Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 103: 103: Buồn Quá Đi!





“Bà giết vợ tôi và đứa con trong bụng vẫn chưa được sinh ra của tôi, lại còn nói là vì tôi sao?” Ông cụ Ôn dùng sức đá văng Bạch Hải Đường ra: “Bạch Hải Đường, điều tôi hối hận nhất trong đời là đã không kịp thời phát hiện ra bộ mặt thật của bà, là vợ chồng với bà trong suốt nhiều năm như vậy! Bây giờ, chỉ cần nghĩ đến chuyện tôi đã kết hôn với người phụ nữ đã giết vợ mình trong suốt thời gian qua thì tôi chỉ cảm thấy ghê tởm buồn nôn, tôi chỉ hận rằng không thể tự tay giết chết bà thôi!"
"Không...!Không, anh Triết, anh không thể đối xử với em như vậy, anh Triết..." Bạch Hải Đường vừa gào khóc vừa lắc đầu nói: "Anh Triết, một ngày làm vợ chồng tình nghĩa sâu nặng một đời, anh Triết, những năm tháng tốt đẹp nhất của em đều dành riêng cho anh.

Anh không thể đối xử với em như vậy, anh Triết..."
Trong tiếng khóc của Bạch Hải Đường có tiếng còi cảnh sát truyền tới.

Nghe thấy tiếng còi cảnh sát từ xa càng lúc càng đến gần, Bạch Hải Đường càng thêm sợ hãi.

Bà ta quỳ dưới chân ông cụ Ôn, ôm chân ông cụ Ôn, liên tục nhắc lại: "Em cầu xin anh, đừng tống em vào tù! Đừng để cảnh sát bắt em, em không muốn ngồi tù, cầu xin anh, làm ơn...!”
Cố Thời Mộ ngồi trong phòng ăn với hai đứa con của mình.

Đường Tiểu Sơ ngồi bên cạnh Cố Thời Mộ, tay cậu bé cầm một cuốn sách chăm chú đọc.

Đường Tiểu Thứ ngồi trên đùi Cố Thời Mộ, vòng tay qua cổ anh, nhoài người trên vai anh, cậu bé tò mò nhìn về phía phòng khách.

“Tiểu Thứ, sợ không?” Tiếng kêu la của Bạch Hải Đường quá thảm thiết, Cố Thời Mộ nghiêng đầu để xem cậu bé có sợ không.

“Không sợ!” Đường Tiểu Thứ vòng tay qua cổ anh nói: “Bố, bố có biết tại sao chú cảnh sát lại tới bắt người phụ nữ đó không?"
Cố Thời Mộ không nhịn được, bật cười nói: "Tại sao con lại hỏi như vậy?"
"Con biết nè!" Đường Tiểu Thứ đắc ý nói: "Con hiểu rồi! Người phụ nữ đó đã giết chết chị gái của mình, bây giờ chân tướng đã sáng tỏ, cho nên chú cảnh sát sắp tới bắt bà ta!"
Cố Thời Mộ vỗ vỗ xương sống nhỏ của cậu bé, nói: "Con không sợ sao?"
"Không sợ!" Đường Tiểu Thứ nói: "Con và anh trai thích nhất là xem chương trình trinh thám! Con và anh còn giúp chú cảnh sát phá án nữa! Đó là lần ông nội nhìn thấy con với anh trên ti vi!"
“À, bố biết rồi!” Cố Thời Mộ mỉm cười gật đầu.


May mà có lần đó, bố của anh đã có thể tìm ra hai đứa trẻ trên ti vi.

Để bây giờ anh có thể có những cậu con trai đáng yêu như vậy.

Cố Thời Mộ ôm con trai mình vào lòng, càng nhìn càng thấy thích, không nhịn được hôn lên gò má trắng nõn và non nớt của Đường Tiểu Thứ.

