Kết Hôn Anh Có Dám Không

Chương 9




Lâm Sở vẫn thường bảo tôi khỏe như trâu, lần này, quả thực tôi đã không khiến cô ấy thất vọng. Chẳng bao lâu sau, tôi đã được ra viện. Tuy vậy, tôi chỉ có thể đi lại nhẹ nhàng chứ chưa được phép chạy nhảy. Hôm xuất viện, tôi gọi A Mông tới đón. Mấy tuần nằm viện, cô ấy chẳng thèm tới thăm, gì chứ, tôi phải cho cô ấy cơ hội lấy công chuộc tội chứ!

Trời đã ấm dần lên, gió bắt đầu mang theo hơi nóng. Thời tiết thế này chỉ bổ béo cho mấy gã dê già. Mùa chị em quay lại mặc váy đã tới, không khí tràn đầy vẻ tươi trẻ.

Tôi ngồi một mình bên bồn hoa trong sân bệnh viện, mặt trời tỏa xuống những tia nắng ấm áp, thật dễ chịu. “A Mông khốn kiếp, cậu đúng là đồ khốn, lại đến muộn nữa rồi…”. Tôi vừa lẩm bẩm vừa rút điện thoại ra.

“Gì thế?”. Tôi chưa kịp bấm nút gọi thì xe A Mông đã đỗ ngay bên cạnh tôi.

“Tìm cậu chứ còn gì nữa! Đi đâu thế hả? Sao lâu thế?”. Tôi chống tay vào bồn hoa rồi từ từ đứng dậy. Phải thật từ từ, nhỡ mà gãy lại thì toi.

“Mình làm chân chạy cho cậu mà!”. Cô ấy xuống xe, xách đồ giúp tôi.

“Xong rồi hả?”

“Trong xe ấy, tự đi mà xem!”. A Mông chỉ về phía ghế sau.

“Ngụy Tử Lộ, nam, 28 tuổi, tốt nghiệp đại học. Khi đi mặc áo màu trắng, quần đen, bởi vì mẹ mới mất nên đeo cà vạt đen…”

Tôi nhìn tờ “Tìm người thân” mà A Mông in ra, càng đọc càng thấy chuối. “Ai viết thế hả?”

“Tất nhiên là mình! Sao, thấy bạn giỏi không?”. Cô ấy có vẻ rất đắc ý.

Tôi nhìn A Mông chằm chằm nhưng hình như chưa đủ nghiêm túc nên cô ấy vẫn cười sung sướng. “Được chứ hả? Bà đây vì viết nó mà đọc mấy tờ báo liền đấy!”

“Ai không biết, chắc lại tưởng mình đăng tin tìm thằng con đi lạc”. Thật là hết chỗ nói! Đúng là A Mông, lúc nào cũng đùa được.

“Cậu có phải là mẹ lão ấy đâu? Triệu Bồi còn không lo, cậu thì liên quan gì chứ? Đi ăn thật à?”. A Mông nhìn tôi.

“Lắm chuyện! Mình trả tiền cơ mà!”. Ở trong viện lâu ngày chán quá, tự nhiên tôi nảy ra ý tưởng viết tờ rơi. Mỗi tờ có mấy hào, tôi in luôn một nghìn tờ. Bà đây phải làm cho cả cái thành phố này ngập trong thông báo, để xem Ngụy Tử Lộ trốn ở đâu được nữa!

“Cố Đại Hải biết chuyện này chứ?”. Lúc đợi đèn đỏ, A Mông quay sang hỏi tôi.

“Mình chưa có thời gian kể với anh ấy. Bọn mình tới chỗ Lâm Sở trước đi!”. Mồ hôi tôi bất giác túa ra, lúc đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản chứ chưa tính xem nên để đống tờ rơi to tướng này ở đâu nữa.

“Mình biết ngay mà!”. Ánh mắt A Mông nhìn tôi giống như đang nhìn một đứa ngớ ngẩn. “Mình đã liên lạc trước với Lâm Sở rôi, bọn mình tới đó đi!”.

“Ôi, tuyệt quá! Mình yêu cậu nhất đấy!”. Tôi chồm người qua chỗ cô ấy, hôn chụt một cái.

“Biến! Trôi hết cả phấn rồi!”. A Mông chẳng dịu dàng tí nào, đập ngay một phát vào chân tôi.

“Á! Cậu muốn chết hả?”. Đau chết tôi mất!

2.

“Cạn ly!”. Chúng tôi tụ tập uống rượu với nhau, may mà hôm nay Cố Đại Hải đi công tác, chứ nếu nhìn thấy cảnh này, chắc anh ấy phát rồ lên mất, bác sĩ đã dặn tôi không được uống bia rượu và đồ có chất kích thích.

“Phát đi thật à?”. Lâm Sở lấy một tờ “Tìm người thân” để lau bàn.

“Cậu say rồi hả? Đồ khốn, dám lấy tiền của mình lau bàn này!”. Tôi tát cho cô ấy một cái.

“Bọn mình phải đi rải cái này với cậu à?”. Cuối cùng thì A Mông cũng nói được một câu dễ nghe.

“Khá lắm! Thế mới đúng là bạn mình chứ!”. Tôi khoác vai cô ấy.

“Thế nào cậu chả bắt bọn mình đi, đằng nào cũng chết!”. Lâm Sở ngửa cổ lên, tu hết cốc bia, lại còn lấy tay bốc một miếng thịt bò cho vào mồm rồi tiện thể lau luôn lên tờ “Tìm người thân” nữa.

“Nhưng mà nói thật, mình thấy cậu cũng hơi quá”. A Mông nghiêm túc thế này đúng là việc hiếm có.

