Chương 398: Bán thân ba mươi năm
Khi Hàn Hinh Nhi biết tin Đường Ninh có trợ lý mới, cô thực sự vừa kinh ngạc vừa buồn.
Bởi vì khi vào đoàn phim, nhiệm vụ chăm sóc Bắc Thần Đông của cô sẽ hoàn toàn kết thúc, cô vốn định trở về bên cạnh Đường Ninh, nhưng không ngờ Đường Ninh lại tìm một trợ lý khác.
Vốn dĩ mời cô đến làm khách, nhưng cô thật sự cho rằng mình có thể luôn đi theo bên cạnh Đường Ninh.
“Sao lại ngơ ra vậy?” Bắc Thần Đông thấy cô đi phía trước không nhịn được hỏi.
“Chị Ninh có một trợ lý mới rồi, tôi nghĩ… tôi cũng nên làm xong công việc của mình rồi nghỉ.” Hàn Hinh Nhi quay lại trả lời Bắc Thần Đông, vẻ mặt lóe lên tia mất mát.
*Cô ấy có trợ lý… nhưng tôi thì chưa có.” Bắc Thần Đông từ trên cao nhìn xuống: “Lẽ nào đi theo tôi không bằng đi theo cô ấy? Nhìn trợ lý mới của cô ấy, không đẹp bằng cô, đương nhiên không thể thông minh bằng cô. Cô có phải cũng nên để cô ấy thấy năng lực của mình? Khiến Đường Ninh hồi hận vì đã đổi người?”
Hàn Hinh Nhi không nói …
Thực ra cũng hơi buồn, rốt cuộc Đường Ninh còn không chào cô ấy, lẽ nào sự tồn tại của cô có cũng được mà không có cũng chẳng sao ư?
“Quên đi, cô như thế này, xem ra đi theo tôi sẽ chịu tội, tôi sẽ không ép…” Nói xong, Bắc Thần Đông kéo hành lý rời đi, nhưng Hàn Hinh Nhi lại vươn tay kéo anh lại.
“Một mình anh…… _ “Tôi trước nay luôn một mình, hoặc là cô làm trợ lý cho tôi hoặc là một mình tôi.” Bắc Thần Đông vô cùng dứt khoát trả lời cô.
Hàn Hinh Nhi liếc nhìn Đường Ninh và trợ lý mới, sau đó lại nhìn Bắc Thần Đông, cuối cùng, cô ấy gật đầu: “Vậy được, tôi làm trợ lý cho anh.”
“Nói suông không tính, tôi có chuẩn bị hợp đồng, kí trước rồi nói…”
Hàn Hinh Nhi: “…”
Lúc này, Hàn Hinh Nhi mới nhận ra hành động của Bắc Thần Đông rốt cuộc đáng sợ như thế nào. Lẽ nào anh đã sớm muốn ký với cô rồi? Nếu không, tại sao đã chuẩn bị sẵn hợp đồng, hơn nữa còn mang theo bên mình?
“Anh tốt xấu gì cũng cho tôi xem thời hạn hợp đồng chứ?”
“Có gì phải xem? Gấp đôi tiền lương, ký tên!” Bắc Thần Đông trực tiếp lật đến trang cuối cùng của bản hợp đồng rồi đưa bút cho Hàn Hinh Nhi.
Hàn Hinh Nhi có chút sửng sốt, nhưng vẫn ký tên lên hợp đồng, thật ra cô chỉ để ý một chút, cũng không đến nỗi hợp đồng bán thân ba mươi năm cũng không biết.
Bắc Thần Đông cái tính thiếu kiên nhẫn này, sau khi nhận hợp đồng, hiếm khi lộ ra vẻ tươi cười, dẫn theo Hàn Hinh Nhi chủ động đi về phía Đường Ninh.
Đường Ninh vẫn bình tĩnh, giả vờ như không có chuyện gì, phối hợp diễn kịch với Bắc Thần Đông: “Hinh Nhi… bởi vì không chắc khi nào em sẽ trở lại, vì vậy Đình để Nghiên Thư làm trợ lý cho chị.”
“Không sao đâu ạ…”
“Cô ấy đã ký với tôi rồi.” Bắc Thần Đông nói xong lời này, liền nhanh chóng kéo Hàn Hinh Nhi rời đi, mà Đường Ninh ở phía sau hai người không nhịn được cười khẽ.
Đúng là cuộc sống giống như một vở kịch, tất cả đều phụ thuộc vào diễn xuắt…
Thảo nào Bắc Thần Đông có thể trở thành ảnh đề quốc bảo.
“Vừa rồi anh có phải quá hung dữ với chị Ninh rồi không?
Chị ấy cũng không sai…”
“Cô ấy không cần cô nữa, còn không sai.”
“Chị ấy không phải không cần tôi. Thực ra chị ấy đã giúp tôi rất nhiều. Anh không cần ghi hận chị ấy.” Hàn Hinh Nhi nghiêm túc nói với Bắc Thần Đông.
“Muốn tôi không ghét cô ấy… Có thể, vậy phải xem biểu hiện của cô.”
Hàn Hinh Nhi không hề ý thức được việc mình bị lừa. Trên thực tế, Bắc Thần Đông là anh họ của Mặc Đình, trong xương cốt hai người không toát ra khí chất của người lương thiện. Đương nhiên thủ đoạn của Mặc Đình là ở trong tối, còn Bắc Thần Đông lại gọn gàng dứt khoát, bởi vì anh tính cách vội vàng hơn nữa cồn lười đến tận xương tủy…
Rất đơn giản, anh ấy không nghĩ những người khác phù hợp ở bên Hàn Hinh Nhi hơn anh.
