Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 651




Chương 651:

 

“Hứa Thanh Nhan, đừng không biết vô liêm sỉ! Ông xã, đừng nói nhảm với cô ta nữa, cứ để quản gia đuổi cô ta tao Cha Hứa liếc Hứa Thanh Nhan một cái, sau đó quay đầu nhìn quản gia đang đứng ở bên cạnh nói: “Có nghe phu nhân nói cái gì không?”

 

Quản gia liếc nhìn Diệp Lam, sau đó nhìn Hứa Thanh Nhan, cuối cùng lắc đầu: “Xin lỗi ngài, tôi không có tư cách đuổi đại tiểu thư…”

 

Cha Hứa lại sững sờ, cuối cùng… hiểu rõ: “Cha tôi có bảo gì với ông không?”

 

“Quản gia, ném đồ của hai người này ra khỏi cái nhà này.”

 

Hứa Thanh Nhan nói không đợi quản gia trả lời, chỉ thẳng vào vali trên sàn.

 

Quản gia liếc mắt nhìn cha Hứa, sau đó xách vali chuẩn bị ném đi, lúc này Diệp Lam đã bước tới ngăn quản gia lại: “Ông có biết chủ nhân của ngôi nhà này là ai không?”

 

“Đương nhiên ông ấy biết chủ nhân của ngôi nhà này là ai, vì vậy ông ấy sẽ nghe theo mệnh lệnh của người đó.” Hứa Thanh Nhan đáp.

 

“ý gì?”

 

Hứa Thanh Nhan ngừng nói nhảm với hai người họ, trực tiếp lấy giấy tờ nhà và các tài liệu liên quan ra: “Nhìn cho rõ, biệt thự này hiện tại là của ai!”

 

Cha Hứa trực tiếp giật lấy tập tài liệu, nhanh chóng nhìn lướt qua: “Chuyện này không thể nào, Hứa Thanh Nhan…”

 

“Đây là thủ tục mà ông tôi đích thân nhờ luật sư làm. Có lẽ ông vẫn muốn gọi luật sư để hỏi chuyện đó sao?” Hứa Thanh Nhan vòng tay hỏi: “Hứa Chắn Kình, ông đã bạo hành gia đình với tôi trong rất nhiều năm. Có lẽ ông chưa bao giờ nghĩ ông sẽ có ngày hôm nay đúng không? Ông nội không thể chịu đựng nổi khi tất cả mọi thứ của Hứa gia cuối cùng lại rơi vào tay một tiện nhân, vì vậy… ông ấy đã chuyển nhượng căn nhà sang tên tôi.”

 

“Bây giờ, ông nói xem ai là chủ nhân ở đây?”

 

Nghe Hứa Thanh Nhan nói xong, Diệp Lam cầm tập tài liệu từ tay cha Hứa xem qua một lượt: “Cha anh không sao đấy chứ? Già rồi sao? Từ xưa đến nay, chỉ có cha yêu thương con, em chưa từng thấy người nào bỏ qua cha để thương cháu cả.”

 

“Chưa thấy? Chưa thấy cha ngược đãi con gái ruột của mình à, người đàn ông trước mặt cô không phải đã làm vậy sao?” Hứa Thanh Nhan cười mỉa mai: “Các người không cần lãng phí thời gian của nhau nữa, quản gia, vứt đồ của họ đi!”

 

Có lẽ cha Hứa rất tức tưởi nên đã vơ lấy tập tài liệu xé ra từng mảnh: “Cái này không tính!”

 

“Những gì ông xé chỉ là bản photocopy. Bản gốc là của ông nội, ông có chấp nhận hay không thì tài liệu này cũng đã được pháp luật công nhận. Chỉ cần được công nhận hợp pháp, ông phải thực hiện!”

 

Cha Hứa đã tức đến nỗi trán ông ta nổi gân xanh, có thể thấy ông ta đang có gắng hét sức để chịu đựng.

 

“Nhân tiện, có một tin tức khác. Tôi quên không nói với ông. Do doanh thu của Hứa thị gần đây giảm sút, cho nên có kế hoạch loại bỏ vị trí chủ tịch của ông. Tắt nhiên, về việc liệu ông có thể giữ ghế của mình trên hội đồng quản trị hay không thì phải xem tâm trạng của tôi rồi….

 

“Bởi vì ông nội đã tích hợp tất cả số cổ phần còn lại của ông ấy, mẹ tôi và tôi chuyển chúng sang tên tôi…”

 

“Nói cách khác, tôi hiện là cổ đông lớn nhất của Hứa thị.”

 

“Về lý do ông bị cách chức, cái cớ Diệp Lam hãm hại Đường Ninh và gây ra vụ bê bối làm xấu hỗ nhà họ Hứa thì không còn gì thích đáng hơn. Ông nghĩ thế nào? Chủ tịch Hứa!”

 

“Nếu ông đã rất thích người đàn bà này, vậy các người sống chết cùng nhau đi.”

 

“Tôi muốn xem, khi ông không còn gì cả, người phụ nữ này có thể đi theo một người đàn ông năm mươi tuổi cả đời không!”

 

Không chỉ nhà không còn, mà cổ phiếu cũng mất sạch, cha Hứa nhất thời không thể chấp nhận được sự thật này nên đã lập tức gọi điện đến công ty và xác nhận với trợ lý.

 

“Tiểu Dương, hai ngày qua có chuyện gì không?”

 

“Cái đó… Chủ tịch, bởi vì tin tức của Hứa phu nhân quá lớn, không chỉ nhà họ Đường, mà ngay cả Hải Thụy cũng đến gây sức ép, các giám đốc đều đã bị luận tội, chủ tịch cũng phải cho mọi người một lời giải thích, thư sa thải đã có và ngài đã bị sa thải.”

 

“Lúc tôi đi, rõ ràng vẫn ổn!”

 

“Đó là lúc ngài rời đi, tôi nhận được chuyển phát nhanh, tôi vẫn gọi điện cho ngài, nhưng ngài nói hôm nay có việc gấp về nhà, không phải chuyện giết người phóng hỏa thì đừng làm phiền ngài!” Trợ lý vô tội trả lời.

 

Khi Cha Hứa nghe thấy điều này, ông ta đánh rơi điện thoại, đôi mắt đỏ hoe nhìn Hứa Thanh Nhan.

 

“Ông xã… chuyện quái gì thế này?” Thấy cha Hứa khó chịu, Diệp Lam nhanh chóng bước tới nắm lấy tay cha Hứa.

 

Tuy nhiên, cha Hứa đã hất mạnh tay Diệp Lam rồi mắng vào mũi cô ta: “Đừng có đụng vào tôi, đồ tiện nhân!”