Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 908




Chương 908:

 

Ông nội Tống chưa bao giờ nghĩ rằng Mặc Đình sẽ cho người đến nhà mời, nghe nói Mặc Đình muốn gặp mình, ông ta cười với thư ký: “Mặc Đình này chỉ là chủ một công ty giải trí. Người như anh ta muốn gặp tôi, xếp hàng dài cũng không đến lượt, không gặp!”

 

*Thủ trưởng, e rằng không được.” Thư ký cúi xuống nói nhỏ vài câu bên tai ông nội Tống, ông cụ nghe xong bỗng nhiên tức giận đập bàn.

 

“To gan!”

 

“Để không gây rắc rối, thủ trưởng vẫn nên gặp cái tên Mặc Đình này một lát đi ạ. Ông đã nghỉ hưu rồi, bây giờ vẫn đang tiếp tục làm công tác cố vấn, mọi việc không dễ xử lý như trước, đừng để phiền phức cho bản thân.”

 

Ông nội Tống trầm mặc vài giây, cuối cùng cũng gật đầu: “Vậy cậu đi sắp xếp đi.”

 

Ông nội Tống cả đời là một người kiêu ngạo. Nhưng Mặc Đình ít nhiều có thể cảm nhận được khí chất của một người như ông nội Tống, vì vậy anh đã yêu cầu Lục Triệt nói một lời với thư ký của mình.

 

“Mấy ngày trước tôi bận chăm sóc vợ tôi đang mang thai, không thể gặp được ông trong lòng vô củng tiếc nuối, hiện tại rảnh rỗi, đương nhiên phải mời ông gặp mặt. Ít nhất cũng phải biết được mặt mũi kẻ thù đen hay trắng thế nào.”

 

Anh mắt kiêu ngạo của Mặc Đình khiến ông nội Tống rất để bụng, trong lòng muồn dạy cho Mặc Đình một bài học.

 

Nhưng tiếc thay, ông không thể nắm được cơ hội đó.

 

Vào ban đêm, ở Thịnh Kinh trời mưa to, ông nội Tống lên xe ô tô màu đen đến địa điểm đã thống nhát và bảo thư ký đưa vào phòng riêng, ông ấy đã đến muộn khoảng nửa tiếng.

 

Ông ta cứ tưởng rằng Mặc Đình đã đợi trong phòng từ rất lâu, nhưng không ngờ khi ông vào phòng, Mặc Đình vẫn còn chưa tới, khoảng mười phút sau, anh mới thong dong đến muộn.

 

Ông cụ ngồi trên ghế, liếc mắt nhìn người thanh niên trước mặt rồi mỉm cười: “Đây là lần đầu tiên gặp mặt, thế hệ trẻ hẹn bề trên gặp mặt, nhưng lại đến muộn hơn so với bề trên.”

 

Mặc Đình chỉnh lại áo khoác, lau những giọt nước trên vai, ngồi xuống ghế đáp: “Ông Tống thứ lỗi, dẫu sao thì tôi cũng vừa mới lên chức bố nên có hơi lúng túng, làm trễ một chút thời gian.”

 

“Cậu thanh niên, cậu thật là kiêu ngạo, cậu thật sự cho rằng mời tôi gặp mặt, gây áp lực cho tôi là có thể thay đổi cái gì sao? Thật sự là quá ngây thơ. Cậu hẳn biết rất rõ, người có địa vị cao, có rất nhiều cám dỗ, ở trong tình cảnh như cậu lúc này, ông già như ta sống trên đời này đã gặp rất nhiều rồi!” Ông nội Tống lấy địa vị của mình áp ché.

 

“Ông Tống cho rằng, hôm nay tại sao tôi lại mời ông tới?”

 

Mặc Đình ngồi đối diện với ông nội Tống, không bị sự châm biếm và chế giễu của ông ta làm lay động một chút nào.

 

*Còn có thể vì cái gì? Không phải chỉ vì vợ cậu sao? Theo tôi, Đường Ninh chỉ là một diễn viên, cho dù bị cắm vận, cậu vẫn có thể đưa người khác lên. Vì một người phụ nữ, có đáng không?”

 

Mặc Đình nhìn ông lão đối diện, dường như trong phút chốc đã hiểu tại sao lại có Tống Hân bây giờ.

 

“Tôi không đến vì Đường Ninh, và tôi không muốn tạo áp lực cho ông. Tôi chỉ muốn cho ông xem một vài thứ.” Nói xong, Mặc Đình lấy điện thoại ra và mở đoạn ghi âm giọng của Đoàn Cảnh Hồng cho ông nội Tống nghe.

 

“Từ trước đến nay Tống Hân đã chỉ thị cho tôi làm rất nhiều việc sai trái, đặc biệt là hai việc vừa rồi. Thứ nhát, bày kế cho chó cắn Hoắc Thanh Thanh; Thứ hai, dung túng cho Hoa Văn Phụng đối phó với Đường Ninh, suýt chút nữa khiến Đường Ninh sảy thai, trong tay tôi có bằng chứng quan trọng.”

 

“Tống Hân chưa bao giờ là một cô bé ngoan, từ khi còn là học sinh, để đạt được mục đích không từ một thủ đoạn nào, đã từng vì vị trí dẫn đầu đã bày kế để đối thủ ngã xuống không thể tham dự lễ trao giải, sau đó còn uy hiếp người khác không được lên tiếng, néu không ông nội cô ta sẽ khiến gia đình bên kia thất nghiệp.”

 

“Chỉ cần Đường Ninh để tôi ra đầu thú, tôi sẽ nói cho cảnh sát biết tất cả sự thật. Tôi tin rằng với sự xác minh của cảnh sát, Tống Hân nhát định có thể bị kết tội……”

 

“Tống Hân giả bộ quá tốt, thật ra thì…… tội lỗi tày trời, cô ta chưa bao giờ cảm thấy có tôi vì những việc mình đã làm.

 

Sau đó, Mặc Đình thu lại điện thoại, nhìn ông nội Tống sửng sốt: “Ông Tống thật sự cho rằng ta, chủ tịch một công ty đa quốc gia, lại rảnh rỗi đi đối phó với cháu gái “lương thiện” của ông sao?”

 

Ông nội Tống muốn giật lấy chiếc điện thoại trong tay Mặc Đình nhưng Mặc Đình đã gạt đi: “Đoàn Cảnh Hồng là bạn thân của Tống Hân từ khi còn là sinh viên. Sau khi tốt nghiệp, họ đã làm việc cùng nhau. Đoàn Cảnh Hồng hiểu rõ hơn ai hết, Tống Hân là người như thế nào, đã từng làm những việc gì.”

 

“Không thể nào, đây đơn thuần là vu khống!” Ông nội Tống lo lắng nói.