“Mình biết!”. Tôi muốn uống bia nhưng bị đổ hết ra ngoài. “Hụ hụ, mau đưa giấy ăn đây!”. Tôi nhìn Lâm Sở.

“Từ từ thôi!”. Lâm Sở còn xoa lưng cho tôi nữa.

“Đúng là mình hơi quá đáng, nhưng mình nợ Ngụy Tử Lộ…”. Tôi gối đầu vào vai Lâm Sở, vai cô ấy rất rộng, chẳng khác gì một chàng trai, dựa vào đó thấy thật dễ chịu. “Mình không thể không lo được. Chẳng phải mình không dứt ra được mà đã thành thói quen mất rồi, có thể coi nó là tình thân vì dù sao, mình và anh ấy đã ở bên nhau lâu như vậy rồi…”

“Đồ ngốc! Mai bà sẽ đi với cháu, cháu mời bà ăn gì đây hả?”. A Mông tự nhiên cắt ngang, giơ tay ra khoác vai tôi.

“Thịt dê đi! Mình biết các cậu thích ăn món đấy mà!”. Chắc cô ấy sợ tôi nói nữa thì cô ấy sẽ bật khóc mất nên mới nói chen như vậy. Từ sáng tới tối, lúc nào A Mông cũng nhảy chồm chồm lên nhưng kì thực, cô ấy rất yếu đuối.

3.

“Á! Mình còn chưa tỉnh ngủ đâu…”. A Mông ngáp dài trên ghế.

“Im đi! Tám giờ sáng mà còn chưa dậy hả? Giờ mà không đi là bên vệ sinh công cộng họ dọn hết đấy!”. Tôi nhìn qua gương chiếu hậu, nói với Lâm Sở. “Cậu dậy đi! Mở mắt ra mau!”.

“Ờ… ờ… Mở…”. Lâm Sở hé mắt ra nhìn tôi một cái rồi nhắm luôn.

“Này!”. Tôi chỉ muốn dừng xe lại, đạp cho cậu ta một phát.

“Thôi đi, cậu thừa biết là trời có sập xuống thì cũng không gọi Lâm Sở dậy nổi còn gì, đến chỗ lạnh là cô ấy tỉnh ngay ấy mà!”.

Không vào Thiên An Mông được nên tôi lái xe đến bảo tàng nông nghiệp, dù sao ở đó, người qua lại cũng khá đông.

“Ở đây đi, cậu gọi Lâm Sở dậy mau!”. Tôi đỗ xe lại rồi lôi đống tờ rơi ra.

Chẳng biết bảo vệ ở chỗ này có đồng ý cho chúng tôi phát tờ rơi không nữa. Trước kia, tôi đã gặp vài người phát tờ rơi nhưng chưa bao giờ làm việc này cả.

“Bọn mình phát kiểu gì đây?”. Mắt A Mông sáng lên. Người ta gọi đây là “hứng thú” ấy mà.

“Mỗi người một bên, phát xong thì gọi điện thoại!”. Tôi đưa túi cho A Mông, cô ấy như sắp phi ngay đi.

“Cậu cẩn thận đấy!”. Lâm Sở dặn với theo.

“Biết rồi!”. A Mông quay đầu lại nhìn chúng tôi, chân vấp phải bậc thềm suýt ngã.

“Thôi, Lâm Sở, cậu đứng gần cô ấy tí đi! Mình chẳng yên tâm về bà cô này chút nào”. Tôi đi về hướng khác.

Việc này quả thật không dễ thực hiện. Những người phát tờ rơi bên đường mà tôi từng gặp tìm mọi cách để mọi người phải nhận chúng. Trước giờ, tôi cực kỳ ghét mấy tờ rơi kiểu đó, chỉ tổ cản trở giao thông, đến người đi xe đạp cũng không tha, mấy người đó còn gấp thành hình máy bay các kiểu, chẳng biết làm thế nào mà họ nhét được vào giỏ xe, vào ghế ngồi phía sau… tóm lại là không thể nào tránh được. Giờ thì hay rồi, tôi đang làm chính công việc đó.

“Giúp tôi tìm người này với, cảm ơn!”. Hớn hở giơ tờ rơi ra nhưng chẳng ai nhận cả, tôi đành phải chạy theo rõ lâu, người ta mới chịu cầm cho mấy tờ.

“Xấu hổ quá!!!”. Tôi thực sự thấy mệt, ngồi phịch xuống vệ đường, lẩm bẩm. “Ngụy Tử Lộ, lần này anh nợ tôi nhiều lắm rồi đấy!”. Tôi bực mình lôi thuốc ra hút rồi đứng lên.

“Xin hãy xem, giúp chúng tôi tìm người này!”. Tôi nói đến thuộc lòng câu này rồi. Đống giấy nặng thật đấy, người tôi đã mỏi nhừ.

“Xin hãy xem…”. Đang phát dở thì tôi liếc thấy có bóng đàn ông đang cúi xuống nhấc cái túi. Tiền bà mày bỏ ra mà dám động đến à? “Sao cái gì anh cũng trộm thế?”. Tôi tức giận nhìn tên kia, đống tờ rơi này bà mày mất mấy trăm tệ để in đấy! Định kiếm chác gì hả?

“Ở đây không được phát tờ rơi, không biết sao?”. Mặt mũi người đó rất xấu xí, lại nói giọng tỉnh nữa.

“Cái gì?”. Tôi chống nạnh.

“Các cô phát tờ rơi là làm ảnh hưởng đến người khác!”. Hắn ta rõ ràng không biết sợ là gì, thấy tôi như thế mà dám đứng thẳng người lên.

“Thế nên anh mới trộm hả?”. Tôi ưỡn ngực. Đứng thẳng thì sao chứ? Tưởng cao hơn tôi mà tôi sợ à?

