Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 197: 197: Không Có Gì Đáng Sợ





“Học cách phòng thân?” Đường Dạ Khê nhìn Cố Thời Mộ theo bản năng: “Là vì chuyện bọn nhỏ bị… bắt cóc hả?”
Sau khi nói ra hai chữ “bắt cóc” này, cô lén quan sát vẻ mặt của hai đứa nhỏ nhà mình.

Vẻ mặt hai cậu bé vẫn như bình thường, không hề giống bộ dạng có bóng ma tâm lý sau chuyện đó.

Cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy an tâm.

“Ừ.” Cố Thời Mộ nói: “Cho dù bảo vệ có tài đến thế nào thì cũng có lúc không thể bảo vệ được, nhưng nếu bọn nhỏ có năng lực tự bảo vệ bản thân, vậy độ an toàn sẽ được nâng cao hơn rất nhiều.”
Đường Dạ Khê gật đầu: “Anh nói cũng đúng.”
Cô đồng ý chuyện nên cho bọn nhỏ học cách phòng thân.

Chính bản thân cô nếu không phải tự tìm thầy học võ, có thể tự bảo vệ mình thì có lẽ lúc trước ở nhà họ Đường sẽ còn bị ăn hiếp thảm hơn.

Võ nghệ cao cường, trước hết không nói đến cái khác, thứ nhất học võ có thể có năng lực tự bảo vệ mình, thứ hai là sẽ tương đối tự tin hơn, cho dù đối mặt với bất kì kẻ nào cũng sẽ không cảm thấy sợ sệt bởi vì mình tự biết mình có năng lực bảo vệ chính mình.


Nhưng mà… học võ rất cực khổ, hai đứa con trai của cô cũng đều được cô nuông chiều trong lòng bàn tay mà lớn lên, cho dù cô có chịu khổ nhiều hơn cũng không sao, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh bọn nhỏ phải chịu khổ, cô cảm thấy rất không nỡ.

Cố Thời Mộ nhìn thấu được sự không nỡ của cô, anh an ủi cô: “Em yên tâm, anh sẽ làm theo tuần tự, sẽ không để bọn nhỏ chịu khổ đâu.”
Đừng nói Đường Dạ Khê không nỡ, chính anh cũng không nỡ mà.

Con trai của anh ngoan ngoãn lại đáng yêu, tay nhỏ chân nhỏ đều mềm mại đầy thịt, bình thường anh ôm con cũng không đành dùng sức, nghĩ đến cảnh bọn nhỏ học võ phải chịu khổ, chúng còn chưa bắt đầu học thì anh đã đau lòng rồi.

Nếu không phải bọn nhỏ bị Bách Lí Tùy Băng bắt cóc, anh tuyệt đối sẽ không hạ được quyết tâm để cho bọn nhỏ đi học võ.

“Bố, mẹ, con không sợ khổ đâu!” Đường Tiểu Sơ nhìn bọn họ, nghiêm túc nói: “Chịu được khổ trong khổ, mới là người trên người! Con phải bảo vệ mẹ và em trai, trở thành một người có bản lĩnh, không cố gắng hơn người khác thì không có cách nào trở nên mạnh hơn.”
“Con con con!” Đường Tiểu Thứ giơ cánh tay nhỏ của mình lên: “Con giống anh trai, anh trai làm cái gì thì con làm cái đó!”
Cố Thời Mộ nhìn Đường Tiểu Sơ rồi lại nhìn Đường Tiểu Thứ, nhịn không được đưa tay ôm hai đứa con trai vào lòng, hôn mỗi đứa một cái: “Rốt cuộc đời trước bố đã làm chuyện tốt gì mà đời này lại được hai đứa con trai ngoan như vậy chứ?”
“Bố!” Đường Tiểu Thứ ôm anh, ngẩng cái mặt nhỏ lên nhìn anh, đôi mắt đen to cười thành cái vành trăng khuyết, nói: “Đời trước con cũng nhất định đã làm rất nhiều chuyện tốt, đời này mới có thể có được bố mẹ và anh trai tốt như vậy.”
Cố Thời Mộ buồn cười, ôm đứa con bảo bối nhìn về phía Đường Dạ Khê: “Khê Khê, Tiểu Thứ có phải do em cho uống mật để lớn không? Cái miệng nhỏ mà lại ngọt ghê hồn.”
Đường Dạ Khê cũng bật cười, xoa cái đầu nhỏ của Đường Tiểu Thứ.


