Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1248




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1248:

 

“Cô gái, cô bị thương rất nặng. Cũng may là tất cả những con chó trong cũi đêu đã được tiêm bệnh dại, nhưng cô cũng nên chú ý.”

 

Ông lão tiễn Lâm Thiên ra lồi ra, không lâu sau xe của Lý Câm đã tới cửa.

 

Thấy Lâm Thiên thảm hại, anh ấy trực tiệp cảm ơn ông lão rôi ôm Lâm Thiên lên xe.

 

Vốn dĩ anh ấy định đưa Lâm Thiên trực tiêp đên bệnh viện, nhưng Lâm Thiển đã đi đến và nói với anh ấy: “Đền viện bảo tàng… Hạ Hàm Mạt hiện đang ở đó.”

 

“Thiền Thiền…”

 

“Em phải đi!” Giọng nói của Lâm Thiên có vẻ hơi run, lúc này Đường Ninh mặc áo khoác vào, nói với Mặc Đình.

 

“Đình, em có việc phải làm, đưa em GI:5 chương 913: Cái tát hôm nay cô nhận không hề oan ức Có lẽ Hạ Hàm Mạt chưa bao giờ nghĩ rằng lần này cô lại làm tốn thư ơng Lâm Thiên sâu sắc như vậy.

 

Cho dù có mâu thuân lớn như thê nào, cô ây cũng không nên ngoảnh mặt làm ngơ với Lâm Thiên, hơn nữa Lâm Thiên còn vì cô mà bị thương nặng như vậy.

 

Trong suốt quãng đường, lông mày của Lý Cần nhíu chặt vào, rất rõ ràng răng người đàn ông này đang tức giận… Bởi vì đôi với anh mà nói, Lâm Thiền chính là bảo bồi của anh, vậy mà người anh trần trọng như báu vật lại bị Hạ Hàm Mạt đôi xử như vậy..

 

Quan trọng hơn là bây giờ anh không thê đưa Lầm Thiền tới bệnh viện, bỏi vì anh biết rằng nêu không đề Lâm Thiên nói hết những điêu trong lòng, vậy thì…anh nghĩ răng cô sẽ hôi hận cả đời mật Vì vậy trước khi đến viện bảo tàng, Lý Cần dùng hộp thuốc trên xe xử lý qua vết thương cho Lâm Thiên, sau đó dìu cô từng bước đến địa điểm của tổ tiết mục.

 

Lúc này khách mòi đang nghỉ ngơi, nhìn thấy Lâm Thiền thảm hại như vậy liên vội vã chạy tói, đương nhiên bao gồm cả Hạ Hàm Mạt và Châu Thanh.

 

“Lâm Thiền, cô sao vậy?”

 

“Lâm Thiên?”

 

Lâm Thiển nhìn mọi người, cuối cùng chuyên ánh mắt sang Hạ Hàm Mạt: “Khi các người thay đổi vị trí có nghĩ tới việc gọi điện thoại cho tôi không?

 

Cho dù người khác không đề tâm, nhưng tôi là quản lý của cô, không nhìn thấy tôi cô không lo lắng chút nào sao?”

 

“Tôi nghĩ II cô có việc cần xử lý nên đi trước..

 

“Hình như tôi chưa từng có lần nào rời đi mà không báo cô phải không, cô Hạ?”

 

Ánh mắt của Hạ Hàm Mạt đột nhiên chuyên hướng.

 

 

‘Đây chính là lý do tôi phản đối hai người qua lại.”

 

“Vậy mà cô lại vì một người đàn ông mà quên đi quá khứ chúng ta kê vai – sát cánh. Cô nghĩ răng tôi có mưu đô gì với cô?”

 

“Lúc nãy có người nói cô mất tích, bảo tôi mau chóng đi tìm cô. Kết quả là đối phương đưa tôi vào trại chó.

 

Nếu không có người quản lý trại đến cứu tôi, thì có lẽ bây giờ tôi đã bị mây con chó đó xé các rôi, còn cô thì sao? Tôi không thấy đâu cô cũng th thèm gọi lây một cuộc điện thoại..

 

“Thân là một người quản lý, tôi cảm ÔNG những việc nên làm, tôi đều làm rôi.

 

“Hạ Hàm Mạt, từ ngày mai, cô tìm người khác đi. Dù gì tôi cũng có dự định này từ lâu rôi.”