“Đừng nói bậy.” Ông Cố giận đến tái mặt: “Thái Vi, anh trai và chị dâu của con là vợ chồng hợp pháp, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là con hợp pháp của hai người họ.
Sau này dượng không mong sẽ nghe thấy những lời gièm pha từ miệng của con nữa.”
“Dượng…”
“Được rồi, đừng nói nữa.” Ông Cố đứng lên: “Nhớ kỹ những lời dượng đã nói với con, sau này đừng có tuỳ tiện nghị luận chuyện của chị dâu, Tiểu Sơ, Tiểu Thứ nữa.
Dượng có việc bận, con về trước đi.”
Nói xong ông bèn bước lên lầu.
“Dượng! Dượng hãy nghe con nói đã…” Cô ta đuổi theo vài bước, nhưng bị lão quản gia vội vàng chạy tới ngăn lại.
“Cô Thái Vi xin hãy dừng bước.” Lão quản gia chặn đường cô ta lại rồi cười nói: “Cô Thái Vi, cậu chủ của chúng tôi nói rằng hiện cậu ấy đã kết hôn và có vợ con, còn cô vẫn độc thân và chưa lập gia đình, để tránh bị nghi ngờ, sau này cô đến nhà họ Cố chúng tôi chỉ là khách.
Cô Thái Vi có khát không? Tôi sẽ ép cho cô một ly nước trái cây nhé?”
“Ông...” Tề Thái Vi tức giận đến run lên.
Đây là ý gì?
Điều này có nghĩa là khi Cố Thời Mộ kết hôn thì từ nay cô ta sẽ không còn là chủ của nhà họ Cố nữa mà chỉ là khách của nhà họ Cố thôi, sau này sẽ không được lên lầu hai của nhà họ Cố nữa mà chỉ được ở trong phòng khách thôi ư?
Sao lại như vậy được chứ?
Từ nhỏ đến giờ cô ta lớn lên ở nhà họ Cố nên vẫn tự cho mình là một nửa chủ nhân của nhà họ Cố.
Nhưng bây giờ, quản gia nhà họ Cố chặn trước mặt cô ta, thậm chí không cho cô ta lên lầu, chỉ có thể quanh quẩn trong phòng khách như một vị khách!
Loại cảm giác chênh lệch mạnh mẽ này khiến cô ta không thể chấp nhận được, tức giận đến mức khuôn mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy như bị sốt rét.
Lão quản gia chặn ở bên cầu thang, trung thành hoàn thành nhiệm vụ mà cậu chủ giao cho, kiên quyết không để Tề Thái Vi tiến thêm một bước.
Ông ấy rất thương yêu cậu chủ nhỏ của nhà họ Cố.
Bây giờ, cậu chủ nhỏ của nhà họ Cố chính là mạng sống của ông ấy.
Cậu chủ nhỏ của họ thật dễ thương, nhất định phải sống trong một gia đình hạnh phúc có cả bố lẫn mẹ mới được.
Mọi trong nhà họ Cố đều biết tâm tư của Tề Thái Vi với cậu chủ của họ.
Ông ấy sẽ không bao giờ cho Tề Thái Vi có bất kỳ cơ hội nào phá hủy tình cảm giữa cậu chủ và mợ chủ.
Tề Thái Vi tức giận hận không thể tát lão quản giả một bạt tai.
Nhưng cô ta không dám.
Cô ta biết tuy rằng lão quản gia là một quản gia nhưng từ nhỏ đã ở bên cạnh ông Cố, đối với ông Cố mà nói, lão quản gia chính là người nhà của ông.
Nếu cô ta dám vô lễ với lão quản gia, nhất định ông Cố sẽ trở mặt với cô ta.
Nếu ngay cả ông Cố cũng không còn thích cô ta nữa thì sau này cô ta sẽ chẳng còn chỗ dựa nào cả.
Cô ta nắm chặt hai tay, đè nén lửa giận đang điên cuồng gào thét trong lồng ngực, nhếch miệng cười một cách khó khăn với lão quản gia: “Tôi biết rồi, vừa vặn hôm nay tôi có việc, hôm khác tôi lại đến thăm dượng.”
Cô ta lại rời khỏi nhà họ Cố trong tâm trạng rối bời.
Lần này, cô ta tự mình lái xe tới mà không nhờ vệ sĩ nhà họ Cố đến đón.
Cô ta lên xe và lái ra khỏi đó.
Vài phút sau, cô ta đậu xe bên vệ đường và run rẩy bấm điện thoại cho mẹ nuôi.
Trong khoảnh khắc điện thoại được kết nối, nước mắt cô ta tuôn rơi: “Mẹ...”
“Lại sao nữa vậy?” Thời Nghiên Đồng đang nằm phơi nắng trên bãi biển, uể oải hỏi qua điện thoại.
“Mẹ, con đã bị dượng và lão quản gia đuổi ra khỏi nhà họ Cố rồi.” Tề Thái Vi vừa khóc vừa kể lể: “Lão quản gia nói, bây giờ Cố Thời Mộ đã kết hôn, con chỉ là khách, sau này không được lên tầng hai của nhà họ Cố nữa mà chỉ có thể ở trong phòng khách thôi.
Đây là những lời nói chó má gì chứ? Mẹ, sao họ có thể đối xử với con như thế chứ?”
Cô ta khóc không ra hơi, như thể cực kỳ oan ức.
