Chương 556:
Không cam tâm mà gây rối đến cả buổi công bố ra mắt sản phẩm mới, cái này không phải bằng với việc thông báo với tất cả mọi người, cô ta không thể tiếp tục ở lại Đường Thị nồi nữa rồi hay sao?
Điều quan trọng hơn hết, đó là những lời nói đó của Đường Ninh cũng rất trực quan mà nói cho mọi người biết rằng, Đường Huyên căn bản không có năng lực dẫn dắt Đường Thị…
Điều này tương đương với việc cánh cổng mà Đường Huyên muốn cướp được quyền lực đã hoàn toàn khép lại.
Còn Đường Huyên hiện giờ còn có cái gì có thể lợi dụng cơ chứ? Chính là đứa con trong bụng cô ta…
Lâm Thiệu Viễn đã nảy sinh hứng thú sâu sắc với Đường Ninh, bởi vì anh ta không tin rằng một người phụ nữ lại có thể mạnh mẽ đến mức ngay cả đàn ông cũng cúi đầu quy phục.
Đó là vì anh ta còn chưa từng được chứng kiến qua thủ đoạn đanh thép của người đàn ông phía sau Đường Ninh.
Đương nhiên, Đường Ninh cũng không có ý định là sẽ kết thúc trò chơi lúc này, bởi vì cảnh này, chỉ mới khiến Đường Huyên không còn khả năng bước chân vào Đường Thị nữa…
Lần này, ông cụ có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Đồng thời, ông ấy cũng không thể không khen ngợi năng lực của Đường Ninh, nha đầu này, thật sự chẳng phải kiên cường mạnh mẽ bình thường…
Nếu như con bé có thể vẫn luôn tiếp quản Đường Thị thì tốt quá rồi.
Đáng tiếc, điều mà Đường Ninh đang nghĩ lúc này, chính là làm thế nào để tính món nợ của Hạ Ngọc Linh với Đường Huyên!
Sau buổi công bố ra mắt sản phẩm mới của Đường Thị, dòng nước hoa mới của Đường Thị trở thành mặt hàng bán chạy nhất, màn trò hè đó dường như không hề có chút ảnh hưởng gì đến sự vận hành của Đường Thị, ngược lại còn khiến cho người tiêu dùng nhìn thấy được sự cẩn thật chặt chẽ và cả sự tận tâm của cấp quản lý Đường Thị từ chuyện nhỏ nhất, quan trọng hơn hét đó là nhìn thấy được…năng lực của Đường Ninh!
Đường Thị sau khi trải qua cuộc rửa tội của Đường Ninh đã tạo cho các nhà đầu tư lòng tin rất lớn, điều này cũng mang lại tác dụng răn đe các cổ đông của Đường Thị ở mức độ nhất định nào đó, Đường gia..chẳng phải là không có ail Còn lúc này, thư ký của Hạ Ngọc Linh lại muốn nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn.
Kỳ thực sau khi trở về từ Thụy Sĩ, cô ta đã rơi vào trạng thái nơm nớp lo sợ, vốn tưởng rằng kế hoạch đã thành công rồi, nào ngờ được, vị trí Tổng tài đại diện lại bị Đường Ninh lấy mắt.
Cô ta biết Đường Ninh lợi hại, tất nhiên không dám ở lại Đường Thị lâu nữa, vì vậy, đã thăm dò tình hình trong âm thầm, vốn nghĩ rằng sẽ nhân lúc Đường Ninh không phòng bị, hoàn toàn rời khỏi Thịnh Kinh, nhưng đáng tiếc…
Nhất cử nhất động của cô ta, đều nằm trong tầm kiểm soát của Mặc Đình. Vừa mới đi vào sân bay đã bị người của Mặc Đình trực tiếp đưa đi.
Rất nhanh, người đã bị đưa trở lại phòng làm việc của Tổng tài Đường Thị, người phụ nữ đó nhìn thấy Đường Ninh, rất chột dạ mà lùi về sau mấy bước, nhưng lại bị vệ sĩ phía sau lưng chặn lại.
“Các người muốn làm gì? Đường Ninh, cô làm như vây là phạm pháp đấy.”
“Phạm pháp?” Đường Ninh ngẳng đầu lên nhìn ả thư ký đó, khóe miệng nở một nụ cười lạnh: “Lúc hãm hại mẹ tôi, cô có từng nghĩ là mình phạm pháp không?”
Toàn thân ả thư ký run rẩy, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi: “Thư ký Cao, mọi người đều là người thông minh, không cần thiết phải vòng vo nữa. Tôi đã có thể nắm được nhất cử nhất động của cô, cũng có thể nói là, tất cả những hành vi cử chỉ của cô và Đường Huyên đều nằm trong tầm mắt tôi…”
“Cứ cho là cô đã từng không khai báo chuyện gì đi, thì tôi cũng có thể điều tra ra được chân tướng sự thật, thế nhưng, e rằng những thứ đó lại chẳng có lợi gì với cô cả.”
“Đương nhiên, tôi chẳng qua cũng chỉ mất nhiều công sức hơn một chút mà thôi, cô tự mình suy nghĩ đi.”
Nói xong, Đường Ninh cúi đầu xuống tiếp tục công việc.
Nhưng Đường Ninh càng im lặng, thì trong lòng của thư ký Cao lại càng run rầy, bởi vì cô ta biết, người phụ nữ trước mặt này, không phải Đường Huyên, không phải là Đại Tiểu thư Đường gia lấy tiền ra để tùy tiện đi lừa người khác.
“Tôi chỉ cho cô thời gian một phút thôi đây.
Cổ họng của thư ký Cao động đậy, đôi tay cũng nắm lại thật chặt, sau một hồi trải qua đấu tranh tư tưởng, thì cũng đã từ bỏ sự đâu tranh: “Tôi nhận tội, nhưng cô phải hứa với tôi, không đưa tôi đi đến cục cảnh sát.”
“Được thôi, có điều, cô phải giúp tôi làm một chuyện.”
Đường Huyên vẫn ở lại nhà họ Đường, bởi vì ngoại trừ nơi này thì cô ta cũng không còn chỗ nào để đi. Ông cụ cũng đã nói trước, cho dù cô ta có mắc thêm sai lầm nào nữa, nhưng vẫn là Đại Tiểu thư của Đường gia, ở đây cũng vẫn là nhà của cô ta, nhưng kỳ thực, chẳng qua chỉ là muốn cô ta ổn định lại đừng lại gây thêm chuyện nữa, để tránh làm tổn hại đến đứa nhỏ trong bụng.
Buổi tối hôm nay, tiểu tuyết (*) Thịnh Kinh.
(‘) vào ngày 22, 23 tháng 11 Ông cụ Đường thông báo cho quản gia, muốn chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, bởi vì Đường Ninh dự định sẽ tổ chức đại tiệc tại nhà.
Đường Ninh đã rất lâu rồi chưa từng trỏ về Đường gia, ông cụ Đường tất nhiên đã chuẩn bị tràn đầy sự vui mừng, chỉ là cả nhà đều chìm đắm trong sự hân hoan, duy nhất có mỗi Đường Huyên là giống như người đang bị dày vò nhất trong cái lồng chim vậy.