Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 97




chương 97: Đã Đến Lúc Phản Kích!

Trên đường đến đài phát thanh, Đường Ninh xuống xe mua thuốc, sau đó tìm nước ấm, tận mắt nhìn Mặc Đình uống rồi mới thôi. Mặc Đình nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, khóe môi nở nụ cười: “Đã uống thuốc rồi, vẫn còn giận à?”

“Vậy lần sau bị tiếp, anh vẫn sẽ không nói cho em biết à?”

Đường Ninh nghiêm túc nhìn anh hỏi.

“Anh biết em rất mạnh mẽ, có thể bày mưu nghĩ kế, quán xuyến mọi việc, luôn để người khác thấy một mặt xinh đẹp hào nhoáng, nhưng là vợ chồng thật sự, lúc em cần anh nhất, anh nên ở bên cạnh em. Em cảm thấy đây là chuyện nhỏ nhưng anh vẫn sẽ lo lắng…”

“Mặc Đình, tình yêu mà em muốn thực sự không phức tạp như thế, có người quan tâm em, có người em quan tâm, chỉ vậy thôi.”

Nghe xong lời này, Mặc Đình trầm mặc hai giây, sau đó duỗi tay ôm Đường Ninh vào trong lòng: “Sau này sẽ không thế nữa…

đều sẽ nghe theo ý em.”

Đường Ninh đấm vào ngực Mặc Đình, giống như phản kháng trong im lặng, sau đó cũng ôm chặt lấy eo anh.

Với tư cách là đế vương của vương quốc giải trí, sát phạt quyết đoán là trạng thái bình thường của anh. Dù sao đây cũng là một thế giới tàn khốc, mà ngành công nghiệp giải trí thực tế hơn bắt kỳ ngành nào khác. Tuy rằng anh chưa đến mức cải trang, nhưng xác thực thì không thích dùng khuôn mặt thật đi gặp người, nhưng người phụ nữ nhỏ bé trong lòng này…

Ề Đến một cơn cảm cúm nhỏ cũng có thể khiến cô ấy lo lắng…

Giống như diện mạo nguyên sơ, đơn thuần nhất giữa con người với nhau được trưng bày trước mặt anh.

Đúng vậy… thích một người thì cứ yêu, làm nũng, nỗi giận, cho đi là được rồi, sao trước mặt người mình yêu mà cũng phải căng mình chống đỡ mệt mỏi như vậy?

Hai người lặng lẽ và ám áp ôm lấy nhau, như thể họ đang hấp thụ thân nhiệt của nhau. Sau đó, điện thoại của Đường Ninh vang lên tiếng báo thức 7h50′. Hội nghị của Đài phát thanh sắp bắt đầu, nhưng cô vẫn còn trên đường…

Đường Ninh nhíu mày, nhưng không nói gì. Tuy nhiên Mặc Đình đoạt lầy điện thoại, nói với cô: “Anh sẽ không để em chịu oan ức…”

Phòng hội nghị ở Đài phát thanh.

Người phụ trách, bao gồm cả người chủ trì và những vị khách mời khác đều đã đến rồi mà Đường Ninh vẫn chưa xuất hiện.

Người phụ trách liếc nhìn chị Long đang ngồi ở chỗ của Đường Ninh, trong mắt lóe lên một tia chán ghét. Chị Long nhìn thấy thì trong lòng lộp bộp một tiếng, linh cảm không tốt.

Đài phát thanh này rất nỗi tiếng trong ngành. Tuy không phải là tiết mục trực tiếp nhưng lại rất nỏi tiếng trong giới vì sản xuất công phu, tỉnh xảo và quy trình tỉnh vỉ, chính xác.

Đương nhiên, có rất nhiều nghệ sĩ tranh nhau xuất hiện trong

 

 

 

chương trình này. Mà Đường Ninh là một người mẫu có chút Ä: gIÁ . > > % Ấ Ấ Ấ ^ r nổi tiêng, sức ảnh hưởng ít nhật trong số bôn nghệ sĩ được mời, lại chỉ để trợ lý xuất hiện qua loa chiều lệ.

Người phụ trách là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, bởi vì còn trẻ tuổi nhưng tóc trắng nên nhìn có chút già dặn, trực tiếp vươn tay chỉ chị Long nói: “Bà cô béo chết tiệt, cô có thể đi rồi, người mẫu nhà cô sau này đừng nghĩ đến việc xuất hiện trong tiết mục của tôi.”

Không phải chị Long chưa từng nỗ lực mà đơn giản là đối phương dầu muối đều không vào, dù là lý do gì đi chăng nữa mà bạn không có mặt đúng giờ đã hẹn, thì có nghĩa là bạn thiếu chuyên nghiệp, không có đạo đức nghề nghiệp.

Những người khác cũng không kiên nhẫn nhìn chị Long, như thể đang nhắc nhở cô nhanh rời đi, để không ảnh hưởng đến tiến độ công việc của người khác. Mỗi người đều đến từ khắp nơi, không phải chỉ có người mẫu nhà cô mới bận…

Chị Long lúng túng đứng dậy đang định rời đi, nhưng Đường Ninh đã thở dốc, xuất hiện ở cửa phòng hội nghị: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Người phụ trách nhìn thấy Đường Ninh, trực tiếp đứng lên, phát lửa giận: “Cô cho đây là chợ rau à? Muốn đến lúc nào thì đến? Đường Ninh, tôi nói cho cô biết, hãy dẫn trợ lý của cô nhanh chóng rời đi. Một người dựa vào việc leo lên giường để thành chủ đề hot thật coi mình là đĩa đồ ăn à?”