“Này, cô đã phát tờ rơi mà còn ngang ngạnh thế hả? Biết tôi là ai không?”. Hắn ta cao giọng.

“Là ai? Thủ tướng chính phủ chắc?”

“Tôi là bảo vệ khu này!”. Ánh mắt anh ta biến thành hình viên đạn.

4.

“Xin lỗi anh, xin lỗi…”. Lâm Sở vội vàng gập người chạy lại.

“Mất mặt quá đấy!”. Tôi lườm cô ấy. Tên bảo vệ đáng chết không những thu hết đống tờ rơi mà lại còn giáo huấn chúng tôi một trận nữa. Ban đầu chỉ có mình tôi, lát sau, A Mông cũng bị lôi lại, chỉ có Lâm Sở là tự mình đi tới nộp mạng, lại còn tay đút túi quần tay cầm điếu thuốc nữa chứ!

“Thôi thôi, coi như là mất tiền đi!”. Lâm Sở kéo tôi.

“Hay thật đấy!”. A Mông vẫn chưa hết hưng phấn.

“Nhưng sĩ diện thì mình không lấy tiền ra in được…”. Tôi nói khẽ. Lâm Sở nắm tay tôi thật chặt, ý bảo tôi bỏ qua.

“Bọn mình đi ăn chứ?”. Vừa ngồi lên xe, A Mông hỏi ngay.

“Được, thịt dê nhé!”. Tôi lấy xe ra.

“Cũng được, bọn mình đi ăn mừng”. Lâm Sở chồm lên ghế trên, bảo.

“Ăn mừng cái gì?”. Tôi nhìn qua kính chiếu hậu.

“Thì chuyện bọn mình được đưa đến đồn cảnh sát ấy! Chẳng mấy nữa, báo chí sẽ đăng tin này lên, tờ nào cũng giật tít trên trang nhất rằng “Phóng viên phát truyền đơn bị bảo vệ bắt”, rồi Cố Đại Hải đọc được, anh ấy sẽ hỏi cậu xem truyền đơn gì vậy… “Vợ… em yêu… nói cho anh biết… đó là cái gì…?”. Ha ha ha…”. Lâm Sở bịt mũi, giả giọng Cố Đại Hải.

“Cười cái con khỉ ấy! Chỉ thái giám mới nói cái giọng đó!”

5.

“Vợ ơi, anh về rồi!”. Cố Đại Hải xách hai túi to, bước vào nhà.

“A, anh về rồi ạ?”. Tôi đang định đi ngủ.

“Nhớ anh không?”. Cố Đại Hải ôm lấy tôi, còn hít lấy hít để nữa. “Em lại hút thuốc à?”.

“Ai bảo thế?”. Tôi nhớ ra là mình đã hứa cai thuốc với Cố Đại Hải.

“Người em toàn mùi thuốc đấy thôi”. Mặt Cố Đại Hải lập tức dài ngoẵng ra như dây giày.

“À… hi hi hi, chồng yêu, lúc trưa đi ăn, em hút có một điếu thôi..”. Tôi vội vàng quàng tay qua cổ Cố Đại Hải, nịnh nọt.

“Tiểu quỷ này! Lần sau mà còn thế nữa là em chết với anh đấy!”. Cố Đại Hải nuông chiều tôi lắm, chỉ cốc yêu tôi mấy cái. Thực ra tôi vừa tắt thuốc xong, đầu lọc còn đang vứt ở ngoài cửa sổ.

“Vợ, anh mua quà cho em đây này!”. Cố Đại Hải vừa kéo tôi vừa hớn hở mở túi.

“Cái gì thế?”. Tôi giả bộ tò mò, trong đầu đang nghĩ mai nên phát đống tờ rơi còn lại ở đâu đây.

“Em xem này!”. Cố Đại Hải rúi ra một quả cầu thủy tinh rất lớn. “Thích không?”

“Đẹp quá! Cảm ơn chồng yêu!”. Tôi sà vào lòng Cố Đại Hải, cằm đặt lên vai anh ấy, thầm nghĩ: tốt nhất là thuê người làm giúp, nhỡ bị bắt lần nữa, không những tôi xấu hổ mà lúc Cố Đại Hải biết được, chắc chắn anh ấy sẽ không vui.

“Cố Đại Hải! Chồng ơi!”. Cố Đại Hải đang ngáy khò khò.

“Ừ..”. Anh ấy lật người lại.

“A lô, Triệu Tam à? Em, bà ngoại Ngư nhà anh đây..”. Tôi ra ban công, gọi điện cho Triệu Tam.

“Ờ. Tiểu Ngư à!”. Triệu Tam hét lên.

“Suỵt! Nhỏ mồm thôi!”. Tôi vội vàng vén rèm cửa, thấy Cố Đại Hải vẫn đang ngủ say mới yên tâm nói tiếp.

“Sao thế?”. Triệu Tam hạ giọng.

“Kiếm cho em mấy đứa làm thêm, phát tờ rơi, phải phát hết tất cả cho em”.

“Ờ, được, để anh tìm, mai trả lời em nhé!”. Triệu Tam cúp máy.

“Em đang làm gì thế?”. Giọng Cố Đại Hải vang lên sau lưng làm tôi giật mình suýt ngã.

“Em.. à, người ta gọi nhầm số, sợ làm anh tỉnh nên…”. Tôi nắm chặt cái điện thoại, trong lòng hơi run.

“Ừ, vào nhà đi, ngoài đó lạnh lắm đấy…”. Cố Đại Hải ngáp rồi kéo tôi vào trong, lát sau lại ngủ thiếp đi.