Cô cũng không biết Đường Tiểu Thứ đã đi theo ai mà cái miệng nhỏ này đã ngọt từ hồi bé xíu rồi, cực kì biết làm cô vui.

Lúc sinh ra thì cậu bé khá yếu ớt hơn so với anh trai mình, thấp hơn anh trai, cũng gầy hơn, còn hay đổ bệnh hơn anh trai, làm bố mẹ luôn có thói quen sẽ yêu thương đứa nhỏ hơn một chút, tuy cô luôn nhắc nhở bản thân không được bất công, cán cân phải luôn cân bằng, không thể để Tiểu Sơ đau lòng, nhưng có thể là vì thân thể con trai nhỏ luôn không tốt, cô luôn vô ý thức sẽ quan tâm bé hơn.

Có đôi khi cô lo lắng con trai lớn sẽ đau lòng, sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng thời gian qua lâu, cô đã hiểu, tất cả đều là cô lo buồn vô cớ, con trai nhỏ thích anh trai mình nhất, trừ dính cô thì thích nhất là bám theo anh trai mình, thấy anh trai là hai mắt đã sáng ngời, mỗi ngày đều nói chuyện trăng mây gió nước với anh trai không ngừng nghỉ.

Sau khi hai đứa nhỏ hơi hiểu chuyện một chút, con trai lớn chỉ ra đời sớm hơn đứa con nhỏ vài phút đã gánh trên vai vai diễn anh trai, lúc nào cũng đau lòng mà chiều theo con trai nhỏ, vốn không hề vì cô quan tâm con trai nhỏ hơn mà cảm thấy ghen tị.

Mỗi ngày con trai nhỏ đều bám sát con trai lớn nhất, đi vệ sinh cũng phải đòi đi theo, con trai lớn cũng nguyện ý để con trai nhỏ theo sau mình, đối với con trai nhỏ chưa bao giờ cảm thấy mất kiên nhẫn.

Mỗi lần nhìn thấy hai đứa nhỏ thân thiết ở bên nhau, lúc nào cũng yêu thương nhau, cô liền cảm thấy chính mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Cô cũng muốn nói câu giống như Cố Thời Mộ và con trai mình vậy, đời trước nhất định cô đã làm rất nhiều chuyện tốt, đời này mới có được con trai tốt như thế.

Không khí hòa hợp như thế, Đường Dạ Khê không nhịn được xem xét thử cảm giác của hai cậu bé lúc bị trói là như thế nào.


Con trai lớn vẫn là bộ dạng bình tĩnh không sợ hãi, còn con trai nhỏ lại tỉnh tỉnh mê mê, hoàn toàn không biết tình huống gì đang xảy ra.

Có thể là hai cậu bé còn quá nhỏ, hoặc là hai đứa không hề bị ngược đãi gì, chẳng qua là sau đó bị đánh thuốc mê, rồi tỉnh lại ở ngay trong nhà mình, cho nên đối với chuyện bị bắt cóc cũng không để lại trong lòng bọn nhóc bao nhiêu ấn tượng, càng không có bóng ma tâm lý về sau.

Đường Dạ Khê hoàn toàn yên tâm.

Buổi tối, Đường Dạ Khê và Cố Thời Mộ chuẩn bị một bàn tiệc phong phú cùng nhau chiêu đãi Bách Lí Ánh Hàn và Bách Lí Tùy Băng.

