Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 274: 274: Không Bằng Nuôi Một Con Vật





“Cô nói hay lắm, đến tôi cũng muốn vỗ tay tán thưởng!” Bà Hạ chế giễu: “Tôi biết, một bà lão thôn quê như tôi khiến một cô con dâu sinh ra và lớn lên ở thành thị như cô chạy đến chăm sóc báo hiếu là đã làm khó cô rồi.

Tôi cũng không ép cô phải làm vậy, nhưng tiền thì sao? Tôi đến Dạ Đô mới biết thu nhập mỗi năm của Hạ Mậu Thịnh ít nhất cũng phải mấy trăm nghìn tệ.

Tôi và Tiểu Tự, một già một trẻ mà mỗi tháng các người chỉ gửi cho chúng tôi hai nghìn tệ.”
Bà Hạ vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều sửng sốt, ánh mắt nhìn Chu Tư Nam và Hạ Mậu Thịnh của họ lại càng kém đi mấy phần.

Có người nhỏ giọng thì thầm: “Trời ạ, chuyện này có thật không vậy? Thu nhập mỗi năm của phó viện trưởng Hạ hơn mấy trăm nghìn tệ lần, ít nhất cũng phải lên đến mấy triệu tệ, thế mà anh ta lại chỉ gửi cho mẹ và con trai hai nghìn tệ, hai nghìn tệ thì đủ mua cái gì chứ?”
“Thật không ngờ phó viện trưởng Hạ lại là loại người đó, thật quá đáng đi mà.”
“Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm, không nên trông mặt mà bắt hình dong, đến cả mẹ và con trai mình cũng không muốn nuôi, tôi khinh.”
Mặc dù mọi người đều là đồng nghiệp, đa phần mọi người cũng không muốn đắc tội với Hạ Mậu Thịnh, trong lòng họ thầm khinh thường anh ta nhưng ngoài miệng cũng không thể nói gì đó.

Tuy nhiên, dù quan hệ với mọi người của Hạ Mậu Thịnh có tốt đến đâu thì anh ta cũng chỉ là con người, không phải người nào cũng thích anh ta, anh ta cũng sẽ có người không vừa mắt anh ta.

Hôm nay đây đúng là một cơ hội tốt, không nhân cơ hội này đạp anh ta mấy cái thì còn đợi đến bao giờ nữa?”
Ngay cả những người có ý tứ giữ thể diện cho người khác mà không nói gì thì ánh mắt của họ khi nhìn Hạ Mậu Thịnh và Chu Tư Nam cũng tràn đầy vẻ khinh bỉ và coi thường.

Hạ Mậu Thịnh chỉ cảm thấy nóng ran hết cả mặt mũi, xấu hổ và nhục nhã như bị lột sạch quần áo đứng giữa thanh thiên bạch nhật chịu sự chỉ trích của những người xung quanh.

Đằng sau lưng anh ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, quần áo cũng ướt hết.

Anh ta bước tới trước mặt bà Hạ, cúi đầu nói: “Mẹ, là lỗi của con, đều là lỗi của con.


Mẹ nói rất đúng, là con bất hiếu, con sai tôi, mẹ đánh con mắng con đi, nhưng mẹ đừng tức giận nữa.”
Anh ta cũng được coi là thiên tài, anh ta có được như ngày hôm nay, ngoài tiền học phí ba năm cấp ba do Lăng Tuyết hỗ trợ thì những cái khác đều do anh ta tự nỗ lực mà có.

Anh ta còn trẻ đã đắc chí, tiền đồ rộng mở xán lạn.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay, đứng giữa đám đông bị mọi người phỉ nhổ.

Anh ta đang rất loạn, không biết nên làm thế nào mới có thể khiến mọi chuyện yên bình trở lại.

Anh ta chỉ hy vọng tất cả mọi thứ hãy mau chóng kết thúc, hi vọng mẹ mình mau chóng rời khỏi đây.

Về nhà, cho dù mẹ có đánh chết mình, anh ta cũng xin nhận.

