Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 270: 270: Chứng Cứ





“Tới giờ này rồi, mày vẫn chưa biết mày sai ở đâu sao?" Bà Hạ đau lòng nhìn anh ta: "Hạ Mậu Thịnh, mày có còn nhớ ai là người cấp tiền cho mày đi học cấp ba không?"
Hạ Mậu Thịnh sửng sốt, nét mặt lộ rõ vẻ mất tự nhiên, vội nói: "Mẹ, mẹ mệt rồi đúng không? Đi, con đưa mẹ về nhà, có việc gì thì chúng ta về nhà nói."
“Tại sao phải về nhà nói?" Bà Hạ lẳng lặng nhìn anh ta: "Việc xấu trong nhà không được truyền ra hả?"
Hạ Mậu Thịnh xấu hổ nói: "Mẹ, con không có ý này, là con sợ mẹ đi đường xa mệt mỏi, nên muốn đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi..."
“À...” Bà Hạ cười khẩy một tiếng: "Nếu mày có hiếu như thế thật, thì mẹ với Tiểu Tự đâu đến nỗi cửa nhà mày cũng không thể bước qua!"
Hạ Mậu Thịnh kinh ngạc: "Mẹ, chuyện này, sao có thể?"
“Sao lại không thể được?" Bà Hạ tiếp tục nói: "Nếu không phải do không bước qua được cửa nhà mày thì sao mẹ phải mò tới tận đây tìm con trai chứ? Mẹ và Tiểu Tự tới nhà mày, nhưng bảo mẫu nhà mày đứng trước cửa ngăn lại không cho đi tiếp, nói là vợ mày thích yên tĩnh, thích sạch sẽ, mà bà già này lại vừa dơ vừa nhà quê, nên không thể bước vào cửa nhà Hạ Mậu Thịnh được!"
“Không, không có chuyện đó!" Hạ Mậu Thịnh kích động lắc đầu: "Mẹ, chắc chắn là có nhầm lẫn ở đâu đấy rồi! Con..."
“Nhầm lẫn ở đâu?" Bà Hạ chặn ngang lời anh ta: "Hay ý của mày là, bà già này cố tình bịa chuyện, cố tình chạy tới chỗ làm việc của mày, rồi đổ oan cho vợ mày và bảo mẫu nhà mày những chuyện mà họ không làm?"
Hạ Mậu Thịnh mặt mày trắng bệch, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh: "Mẹ, con không có ý đó!"
“Mày không có ý này, vậy thì có ý gì hả?" Bà Hạ nói với giọng chê cười: "Hạ Mậu Thịnh, mày kết hôn với Chu Tư Nam được sáu năm, mẹ gặp cô ta được một lần! Mày có với Chu Tư Nam một đứa con gái, mẹ chưa một lần thấy mặt cháu! Mày thử nói mẹ nghe xem nào, mày có ý gì?"
Cao Trí Tường kinh ngạc nhìn về phía Hạ Mậu Thịnh, ánh mắt như không thể tưởng tượng nổi.

Hạ Mậu Thịnh bị Cao Trí Tường nhìn tới nỗi khuôn mặt tái nhợt bỗng đỏ bừng lên, hận không tìm được cái hố chui vào cho đỡ nhục, mở miệng nói: "Mẹ, Tư Nam và con không phải cố tình không về quê gặp mẹ đâu, thật sự là vì đường xá xa xôi hiểm trở, mà Tư Nam và bọn trẻ sức khỏe lại không được tốt, đi không được thôi."
“Vậy còn mày?” Bà Hạ bình tĩnh nhìn anh ta nói: "Từ khi cưới Chu Tư Nam, mày về gặp mẹ mày được đúng một lần, mà lần ấy là vì mẹ kêu mày về đón Tiểu Tự lên Dạ Đô ở, ép mày về, Chu Tư Nam và hai đứa nhỏ sức khỏe không tốt, vậy còn mày? Sức khỏe mày cũng không tốt nốt à?"
“Con..." Hạ Mậu Thịnh cảm thấy thẹn vô cùng, lắp ba lắp bắp nói: "Thực sự xin lỗi...!Mẹ, con sai rồi, con, con bận quá nên...!Công việc bộn bề, Tư Nam và mấy đứa nhỏ sức khỏe không tốt, nên con phải ở nhà chăm sóc họ...!Con thật sự không phải cố tình không về quê thăm mẹ đâu, con sai rồi, con thật sự biết sai rồi, mẹ yên tâm, sau này con nhất định sẽ sửa, con nhất định sẽ thường xuyên về quê thăm mẹ...!Không, mẹ, hay là mẹ đừng về quê nữa, mẹ ở nhà con đi, con sẽ chăm sóc mẹ!"

