây giờ cô ta có thể thấy rõ ràng, Đường Dạ Khê không phải là một luật sư nhỏ trong một công ty gì đó, cô là một người trong giới thượng lưu có tiền có thế!
Để Hạ Lăng Tự ở bên cạnh Đường Dạ Khê, chẳng phải Hạ Lăng Tự sẽ một bước bay lên trời sao?
Đi theo một người đẳng cấp như vậy, tương lai của Hạ Lăng Tự cũng không tệ hơn bao nhiêu, sau khi lớn lên sẽ công thành danh toại, còn cô ta và các con của cô ta có thể sống tốt được nữa ư?
Hạ Lăng Tự nhất định sẽ trả thù bọn họ!
Nghĩ đến đây, cô ta sợ run cả người.
Nếu không phải sợ thân phận của Đường Dạ Khê, cô ta đã trực tiếp lao tới chỗ Hạ Lăng Tự, lập tức nắm lấy cổ tay Hạ Lăng Tự kéo cậu về nhà.
Nhưng cô ta lại sợ Đường Dạ Khê, nên chỉ có thể kéo khóe chào hỏi Đường Dạ Khê: "Xin chào, luật sư Đường."
Đường Dạ Khê mỉm cười: "Chào cô Hạ, có chuyện gì không?"
“Tôi đến đây để đón Tiểu Tự về nhà.” Cô ta cố gắng nở một nụ cười để trông thật bình tĩnh và dịu dàng: “Cảm ơn luật sư Đường đã chăm sóc Tiểu Tự trong thời gian này, tôi và bố Tiểu Tự rất biết ơn luật sư Đường, nhưng Tiểu Tự nhà chúng tôi, không thể mãi ở bên cạnh quấy rầy luật sư Đường được, vì vậy tôi muốn đưa Tiểu Tự về nhà."
“Cô muốn đón Tiểu Tự về nhà?” Đường Dạ Khê hơi ngạc nhiên: “Nhưng mà tôi đã nhận lời giao phó của bà nội của Tiểu Tự chăm sóc cho Tiểu Tự cho đến khi Tiểu Tự trưởng thành.
Giấy trắng mực đen, cô đã lập chứng từ và ký tên đồng ý rồi."
"Quả thật đúng là như vậy..." Chu Tư Nam khó khăn duy trì nụ cười trên mặt: "Nhưng mà chứng từ là chết, con người là sống, bất kể thế nào, chồng tôi cũng là bố ruột của Tiểu Tự, còn tôi là mẹ kế của Tiểu Tự.
Tiểu Tự có nhà của mình, ăn nhờ ở đậu mãi thì không tốt cho lắm.
Trước kia là tôi không tốt, không biết giáo dục con cái, tạo thành hiểu lầm của Tiểu Tự dành cho tôi.
Trong khoảng thời gian này, tôi đã nghiên cứu rất nhiều sách về giáo dục con cái, chỉ cần luật sư Đường cho tôi một cơ hội, để tôi đưa Tiểu Tự trở về, tôi tin tưởng rằng tôi có thể giải tỏa hiểu lầm với Tiểu Tự, bỏ qua quá khứ, làm một người mẹ tốt, để Tiểu Tự cảm nhận được hơi ấm của gia đình."
“Tôi xin lỗi.” Đường Dạ Khê ngoài miệng nói lời xin lỗi, nhưng trên mặt không có vẻ gì là xin lỗi: “Được người khác giao phó, phải trung thành đến cùng.
Nếu tôi đã nhận lời giao phó của bà nội Tiểu Tự, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Tự.
Tôi không thể để cô dẫn thằng bé đi."
Nụ cười trên mặt Chu Tư Nam sắp không thể duy trì được nữa rồi.
Cô ta e dè thân phận của Đường Dạ Khê, không dám cứng rắn với Đường Dạ Khê, chỉ đành phải đặt hy vọng vào Hạ Lăng Tự.
Đôi mắt cô ta lướt về phía Hạ Lăng Tự: "Tôi có thể nói chuyện với Tiểu Tự được không?".