Ánh mắt của Đường Tiểu Thứ long lanh vụt sáng, cậu bé thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía phòng khách, cúi đầu hôn lên gò má Cố Thời Mộ: "Bố, con yêu bố nhiều lắm!"
Nghe giọng nói trong trẻo đáng yêu của con trai mình, trái tim của Cố Thời Mộ chợt tan chảy.

“Bố cũng yêu con!” Anh không nhịn được hôn Đường Tiểu Thứ thêm lần nữa.

“Tiểu Thứ cũng yêu bố.” Đường Tiểu Thứ lại hôn anh một cái.

"Bố yêu Tiểu Thứ nhiều hơn."
"Tiểu Thứ yêu bố nhiều nhiều hơn!"
"Bố yêu Tiểu Thứ nhiều nhiều nhiều nhiều hơn."
"Tiểu Thứ yêu bố nhiều nhiều nhiều nhiều nhiều nhiều nhiều hơn!"
Đường Tiểu Sơ đang đọc sách ngẩng đầu nhìn hai người một lớn một nhỏ, khó hiểu chau mày lại.

Cậu bé luôn cho rằng bố mình là người rất thông minh và có năng lực, có thể bảo vệ mẹ và em trai, vì vậy cậu cảm thấy không phải gấp gáp về việc mình phải mau trưởng thành.

Thế nhưng bây giờ...!tại sao khi bố ở với em trai cậu một thời gian dài, bố cậu lại biến thành bộ dạng nhìn có vẻ không được thông minh cho lắm nhỉ?
Chẳng lẽ sự ngốc nghếch của em trai mình có thể lây nhiễm hay sao?
Vậy tại sao cậu và mẹ cậu lại không bị lây nhiễm?

Có thể là...!cậu và mẹ cậu cực kỳ thông minh chăng?
Vậy thì thật là rắc rối.

Trong nhà có một người ngốc nghếch vốn đã rất lo lắng rồi, nay lại có thêm một người bố đáng lo ngại.

Buồn quá đi!
Xem ra, sau này cậu sẽ phải học hành chăm chỉ hơn nữa, nếu không sau này gia đình bọn họ sẽ ra sao?
Tiếp tục đọc sách!
Đường Tiểu Sơ thu ánh nhìn lại, tiếp tục đọc sách.

Cảnh sát đã đến.

Vài cảnh sát được quản gia đưa vào phòng khách.

Giọng của Bạch Hải Đường cũng dần khàn đi.

Nhìn thấy cảnh sát đi vào phòng khách, Bạch Hải Đường hét lên một cách điên cuồng, bà ta vùng vẫy đứng dậy, sau đó xoay người định bỏ chạy.

Thực ra, bà ta cũng không biết mình có thể đi đâu.

Bà ta chỉ là đang sợ hãi, bà ta chỉ muốn chạy trốn.

Chạy đi đâu cũng được, miễn là bà ta không bị cảnh sát bắt là được rồi.


Nhưng đây chỉ là hy vọng hão huyền của bà ta mà thôi.

Ngay sau đó, Bạch Hải Đường bị hai cảnh sát đè xuống đất và còng tay lại.

Sau khi cảnh sát hỏi hai bố con Ôn Văn Triết một số chi tiết, họ đã tống Bạch Hải Đường ra khỏi phòng khách và đưa bà ta vào xe cảnh sát.

Bạch Hải Đường không ngừng khóc và gào thét, cầu xin sự giúp đỡ, cầu xin sự thương xót.

Nhưng không ai quan tâm đến bà ta cả.

Bạch Hải Đường bị nhét vào trong xe cảnh sát, cửa xe đóng sầm lại, xe nổ máy, tiếng còi cảnh sát rít lên càng lúc càng xa dần.

Trong phòng khách của nhà họ Ôn không còn tiếng khóc của Bạch Hải Đường, bầu không khí yên tĩnh trở lại.

Một lúc lâu sau, ông cụ Ôn đứng dậy nhìn Đường Dạ Khê: "Khê Khê...!Chuyện lần này ông cảm ơn cháu và cậu Cố."
Đường Khê Khê cười: "Ông nội khách sáo quá."
Ông cụ Ôn nhìn về hướng của Cố Thời Mộ.