“Phù… Anh làm em sợ quá…”. Tôi vừa vuốt ve gương mặt Cố Đại Hải vừa nghĩ, đợi làm xong chuyện này, chúng ta sẽ sinh một đứa con, ba người chúng ta sẽ hạnh phúc, vui vẻ hơn nhà A Mông. Đến lúc đó, anh đưa con đến đón em tan sở, em sẽ về nhà nấu cơm, anh phụ trách dạy con học bài vì em nóng tính quá, sợ không kiềm chế được lại đánh con mất. Ăn cơm xong, cả nhà ta sẽ ngồi trên ghế xem phim, Đu Đu và Bội Bội chơi dưới gầm bàn.

“Tiểu Ngư! Dậy mau, muộn rồi!”. Cố Đại Hải vội vội vàng vàng gọi tôi dậy, tay cầm một cái khăn bông to lau mặt cho tôi.

“Anh đang làm gì đấy hả?”. Tôi giơ tay lên, khua loạn xạ.

“Muộn rồi! Mau lên đi!”. Cố Đại Hải vừa nói vừa kéo tôi dậy, giúp tôi thay quần áo, nhét bàn chải vào mồm tôi rồi chạy đi lấy đồ giúp tôi.

“Thôi đừng ăn sáng nữa, anh bỏ bánh ngọt vào túi xách cho em rồi, đến văn phòng thì ăn bánh uống trà… Đu Đu! Bội Bội! Không được đánh nhau nữa!”.

Tôi nhìn mình trong gương, đầu tóc bù xù, mặt mũi tèm lem. Bên ngoài, Cố Đại Hải đang hò hét đuổi theo con mèo, thấy tôi vẫn chưa đánh răng bèn giục cuống cả lên.

“Mau lên em!”. Nói xong, anh ấy lại chạy đi đuổi mèo.

“Hay là mình không đẻ nữa… Sáng nào cũng như đánh giặc thế này…”. Tôi đành phải đi đánh răng.

“Vợ à, em lên đi, chiều anh tới đón!”. Vừa đưa được tôi tới cổng tòa soạn, Cố Đại Hải lại vội vã đi mất.

“A, Cố Đại Hải, ví của anh này!”. Tôi gân cổ gọi.

“Náo nhiệt thật đấy nhỉ?”. Hoa Thiên cười hi hi, bước tới từ sau lưng tôi.

“Ớ? Anh?”. Tôi ngớ người.

“Ha ha, chúng ta làm đồng nghiệp được chứ?”. Anh ấy nhìn tôi cười rồi quay người, đi vào cổng tòa soạn.

“Đồng nghiệp? Hoa Thiên? Này, anh nói gì thế hả? Hoa Thiên!”. Tôi vội vàng chạy theo.

6.

Cái thứ được gọi là duyên phận giống như cái bóng của mình, sống chết thế nào cũng phải kéo hai người lại với nhau. Hoa Thiên đúng là đến tòa soạn chúng tôi làm việc thật, chẳng biết vào từ khi nào, nghe nói cũng có người đỡ đầu giống tôi, thậm chí còn dựa lưng chắc hơn cả tôi nữa. Tự nhiên tôi có cảm giác đây là một âm mưu, con mụ la sát An Nguyệt chắc chắn không cam tâm để tôi yên nên mới bảo em họ ra tay đây mà.

“Tôi giới thiệu nhân viên mới một chút nhé!”. Tổng biên tập tươi cười đứng ngoài cửa.

“Anh chàng này được đấy chứ? Đẹp trai thật!”. Đến bà cô già nhất phòng chúng tôi cũng phải động lòng.

“Không biết, làm việc đi!”. Tôi vội vàng tránh ra xa.

“Hi!”. Trước mặt bao nhiêu người, Hoa Thiên lại chủ động vẫy tay chào tôi, khiến mọi người quay sang nhìn tôi chằm chằm.

“Sao?”. Tôi đang ôm một đống đồ trên tay, chẳng biết trốn vào đâu.

“Trưa nay đi ăn cơm với anh nhé!”. Anh ấy nở một nụ cười mê hồn, mấy người trong phòng không khác gì bọn gà chọi, ngẩng hết cổ lên nhìn.

“Không đi!”. Tôi giẫm cho anh ấy một phát, ngầm bảo ra ngoài hẵng nói.

“May mà em không mang giày cao gót đấy!”. Hoa Thiên hiểu ý, theo tôi ra ngoài,

“Thôi đi, sao tự nhiên anh lại chạy tới đây hả?”. Tôi đặt đống đồ lên cửa sổ.

“Đi làm chứ còn gì nữa! Anh nghe nói em làm ở đây nên cũng muốn tới”. Anh ấy nghịch tóc tôi.

“Đồ đểu!”. Tự nhiên tôi thấy sởn da gà, người lạnh toát. May mà đúng lúc đó, chuông điện thoại vang lên, tôi vội chạy đi nghe.

Cố Đại Hải thật thông minh, kịp thời gọi tới đòi ví của anh ấy, chúng tôi liền hẹn nhau buổi trưa cùng đi ăn cơm.

“Nghe thấy gì chưa?”. Tôi huơ huơ chiếc điện thoại.

“Ờ, nghe thấy rồi”. Hoa Thiên thật thà gật đầu.

“Tốt, nghe thấy rồi thì anh làm việc của mình đi chứ!”. Tôi ôm đống đồ, bước đi.

“Em không chào tạm biệt anh à?”. Giọng nói anh ấy vang lên sau lưng tôi. Tôi giơ tay lên vẫy bừa, chẳng thèm quay lại nhìn.

“Ôi… Mệt chết mất thôi…!”. Cố Đại Hải đỗ xe ở cách xa tòa soạn, tôi lại nghỉ muộn, chắc anh ấy cũng vừa mới tới nơi, thế mà còn chê tôi chậm.

