Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 239: 239: Xin Lỗi





Đôi mắt của anh rất sáng, nhưng Cao Thanh Kỳ lại bị anh nhìn đến nỗi sắc mặt trở nên tái nhợt, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.

Cô ta vô thức muốn nói cái gì đó, cố hết sức nở một nụ cười nhìn Cố Thời Mộ, lắp ba lắp bắp nói: "Con, con nít không hiểu chuyện.

Tôi, tôi đây bảo nó, xin, xin lỗi con trai anh."
Cô ta không biết Cố Thời Mộ.

Nhưng con trai của Đường Dạ Khê gọi người đàn ông này là bố, người đàn ông này lại là người đẹp nhất và cao quý nhất trong số những người cô ta từng gặp, vì vậy thân phận của người đàn ông này không cần nói cũng biết.

Cố Thời Mộ, thái tử gia của nhà họ Cố, một người khiến nhiều người nghe tên đã sợ mất mật.

Cô ta dám cùng Đường Cẩm Y trào phúng sau lưng Đường Dạ Khê, nhưng cho dù là sau lưng, cô ta cũng sẽ không bao giờ dám nói xấu người đàn ông này dù chỉ nửa chữ.

Tứ chi cô ta rét run, tay chân lạnh lẽo, tàn nhẫn cho con trai mình một cái tát vào mặt: "Còn không mau xin lỗi bạn học của mày đi!"
Cô ta chỉ có một đứa con trai, cũng giống như lời cô ta nói, từ nhỏ đến lớn con trai cô ta chưa từng bị ai đánh.

Ấy vậy mà giờ cô ta quá sợ hãi nên tay không khống chế sức lực được mà đã cho con trai một cái tát mạnh tay.

Con trai cô ta bị đánh đau đớn, "Oa" một tiếng bật khóc, đẩy cô ta một cái thật mạnh rồi oa oa khóc lớn mà nói: "Rõ ràng là mẹ nói mà.

Mẹ nói Cố Thừa Khuyết và Cố Thừa Giác là con ngoài giá thú, là con hoang.

Bố tụi nó sớm muộn gì cũng sẽ vứt bỏ tụi nó giống như vứt rác thôi.


Cho dù không vứt bỏ tụi nó thì về sau tụi nó cũng là số mạng làm nô lệ cho những con trong giá thú.

Là mẹ nói, đều là mẹ nói.

Dựa vào đâu mẹ đánh con?"
Tiếng khóc bén nhọn của cậu ta lọt vào tai Đường Tiểu Thứ, Đường Tiểu Thứ ôm chặt lấy Cố Thời Mộ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy hoảng sợ không yên: "Bố?"
“Không sao đâu, đừng sợ, nó là đứa bé hư, nói bừa thôi.” Cố Thời Mộ nhẹ nhàng dỗ dành cậu, ôm cậu vào lòng, bế cậu lên rồi dịu dàng vỗ về lưng cậu: “Con tin bố, hay là tin đứa bé hư hỏng đánh nhau với con?"
“Tin tưởng bố!” Đường Tiểu Thứ ôm chặt cổ Cố Thời Mộ, phút chốc không muốn buông ra.

Cố Thời Mộ khẽ hôn lên trán cậu bé, nghiêm túc nhìn vào mắt cậu mà nói: "Con là con trai của bố, là bảo bối của bố, bố sẽ luôn thích con, che chở cho con, sẽ không bao giờ không cần con.

Con sẽ tin tưởng bố, đúng không?"
“Tin bố!” Đường Tiểu Thứ càng ôm chặt anh hơn, vùi khuôn mặt nhỏ bé hõm vai của anh không muốn xa rời.

Cố Thời Mộ chỉ cảm thấy trái tim mình được cậu bé lấp đầy.

Sau khi hôn cậu bé đầy âu yếm, anh nhìn về phía Đường Dạ Khê: "Chúng ta đi thôi?"
Đường Dạ Khê còn chưa kịp nói gì, Hứa Liên Kiều đã cau mày: "Cứ rời đi như vậy à?"
Cố Thời Mộ liếc nhìn cô ấy một cái, thản nhiên nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ lấy lại công bằng cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ."
Nhưng anh sẽ không ở lại đây mà lý luận với Cao Thanh Kỳ.

Cô ta không xứng đáng.

Đường Dạ Khê gật đầu, cúi người ôm Đường Tiểu Sơ.


Đường Tiểu Sơ giãy giụa: "Mẹ, con có thể tự đi."
Cố Thời Mộ nhìn hai mẹ con: "Để Thu Vũ ôm."
Cố Thu Vũ đang đợi ngoài cửa nghe tiếng bèn bước nhanh vào.

Đường Tiểu Sơ nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn: "Con không cần ôm."
Cậu không phải là Đường Tiểu Thứ thích làm nũng kia đâu.

Cậu là đàn ông con trai, cậu muốn tự đi!
Cố Thu Vũ cười mở rộng vòng tay với cậu: "Cậu chủ nhỏ, tôi mơ ước vẻ đẹp tuyệt diệu của cậu đã từ lâu rồi, xin cậu hãy cho tôi một cơ hội."
Lời nói là đùa, nhưng cũng là tiếng lòng của anh ta.

Anh ta quả thực đã nhìn phát thèm hai đứa bé mềm mại và dễ thương này từ lâu rồi, chỉ là bình thường không có cơ hội ôm.