Ngay sau đó, “Kỳ Phu” đã tổ chức một buổi lễ mở máy bí mật, Mặc Đình ngày hôm đó với tư cách là nhà sản xuất, cũng tham dự. Thực tế, kỳ vọng của Mặc Đình đối với bộ phim này cao hơn so với “Đồ nhi ngốc”.
Bởi vì phim thảm họa ở trong nước vẫn còn là một lỗ hồng, nếu Hải Thụy thực sự có thể cho ra đời những sản phẩm tốt thì bất luận là đối với anh hay Đường Ninh đều có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
“Mặc Tổng, cám ơn anh rất nhiều.” An Tử Hạo nghiêm túc nói với Mặc Đình: “Không phải tôi chưa từng tìm người khác, nhưng vừa nhắc đến tiền…”
“Tầm nhìn của tôi luôn rất chính xác.” Mặc Đình khẳng định.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc Đường Ninh…”
An Tử Hạo biết Mặc Đình đang lo lắng điều gì, tai nạn trong “Cao nhân ẩn thế” lần trước đã xảy ra ngay trước mặt anh, có lẽ, đó sẽ là chuyện anh cả đời này sẽ sợ hãi khi nghĩ về nó.
“Nhân tiện, chăm sóc cho Bắc Thần Đông.” Mặc Đình thì thầm: “Một khi vào đoàn, anh áy chỉ nghe duy nhát lời của đạo diễn.”
“Mọi việc cứ yên tâm.”
“Khi thích hợp, tôi sẽ chú ý đến tuyên truyền.” Dù sao trong làng giải trí, mỗi ngày đều có người mới được khen ngợi, cũng có người bị lãng quên.
An Tử Hạo chưa bao giờ lo lắng về vấn đề tuyên truyền, với cách hoạt động của Hải Thụy, chỉ có điều anh không nghĩ ra, không có việc Hải Thụy không làm được.
“Lần này, nhìn biểu hiện của Đường Ninh, néu “Kỳ Phu” có thể ra mắt vào sáu tháng cuối năm, thì Đường Ninh nhất định có thể đạt giải tài năng mới của năm nay.”
Thực tế, chỉ cần Hải Thụy muốn, giải thưởng tài năng mới cũng chỉ nằm trong lòng bàn tay, nhưng Mặc Đình nhiều năm như vậy chưa bao giờ can thiệp vào việc bình chọn giải thưởng.
“Cho dù cô ấy là vợ tôi, cũng phải hoàn toàn dựa vào thực lực để nói.”
Sau khi nghe Mặc Đình nói xong, An Tử Hạo không nói thêm nữa, bởi vì nó đại biểu cho sự tín nhiệm Mặc Đình dành cho Đường Ninh, trên thực tế cũng cho thấy Đường Ninh quả thực có năng lực.
“Có một điểm nhắn trong cảnh đầu tiên, anh có muốn xem trước khi rời đi không?”
“Không, điều bất ngờ này, tôi muốn giữ đến cuối cùng.”
Sau đó, Mặc Đình quay người, nói với Đường Ninh một tiếng rồi lái xe rời khỏi phim trường.
Nhưng, ngay khi Mặc Đình rời đi, trái tim của Đường Ninhg cũng bắt đầu trồng rỗng…
Ngay sau đó, cô ấy đã bị phân tâm, vì cảnh đầu tiên, đúng như An Tử Hạo nói, là điểm nhắn của đầu phim.
Một thị trấn nhỏ đang bùng phát dịch bệnh, mọi người đang điều tra nguyên nhân, người chồng do Bắc Thần Đông thủ vai ban ngày giúp bệnh nhân khám bệnh, buồi tối trở về nhà lại nhốt mình trong phòng tắm hai tiếng đồng hô.
Vợ nhà văn do Đường Ninh đóng vai ngay từ đầu đã nằm mơ thấy cả cơ thể mình thối rữa, sau đó cô bước vào.
phòng tắm ngửi thấy một mùi khó chịu, còn thấy bóng lưng kỳ quái của chồng.
Họ còn nuôi một chú chó Labrador, mà con chó to lớn, luôn đuổi theo người chồng… vừa thấy là vồ. Cuối cùng, người vợ phải nhốt con chó lớn vào trong chuồng…
“Thị trần gần đây không được yên ổn, em cố gắng đừng đi ra ngoài.”
Người vợ của nhà văn nghỉ ngờ nhìn theo bóng lưng của chồng, sau đó, cô từ từ đến gần chồng, đang muốn xem anh rốt cuộc đang làm gì, nhưng người chồng đột nhiên quay lại…
Người vợ bị dọa hết hồn …
Cảnh quay đầu tiên là cận cảnh khuôn mặt bị dọa của Đường Ninh …
Nhân viên đoàn phim chưa bao giờ nghĩ rằng khi Đường Ninh bị dọa sẽ diễn chân thực như vậy, sắc mặt tái nhọt, giống như thật sự nhìn thấy thứ gì đó kinh hãi…
Đến nỗi những người có mặt cũng phải toát mồ hôi hột…
Thực ra, Đường Ninh có thể diễn đạt được mức độ cao.
như vậy là bởi vì ở nhà cô đã tập, nghiên cứu nhân vậy này hàng trăm nghìn lần rồi!
Mà thái độ nghiêm túc của Đường Ninh cũng khiến Bắc Thần Đông cảm tháy rất thú vị!