Hạ Mậu Thịnh chỉ mong không phải đứng xấu hổ giữa bao người ở đây nữa.

Anh ta thật sự đã biết sai rồi.

“Chuyện gửi tiền không liên quan gì đến anh Thịnh, đều là con gửi hết.” Chu Tư Nam cắn răng nói: “Mẹ, thu nhập của anh Thịnh không hề thấp, nhưng con đã nói rồi, sức khỏe của Thần Thần và Lộ Lộ không tốt, thường phải đi bệnh viện.

Kể ra thì thu nhập của anh Thịnh đã là cao so với người khác, nhưng nuôi con phải tiêu tốn nhiều tiền, một cây đàn piano đã hơn trăm nghìn tệ, một lớp học thêm đã mất thêm hơn trăm tệ nữa.


Chỉ tiếng riêng tiền đi học lớp năng khiếu của hai đứa nó mỗi năm thôi đã mất mấy trăm tệ rồi, còn tiền ăn uống, thuốc men của chúng nó nữa, chỗ nào cũng cần phải tiêu tiền...”
“Cô còn có mặt mũi đế nói à.” Nếu không phải đã cố gắng hết sức kể kiềm chế thì bà Hạ đã bước tới giáng cho Chu Tư Nam một cái tát thật đau rồi: “Tôi nuôi con trai lớn đến từng đấy, mỗi tháng cô gửi cho tôi và Tiểu Tự hai nghìn tệ, còn cô lại mua cho con trai con gái cô một cây đàn piano hơn trăm nghìn tệ.

Cô còn có mặt mũi để lôi chuyện này ra mà nói ư? Cô có biết liêm sỉ là gì không vậy?”
“Mẹ, mẹ không thể nói như vậy được.” Chu Tư Nam lại biện bạch: “Ở quê chi phí sinh hoạt thấp, mỗi tháng hai nghìn tệ không ít đâu ạ.

Dạ Đô đắt đỏ hơn Đại Lương Sơn nhiều, ăn ở đi lại phải tiêu tốn nhiều tiền.

Nhưng đây cũng là do con đã lơ là sơ suất.

Mấy năm trước thu nhập của anh Thịnh không cao, phải tiêu nhiều tiền cho bọn trẻ, cuộc sống của vợ chồng con cũng khá eo hẹp, con chỉ có thể trích ra hai nghìn tệ gửi về cho mẹ.

Bây giờ kinh tế của chúng con đã khá hơn, nên gửi nhiều tiền hơn cho mẹ dưỡng già.

Mẹ yên tâm, từ tháng sau trở đi, con sẽ gửi nhiều tiền hơn cho mẹ.

Mẹ muốn con gửi bao nhiêu con sẽ gửi bấy nhiêu.

Anh Thịnh là con trai mẹ, hiếu kính với mẹ là chuyện đương nhiên.


Trước đây là sơ suất của con, đều là lỗi của con, sau này con nhất định sẽ sửa đổi.”
Hứa Liên Kiều, người luôn đứng ở đằng sau chú ý đến sức khỏe của bà Hạ không kìm được phải lên tiếng châm chọc: “Hừ, tài hùng biện giỏi thật đấy, không làm luật sư thì đúng là phí, quá vô liêm sỉ.”
“Đừng xúc phạm nghề luật sư.” Đường Dạ Khê đứng sóng vai bên cạnh cô ấy cũng nói: “Ngoại trừ một số kẻ lạc loài ra thì đại đa số luật sư đều rất lương thiện và chính nghĩa đấy.”
Đồng nghiệp của Hạ Mậu Thịnh cũng có người nói xấu Chu Tư Nam, nhưng bọn họ chỉ nhỏ giọng thầm thì.

Hứa Liên Kiều và Đường Dạ Khê lại chẳng hề kiêng dè ai cả, cứ thẳng thắn nói to cho mọi người cùng nghe.

Những gì bọn họ nói, những người đang có mặt ở đó đều nghe thấy.

