Đường Ninh chống người lên ngồi dậy, nhìn Mặc Đình: “chuyện khi nào?”
“Chị Long nói với anh, trước khi em trình diễn, chị ấy nghe An Tử Hạo gọi điện thoại với người của Tranh Điền: “Mặc Đình đứng lên khỏi mặt nước, khoác lên người chiếc áo choàng tắm rộng, xong lại quấn Đường Ninh lại bế cô ra khỏi phòng tắm.
Đường Ninh ngồi trên giường, trong lòng bỗng nhiên có một thứ gì đó mà không thể nói thành lời.
Mặc dù qua lại với An Tử Hạo không lâu, nhưng An Tử Hạo quả thực là tận tâm tận lực vì cô, ngoại trừ Mặc Đình ra thì không có người nào thích hợp làm người đại diện của cô hơn anh ấy cả.
Thật ra cô đã đối đãi với An Tử Hạo như là một người bạn vậy, đã là bạn bè chỉ cần anh ấy bị tổn thương, trong lòng cô đều không dễ chịu.
“Đang nghĩ gì đó?”
“Cho dù sau cùng Tử Hạo không làm người đại diện của em nữa, em cũng không muốn để cho anh ấy bị Lan Hề đối xử như vậy, không có cơn phẫn nộ nào có thể so sánh với việc bị tiện nhân ức hiếp.”
“Hơn nữa, anh tưởng là Lan Hề sẽ để cho Tử Hạo dễ dàng rời khỏi như vậy sao? Em không hy vọng lúc Tử Hạo đi ra khỏi Tranh Điền từ một người đại diện kim bài là trở thành một tên phế nhân.”
Đường Ninh tuyệt đối có lý do để tin rằng chuyện này Lan Hề nhất định sẽ làm đến cùng.
“Anh ấy từng giúp đỡ em, vì vậy em tuyệt đối sẽ không để anh ấy rơi vào kết cục như vậy!”
Thế nhưng, trong lòng Đường Ninh cũng hiểu rõ, một khi Lan Hè đã đề ra việc bãi bỏ chức vụ người đại diện của An Tử Hạo, thì điều đó có nghĩa là bất luận cô có đấu tranh thế nào, cô cũng sẽ mắt đi người đại diện An Tử Hạo này, có lẽ…
Trong lòng An Tử Hạo cũng đã rất rõ rồi.
Trong khách sạn Louvre, An Tử Hạo phân loại ra những lời mời nhận được gần đây, lời mời nào là đang tiến hành hợp đồng, và cái nào công việc đã hoàn thành, toàn bộ được liệt kê ra rõ ràng rành mạch, đồng thời bàn giao lại cho chị Long hiện giờ đang nằm ở giai đoạn nào, nên kiêng ky cái gì, còn những mỗi quan hệ phải dùng thế nào.
Chị Long nằm trên sofa, nghe những thứ này trong lòng hoàn toàn cảm thấy không vui.
Bời vì An Tử Hạo đã giúp Đường Ninh lên kế hoạch sẵn cho tất cả lộ trình tiếp theo rồi, cứ dựa theo tiến độ công việc thế này, Đường Ninh có thể góp mặt vào vị trí siêu mẫu trong vòng chưa đầy nửa năm.
Ngang hàng với những người mẫu Tỉnh Hoàng.
“Tôi nói nhiều như vậy, chị có nghe thấy hết chứ?” An Tử Hạo gõ vào trán chị Long hỏi lại.
Chị Long ngẳng đầu lên nhìn vào đôi mắt An Tử Hạo, từ trước đến giờ chưa bao giờ cảm thấy đôi mắt này lại đẹp đến như vậy, nhấp nháy nhấp nháy giống như biết phát sáng vậy.
“Nhắt định phải đi sao?”
