Khuôn mặt vốn đã không ưa nhìn của bảo mẫu nay lại càng trông khó coi hơn.
Bà ta tức giận trừng mắt liếc nhìn bà Hạ một cái, sau đó lại quay ra chất vấn Hạ Lăng Tự: "Đây là ai vậy? Bà chủ thích sạch sẽ, cậu đừng có tùy tiện đưa mấy bà con họ hàng nghèo của mình dưới nông thôn vào nhà, bà chủ sẽ không vui đâu."
“Bà mới là cái đồ bà cô nghèo ở nông thôn ấy!" Hạ Lăng Tự nắm chặt tay bà Hạ, tức giận nói: "Bà ấy là bà nội tôi!"
Bảo mẫu nghe xong sửng sốt vô cùng, ngạc nhiên nghi ngờ liếc nhìn bà Hạ một cái: "Bà nội cậu?"
Hạ Lăng Tự còn chưa kịp đáp, bà Hạ đã lạnh lùng nói: "Thằng hai nhà chúng ta đúng là có bản lĩnh quá nhỉ, mua được căn nhà lớn ở đất kinh đô này xong cái là đến bà mẹ già này cũng không thèm nhận, mẹ nó vượt ngàn dặm xa xôi, từ vùng núi hẻo lánh nghèo nàn xuống thăm nó mà nó bành trướng đến nỗi để bảo mẫu chặn đường, đến cửa cũng không cho bà mẹ già này đặt chân vào."
Sắc mặt bảo mẫu càng lúc càng trở nên khó coi.
Bị chụp tội danh lớn như vậy, bà ta gánh đâu có nổi.
Nhưng thái độ của bà cụ và Hạ Lăng Tự cũng đâu có vừa, nên bà ta không cam tâm để bà cụ dễ dàng bước qua cửa như vậy, đành tiếp tục làm ầm ĩ thân phận bà Hạ.
Bà ta nhìn Hạ Lăng Tự, ra vẻ nghiêm túc nói: "Tiểu Tự, bà nội không phải người mà cậu có thể tùy tiện nhận đâu, sức khỏe bà nội cậu vốn không được tốt, mà Đại Lương Sơn cách đây xa như thế, làm sao bà ấy có thể tự mình đi tới Dạ Đô này được chứ? Có phải là cậu đã tới đâu đó? Rồi bị người ta lừa! Lấy bừa một bà già ra để lừa cậu, bắt cậu nhận làm bà nội đúng không?"
Hạ Lăng Tự tức đến nỗi cả người phát run: "Bà ấy chính là bà nội tôi, tôi..."
“Thôi bỏ đi, Tiểu Tự, đừng nói nữa." Cậu bé chưa kịp nói hết câu thì bà Hạ đã ngăn lại, cao giọng nói: "Tôi biết, bà già tôi đây là người nhà quê, mà người ta là những con người thượng đẳng, chê tôi già, chê tôi bẩn, nếu đã như vậy rồi thì xem ra, đứa con trai này, cả đứa con dâu này nữa, tôi với cao không nổi, chúng ta đi thôi."
Bà cụ đứng ngoài cửa lớn cao giọng nói ra một tràng dài, khiến những người gần đó cũng không nén nổi tò mò mà nhìn qua.
Người trên đời này, đâu thiếu mấy loại hay ngồi lê đôi mách đâu, mà đặc biệt là phụ nữ.
Có hai bà lão nhìn thoáng qua trông có vẻ trẻ hơn bà Hạ vài tuổi, sau khi nghe thấy mấy lời bà Hạ nói, họ dừng bước chân, ghé vào một bên cùng hướng mắt về phía bà Hạ bằng nét mặt săm soi, rồi lại thì thầm to nhỏ.
Hạ Lăng Tự nhìn bà cụ khóc đến nỗi vành mắt đỏ bừng: "Bà nội."
Bà Hạ nắm tay cậu bé, bình tĩnh nói: "Không sao đâu, đi theo bà."
Bà cụ nắm tay Hạ Lăng Tự xoay người định đi, nhìn thấy hai bà cụ kia đang đứng một chỗ nhìn về phía mình thì thào, bà Hạ lịch sự chào hỏi hai người: "Chào hai chị."
Hai bà cụ đứng xem náo nhiệt nãy giờ bị chính chủ nắm thóp khiến họ có hơi ngượng, quay sang nhìn nhau, nét mặt xấu hổ.