“May mà em tới không muộn lắm, nếu không là hết chỗ rồi, ở trên mạng quán ăn này nổi tiếng ra phết đấy!”. Cố Đại Hải cười.

“Mệt chết được, anh có nhân tính không hả?”. Tôi tu ừng ực cốc trà miễn phí trên bàn.

“Tại em ra muộn mà…”. Cố Đại Hải chăm chú nhìn Menu.

“Đúng rồi, anh nhìn thấy Hoa Thiên đi ra từ cửa tòa soạn đấy…”. Cố Đại Hải vừa xới cơm vừa nói, làm tôi suýt thì cắn luôn vào miệng bát.

“Anh nói gì cơ?”. Tôi giả vờ không nghe rõ.

“Răng em không sao chứ?”. Cố Đại Hải vạch mồm tôi ra.

“Thôi thôi!”. Tôi lôi gương ra kiểm tra.

“Anh chỉ nói thế thôi, em lo gì chứ?”. Cố Đại Hải cười với tôi, nụ cười đầy ẩn ý.

“Rồi, thế em cũng nói cho anh biết, không may là anh đoán đúng rồi đấy, từ hôm nay, Hoa Thiên chính thức là phóng viên ảnh của tòa soạn bọn em…”. Tôi vừa nói xong, đến lượt Cố Đại Hải sặc nước. Đúng là báo ứng!

7.

“Không phải là anh ấy theo cậu đến tòa soạn chứ?”. Lâm Sở dựa người lên ghế, dạo này, trông cô ấy đã giống người hơn một chút, chứ mấy hôm trước bận bịu, nhìn cô ấy không ra hình người.

“Sao mình biết được? Thích làm gì thì làm, mình đang muốn xem An Nguyệt chỉ huy anh ta giở trò gì đây”. Tôi ném phi tiêu.

“Cậu đừng có thế, mình nghĩ Hoa Thiên không phải người xấu đâu”. Lâm Sở có vẻ không thích thái độ của tôi.

“Mình cũng không tin”. Tôi quay đầu lại nhìn cô ấy. “Nhưng cứ nghĩ đến bà chị họ của anh ấy là mình lại sởn da gà. Nếu không vì sợ phạm pháp thì mình nhất định phải nhốt chị ta vào viện thần kinh cả đời mới được”.

“Anh trai cậu định thế nào?”. Lâm Sở đặt cốc xuống.

“Anh mình thì cậu cũng biết rồi còn gì, lão ấy sao có gan chứ? Đang đợi mình nghĩ cách cho kia kìa!”. Tôi nheo mắt, phóng cái phi tiêu trong tay. “Không trúng”.

“Ờ, mình cũng đoán được anh cậu sẽ tỏ ra thế nào rồi, ông ấy vốn thật thà mà…”. Lâm Sở vươn người, ôm Đu Đu vào lòng.

“Lão anh mình chính vì thật thà quá mà thành ra đáng ghét! Bán đi cũng chả được mấy đồng, toàn bị người khác bắt nạt. Mà ngoài Thẩm Lãng, số người thật thà ở bên cạnh bọn mình có ít đâu chứ?”. Tôi ngồi cạnh Lâm Sở, nhìn cô ấy trêu con mèo. “Mình vốn chẳng tin mấy vụ giết người gì đó trên ti vi, đứa nào lúc nhỏ cũng chân chất thật thà, lớn lên lại dám giết người phóng hỏa. Nhưng bây giờ thì mình tin rồi, đó là quy luật. hoàn toàn có thể chứng minh cho cái câu “thỏ điên cắn người” đấy. Đương nhiên đó chỉ là thiểu số, còn đại đa số giống Thẩm Lãng, im lặng mà chết. Thế giới này chỉ có hai loại người: bị người khác hại hay là đi hại người khác thôi”. Tôi bóc quýt.

“Cái đó thì chỉ có tự mình hiểu. Con người vốn rất phức tạp, chỉ nhìn mặt thì chẳng biết người đó tốt xấu thế nào, có khi cậu mở lòng ra xem, không chừng đều đã thối hết rồi. Giống như quả quýt này, giờ nhìn thì không sao, biết đâu lúc cắn vào rồi, cậu mới thấy có sâu trong đó”. Lâm Sở vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào quả quýt của tôi.

“Biến! Tởm quá đấy!”. Tôi nhè ngay miếng quýt vừa cho vào miệng ra

8.

Về nhà, tôi thấy bầu không khí có gì đó khác thường, thực sự ngột ngạt, tù túng. Ăn cơm một lúc lâu mà không ai nói với ai câu nào.

“Ừm…”. Tôi hắng giọng. “Ai muốn nói gì thì nói ra đi, trốn được mùng một chứ chẳng trốn được đến rằm.

“Để anh đi lấy cơm!”. Cố Đại Hải ngượng ngùng đứng dậy.

“Lấy thêm cho bố một bát!”. Chẳng mấy khi bố tôi ăn đến bát thứ hai.

“Cái đó…”.Thẩm Lãng chau mày. “Tôi cũng…”.

“Anh có tí chính kiến không được hả? Sao cái gì cũng nghe theo người ta thế?”. Tôi trợn mắt nhìn Thẩm Lãng làm anh ấy sợ quá, đánh rơi cả đũa xuống đất.

“Việc này anh phải tự quyết, đưa về đây hay là đuổi đi?”. Tôi thấy không thể tiếp tục để thế này được nữa, phải dùng cực hình với Thẩm Lãng mới được, chứ đợi anh ấy đưa ra được ý kiến, chắc tôi đã mệt chết mất rồi. Có lúc phải đẩy anh ấy một cái, nếu không, anh ấy sẽ chẳng dám đi.