“A? Mày ấy hả?" Bà Hạ nhìn anh ta bằng vẻ mặt khinh thường, nói: "Đời này của mẹ thật may mắn, hạ sinh được hai đứa con trai.

Tuy đứa con trai cả không có năng lực, không có bản lĩnh nhưng vô cùng hiếu thảo.

Nếu chẳng may mẹ chỉ sinh mỗi mình mày, thì có lẽ đã chết trong nhà từ lâu rồi, đến người nhặt xác có khi còn không có!"
“Mẹ…" Hạ Mậu Thịnh mồ hôi chảy từ trán chảy xuống, chân mềm nhũn.

Lòng anh ta rất loạn, óc anh ta càng loạn hơn, tất cả rối rắm như một nắm tơ vò vậy.

Những lời vừa rồi, đều từ chính miệng mẹ anh ta nói ra, bà chỉ nhẹ nhàng nói, không rống to kêu to, cũng không có vẻ gì là khóc lóc đau khổ tột cùng.

Nhưng càng bình tĩnh như vậy, lại càng khiến người ta phải sợ hãi.

Điều này chứng tỏ những lời bà cụ nói không phải là nhất thời tức giận mà nói như vậy, đó là những suy nghĩ thật sự của bà cụ.

Người mẹ đã từng yêu thương anh ta vô điều kiện, nay lại dùng ánh mắt khinh thường miệt thị nhìn anh ta, ánh mắt này của bà cụ giống như đang nhìn thứ rác rưởi nào đó vậy.


Vào thời điểm anh ta không hề hay biết, định kiến mẹ dành cho mình đã lớn đến thế này rồi.

Nhất thời, anh ta không biết mình phải nói gì, chỉ có thể nói hết lần này tới lần khác là anh ta sai rồi, anh ta nguyện ý sửa, xin bà cụ hãy cho anh ta một cơ hội nữa.

“Thôi bỏ đi, chó thì không bỏ được tính ăn phân." Bà Hạ hờ hững nói: "Nếu mày thật sự có lòng thì đã không làm ra mấy chuyện trước đây rồi.

Chẳng qua giờ mày mở miệng nói hay như vậy cũng là vì có lãnh đạo mày ngồi ở đây, nên mày phải ra vẻ tử tế ngoài mặt thôi, chứ một khi mẹ với Tiểu Tự mà quay về nhà mày, mày sẽ lộ nguyên hình ngay, loại người không có lương tâm như mày không thể trông cậy được.

Về điểm này thì, thời điểm Tiểu Tự đói tới mức về quê với thân hình còn cái da bọc sương, tao đã thấy rõ rồi."
“Mẹ…” Hạ Mậu Thịnh nhìn bà Hạ bằng nét mặt khó tin.

Anh ta không thể tin được, người mẹ ruột của anh ta đang đứng trước mặt anh ta nói những lời dường như có thể đâm chết anh ta, trực tiếp vứt bỏ sĩ diện của anh ta.

