Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 242: 242: Gia Đình Cô Ta Cũng Nên Phá Sản Rồi





Đường Dạ Khê biết Hứa Liên Kiều nói điều này với cô là vì tốt cho cô, nên cô gật đầu nói: "Tôi biết rồi."
Hứa Liên Kiều vỗ vỗ cô: "Được rồi, không nói chuyện đó nữa.

Tôi đi nhìn ba đứa nhỏ một cái trước, xem trên người tụi nó còn có vết thương gì không."
Đường Dạ Khê nói: "Cùng nhau đi đi, tôi cũng đi."
Vết thương trên mặt vừa nhìn là biết ngay, không biết còn có vết thương nào trên người không, nếu có thì phải bôi thuốc cho mấy đứa nhỏ trước.

Hai người đưa ba đứa nhỏ vào phòng có nhiệt độ cao hơn, cởi quần áo cho ba đứa nhỏ để kiểm tra.

Đường Tiểu Thứ ngoan ngoãn hợp tác.

Cậu bé được anh trai bảo vệ rất tốt, trên người không bị thương gì cả.

Đường Tiểu Sơ và Hạ Lăng Tự xấu hổ không chịu cởi quần áo, bị Đường Dạ Khê và Hứa Liên Kiều dùng bạo lực trấn áp, cứng rắn cởi quần áo ra.

Trên người Đường Tiểu Sơ có vết thương, trên tay, chân, ngực và lưng đều có vết bầm xanh tím.

Hạ Lăng Tự còn nghiêm trọng hơn cậu.

Đường Tiểu Thứ nhìn thấy vết thương trên cơ thể anh trai thì lập tức bật khóc.


Bởi vì cảm thấy ở cùng một phòng với hai người phụ nữ để cởi quần áo cho đứa trẻ thì có hơi quái dị, cho nên Cố Thời Mộ không vào mà là chờ ở ngoài cửa, bấy giờ đã lập tức đẩy cửa bước vào: "Tiểu Thứ, sao con khóc?"
“Bố!” Đường Tiểu Thứ khóc nhào vào trong vòng tay của anh: “Anh trai đau!"
Hai tay Cố Thời Mộ ôm lấy cậu bé, ánh mắt rơi vào vết bầm tím trên người Đường Tiểu Sơ, trái tim đau như bị người ta cấu véo vậy.

Làn da của Đường Tiểu Sơ rất trắng, giờ trên da thịt trắng nõn mềm mại đã có vài vết bầm tím.

Nhìn vết thương trên người con trai cả, rồi lại nhìn vết thương trên trán cậu con trai út, Cố Thời Mộ cảm thấy đau khổ như bị ai bóp chặt vào tim mình, sự tức giận trào dâng trong đáy mắt, dần dần trở thành một cơn bão.

“Ngoan, không sao đâu.” Anh kìm nén cơn tức giận đang trào dâng trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành cậu con trai nhỏ trong lòng: “Bôi thuốc rồi sẽ không đau nữa."
"Đúng." Hứa Liên Kiều nói hùa theo: "Tiểu Thứ không khóc, dì đã bôi thuốc cho anh trai, anh trai sẽ không đau nữa."
Hứa Liên Kiều lấy thuốc mỡ trị vết bầm từ trong hộp thuốc ra, cùng Đường Dạ Khê lần lượt bôi thuốc cho hai đứa trẻ.

Trên mặt của Hạ Lăng Tự không bị thương, nhưng vết thương trên người còn nặng hơn Đường Tiểu Sơ, có chỗ bầm tím cả mảng lớn, nhìn rất ghê người.

Cho dù đó không phải là con ruột của mình, nhưng Đường Dạ Khê cũng đau lòng không thôi: "Mấy đứa nhỏ đó còn là con nít sao? Sao lại xuống tay tàn nhẫn như vậy chứ?"
“Giáo viên kia cũng thật là, vậy mà lại không đưa nó đến phòng y tế!” Hứa Liên Kiều tức giận nói: “Vô trách nhiệm!"
Cố Thời Mộ cũng lấy ra một ít thuốc mỡ bôi lên trán Đường Tiểu Thứ, bôi nhẹ nhàng theo vòng tròn để thúc đẩy sự hấp thụ của thuốc, vừa xoa vừa hỏi: "Có đau không cục cưng?"
“Không đau!” Đường Tiểu Thứ nín khóc, ôm lấy Cố Thời Mộ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, tràn đầy vẻ quấn quýt với bố: “Bố thật tốt, bố là tốt nhất!...!Bố, sao bố lại tới tìm con với anh trai muộn như vậy? Nếu chúng ta luôn ở cùng nhau thì người khác sẽ không bắt nạt được chúng ta rồi!"
Cố Thời Mộ dừng tay bôi thuốc cho cậu, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường: "Trước đây là bố không tốt, bố quá bận rộn với công việc, bỏ bê Tiểu Thứ và anh trai.


Về sau sẽ không thế nữa được không? Về sau bố giao hết công việc cho chú Tiểu Bạch làm.

Bố ở cùng Tiểu Thứ và anh trai, được không?"
“Tốt quá, tốt quá!” Trong mắt Đường Tiểu Thứ còn ngấn lệ, vui vẻ ra mặt mà gật đầu: “Bố, sau này chúng ta sẽ không xa cách nữa, đúng không?"
Cố Thời Mộ gật đầu kiên định, trả lời cậu: "Đúng!"
“Thật tuyệt!” Đường Tiểu Thứ sung sướng ôm chầm lấy anh: “Bố, bố cũng không phải giao hết tất cả công việc cho chú Tiểu Bạch đi làm đâu.