“Nhưng mà…”. Ông anh tôi vẫn cúi mặt xuống, ấp úng như gái mới về nhà chồng.

“Nói đi!”. Mẹ tôi đẩy thêm cái nữa. “Sao con cứ câm như hến thế hả?”.

“Con… con đang nghĩ, chữa lâu như vậy, chắc đã đỡ hơn một chút…đợi trị khỏi hẳn…”. Thẩm Lãng lúng túng như gà mắc tóc, liên tục quay sang nhìn tôi.

“Nói tiếp đi! Nhìn em làm gì?”. Tôi trợn mắt lên làm Thẩm Lãng vội nhìn về phía Cố Đại Hải.

“Anh đang nghĩ, đợi An Nguyệt chữa khỏi bệnh mới nói chuyện ly hôn đúng không?”. Cố Đại Hải thấy Thẩm Lãng đáng thương quá liền đỡ lời.

“Ừ ừ ừ…”. Thẩm Lãng gật đầu như bổ củi.

Bảo là cả nhà ngồi bàn bạc với nhau nhưng thực ra, chẳng ai nói gì cả vì chẳng biết phải nói gì.

9.

Từ rơi đúng là một thứ đáng sợ, bất kể là do mình gửi hay người khác gửi. “Đây là ác báo! Ác báo!”. Tôi đau khổ dựa vào người Lâm Sở.

“Không thấy thú vị sao?”. Cô ấy cầm điện thoại của tôi lên, tiếng chuông báo có cuộc gọi đến vẫn chưa dứt. “Ngày trước, cậu cứ kêu Cố Đại Hải bận hơn cả tổng thống. Giờ thì cậu còn bận hơn anh ấy rồi nhá!”

“Chả đâu vào đâu cả! Người ta bận những việc đàng hoàng, còn mình toàn bị A Mông hãm hại thôi”. Dạo này, điện thoại của tôi liên tục có người gọi tới, lúc thì ban quản lý thành phố đòi phạt, lúc lại có thằng cha lưu manh đòi thu phí bảo hiểm, rồi có người bảo nhìn thấy một người điên trên đường… Làm như tất cả những ai tâm thần ở cái thành phố này đều liên quan đến tôi hết ấy!

“Á! Số này gọi tám lần rồi đấy, cậu có nghe không?”. Lâm Sở đưa điện thoại cho tôi.

“Không nghe, bà thèm vào… Kiểu này không phải bọn quản lý thì lại là lũ thu phí bảo vệ thôi!”. Tôi cầm tờ tạp chí cũ lên, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh.

“Thế mình nghe nhá?”. Lâm Sở vẫn chưa thấu hiểu nỗi thống khổ của tôi, cô ấy cũng giống A Mông, nghĩ chuyện này thú vị lắm thì phải. Thực ra lúc đầu, tôi cũng thấy hay hay, nhưng giờ việc này đã ảnh hưởng quá nhiều tới cuộc sống của tôi, cứ mỗi phút lại có một cuộc điện thoại gọi tới, phiền toái đến mức không có cả thời gian để tôi vào nhà vệ sinh nữa.

“Ra đây! Ra mau!”. Lâm Sở đập cửa nhà vệ sinh rầm rầm.

“Cút đi! Ăn nhầm cái gì hả? Đáng đời, giờ mình không ra đấy…”. Tôi vẫn chúi mũi vào tờ báo.

“Không, có người bảo họ kiếm được Ngụy Tử Lộ rồi”. Giọng Lâm Sở đầy hưng phấn.

“Đáng tin không?”

“Hỏi thừa, không thì mình gọi cậu làm gì?”

10.

Bắc Kinh, gió giật cấp 5 cấp 6, nhiệt độ ngoài trời khoảng 4 độ, có lẽ hôm nay là ngày lạnh nhất trong mùa đông năm nay. Nhiệt độ thấp thì còn cố chịu được chứ gió to thì không thể chống chọi nổi.

“Ta ta ta ta…”. Trên đường đi, miệng A Mông không ngừng nghỉ lúc nào, không phải vì mải nói chuyện mà là do răng bận va vào nhau.

“Cậu chịu khổ một tí không được hả?”. Chỉ nhìn cô ấy thôi, tôi cũng thấy lạnh.

“Không được, là vì cậu kéo mình từ chăn ấm đệm êm ra đây đấy!”. A Mông nhìn tôi rồi lại nhìn xuống đôi giày mới mua bị tôi đạp lên lúc nãy, ai bảo cô ấy cứ nắm lấy cánh cửa, không chịu đi với tôi.

“Việc này có phải một mình mình làm đâu, cái tờ rơi tìm người đó là do cậu viết đấy! Giờ có người tìm thấy hộ chúng ta rồi, cậu tiễn Phật thì phải tiễn đến Tây Thiên chứ!”. Hôm đó, số điện thoại kia còn gọi đến mấy lần nữa, nếu không phải tại tôi thấy cũng đáng tin thì hôm nay chúng tôi đã không cất công tới đây.

“Cô Thẩm có phải không?”. Một người phụ nữ tới gõ cửa kính xe tôi.

“A, đúng, anh chị là…”. Tôi vui mừng đẩy cửa ra, một trận gió lùa vào làm răng A Mông va vào nhau lộp cộp.

“Đưa hết tiền đây!”. Ngay lúc ấy, một bàn tay nắm chặt lấy cổ áo tôi, tay kia cầm một thứ giống như con dao thái rau.

“A Mông…”. Tôi vội thò tay vào trong kéo A Mông. Chẳng hiểu do cô ấy sợ quá hay là đang ngủ mà chẳng kêu một tiếng nào.

“Đừng có gọi nữa, tự nhìn đằng sau mày đi!”. Người đàn ông kéo tôi cười.

