Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1013




“Nhìn xem, người ta sắp đoạt giải rồi.”

 

Sau khi nhìn thấy tin tức, Đàm Tô Lăng cất điện thoại đi, cười nhạt một tiếng, lại tập trung điều trị cho bệnh nhân tiếp theo.

 

Cô ta dường như đã nghe nói về mối quan hệ giữa Mặc Đình và Đường Ninh. Tình cảm hai vợ chồng họ có vẻ rất tốt. Nhưng tại sao khi con ốm chỉ có bố xuất hiện?

 

Hơn nữa, đứa nhỏ bệnh nặng như vậy nhưng Mặc Đình một chữ cũng không nhắc đến Đường Ninh, chẳng lẽ hai người họ cũng ở trước mặt khán giả diễn kịch sao?

 

Đàm Tô Lăng suy nghĩ, kiểu hôn nhân như vậy cô ta gặp nhiều rồi. Mọi người đều chỉ muốn có được thứ họ cần, thật sự không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là bọn trẻ thật đáng thương… Tuy nhiên, một người đàn ông như Mặc Đình, có lẽ chỉ là muốn tìm một người hoàn mỹ hơn một chút để sinh cho anh ta một đứa con thôi nhỉ? Anh ta cơ: bản là không bao giờ thiếu phụ nữ.

 

Thật sự là, anh sợ Đường Ninh sẽ nhớ tụi nhỏ vì vậy khi Đường Ninh chuyển đến vùng núi Mặc Đình đã đưa hai đứa bé đến thăm cô.

 

Lúc đó Đường Ninh vừa mới quay xong, từ đầu đến chân không có chỗ nào sạch sẽ cả. Cô nhìn Mặc Đình bề hai đứa nhỏ phía xa xa, mỉm cười với ba cha con.

 

Nhân viên công tác trong đoàn phim thấy vậy liền nhanh chóng nói với cô: “Đường Ninh, từ khi cô gia nhập đoàn phim, tôi chưa từng thấy cô cười như thế này. Quả nhiên, chỉ có chủ tịch Mặc mới được hưởng đãi ngộ như vậy!”

 

“Chị Ninh, chủ tịch Mặc tay ôm hai cục cưng kia, còn của ai nữa vậy? Sao lại có hai đứa?”

 

*Ò, hình như là của chị thì phải, bởi vì chị sinh đôi mà.”

 

Đường Ninh cười đáp.

 

Vài diễn viên nhỉ khác cũng che miệng cười sau đó giơ ngón tay cái lên với cô: “Chị thật lợi hại, trước giờ chưa từng công bố ra bên ngoài.”

 

“Mọi người cũng giúp tôi giữ bí mật…”

 

Đường Ninh nói xong không kịp thay trang phục liền đi về phía ba cha con.

 

Còn những nhân viên công tác khác trong đoàn phim, dường như họ cũng chưa bao giờ thấy một con người máu lạnh như Mặc Đình lại có thể bế con xuát hiện tại hiện trường của bộ phim ‘Người sống sót này. Một cảnh tượng như vậy thật sự khó mà tưởng tượng ra được.

 

Rõ ràng là một chuyện bắt thường như vậy, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến lại khiến người ta cảm thấy rất dịu dàng, tự nhiên, ấm áp vô cùng.

 

“Sao tự nhiên lại đến vậy?”

 

“Đi tắm rửa, thay quần áo, bọn anh ở trong phòng đợi em.”

 

Mặc Đình nói với cô.

 

“Ừm.” Đường Ninh gật đầu, hai vợ chồng họ cùng với hai đứa nhóc nhanh chóng biến mát khỏi tầm mắt của các nhân viên công tác, nhưng cảnh tượng này thật khiến những người trong đoàn phim cảm thấy ngưỡng mộ.

 

“Chủ tịch Mặc và chị Ninh, vừa nhìn đã cảm thấy họ rất yêu nhau rồi. Mọi người không nhìn thấy ánh mắt chủ tịch Mặc nhìn chị Ninh, dịu dàng chiều chuộng, quả thật không thể nghi ngờ gì nữa.”

 

“Ai không nhìn thấy chứ? Thật ngưỡng mộ chị Ninh… hơn nữa lại còn có hai đứa nhóc đáng yêu như vậy, thật là người chiến thắng trong cuộc đời này rồi.”

 

Bởi vì Đường Ninh đã dần ổn định được vị trí của mình, vì vậy, sau khi gia nhập đoàn phim ‘Người sống sót, cô được chăm sóc rất nhiều, trong tiềm thức mọi người đều tôn trọng cô, đối xử với cô như một người chị. Dĩ nhiên cũng bởi vì bản thân Đường Ninh cũng đáng để mọi người yêu quý và tôn trọng.

 

Sau khi về phòng, Đường Ninh nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, cũng không để ý đến những vết xước trên người, trực tiếp đi tới trước mặt Mặc Đình và hai đứa nhóc.

 

Mặc Đình đã nhìn thấy vết máu trên eo cô, lại thấy cô cũng không để tâm gì, anh chủ động đặt hai đứa bé xuống, sau đó kéo Đường Ninh vào lòng: “Bị thương rồi à?”

 

*Bộ phim này, tính nguy hiểm cũng khá cao.” Đường Ninh thành thật trả lời: “Em cũng đã có hết sức bảo vệ mình rồi, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn.”

 

Mặc Đình không nói gì, chỉ bảo cô lấy hộp thuốc ra, sau đó sát trùng giúp cô: “Vết thương có nhỏ thế nào cũng phải nhớ xử lý, nếu không sẽ để lại sẹo.”

 

Đường Ninh nhìn hai đứa nhỏ đang bò trên giường không nhịn được chúng ôm vào lòng, hôn hít. Còn vết thương cứ để mặc cho Mặc Đình xử lý…

 

“Ngày mai sẽ đi tới vùng rừng núi hiểm trở. Em có thể sẽ không về nhà hai tháng…”