“Con đó…” Thời Nghiên Đồng thở dài: “Có dượng làm chỗ dựa là có thể gả cho bất cứ người đàn ông tốt nào, sao cứ nhất thiết phải là Cố Thời Mộ? Trước kia Cố Thời Mộ chưa có người phụ nữ nào bên cạnh thì con còn có cơ hội, bây giờ cậu ấy đã có cả con luôn rồi, mắc mớ gì mà con cứ phải ngồi ôm cây đợi thỏ chứ? Con ngoan, mẹ giúp con tìm một người đàn ông có gia thế tốt, tài giỏi, yêu thương con và toàn tâm toàn ý với con chẳng phải sẽ tốt hơn ư?”
“Mẹ, con không cần, con không cần ai cả, con chỉ muốn gả cho Cố Thời Mộ!” Tề Thái Vi khóc nói: “Cho dù gia thế tốt thì sao, có tốt hơn so với Cố Thời Mộ không? Dù tài giỏi đến đâu, cũng có thể giỏi hơn Cố Thời Mộ sao? Cố Thời Mộ mới là người đàn ông tốt nhất.
Mẹ nói xem con lớn lên bên cạnh người tốt nhất thì sao có thể vừa mắt với những người kém hơn được chứ?”1
Thời Nghiên Đồng im lặng một lúc, thở dài: “Cũng phải…”
Nhà họ Thời và nhà họ Cố thân nhau từ mấy đời trước, từ nhỏ bà ta đã biết ông Cố.
Chỉ tiếc là bà ta kém ông Cố đến chục tuổi, còn chị gái bà ta lại chỉ kém ông vài tuổi.
Sau đó, chị gái của bà ta đã kết hôn với ông Cố, còn bà ta vì ông Cố quá xuất sắc nên không còn vừa mắt với ai nữa cả, bà ta nghĩ không ai có thể bằng ông Cố.
Mặc dù sau đó Thời Nghiên Đồng bị bố mẹ bắt gả cho người chồng trước của bà ta nhưng bà ta chưa từng rung động với ông ta.
Chồng cũ của bà ta bị bệnh vô sinh nên đương nhiên bà ta cũng không thể có con, vì vậy đã nhận Tề Thái Vi về nuôi.
Sau đó, đứa con riêng của chồng cũ lại tìm đến tận cửa.
Hóa ra, chứng vô sinh của chồng cũ là do tai nạn xe hơi mà có và trước khi bị tai nạn thì người chồng cũ đã làm cho một người phụ nữ khác mang thai.
Chồng cũ của bà ta vốn tưởng rằng mình đã tuyệt tử tuyệt tôn, nay bỗng dưng biết có đứa con trai nên mừng rỡ như điên, chống lại sức ép của nhà họ Thời, đòi ly hôn với Thời Nghiên Đồng và muốn biến đứa con ngoài giá thú của mình thành đứa con hợp pháp.
Thật ra bà ta không hề quan tâm đến điều đó, nhưng chị gái lại thương bà ta nên nhận bà ta và Tề Thái Vi về nhà họ Cố sống.
Thời Nghiên Đồng thừa nhận dù không yêu chồng cũ nhưng sau nhiều năm chung sống, bà ta vẫn làm tốt bổn phận và trách nhiệm của một người chủ chăm lo cho gia đình.
Nhưng khi đứa con ngoài giá thú xuất hiện, dù là chồng cũ hay bố mẹ chồng cũ, họ đều đứng về phía đứa con kia và muốn đuổi bà ta ra khỏi nhà.
Dù không yêu chồng cũ nhưng bà ta không cam tâm.
Vì chồng cũ vô sinh nên bà ta không sinh được con cho riêng mình, nay chồng cũ có con riêng, chẳng phải sẽ đá bà ta văng ra khỏi cửa ư?
Sao bà ta cam tâm chứ?
Chồng cũ của bà ta muốn cho đứa con hoang đó có thân phận đàng hoàng nhưng bà ta cứ khăng khăng không đồng ý nên đã đưa Tề Thái Vi đến nhà họ Cố sống với chị gái, nhưng lại không chịu ly hôn.
Nhà chồng cũ của bà ta rất kiêng dè nhà họ Cố nên cũng không dám làm lớn chuyện.
Cứ thế, bà ta và Tề Thái Vi đã đến sống ở nhà họ Cố trong nhiều năm.
Cả đời này bà ta chỉ yêu một người đàn ông duy nhất, đó là anh rể của mình.
Cho nên bà ta hiểu những gì Tề Thái Vi nói.
Khi người phụ nữ đã nhìn thấy người đàn ông tốt nhất thì những người đàn ông khác đều là cơm thừa canh cặn, cho dù biếu không cũng khó mà nuốt trôi.
“Mẹ biết rồi…” Bà ta lại thở dài, nhẹ nhàng nói: “Gần đây sức khoẻ của mẹ đã hồi phục tốt hơn rồi, qua một thời gian nữa mẹ sẽ quay về Dạ Đô, chờ mẹ về sẽ giúp con.
Trong khoảng thời gian này con phải ngoan ngoãn, đừng gây ra những chuyện nhảm nhí, tránh chọc cho dượng và Tiểu Mộ phiền chán.”
Da của bà ta không tốt, năm nào cũng bị tái phát bệnh vài lần, ngứa ngáy khó chịu nên phải đến miền Nam, nơi có ánh nắng ấm áp sống một khoảng thời gian thì bệnh tình mới thuyên giảm.
Bởi vì điều này mà mấy năm gần đây bà ta cũng không gặp lại ông Cố rồi.
Nghe Thời Nghiên Đồng nói bằng lòng giúp đỡ cô ta thì Tề Thái Vi vui mừng khôn xiết và ngoan ngoãn nói: “Con biết rồi mẹ, trước khi mẹ về con sẽ ngoan ngoãn, ngoài việc hiếu thuận với dượng thì con sẽ không làm gì hết.”.