Bà Hạ nắm tay Hạ Lăng Tự đi tới trước mặt hai bà cụ kia, nhẹ nhàng hỏi: "Xin lỗi hai chị, cho tôi hỏi đường đi tới viện nghiên cứu khoa học thế nào ạ? Tôi muốn tới đó tìm con trai tôi, Hạ Mậu Thịnh."
Trong hai bà cụ đang đứng đó, một bà cụ thân hình hơi mập lập tức nở nụ cười, nhiệt tình hỏi lại: "Chị à, phó viện trưởng Hạ là con trai chị sao?"
“Đúng vậy." Bà Hạ khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Tôi tới đây tìm gặp con trai, nhưng con dâu lại chê tôi nhà quê, chê tôi bẩn, nhất quyết không cho tôi vào cửa."
Tức khắc, từ trong đôi mắt bà cụ có thân hình hơi mập kia tóat ra vẻ đồng cảm, cảm thông, cẩn thận nói địa chỉ cho bà Hạ.
Sau đó, bà Hạ liên tục cúi đầu cảm ơn, rồi nắm tay Hạ Lăng Tự rời đi.
Bà Hạ vừa đi được một đoạn, hai bà cụ đứng sau lưng đã nhỏ giọng thì thầm: "Thật không ngờ, phó viện trưởng Hạ thoạt nhìn trông rõ lịch sự văn minh, hóa ra bản chất thật sự lại là người nhẫn tâm, đến mẹ ruột cũng không chịu nhận."
“Đúng vậy, cả cái cô Chu Tư Nam đó nữa, cô ta cũng chẳng phải người hiền lành gì đâu.
Bà xem cậu con trai lớn của viện trưởng Hạ đó, lúc mới chuyển tới đây chẳng phải là đứa nhỏ rất hoạt bát ngoan ngoãn sao? Vậy mà mới được có bao lâu đâu chứ, bị cô ta tra tấn thành ra cái dạng gì rồi?"
“Đúng là như vậy!"
Bà Hạ nắm tay Hạ Lăng Tự đi càng lúc càng xa, dần dần, bà không còn nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ của hai bà cụ phía sau nữa.
Nhưng câu nói cuối cùng "Chu Tư Nam cũng không phải loại hiền lành gì, một đứa trẻ hoạt bát ngoan ngoãn bị cô ta tra tấn thành ra cái dạng gì rồi" bà nghe vô cùng rõ.
Trái tim bà Hạ đột nhiên đau, cơn đau khiến sắc mặt bà trở nên trắng bệch.
Hạ Lăng Tự thấy sắc mặt bà cụ có vẻ không ổn, hoàng loạn kêu lên: "Bà nội!"
Bà cụ dừng bước, nhìn cậu bé lắc đầu: "Bà không sao."
“Bà nội, bà cháu mình quay về đi, đừng đi tìm bố cháu nữa!" Hạ Lăng Tự nước mắt lưng tròng nhìn bà cụ: "Cháu không muốn đi tìm bố nữa, cháu muốn được ở bên bà nội thôi, ở bên bà nội mãi mãi."
Bà Hạ giơ tay, thương tiếc xoa xoa gương mặt non nớt của cậu bé, cảm thấy cơ thể tê mỏi vô cùng.
Bà sao không muốn bản thân có thể sống lâu trăm tuổi, để che chở chăm sóc cháu trai ngoan của mình thật tốt chứ?
Có điều, đã không kịp rồi...!
Không tiện cùng bà Hạ và Hạ Lăng Tự tới nhà họ Hạ, Đường Dạ Khê và Hứa Liên Kiều ngồi trong xe chờ thấy bà Hạ đi lại với nét mặt có gì đó không ổn lắm, họ lập tức mở cửa xe, chầm chậm chạy lại xem tình hình.
Hứa Liên Kiều thấy nét mặt bà cụ có gì đó không đúng, lập tức ấn vài học vị kinh mạch cho bà cụ, lúc này, sắc mặt bà Hạ mới tốt lên chút.
Bà cụ nhìn Hứa Liên Kiều nói lời cảm ơn, sau đó quay ra nói với Đường Dạ Khê: "Bảo mẫu ở nhà thằng hai không cho bà và Tiểu Tự vào cửa, hai bà cháu bà muốn đi tới chỗ làm việc của thằng hai, bà đã hỏi được địa chỉ rồi."
Bà nói cho Đường Dạ Khê biết địa chỉ.
Cố Tần theo sau Đường Dạ Khê nghe vậy thì lập tức chạy về phía xe ô tô, báo lại địa chỉ điểm đến tiếp theo cho tài xế Cố Hoài.
Sau đó mấy người khác lên xe, ô tô tức khắc đi về hướng viện nghiên cứu khoa học.