Chu Tư Nam cau mày nhìn bọn họ: “Các cô là ai? Tại sao lại nói xằng nói bậy như vậy?”
Đường Dạ Khê nói: “Tôi là luật sư do bà cụ mời đến.”
“Tôi là bác sĩ.” Hứa Giai Kỳ khoanh tay trước ngực đánh giá Chu Tư Nam, rồi quay sang nhìn Hạ Mậu Thịnh, khinh bỉ chế giễu: “Tôi biết tại sao tôi lại không muốn yêu đương gì rồi, cũng không muốn kết hôn luôn.

Đó là bởi vì tôi sợ mình sẽ sinh ra một đứa con trai giống như anh.

Bác gái bán mặt cho đất bán lưng cho trời vất vả khó nhọc nuôi anh khôn lớn, thế mà trưởng thành một cái anh lấy sợ có con liền quên hết những vất vả nhọc nhằn của mẹ mình.

Cần người thì không gặp được người, cần tiền lại chẳng thấy tiền đâu.

Nuôi một đứa con trai như anh không phải nuôi một con vật nuôi, ít nhất thì nó còn trung thành hơn.”
Mặt Hạ Mậu Thịnh đỏ bừng bừng, nhục nhã đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.

Chu Tư Nam tức giận nói: “Cô đừng có ngậm máu phun người, nếu không tôi sẽ kiện cô ra tòa đấy.”
“Kiện tôi ra tòa ư?” Hứa Liên Kiều vỗ tay, cười khinh thường: “Tốt quá, tôi cầu còn không được ấy, tiện thể mời thêm vài cánh phóng viên báo đài, tiêu đề báo tôi cũng nghĩ ra luôn rồi.

Nhân tài ưu tú của viện nghiên cứu khoa học mỗi năm kiếm được hơn triệu tệ ruồng bỏ mẹ và con trai mình, mỗi tháng chỉ đưa cho mẹ hai nghìn tệ để nuôi con trai cho anh ta, là sự méo mó về mặt đạo đức hay sự tha hóa suy đồi về mặt nhân tính đây? Bà Hạ, bà nói xem cái tiêu đề này có hay không?”

Chu Tư Nam câm nín luôn.

Mặc dù những gì cô ta nói nghe có vẻ rất hợp tình hợp lý, nhưng thực ra trong lòng cô ta biết hai nghìn tệ đúng là hơi ít.

Nếu sự việc trở nên ầm ĩ hơn thì sẽ không có lợi đối với cô ta và Hạ Mậu Thịnh.

“Mời phóng viên báo đài đến ư?” Bà Hạ gật đầu nói: “Cũng được đấy, mời đài truyền hình đến quay lại để tất cả mọi người xem, xem xem một người mẹ kế như Chu Tư Nam ác độc tàn nhẫn đến mức nào.

Tôi già rồi, sức khỏe không tốt, không chăm sóc được cho Tiểu Tự.

Cũng vì để Tiểu Tự được tiếp nhận sự giáo dục tốt tôi mới bảo Hạ Mậu Thịnh đưa thằng bé đến Dạ Đô.

Hạ Mậu Thịnh đã đồng ý với tôi là sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Tự.

Nhưng thằng bé đến Dạ Đô hai năm trời mà vẫn gầy gò ốm yếu chỉ còn da bọc xương.

Một người mẹ kế độc ác như Chu Tư Nam, đến cơm cũng không cho thằng bé ăn.”
Bà Hạ vừa rồi vẫn còn rất bình tĩnh, nhưng nói đến đây giọng của bà đã trở nên nghẹn ngào.

Bà xoa đầu Tiểu Tự, khuôn mặt già nua nhăn nhúm lại: “Năm đó, lúc Hạ Mậu Thịnh đòi lấy Chu Tư Nam, tôi đã không đồng ý rồi.

Mẹ của Tiểu Tự chỉ mất tích không tìm thấy, tôi không tin một người tốt như con bé lại qua đời được.

Chu Tư Nam đã hứa hẹn thề thốt nói cô ta sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Tự, sẽ coi thằng bé như con ruột của mình nên tôi mới gật đầu, đồng ý cho bọn họ kết hôn, nhưng cô ta đã làm gì?”.