Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 246: 246: Sao Anh Biết Được





“Là, là như thế à?” Đường Cẩm Y ấp úng: “Vậy để em đi nói với chị họ Thanh Kỳ một tiếng.”
Nếu là trước đây, dù cô ta có khóc lóc om sòm, ngang tàng ngạo mạn thì cũng phải ép Đường Cẩm Tiêu đi tìm Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê để tính sổ, ra mặt thay cho Cao Thanh Kỳ.

Nhưng bây giờ, cô ta không dám.

Bố và anh hai đã không thèm quan tâm đến cô ta, nếu anh cả cũng ghét cô ta thì thật sự cô ta sẽ hai bàn tay trắng.

Cô ta ngoan ngoãn cúp điện thoại rồi gọi cho Cao Thanh Kỳ và lặp lại những gì Đường Cẩm Tiêu đã nói cho Cao Thanh Kỳ nghe.

Người nhà họ Tôn đều đang chờ tin tức của Cao Thanh Kỳ, trong lòng cô ta nóng như lửa đốt, không ngờ cô ta đã đợi lâu như vậy mà kết quả lại như thế.

Cô ta gần như phát điên lên: “Y Y, không phải như vậy đâu, em đã bị anh cả của mình lừa rồi!”
Cô ta vội vàng nói: “Đối với nhà họ Tôn, điều quan trọng nhất không phải là điều tra, mà là thái độ của nhà họ Cố đối với nhà họ Tôn! Nhà họ Cố cố ý làm lớn chuyện và tung tin đồn thất thiệt, chỉ để mọi người biết rằng nhà họ Tôn đã đắc tội với nhà họ Cố.

Những người trong giới kinh doanh đều gió chiều nào theo chiều nấy, chỉ trong thời gian ngắn mà ông nội của Hàng Hàng đã nhận được vô số cuộc điện thoại gọi đến huỷ hợp đồng với nhà họ Tôn rồi.”
“Tại sao?” Đường Cẩm Y khó hiểu: “Chẳng phải mấy bộ phận có thẩm quyền kia vẫn chưa đến công ty của mấy người kiểm tra sao? Chẳng phải nhà mấy người vẫn chưa xảy ra chuyện gì à?”
“Bởi vì họ cũng không muốn đắc tội với nhà họ Cố!” Cao Thanh Kỳ vừa bực bội vừa lo lắng giải thích: “Bọn họ không thể chọc vào nhà họ Cố, sau khi họ biết nhà họ Cố nhắm vào nhà họ Tôn thì thấy sớm muộn gì nhà họ Tôn cũng tiêu đời nên họ không muốn chìm thuyền cùng với nhà họ Tôn.

Bởi vậy mà họ mới nhảy thuyền trước khi thuyền chìm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nhà họ Cố không cần làm gì cũng sẽ khiến nhà họ Tôn tiêu đời.”
Đơn giản chính là cá lớn nuốt cá bé.


Há miệng, nuốt vào thì coi như cá bé xong đời.

“Vậy thì quá đê tiện rồi!” Đường Y Y lạnh sống lưng: “Vậy để em nói với anh cả.”
“Y Y, em phải phải giúp chị.” Cao Thanh Kỳ khóc lóc van xin: “Mọi người trong nhà họ Tôn đều hận chị, hận chị đã mang đến tai họa cho nhà họ.

Nếu chuyện này không thể giải quyết thì nửa đời sau của chị và Hàng Hàng sẽ bị hủy hoại.

Hàng Hàng chỉ đánh nhau một trận với hai thằng nhóc kia thôi, cho dù là thằng bé sai thì cũng không đến nỗi phải phạt nặng như vậy.”
“Em hiểu rồi, chị họ.” Đường Y Y quan tâm an ủi cô ta: “Chị yên tâm đi, nhất định em sẽ giúp chị.”
Sau khi cúp điện thoại, cô ta gọi lại cho Đường Cẩm Tiêu và nói lại lời của Cao Thanh Kỳ với anh ta: “Anh à, anh phải giúp chị họ, nếu không ông nội của Hàng Hàng sẽ bắt anh họ và chị họ ly hôn, như vậy Hàng Hàng sẽ trở thành đứa trẻ không có bố hoặc không có mẹ, rất tàn nhẫn.”
Đường Cẩm Tiêu cau mày.

Đây quả thực là điều anh ta không muốn thấy.

Tôn Tĩnh Hàng vẫn còn là một đứa trẻ, nếu chỉ vì đánh nhau với hai đứa nhóc và gây ra hậu quả thảm thương như vậy thì chắc chắn cuộc sống sau này của cậu ta sẽ bị huỷ hoại.

Những lời Tôn Tĩnh Hàng nói ra quả thực khiến người ta phát cáu, nhưng cậu ta không đáng bị trừng phạt tàn nhẫn như vậy.

“Anh biết rồi.” Anh ta lạnh lùng nói: “Anh sẽ xử lý chuyện này.”

Anh ta không có tâm trạng nói chuyện với Đường Cẩm Y nên cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, anh ta suy nghĩ hồi lâu, sau đó gọi điện thoại cho Đường Dạ Khê: “Khê Khê, em đang ở đâu?”
“Anh cả?” Đường Đường Dạ Khê đáp: “Em ở Tinh Viên.”
Anh ta hỏi: “Cố Thời Mộ cũng ở đó à?”
Đường Dạ Khê nói: “Đúng vậy, anh ấy đang ở đây?”
“Anh nghe nói Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đánh nhau với bạn học.” Đường Cẩm Tiêu nói: “Anh qua thăm bọn trẻ.”
“Thực ra không có gì đâu.” Đường Dạ Khê nói: “Chỉ bị thương ngoài da thôi.