“Một đống lời mà La Hạo nói ra đều là lời nói nhảm, nhưng…có một câu tôi không cách nào phản pháo lại được, đó chính là…
tôi là người đại diện của Tranh Điền, nhất định phải nghe theo lời sắp xếp của Lan Hè.” Lúc An Tử Hạo nói câu nói này, trong đáy mắt xoẹt qua sự bắt lực còn có cả sự đau lòng.
Bởi vì từ sau khi Vân Hinh qua đời, An Tử Hạo cũng không gặp được ai khiến anh bùng cháy trái tim hết mình vì sự nghiệp nữa, bản thân anh nghĩ rằng mình sẽ đồng hành cùng với Đường Ninh đi đến tận cùng, nhưng…xem ra, đây là chuyện không thể rồi.
“Cậu vẫn chưa đem chuyện cậu phải đi nói với Đường Ninh hả?”
“Người đại diện mới đang trên đường đến đây rồi, đợi tôi bàn giao cho cô xong, thì tôi sẽ quay về Thịnh Kinh.”
Chị Long hít một hơi thật sâu dùng lực kéo mạnh cái tua treo trên sofa.
Bởi vì cách làm này của Lan Hè, thật sự khiến người ta cảm thấy ghê tởm giống như nuốt phải một con ruồi vậy.
“Không thể không đi được sao?”
Thật ra chị Long thật sự có thể nhìn thấy được khoảng cách giữa mình với An Tử Hạo.
Bởi vì anh ấy có thể xử lý tất cả các hợp đồng, tất cả lời mời của Đường Ninh một cách mạch lạc có trình tự, thuần thục thông thạo trong mọi việc như giành ưu thế, các loại phỏng vấn, các loại ngôn ngữ, đều quan trọng nhất chính là anh ấy là một người tốt.
An Tử Hạo nghe lời chị Long nói, bỗng nhiên không biết nên khóc hay nên cười: “Chăm sóc cho Đường Ninh thật tốt.”
“Sau khi cậu trở lại Tranh Điền, Lan Hề nhát định sẽ nghĩ cách xử lý cậu.”
“Tôi không có gì phải sợ cả.” An Tử Hạo nói xong, cũng đứng dậy khỏi sofa, cầm lấy áo khoác của mình cùng với chiếc vali hành lý, “Những thứ này, cô xử lý không được thì cứ giao lại cho Mặc Tổng.”
Chị Long thật sự rất muốn níu kéo An Tử Hạo, nhưng mà…chị ấy không biết dùng lập trường gì, chỉ có thể đợi sau khi An Tử Hạo ra khỏi cửa lập tức gọi điện thoại cho Đường Ninh.
“Alo…chị Long?”
“Đường Ninh, Tử Hạo đi rồi, bây giờ đi đến sân bay trở về Thịnh Kinh rồi.” chị Long sốt ruột giải thích trong điện thoại.
Đường Ninh từ trên giường ngồi bật dậy, đôi mắt vốn dĩ lờ mờ đột nhiên trở nên vô cùng trong veo.
Tiếp sau đó, cô gọi cho An Tử Hạo một cuộc điện thoại, thế nhưng An Tử Họa lại không bắt máy.
Đường Ninh bắt lực chỉ có thể gửi cho An Tử Hạo một tin nhắn: “Hôm nay anh trở về Thịnh Kinh tôi không phản đối, thế nhưng nếu để tôi biết anh bị Lan Hề sỉ nhục, giày vò, tôi sẽ không để yên đâu.”
“Còn nữa, Lan Hề không có tư cách chà đạp anh, không người nào có thể cả.”
An Tử Hạo nhìn thấy tin nhắn, nở một nụ cười lãnh đạm, thật ra có thể nhìn thấy Đường Ninh nói như vậy, anh cảm thấy có thể có được người bạn như thế, tất cả đều rất xứng đáng.
Thật lòng…
Thật sự không nỡ.
Mặc Đình bị động tác bé xíu của Đường Ninh làm cho giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy nhìn cô sững sờ.
Biết tâm trạng cô không tốt, nên bật dậy chuẩn bị cho cô một cốc nước ấm.
