Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 510




Chương 510:

 

Đường Tĩnh Tuyên nhìn thấy gương mặt kia, chưa từng cảm thấy cô ta xấu xa đến như vậy, thậm chí một chữ cũng không thèm nói với cô ta, trực tiếp trở về phòng của mình.

 

Bởi vì tính tình của Đường Tĩnh Tuyên luôn như vậy nên Đường Huyên cũng không nghỉ ngờ rằng Đường Tĩnh Tuyên đã biết “chuyện xấu” mình đã làm, tất cả vẫn còn đang tiến triển theo kế hoạch của cô ta…

 

Ngày hôm sau chính là ngày Hạ Ngọc Linh đi công tác…

 

Cô ta nhất định phải nắm chắc cơ hội này.

 

Ông cụ Đường thấy Đường Tĩnh Tuyên về nhà với sắc mặt kỳ lạ, gọi cậu ấy vào thư phòng, hai ông cháu vì đề phòng Đường Huyên nghe lén nên ngồi nói chuyện ở ban công.

 

“Ông nội, chuyện của Đường Huyên, tại sao ông không nói cho con và chị Hai biết?”

 

“Tiểu Ninh nói với con rồi?” Ông cụ tay cầm gậy, hỏi cậu ấy.

 

“Con thấy chị ấy mang thai nhưng lại không dám thông báo với công chúng, bởi vì chị ruột của chị ấy thế mà lại từng có ý định cắt bỏ tử cung của chị ấy.” Đường Tĩnh Tuyên hừ lạnh: “Con chỉ muốn biết, con và Đường Huyên sinh ra từ một mẹ, tại sao lại khác biệt lớn như thế?”

 

Ông cụ cũng nở một nụ cười lạnh: “Nó còn có ý định sẽ hại Ngọc Linh.”

 

“Vậy…”

 

“Không liên quan đến con, chúng ta đã sắp xếp rồi.” Ông cụ trả lời: “Nếu không phải vì đứa bé trong bụng cô ta, ông nhất định phải đánh chết nó trong từ đường của Đường gia.”

 

“Ông nội, thật ra con cũng có người mình thích, nhưng mà…” Đường Tĩnh Tuyên lấy hết can đảm nói với ông cụ: “Nhưng mà, hình như cô ấy không hề giống như con tưởng tượng.”

 

Nhất là sau khi biết được bộ mặt thật của Đường Huyên, Đường Tĩnh Tuyên mới sâu sắc hiểu được sự đáng sợ của phụ nữ.

 

Có một số người sẽ không vì bạn đối xử tốt mà đáp trả lại bạn bằng sự chân thành.

 

“Cháu của ông không cần phải lo không có phụ nữ, nên làm gì con phải tự biết đi.” Ông cụ đem toàn quyền quyết định giao cho Đường Tĩnh Tuyên, nhưng mà khi kết thúc chủ đề này, ông cụ lại hỏi: “Đúng rồi, lần trước ông đến công ty thăm con, có nhìn thấy một cô bé rất xinh đẹp, cô bé đó là ai vậy?”

 

“Cô gái xinh đẹp? Ông nói người đại diện mới của con sao? Cô ấy là Tống Nghiên Thư, người trước kia từng chăm sóc chị Ba…” Đường Tĩnh Tuyên nghĩ đến Tống Nghiên Thư, thản nhiên trả lời ông cụ, hoàn toàn không hiểu tại sao đột nhiên ông cụ lại hỏi như vậy.

 

“Cô bé đó cũng không tệ lắm… là một đứa bé chững chạc và chu đáo.” Ông cụ đứng dậy nói: “Chỉ nhìn qua đã biết ông sợ thang máy, lập tức đỡ ông đi lên lầu bằng thang bộ.”

 

“Ò…” Đường Tĩnh Tuyên nhẹ gật đầu.

 

“Nếu không ngại thì cân nhắc cô bé ấy xem sao.”

 

Nghe thấy câu này, Đường Tĩnh Tuyên mới phản ứng được, hóa ra ý của ông cụ là, ông đã nhìn trúng Tống Nghiên Thư làm cháu dâu.

 

Đường Tĩnh Tuyên yên lặng suy nghĩ, bởi vì Tống Nghiên Thư có năng lực thần kỳ khiến người ta có thể bình tĩnh trở lại, thậm chí là lúc nghĩ đến chuyện của Hạ Cảnh Nghị, cậu ấy cũng không còn khó chịu như trước nữa.

 

Ngày hôm sau, Hạ Cảnh Nghi xin nghỉ phép ở công ty, không nói rõ lí do, Đường Tĩnh Tuyên nghĩ thầm, có lẽ nên theo sau cô ấy đề tìm hiểu xem chuyện gì.

 

Cậu ấy không thích cảm giác hoài nghi người khác, nhưng mà…

 

Có một vài việc, như Đường Ninh đã nói, nhất định phải hiểu rõ.

 

Hạ Cảnh Nghi sinh ra trong một gia đình gia giáo, theo lý thuyết sẽ không ở bên cạnh cậu ấy chỉ vì thân phận của cậu ấy, nhưng mà…

 

Lấy điện thoại di động ra, Đường Tĩnh Tuyên gọi điện cho Tống Nghiên Thư: “Nghiên Thư, ngày mai đừng thu xếp hoạt động hay thông báo gì, tôi có việc riêng cần làm.”

 

“Không thành vấn đề, nhưng tôi có một yêu cầu, đó là phải nhớ rõ thân phận của cậu.”

 

“Tôi hiểu rồi.” Đường Tĩnh Tuyên cúp điện thoại, nhưng lại ở trong phòng của mình, suy nghĩ lung tung suốt cả đêm.

 

Nghĩ đến việc Đường Huyên hãm hại Đường Ninh, nghĩ đến đủ loại biểu hiện khác nhau của Hạ Cảnh Nghị, Đường Tĩnh Tuyên chưa từng cảm thấy những người xung quanh mình lại đáng sợ như vậy.

 

Ngày hôm sau, Đường Tĩnh Tuyên nhìn Hạ Cảnh Nghỉ lái xe rời khỏi căn hộ, luôn luôn đi theo phía sau cô ấy, mãi đến tận nửa đường, người được gọi là “bạn học” mà cô ấy.

 

nói đi ra từ một biệt thự nhỏ, sau đó rất tự nhiên lên xe của Hạ Cảnh Nghi.

 

Hai tay cầm tay lái của Đường Tĩnh Tuyên đột nhiên siết chặt, ngọn lửa trong mắt dần dần tối sầm.

 

Nhưng cậu ấy vẫn bình tĩnh đi theo hai người họ cho đến khi xe của Hạ Tĩnh Nghỉ rẽ vào một nghĩa trang.

 

Trên sườn đồi dốc, Đường Tĩnh Tuyên nhìn tháy Hạ Cảnh Nghi và người đàn ông kia đang cằm hoa và cùng nhau đi tới bia mộ. Đương nhiên Đường Tĩnh Tuyên không thể nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ôm lấy eo Hạ Cảnh Nghi, hôn thật mạnh vào ngực…