Lúc quay đầu lại, tôi thấy A Mông vừa khóc vừa đưa ví tiền cho một người khác. Mọi thứ trước mắt tôi bỗng nhòa đi. Tôi mua cặp kính này vì nghe người bán hàng nói bị nước vào thì nó vẫn không nhòe, đeo đi bơi cũng được. Đúng là đồ quảng cáo bốc phét, nhìn A Mông bây giờ không khác gì một con quỷ.

“Thôi được, cứ bình tĩnh! Những gì có thể đưa cho các người tôi sẽ đưa hết, nhưng trả sim điện thoại lại cho chúng tôi, các người cầm cũng chẳng ích gì”. Việc đến nước này, tôi đành phải ngoan ngoãn móc hết đồ ra.

“Hu hu hu…”. A Mông sụt sịt khóc bên tai tôi mãi không dứt, thật khiến người ta mệt mỏi.

“Câm đi! Nếu không, mình bóp chết cậu đấy!”. Tôi phải hét lên, cô ấy mới chịu ngừng lại. Đúng là “chó cắn áo rách”, khó khăn lắm chúng tôi mới về đến thành phố thì xe lại hết xăng, cũng chẳng còn điện thoại mà gọi người đến cứu nữa.

“Đen quá đi mất!”. Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn đồ trang trí trên xe. “Giá mà bây giờ mình có mười tệ, không, hai tệ cũng được, thì có thể gọi điện thoại cầu cứu rồi…”

“Ừ, ừ… chúng ta… đúng… gọi điện thoại… về nhà… nhỉ?”. A Mông vừa xì mũi vừa hỏi tôi.

“Hỏi ngu thế? Chẳng lẽ lại gọi xe cứu thương à?”. Tôi lườm cô ấy.

“Mình… có.. tiền…”. A Mông nhìn tôi bằng ánh mắt rất kỳ quái.

“Cái gì?”

“Xem đi!”. A Mông cúi xuống, móc từ trong tất ra hai trăm tệ. “Mình thấy chỗ đó xa, sợ có chuyện gì… nên đã giấu đi…”

“Mẹ ơi, cậu đúng là thiên tài đấy!”. Tôi lao đến, giật tờ tiền rồi vỗ vai cô ấy.

“Hu hu hu…”. A Mông lại ngoác mồm ra khóc.

“May quá, thế là về được nhà rồi, hai trăm tệ, đi taxi đến chỗ Lâm Sở cũng được!”. Tôi không rảnh để dỗ A Mông nữa, vộ vàng chỉnh sửa lại bộ dạng mình qua kính chiếu hậu, may là nhìn vẫn bình thường, sau đó, tôi lấy mấy tờ giấy ăn lau khô mặt mũi cho A Mông rồi kéo cô ấy ra ngoài bắt taxi.

“Ai thế?”. Giọng Lâm Sở nghe có vẻ rất khó chịu. Cô ấy có thói quen trèo lên giường đi ngủ ngay sau khi xong việc.

Lâm Sở vừa mở cửa, A Mông đã lách ngay vào, phi thẳng lên sô pha.

“Hai đứa cậu vừa đi ăn cướp về hả?”. Lâm Sở tròn xoe mắt, hỏi chúng tôi.

“Bọn mình bị ăn cướp thì có”. Tôi cũng ngã lăn lên ghế. Mệt chết đi được! Mãi mới bắt được taxi, lại còn phải mặc cả rõ lâu mới được đưa về đến đây.

11.

Về tới nhà, thấy Cố Đại Hải đang nằm xem phim trên ghế, Đu Đu nằm ườn trên cái bụng bia của anh ấy, còn Bội Bội cuộn tròn dưới chân.

“Em về rồi à?”. Anh quay lại nhìn tôi.

“Vâng”. Tôi cúi xuống cởi giày, lẩm bẩm nhắc lại câu lúc nãy đã cố học thuộc, sau đó tự nhủ: Không sao đâu, ngày mai Lâm Sở sẽ đi lấy xe của tôi về, chỉ cần mang xăng theo rồi cho vào là được; tôi cũng đã thỏa thuận với A Mông rồi, tôi bảo nếu cô ấy dám nói ra, lần sau, tôi sẽ bắt cô ấy phải đi cùng tiếp, đương nhiên là cô ấy phải gật đầu lia lịa.

“Ơ, túi em đâu?”. Cố Đại Hải nhìn quanh.

“Haiz, hôm nay em đen quá, bị trộm rạch mất túi ở Tây Đơn, đồ bị lấy hết rồi nên em vứt luôn”. Tôi không dám nhìn anh ấy, cố gắng nói thật tự nhiên.

“Em không sao chứ?”. Cố Đại Hải bật dậy, Đu Đu suýt thì lăn xuống đất.

“Mèo của em! Anh phải cẩn thận chứ!”. Tôi ôm con mèo vào lòng để che giấu sự lúng túng. “Em thì bị sao được!”

“Ừ, thế thì tốt, ngày mai anh đưa em đi mua điện thoại khác”. Cố Đại Hải thở phào nhẹ nhõm. “Đúng rồi, xe anh bị hết xăng, mai cho anh mượn xe em nhé!”. Anh ấy vừa khoanh chân cắn hạt dưa vừa nhìn tôi.

“Á!”. Tôi giật mình.

“Hụ hụ hụ! Em sao thế?”. Cố Đại Hải quay người lại làm đống hạt dưa rơi hết xuống đất.

“Em… em cho Lâm Sở mượn xe rồi”. Tôi thấy giọng mình không còn như lúc bình thường.

“Anh còn tưởng em bị sao nữa, giật cả mình”.

Tranh thủ lúc Cố Đại Hải đi tắm, tôi gọi điện thoại cho Lâm Sở. “Cậu đừng quên đấy! Càng sớm càng tốt!”.