Hôm nay phụng mệnh ôm con, nhất định phải ôm tới tay!
Đường Tiểu Sơ quay mặt đi không nhìn anh ta, kiên trì nói: "Không cần ôm, tự đi."
Cố Thu Vũ cười hì hì trực tiếp ôm lấy cậu, giành lấy cậu bé từ trong tay Đường Dạ Khê mà ôm vào trong lòng: "Cậu chủ nhỏ, cho chút mặt mũi đi, tôi thật sự muốn ôm cậu rất lâu rồi."
Đường Dạ Khê: "..."
Sao lời này nghe thế nào cũng giống giở trò lưu manh thế?
Mặc dù Cố Thu Vũ luôn cười hì hì, nhưng dù là ánh mắt, vẻ mặt, hay là động tác của anh ta, sự kính trọng của anh ta dành cho Đường Tiểu Sơ đều thể hiện rõ ràng.

Cao Thanh Kỳ đứng ở một bên nhìn, càng run rẩy kịch liệt hơn.

Địa vị của ba mẹ con Đường Dạ Khê trong nhà họ Cố khác xa những gì cô ta nghĩ.


Cô ta luôn cho rằng nhà họ Cố không muốn máu mủ của mình lưu lạc bên ngoài nên mới đón ba mẹ con Đường Dạ Khê vào nhà họ Cố.

Hơn nữa, cô ta chỉ cần nhìn thấy Đường Cẩm Y là Đường Cẩm Y sẽ mắng Đường Dạ Khê là đồ hèn hạ ngay bên tai cô ta, mắng hai đứa con của Đường Dạ Khê là con hoang, sớm muộn gì cũng bị nhà họ Cố đuổi ra khỏi nhà.

Dần dà, cô ta tưởng thật.

Cô ta thực sự nghĩ Đường Dạ Khê và hai đứa con của cô chỉ đang ăn nhờ ở đậu trong nhà họ Cố, chỉ chờ sau này Cố Thời Mộ cưới vợ, sinh con, bọn họ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.

Nhưng khi tận mắt chứng kiến, cô ta mới nhận ra không phải vậy.

Cô ta đã bị Đường Cẩm Y lừa dối.

Cái gì mà ăn nhờ ở đậu?
Cái gì mà đồ hèn hạ, đồ con hoang?
Cố Thời Mộ rõ ràng coi hai đứa trẻ như báu vật mà nâng niu trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn hai đứa trẻ dịu dàng cưng chiều đến nỗi có thể chảy ra nước.

Ngay cả người cha nghiêm khắc, anh cũng không phải, trông cứ giống như một người cha cưng chiều con cái một cách vô độ vậy.

Cô ta, cô ta gặp rắc rối lớn rồi.

Sau khi ý nghĩ này ập đến trong đầu cô ta, cô ta cuối cùng cũng không thể đứng vững được nữa, nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo hướng gia đình của Cố Thời Mộ đã bước ra tới ngoài cửa: "Cậu Cố, xin đợi một chút!"
Cô ta đuổi theo đoàn người Cố Thời Mộ, chặn đường đi của bọn họ, giọng run run xin lỗi Cố Thời Mộ: "Xin lỗi, cậu Cố, tất cả đều là lỗi của con trai tôi! Đứa trẻ còn nhỏ, thiếu hiểu biết, nói sai rồi.

Anh đừng chấp nhặt với nó, trở về tôi sẽ đánh nó thật mạnh, tôi sẽ bảo tụi nó xin lỗi với con trai anh!"
Cố Thời Mộ khẽ liếc cô ta một cái, không thèm để ý đến cô ta một chút nào.

Cố Thu Vũ giơ tay làm một động tác, lập tức một vệ sĩ đi tới, đẩy cô ta sang một bên.

Cao Thanh Kỳ càng sợ hãi.


Khắp đầu óc cô ta chỉ toàn bốn chữ: Tai ương ngập đầu!
Nhà họ Tôn có thể coi là một gia tộc có chút tiếng ở Dạ Đô, nhưng so sánh với tập đoàn Cố thị thì chỉ như ánh sáng của đom đóm so với sự rực rỡ của nhật nguyệt.

Một câu của Cố Thời Mộ, nhà họ Tôn sẽ biến mất ở Dạ Đô.

Vinh hoa phú quý tuổi già của cô ta sẽ kết thúc.

Cố Thời Mộ mặc kệ cô ta, cô ta chỉ có thể nhìn Đường Dạ Khê van xin: "Mợ Cố, tôi biết sai rồi, xin cô đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi.

Đứa nhỏ không hiểu chuyện nên nói hưu nói vượn.

Tôi nhất định bảo nó nhận lỗi với con trai của cô, xin cô tha cho chúng tôi một lần đi, van xin cô!"
Bước chân của Đường Dạ Khê dừng lại, quay đầu nhìn cô ta: "Cho tới bây giờ, cô vẫn cho rằng đó là lỗi của con trai cô sao?"
Cao Thanh Kỳ sững sờ một lúc, sau đó lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi! Tôi không nên nói nhảm nhí trước mặt bọn trẻ.

Tôi, đều là tôi nói hưu nói vượn, xin cô đại nhân có đại lượng, tha thứ cho tôi."
Đường Dạ Khê nhìn cô ta, nhẹ giọng nói: "Nếu người cô thương tổn là tôi, có lẽ tôi sẽ tha thứ cho cô.

Nhưng người cô thương tổn lại là con trai tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô."
Ai làm tổn thương con trai của cô thì người đó chính là kẻ thù truyền kiếp của cô, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho người đó!
“Không, không, không.” Cao Thanh Kỳ lại hoảng sợ, hận không thể quỳ xuống với Đường Dạ Khê, đau khổ cầu xin: “Tôi sai rồi, tôi thật sự biết mình sai rồi.

Về sau tôi không dám nữa, cô muốn bảo tôi xin lỗi với cô như thế nào cũng được.

Chỉ cần cô nói ra, tôi nhất định làm được."
Đường Dạ Khê còn muốn nói nữa, Đường Tiểu Sơ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền nói với cô: "Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.".