Đường Ninh sửng sốt một chút, trấn tĩnh lại tâm trạng của mình, sau đó kéo chị Long đến bên người: “Chúng tôi sẽ đi ngay.”

“Đường Ninh…”

“Không sao đâu.” Đường Ninh lắc đầu, liếc nhìn những người khác trong phòng hội nghị, cũng không thấy xấu hỗ, mà phóng khoáng rời đi.

“Người đầu tiên dám đến trễ trong tiết mục của tôi! Thứ gì vậy chứ.” Người phụ trách phát hỏa, đang định ngồi xuống tiếp tục cuộc họp, nhưng đúng lúc này, trợ lý lại đưa một người đàn ông vào phòng hội nghị.

Chỉ thấy trên mặt người đàn ông mặc bộ vest phẳng phiu đó mang một chiếc kính viền đen.

“Trợ lý Lục, là anh ạ, không biết anh đại giá đến, không đón tiếp chu đáo…” Người phụ trách lập tức đứng lên, cung kính chào hỏi Lục Triệt.

“Không cần khách khí, tôi đến đây để thay mặt chủ tịch của chúng tôi thông báo một chuyện, Hải Thụy sẽ ngừng tài trợ cho tiết mục của đài…”

Đối phương kinh ngạc một hồi, không biết đã động đến điểm mắấu chốt nào của Mặc Đình, vội mời Lục Triệt ra ngoài cửa, có chút hoảng loạn hỏi Lục Triệt: “Đây… sao lại thế này ạ? Tiết mục này đang làm tốt lắm… Chúng tôi đã làm Mặc tổng không hài lòng ở đâu ạ? “

“Cậu có thể không cho người khác cơ hội giải thích, chủ tịch của chúng tôi cũng có thể không cho cậu cơ hội giải thích.

Người mẫu Đường Ninh đó vì chủ tịch của chúng tôi nên mới bị muộn. Cô ấy có thể không có mặt trong tiết mục, nhưng chủ tịch của chúng tôi không thể không trả ân tình, vậy nên… chỉ có thể là các cậu xui xẻo thôi.”

Đối phương nghe nói là vì Đường Ninh, liền bắt đầu cảm thấy ớn lạnh…

Thành tích bao năm qua đã tạo nên tính cách kiêu ngạo của anh ta. Bao năm nay, anh ta cũng đã sớm quên là cần cho người khác cơ hội…

Không ngờ lần này lại gặp phải đỉnh cứng.

“Trợ lý Lục, có thể xin tha thứ hộ tôi không? Tiết mục này, không thể nói dừng là dừng được…”

“Với Mặc tổng, dừng một tiết mục nhỏ, sẽ có tiết mục mới vươn lên…”

“Về sau tôi sẽ chú ý, sẽ không kiêu ngạo, không coi ai ra gì như vậy nữa.” Trán người phụ trách đã bắt đầu đỗ mồ hôi lạnh. Đây là sự nghiệp của anh ta… Bỏ ra tâm huyết bao nhiêu năm, không thể bị hủy hoại vô ích được.

“Người ta chỉ muộn vài chục giây, cậu có thể không cho cơ hội giải thích. Bắt rời đi là được rồi, cần phải nói lời sỉ nhục không?

Cậu tự gọi điện xin Đường Ninh tha thứ đi, còn nữa, Mặc Đình không muốn nghe những tin đồn nhảm nhí gì đó. Cậu lo giữ mồm cần thận.”

Đối phương vừa nghe phải tìm Đường Ninh liền lập tức nhớ tới dáng vẻ vênh váo tự đắc bắt Đường Ninh cuốn xéo vừa rồi của bản thân, trong lòng chợt nổi lên một tia ớn lạnh. Nhưng vì tiết mục, vì không đắc tội Hải Thụy, anh ta lập tức tìm trợ lý, yêu cầu trợ lý cung cấp phương thức liên lạc của Đường Ninh.

Chị Long nhận cuộc gọi, lúc này họ đã lên xe, nhưng người phụ trách lại mời họ quay lại, thái độ khác hẳn lúc nấy…

Đường Ninh nhận điện thoại từ tay chị Long, chỉ nghe thấy đối phương nói: “Đường tiểu thư, vừa rồi tôi quá bốc đồng, chưa hỏi rõ nguyên do, còn nói lời ác độc với cô, thật xin lỗi, cô có thể quay lại không?”

“Hôm nay quả thực là do tôi đến muộn trước. Anh không có chỗ nào phải xin lỗi tôi. Rất tiếc vì không thể có mặt trong tiết mục của anh…”

“Vậy bên phía Mặc tổng…”

Trong đầu Đường Ninh chọt lóe lên hai chữ “leo giường”, nên giọng nói cũng có chút lạnh đi: “Tôi đã trả giá vì lỗi của mình, anh đương nhiên cũng phải trả giá cho lời nói và việc làm của mình!” Nói xong, Đường Ninh cúp máy.

Người phụ trách này, còn có người đàn ông yêu cầu cô từ khách mời thành làm người mẫu khỏa thân kia nữa…

Cô đều nhớ rõ…

Thái độ của cô tốt, nhưng nhưng không có nghĩa là không biết : phát cáu, may mà việc trèo lên giường đã lật ngược tình thê, vậy thì… đến lúc cô phản kích rồi!