Trên xe, Hứa Liên Kiều và bà Hạ nói chuyện phiếm: "Viện nghiên cứu khoa học, chỗ làm ngon đó nhỉ, tuổi còn trẻ mà đã giữ chức phó viện trưởng, bác gái, cậu con trai thứ hai của bác đúng là có bản lĩnh lắm đó."
“Có bản lĩnh thì cũng ích lợi gì?" Bà cụ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lạnh lùng nói: "Hào quang bản lĩnh lấn át, lương tâm lại bị bào mòn, nếu biết sớm nó có bản lĩnh có địa vị lại biến thành con người vô lương tâm như thế, tôi thà để nó giống thằng cả còn hơn, cứ chân thật chất phác ở trên núi mà trồng trọt."
Câu nói của bà cụ khiến Hứa Liên Kiều không biết hồi đáp, sau cùng, cô ấy chọn cách im lặng.
Viện nghiên cứu khoa học, một nơi nghiên cứu quan trọng, ở cửa còn có bảo vệ cầm súng đứng gác, người rảnh rỗi miễn tới, khách thăm cũng không có cửa ghé vào.
Đương nhiên, bà Hạ và Đường Dạ Khê cũng bị cho đứng ngoài cửa.
Bà Hạ nói mình tới đây tìm con trai là Hạ Mậu Thịnh, nhưng bảo vệ gác cổng lại nói phó viện trưởng Hạ vào căn cứ nghiên cứu để thực hiện một dự án rồi, mà dự án thì phải bảo mật hoàn toàn, tòa nghiên cứu này giờ giống như niêm phong, không ai được vào.
Bà Hạ từ lâu đã biết một khi Hạ Mậu Thịnh vào căn cứ nghiên cứu làm việc là sẽ ở yên trong đó khoảng một hai tháng, hay thậm chí là ba đến năm tháng không thể ra ngoài, bà không làm loạn, chỉ bình tĩnh nói một câu: "Vậy đi, tôi không tìm gặp Hạ Mậu Thịnh nữa, tôi muốn gặp viện trưởng các cậu."
“Cái này..." Bảo vệ chần chờ.
Dù rằng bà cụ trước mặt này tự xưng là mẹ ruột của phó viện trưởng Hạ, nhưng viện trưởng bọn họ còn trăm công nghìn việc, không phải ai muốn tìm gặp là có thể gặp.
Bà cụ thấy anh ta do dự, lạnh lùng nói: "Cậu nói với ông ta, đã hơn hai năm nay tôi chưa được gặp Hạ Mậu Thịnh con trai mình rồi, giờ tôi bệnh nặng, sắp chết, tôi muốn gặp mặt Hạ Mậu Thịnh một lần, nếu ông ta không muốn bà già tôi chết không nhắm mắt, thì để con trai tôi ra gặp tôi."
Sắc mặt bà cụ đúng là không tốt thật, bảo vệ cũng bị lời nói của bà dọa sợ.
Bà cụ này nhìn thoáng qua cơ thể rất gầy gò, tựa như một trận gió thổi qua cũng đủ quật ngã, nếu giờ anh ta cứ ngăn cản mà không chịu đi báo tin, chẳng may bà cụ xảy ra chuyện ngay trước cửa thì chẳng phải toàn bộ trách nhiệm sẽ do anh ta gánh sao.
Vậy nên anh ta không do dự nữa: "Được, giờ tôi đi báo với ngài ấy."
Nửa giờ sau, bà Hạ và nhóm người Đường Dạ Khê đã gặp được viện trưởng viện nghiên cứu khoa học-Cao Trí Tường.
Cao Trí Tường để bà cụ và mọi người tiến vào văn phòng, nhiệt tình tiếp đãi, bưng trà đưa nước tới cho đám người họ, nhìn qua ông ta cũng là người bình dị gần gũi.
Sau mấy câu hàn huyên chào hỏi ngắn gọn, Cao Trí Tường thở dài một hơi, gượng gạo nói: "Bác gái, cháu nghe bảo vệ gác cổng nói đã hơn hai năm nay bác chưa được gặp phó viện trưởng Hạ? Đây là lỗi của cháu, công việc này khiến bọn cháu quá bận, bỏ mặc gia đình, thực sự xin lỗi bác! Nhưng bác cứ yên tâm, cháu đã cho người báo lại với phó viện trưởng Hạ rồi, mặc kệ phó viện trưởng Hạ có bận đến đâu đi nữa, bác vượt ngàn dặm xa xôi tới đây thế này, cậu ấy phải đích thân ra mặt mới được.".