Bách Lí Tùy Băng lại đối dám đối xử với cô, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ như vậy, tất nhiên trong lòng cô có khúc mắc đối với Bách Lí Tùy Băng, nhưng nhìn thấy Bách Lí Ánh Hàn đi đường khập khiễng, cô đau lòng cực kì, cũng không muốn so đo cái gì nữa.

Giống như lời của Bách Lí Tùy Băng lúc trước nói với cô, Bách Lí Ánh Hàn hoàn mỹ như vậy, hiện giờ lại biến thành một người có tật… Anh Hàn của cô ngoài mặt ôn nhu nho nhã, nhưng thật ra là một người cực kỳ tự tôn và kiêu ngạo, tuy rằng ngoài mặt anh ấy biểu hiện giống như không có chuyện gì, bình tĩnh thản nhiên, chắc hẳn trong lòng anh ấy rất khổ sở?
Bách Lí Tùy Băng là em trai duy nhất của Bách Lí Ánh Hàn, là người nhà của Bách Lí Ánh Hàn, nhìn mặt mũi của anh ấy, cho dù giữa cô và Bách Lí Tùy Băng có oán hận khúc mắc gì, cô cũng không muốn so đo nữa.

Cô chỉ hy vọng sau này Bách Lí Tùy Băng sống đàng hoàng lại, đừng khiến Bách Lí Ánh Hàn phải nhọc lòng.

Vì có hai đứa con trai ngồi trên bàn, không khí bàn ăn cũng coi như hòa hợp.


Buổi tối, Đường Dạ Khê để cho Bách Lí Ánh Hàn ngủ bên phòng khách bên này, Bách Lí Tùy Băng vẫn như cũ đi cùng Cố Triều, Cố từ đến lầu bảo tiêu phía đông.

Bách Lí Tùy Băng cũng không phàn nàn với anh trai mình, thành thật đi mà đi theo.

Hôm sau, Đường Dạ Khê phát hiện Bách Lí Ánh Hàn lúc đi đường cũng không khập khiễng, vất vả như hôm qua nữa, nhất thời cô cảm thấy vui vẻ, nhưng lại sợ bản thân nhìn nhầm, đành cố gắng quan sát kĩ lại.

Bách Lí Ánh Hàn thấy thế, cười nói: “Hôm qua quá mệt, nên lúc đi đường hơi vất vả, nhưng mà buổi tối nghỉ ngơi tốt, hôm nay cảm thấy rất nhẹ người.”
Đường Dạ Khê mấp máy môi muốn nói, nhưng lại không biết nên nói gì, trong lòng như đặt một tảng đá lớn sắp rơi xuống, cực kì nặng nề, khó chịu.

“Anh không sao.” Bách Lí Ánh Hàn vỗ vỗ bả vai cô, cười trấn an: “Khê Khê, đừng lo lắng cho anh, anh rất ổn, cũng rất vui vẻ… chưa bao giờ tốt hơn hiện tại.”
Từ lúc anh ấy bắt đầu biết chuyện, mẹ của anh ấy đã luôn bệnh tật nằm trên giường, càng không thể nào gần gũi với anh ấy và em trai anh ấy, trong kí ức của anh ấy, anh ấy có rất ít chuyện vui.

Sau này, mẹ anh ấy chết vì bệnh, bố anh ấy cưới mẹ kế, anh ấy và em trai mỗi ngày đều bị mẹ kế tra tấn ngược đãi, mỗi ngày đều phải giãy giụa sống trong nước sôi lửa bỏng.

Sau đó, dưới sự trợ giúp của bạn bè cậu anh ấy, anh ấy và em trai chạy trốn đến nước W, mẹ kế không cách nào tiếp tục ngược đãi anh ấy và em trai, nhưng anh ấy mỗi ngày đều suy nghĩ làm thế nào để đoạt lại gia sản, làm thế nào để báo thù.

Sau đó nữa, cuối cùng thì anh ấy cũng đoạt lại được gia sản, cũng báo được thù, nhưng em gái yêu thương nhất lại không ở bên cạnh….