Anh cả, anh bận lắm, không cần phải đến thăm chúng đâu.”
“Không sao.” Đường Cẩm Tiêu nói: “Cũng đã lâu rồi anh không gặp Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, anh rất nhớ chúng, nếu không tận mắt nhìn thấy thì anh không an tâm.”
Anh ta đã nói như vậy nên Đường Dạ Khê không thể từ chối.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Đường Cẩm Tiêu đứng dậy và gấp rút đến Tinh Viên.

Hai mươi phút sau, anh ta gặp Đường Dạ Khê và được cô đưa vào phòng khách.

Anh ta không thấy Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ bèn hỏi: “Bọn nhỏ đâu?”
“Đưa bạn học đến phòng chơi đồ chơi rồi.” Đường Dạ Khê cười nói.


“Chúng dẫn một người bạn học về chơi, đây là lần đầu tiên hai đứa dẫn bạn về nhà nên cảm thấy rất mới mẻ, Tiểu Thứ hận không thể dẫn người bạn ấy tham quan hết tất cả mọi ngóc ngách trong ngôi nhà được.”
Nghĩ đến những gì hai đứa bé đã trải qua từ lúc lọt lòng cho đến nay mà trái tim Đường Cẩm Tiêu mềm nhũn ra, khóe miệng nở một nụ cười: “Nếu chúng thích thì sau này thường xuyên mời bạn học về nhà chơi.”
Đường Đường Dạ Khê cười gật đầu: “Đương nhiên em sẽ làm vậy, anh cả, anh ngồi đi.”
Cô mời Đường Cẩm Tiêu ngồi xuống, không cần cô lên tiếng, người giúp việc đã bưng trà lên.

Đường Dạ Khê nói: “Để em đi gọi Tiểu Sơ và Tiểu Thứ.”.

Ra chương nhanh nhất tại # TR ÙMTRUYỆИ.

VИ #
“Khoan đã.” Đường Cẩm Tiêu nói: “Chắc hẳn là bọn trẻ đang chơi rất vui, cứ để chúng chơi một lát nữa.

Em ngồi đi, chúng ta nói chuyện.”
“Ừm, vậy cũng được, lúc ăn cơm em sẽ gọi chúng xuống.

Anh cả ở lại ăn cơm nhé, đã lâu rồi chúng ta không ăn cơm với nhau.” Đường Đường Dạ Khê ngồi xuống đối diện với anh ta.

“Được.” Đường Cẩm Tiêu đáp lại, nói chuyện phiếm vài câu rồi đi vào chủ đề chính: “Anh nghe nói Tiểu Thứ bị thương ở trán, có sao không?”
“Không sao đâu, vết thương ngoài da thôi, đã uống thuốc rồi, hai ngày nữa sẽ ổn ngay ấy mà.” Đường Dạ Khê hỏi Đường Cẩm Tiêu: “Anh cả, sao anh biết vậy?”
Đường Cẩm Tiêu hỏi ngược lại cô: “Em không biết mẹ của Tôn Tĩnh Hàng à?”
Đường Dạ Khê hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Em không biết.”
Cô dừng lại một lát rồi nói: “Nhưng có vẻ như cô ta biết rõ về em.”

Nếu không, Tôn Tĩnh Hàng sẽ không biết bố của Tiểu Thứ và Tiểu Sơ là ai mà mắng mỏ thậm tệ như vậy.

Tôn Tĩnh Hàng biết gì chứ?
Chắc hẳn cậu ta đã nghe người lớn trong nhà nói lại.

Đường Cẩm Tiêu nói: “Cô ta tên là Cao Thanh Kỳ, mẹ cô ta và mẹ anh là chị em họ.

Luận về quan hệ, anh gọi cô ta là chị họ.”
“Ồ...” Đường Đường Dạ Khê chợt hiểu ra.

Hèn gì Tôn Tĩnh Hàng biết bố của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là ai, hơn nữa còn giống như biết được thân thế của hai đứa, thì ra mẹ của Tôn Tĩnh Hàng là bà con với nhà họ Đường.

Trước kia cô sống ở nhà họ Đường giống như một người vô hình, chỉ được sống ở nơi của kẻ giúp việc, sau đó mới được chuyển đến nơi mà Đường Cẩm Tiêu đã sắp xếp cho.

Hai nơi này đều cách tòa nhà chính nơi nhà họ Đường sống rất xa, cô chưa từng đến đó và nhà họ Đường cũng sẽ không dẫn người thân hay bạn bè của họ đến chỗ cô.

Vì vậy, ngoài mấy người thân nhất như Đường Du Nhiên và Đường Thuỷ Tinh thì cô chưa từng gặp gỡ những người thân và bạn bè khác của nhà họ Đường.

Cô nhanh chóng nghĩ ra điều gì đó: “Anh cả, anh đến đây là để cầu xin cho nhà họ Tôn à?”
“Đúng vậy,” Đường Cẩm Tiêu nói thẳng, không hề vòng vo: “Ông cụ Tôn vì để bảo vệ nhà họ Tôn mà đã bắt bố mẹ Tôn Tĩnh Hàng ly hôn, anh thấy đối với một đứa trẻ mới tám chín tuổi thì chuyện này rất tàn nhẫn.

Bởi vậy em có thể nể mặt anh mà bỏ qua chuyện này không? Anh sẽ bảo Cao Thanh Kỳ dẫn Hàng Hàng đến xin lỗi Tiểu Thứ và Tiểu Sơ.”.