Mẹ anh ta, mắng anh ta là chó thì không bỏ ăn phân, mắng anh ta không có lương tâm, mắng anh ta chỉ biết tử tế ngoài mặt, nói anh ta làm trò trước mặt lãnh đạo.


Bị mẹ ruột mắng hết lời như thế, sau này anh ta làm người thế nào nổi đây?
“Bỏ đi, mẹ không muốn cãi nhau với mày nữa." Bà Hạ mệt mỏi xua xua tay, móc từ túi áo ra một tờ giấy rồi đưa cho Cao Trí Tường, nói: "Viện trưởng Cao, ông nhìn xem, đây là tiền mà con thứ và vợ con thứ gửi cho tôi với Tiểu Tự suốt mấy năm nay, dòng tiền ra vào tài khoản ngân hàng, mấy năm nay, số tiền hai người họ gửi tôi đều ghi lại cẩn thận, một đồng cũng không thiếu, tất cả đều ở đây."
Cao Trí Tường hơi xấu hổ: "Cái này...!Có hơi không phù hợp ạ?"
“Không phù hợp chỗ nào?" Bà Hạ đứng lên, nhìn Cao Trí Tường nói: "Viện trưởng Cao, có phải ông không muốn quản mấy chuyện rách nát nhà chúng tôi? Tôi là bà già làm nông, học hành được mấy năm, không thể hiểu những đạo lý lớn lao, nhưng tôi nhớ rõ một câu thế này, nếu quần chúng khó khăn thì đi tìm tổ chức.

Viện trưởng Cao, ông là lãnh đạo của con trai tôi, tôi muốn tìm tổ chức không phải nên tới tìm ông hay sao? Nếu không phải thì ông chỉ đường, tôi tự đi tìm!"
Cao Trí Tường không còn lời gì để nói.

Ông ta vốn không muốn quản chuyện gia đình công nhân viên chức, nhưng nếu nghiêm khắc mà nói thì, ông ta có trách nhiệm phải quản.

Bà cụ đã nói đến mức này rồi, nếu ông ta mặc kệ thì cũng chẳng ra sao.

Huống hồ, nếu bà cụ thật sự làm lớn chuyện này lên thì cả cái viện nghiên cứu khoa học của ông ta cũng bị tổn hại danh tiếng theo.

Chi bằng ông ta đứng giữa hòa giải, để bà cụ sớm tha thứ cho Hạ Mậu Thịnh, đừng làm lớn chuyện lên.

Vì thế, ông ta nhận lấy tờ giấy bà cụ đưa, gật đầu nói: "Vậy, bác gái, cháu sẽ xem giúp bác ngay."
Ông ta mở tờ giấy trong tay ra xem, sau khi lật xem vài lần, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.


Thứ mà bà cụ đưa cho ông ta xem chính là các bản ghi giao dịch gửi và rút tiền của tài khoản ngân hàng.

Tổng cộng sáu năm.

Sau khi ông ta xem xong, lập tức cầm tờ giấy đập vào ngực Hạ Mậu Thịnh: "Cậu tự xem đi!"
Mặt ông ta đen lại.

Hạ Mậu Thịnh có thể coi như học trò của ông ta, là một tay ông ta đề cử.

Chuyện bêu xấu Hạ Mậu Thịnh, sắc mặt ông ta cũng rất khó coi.

Nếu không phải tận mắt trông thấy, ông ta khó mà tin được đàn em mà ông ta coi trọng nhất...!Lại là người không có lương tâm thế này!
Hạ Mậu Thịnh nhìn ra nét mặt Cao Trí Tường có bao nhiêu bực dọc khó coi, trong lòng anh ta cũng dấy lên dự cảm bất thường, ngón tay run rẩy lật xem tờ giấy.

Sau khi xem xong, đầu anh ta có chút choáng.

Anh ta nhìn về phía bà Hạ bằng ánh mắt khó tin, lắp bắp nói: "Chuyện này...!Chuyện này là không thể....".