Đường Dạ Khê không muốn gọi tên của Cố Thời Mộ, vì vậy cô đã gọi con trai mình: "Tiểu Sơ, Tiểu Thứ!"
“Dạ!” Đường Tiểu Thứ ngọt ngào đáp lại, nắm tay Cố Thời Mộ đi vào phòng khách: “Mẹ, con và anh đều tới rồi.”
Cậu bé quay lại nhìn Đường Tiểu Sơ đang đi theo mình và Cố Thời Mộ.

Đường Dạ Khê đi tới bên cạnh hai đứa trẻ, mỗi tay nắm lấy tay một đứa, giới thiệu hai đứa với ông cụ Ôn: "Tiểu Sơ, Tiểu Thứ, đây là ông cụ ngoại của con, mau chào ông cụ ngoại đi!"
Đường Tiểu Sơ lanh lợi, lễ phép: "Cháu chào ông cụ ngoại ạ."
"Cháu chào ông cụ ngoại.

" Âm thanh từ giọng nói đáng yêu của Đường Tiểu Thứ ngân dài ra, quả thực khiến người khác yêu chết mất.


Ông cụ Ôn bị sự đáng yêu của Đường Tiểu Thứ làm cho xiêu lòng, khóe miệng hiện lên một nụ cười: "Giỏi, giỏi lắm, đúng là đứa bé ngoan!"
Ông ta nhìn hai đứa trẻ một cách cẩn thận.

Hai đứa trẻ thật xinh đẹp, với làn da trắng như tuyết, đôi mắt to đen láy, khuôn mặt có đường nét tinh xảo không tỳ vết, khiến ai nấy nhìn cũng đều yêu thích.

Ông ta tự suy bụng ta ra bụng người, tự dưng có được hai đứa cháu vàng kháu khỉnh, đáng yêu như vậy, chắc hẳn ông Cố cũng thích chết đi được.

Cháu gái ruột của ông ta tuy có số phận éo le, chịu nhiều thiệt thòi, cho dù số mệnh không tốt nhưng lại sinh cho nhà họ Cố được hai đứa cháu trắng trẻo xinh xắn, thông minh đáng yêu, khiến cho người khác vừa nhìn đã thấy thích.

Ông ta cũng đã nghe một số chuyện về ông Cố.

Ông Cố bị thương trên chiến trường khi còn trẻ, hai vợ chồng họ không có con trong nhiều năm, cho đến khi đến tuổi tứ tuần rồi thì họ mới sinh được một đứa con duy nhất, đó là Cố Thời Mộ.

Bây giờ tuổi tác của ông Cố cũng đã cao rồi, nhưng Cố Thời Mộ lại không gần gũi với phụ nữ, thậm chí còn chưa có bạn gái lần nào, ông Cố rất buồn mỗi khi nhắc đến chuyện này.

Giờ đây, hai đứa cháu kháu khỉnh, đáng yêu tự nhiên từ trên trời rơi xuống, lại còn thông minh tuấn tú, chắc chắn ông Cố sẽ dành sự quan tâm đặc biệt cho hai đứa trẻ này.

Là mẹ ruột của hai đứa trẻ, cho dù ông Cố có coi thường xuất thân của Đường Dạ Khê đi chăng nữa thì ít nhiều gì cũng sẽ chăm sóc cho Đường Dạ Khê.

Tương lai của Đường Dạ Khê chắc chắn không tệ, và tương lai của hai đứa con trai của Đường Dạ Khê càng không thể đo lường được.

Có quan hệ tốt với mẹ con Đường Dạ Khê chỉ có lợi cho nhà họ Ôn, chứ không hề có hại.

Tối hôm qua, chắc do ông ta đã ngủ nhiều quá dẫn đến lú lẫn nên mới thể hiện thái độ với Đường Dạ Khê.

Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt ông ta lại lộ rõ hơn vài phần, ánh mắt đối với Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ càng trở nên trìu mến hơn..