“Đình…em không muốn thấy bạn bè chịu ấm ức.”
Mặc Đình ngồi xếp bằng trên giường, chìa tay ôm lấy cô, nhẹ giọng trêu cô: “Lại không phải là thấy không được nữa sao…”
“Thế nhưng Lan Hề nhất định sẽ không bỏ qua như vậy.”
Nói xong câu này, Mặc Đình vịn vào vai Đường Ninh, nói với cô bằng giọng nói dịu dàng: “Anh ấy tự biết rõ anh ấy muốn cái gì, cho dù là Lan Hề có làm khó anh ấy, anh ấy không được làm người đại diện nữa, nhưng…từ trước đó anh ấy đã từng học biên đạo, hơn nữa còn có rất nhiều tác phẩm đạt giải, em cảm thấy anh ấy sẽ không có lối thoát sao?”
“Em chỉ là căm ghét sự đàn áp của Lan Hè…”
“Sẽ không xảy ra chuyện này đâu.” khi Mặc Đình nói câu này, đôi mắt giống như hắc diệu thạch (*) mang theo hàm ý nào đó giữa hai vợ chồng, điều này khiến cho Đường Ninh lập tức lĩnh hội được ý của anh.
(*) hay còn gọi là đá vỏ chai là khoáng vật thiên nhiên, là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên Chỉ cần Lan Hề dám động vào An Tử Hạo, vậy thì người xui xẻo cuối cùng nhất định sẽ là Lan Hề.
Thế nhưng, mặc dù chuyện của An Tử Hạo có thể có một kết cục hoàn hảo, nhưng cô cũng không còn người đại diện nữa rồi.
Hơn nữa, cô mượn tay JK để đánh một trận thành danh, lúc danh tiếng đang lên như bây giờ, công việc lại nhiều như thế…
chẳng lẽ thật sự phải dùng đến người đại diện mới Lan Hề đưa đến sao?
Chỉ sợ người mà Lan Hề đưa đến đều là rác rưởi chỉ nghe lời duy nhất cô ta…
Ai cũng không cách nào ngăn cản được An Tử Hạo trở về Thịnh Kinh, lúc anh ấy cô độc một mình đi vào Tranh Điền, nhân viên của Tranh Điền ai nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ anh, không vì điều gì khác mà là vì cuộc ghi âm nói chuyện giữa anh và Lan Hè, đến bây giờ cần còn nằm trên trang bìa hotsearch (*) () được tìm kiếm nhiều nhất, chủ đề giật gân.
Lan Hề xoay người lại từ ghế làm việc của cô ta, sau đó vung tay tát một bạt tai vào mặt của An Tử Hạo.
“Biết tại sao tớ lại đánh cậu không?” cậu biết cậu làm cho Giải trí Tranh Điền phải hứng chịu bao nhiêu chỉ trích không?” Lan Hề gay gắt hỏi An Tử Hạo.
An Tử Hạo không phản bác lại, đương nhiên càng không thể nào đánh trả lại, anh ấy hiện giờ đã không còn bất cứ cảm xúc gì đối với Lan Hề, phẫn nộ, căm thù, hay cảm xúc nào khác đều bị đè nén tận đáy lòng, anh ấy đã sẵn sàng để phủ bụi những thứ này rồi.
“Tớ mặc kệ cậu làm thế nào, cậu đi giải thích đi, nếu không, Tử Hạo cậu đừng trách tớ làm ra những chuyện càng quá đáng độc ác hơn đối với cậu.”
*Ví dụ xem?” An Tử Hạo hỏi nhỏ lại đầy mỉa mai.
“Làm cho công ty gánh chịu tổn thất, đó chính là lỗi của cậu, cậu vẫn muốn thâm hụt đến tán gia bại sản mới đi sao? hay là…cậu muốn để tớ vạch trần hết những chuyện Vân Hinh được bao nuôi trước khi nồi tiếng?”.