Bằng không chú Tiểu Bạch làm sao tìm vợ sinh cục cưng chứ? Lúc con và anh trai đến trường, bố có thể đi làm.

Con và anh trai tan học về nhà, bố lại ở cùng con và anh trai là được rồi."
"Tìm vợ, sinh cục cưng?" Cố Thời Mộ cười gãi chóp mũi cậu bé: "Con nghe ai nói vậy? Quỷ nhỏ lanh lợi!"
“Con nghe ông nội nói á!” Đường Tiểu Thứ bắt chước bộ dạng ông Cố, ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên, lớn tiếng nói: “Mày nhìn mày xem, mỗi ngày không phải ngâm mình ở công ty thì chính là đi ra ngoài ăn uống vui chơi, bên cạnh toàn là đàn ông, ngay cả một con muỗi cái cũng không có! Con trai của anh mày cũng năm tuổi rồi, chừng nào thì mày mới tìm một cô vợ về đây?"1
Cố Thời Mộ: "..."
Về sau anh và bố anh nói chuyện, trước mặt con trai anh phải ăn nói cẩn thận chút.

Giục cưới thì giục cưới, nói cái gì mà muỗi cái chứ?
“Ông nội khen bố đó!” Đường Tiểu Thứ vui vẻ nhìn Cố Thời Mộ nói: “Ông nội nói, bố là người lợi nhất cả Dạ Đô rồi, tuổi còn trẻ mà đã là bố của hai đứa con.

Bố chẳng những sinh cho ông hai cháu trai vàng ngọc quý báu mà lại còn đặc biệt thông minh, đặc biệt đáng yêu! Điều này là nhờ quyết định anh minh thần võ của ông năm xưa, cho nên ông nội nói phải để chú Tiểu Bạch nghe lời ông, chắc chắn không sai vào đâu được!"
Cố Thời Mộ: "..."

Bố anh là đang khen ngợi anh hay là khen chính ông vậy?
Lại còn quyết định anh minh thần võ...!
Thật sự không biết bố anh làm sao không biết xấu hổ mà nói ra miệng nữa!
“Nhưng con cảm thấy lời ông nội nói có một chút không đúng.” Bạn nhỏ Đường Tiểu Thứ lại bô bô bô nói mãi không dừng: “Người sinh ra con và anh trai là mẹ, không phải bố.

Tại sao ông nội lại nói bố sinh ra con và anh trai chứ? Chỉ có phụ nữ mới thể sinh con, bố là đàn ông, bố không biết sinh con!”
Đường Tiểu Sơ khinh thường liếc nhìn cậu bé: "Ngốc!"
“Anh trai à, anh không thể nói em ngốc.” Đường Tiểu Thứ bất mãn bĩu cái miệng nhỏ nhắn nhìn anh: “Chú Tiểu Bạch nói, em không thông minh bằng anh là bởi vì khi còn trong bụng mẹ, anh giành hết chất dinh dưỡng thuộc về em rồi! Mẹ tổng cộng có mười phần chất dinh dưỡng, anh đoạt đi chín phần, chỉ để lại một phần cho em.

Tiểu Thứ thích anh trai, không giành với anh trai cho nên anh trai mới thông minh hơn Tiểu Thứ!”
Đường Tiểu Sơ: "..."
Người ngồi ở trong nhà, nồi từ trên trời ụp xuống!
Thằng em ngốc này vậy mà lại trách cậu ư?
“Đừng nghe chú Tiểu Bạch con nói bậy.” Cố Thời Mộ xoa xoa đầu nhỏ của Đường Tiểu Thứ: “Tiểu Thứ của chúng ta không ngốc.

Tiểu Thứ của chúng ta được gọi là ngây thơ hồn nhiên.

Chờ Tiểu Thứ của chúng ta trưởng thành, chắc chắn sẽ thông minh hơn chú ấy một trăm lần."
“Thật sao?” Hai mắt Đường Tiểu Thứ sáng rỡ nhìn anh: “Chú Tiểu Bạch rất là lợi hại, từ trước tới giờ chơi game chưa từng bị thua! Chờ con lớn lên, con cũng có thể lợi hại như chú Tiểu Bạch sao?”
Cố Thời Mộ: "...!Chắc chắn là lợi hại hơn chú ấy!"
Đường Tiểu Sơ mím môi: "Anh cũng chưa từng thua!"
"Đúng đúng." Đường Tiểu Thứ gật mạnh đầu một cái: "Anh trai cũng rất lợi hại.

Anh trai chơi game cũng chưa từng thua.


Chờ anh trai lớn rồi chắc chắn sẽ còn lợi hại hơn cả chú Tiểu Bạch!"
Đường Tiểu Sơ hài lòng, khóe môi mím khẽ nhếch lên.

Cố Thời Mộ cảm thấy buồn cười.

Anh phát hiện ra con trai lớn của anh là một đứa trong nóng ngoài lạnh.

Rõ ràng trong lòng vô cùng thích em trai, quan tâm em trai, nhưng trên mặt lại luôn tỏ ra ghét bỏ em trai.

Kỳ thật người hiểu rõ Tiểu Thứ nhất, ngoài Đường Dạ Khê thì chính là cậu bé rồi.

Ồ.

Không đúng.

Còn có anh và ông cụ nhà bọn họ, và cả mấy người Cố Lạc Bạch nữa.

Về sau, các con trai của anh sẽ không còn là cây bắp cải nhỏ chỉ có một mình Đường Dạ Khê quan tâm nữa.

Bọn trẻ sẽ là con cưng của trời, là bảo bối của toàn bộ gia tộc Cố thị!
Về phần người phụ nữ khiến các con trai anh cảm thấy ấm ức hôm nay...!Gia đình cô ta cũng nên phá sản rồi!1.