“Biết rồi, tám giờ sang mai mình đi ngay, được chưa?”. Lâm Sở ngáp. “Mình thấy các cậu giỏi thật đấy, Lý Triển Bằng vừa tới đón A Mông đi rồi, cậu ấy lại còn khóc thút tha thút thít nữa, như giả vờ…”

“Điện thoại của ai thế em?”. Y như bóng ma, Cố Đại Hải tự nhiên xuất hiện sau lưng tôi, tôi chẳng nghe thấy có tiếng động gì cả.

“Lâm Sở”. Giọng tôi lạc đi.

“Ờ, sao em lại giật mình thế?”. Cố Đại Hải cốc đầu tôi rồi đi vào nhà.

“Anh xem đi, cái váy này được không?”. Tan làm, Cố Đại Hải đi taxi tới đón tôi, sau đó đưa tôi đi mua điện thoại, túi xách và ví tiền mới, còn dẫn đến nhà hàng tôi thích ăn nhất nữa chứ. Tôi quên sạch mấy việc đen đủi vừa rồi, liền nổi hứng đi shopping.

“Nhìn kìa! Nhìn kìa!”. Cố Đại Hải tự nhiên lao đến trước mặt tôi.

“Nhìn cái gì?”. Tôi vừa mua cái váy này, còn chưa kịp lấy tiền thừa.

“Anh trai em kìa!”. Cố Đại Hải chỉ tay về phía sau, tim tôi bỗng giật thót, chẳng lẽ lão ấy dám đưa Cố Tiểu Khê đi mua sắm sao?

“Chỗ nào cơ?”. Tôi nhìn về phía đó, thấy Thẩm Lãng đang đi đi lại lại trước cửa nhà vệ sinh nữ. “Thẩm Lãng!”. Không thèm nghĩ ngợi gì, tôi hét to, bất kể anh ấy đưa ai tới, tôi cũng phải cảnh báo trước.

“Tiểu… Tiểu Ngư..”. Mặt Thẩm Lãng tự nhiên trắng bệch, miệng lắp ba lắp bắp. Quả này xong rồi, 100% người trong kia là Cố Tiểu Khê.

“Trùng hợp quá nhỉ? Anh đi với ai thế? An Nguyệt à?”. Cố Đại Hải đi tới chào Thẩm Lãng, nhưng bộ dạng ông anh tôi chẳng khác gì gặp phải đao phủ.

“Không, không… anh vừa mới đi vệ sinh… vừa ra…”. Thẩm Lãng bẻ đốt ngón tay răng rắc, tưởng như mấy đốt xương ấy sắp gãy cả ra.

“Sắc mặt anh không tốt lắm, đau bụng à?”. Cố Đại Hải tỏ vẻ quan tâm.

“Em đi vệ sinh đã!”. Tôi vội ném bộ váy đang cầm trên tay cho Cố Đại Hải.

“Chậm thôi, em vội vàng gì thế?”. Cố Đại Hải hét to sau lưng tôi.

“Vội mà, em sẽ ra ngay!”. Tôi chạy vọt vào nhà vệ sinh.

“Ơ! Chị…”. Đúng lúc đó, Cố Tiểu Khê từ trong phòng bước ra, tôi giơ tay bịt miệng nó rồi đẩy vào trong.

“Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?”. Cố Tiểu Khê giật tóc, nó giống hệt Cố Đại Hải, cứ cuống lên là vò đầu bứt tóc, tôi lo sau này ông chồng tôi sẽ bị hói mất.

“Đừng lo, giờ bọn chị với Thẩm Lãng đi trước, em tự về nhé!”. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy chỉ còn cách đó.

12.

“Mẹ, con sai rồi ạ…”. An Nguyệt cũng không tồi, vừa về đến nhà, việc đầu tiên chị ta làm là quỳ ngay xuống, xin lỗi bố mẹ tôi.

“Đừng như vậy, con mau đứng lên đi!”. Mẹ tôi vội đỡ chị ta ngồi dậy, nếu là tôi, chắc chắn tôi sẽ bắt quỳ thêm một lúc nữa.

“Mẹ, trước đây con dại dột, tất cả là lỗi của con”. Mắt An Nguyệt ầng ậng nước.

“Oa, sắp được giải Oscar rồi đấy, kỹ thuật diễn xuất quả là đỉnh cao!”. Vừa rửa dao gọt hoa quả trong bếp, tôi vừa nói.

“Suỵt! Khẽ mồm thôi! Kệ chị ấy, lát chúng ta về đi!”. Cố Đại Hải giằng lấy con dao.

“May mà em không ở đây nữa, nếu không, chắc sẽ bị chị ta làm cho tức chết mất”. Tôi liếc sang phòng Thẩm Lãng, định bụng sẽ vào đó xem sao.

“Anh đang đau thương hay đang buồn phiền thế hử?”. Tôi dựa người vào tường, nhìn Thẩm Lãng, anh ấy không nói gì, nhưng lúc bước vào, tôi thấy ông anh giật mình.

“Im lặng chẳng phải là vàng đâu, không đáng xu nào hết, anh phải nghĩ cho kỹ đi, rốt cuộc anh muốn bên nào?|”. Tôi trèo lên giường, kề vào tai Thẩm Lãng, nói nhỏ. “Tốt nhất là anh hãy nghĩ cho kỹ, nếu không, người đầu tiên giết anh không phải là An Nguyệt mà là Cố Đại Hải đấy, đến lúc đó, em không biết theo phe nào đâu!”.

“Tiểu Ngư…”. Đến lúc tôi sắp bước ra ngoài, Thẩm Lãng mới mở miệng, ngước đôi mắt đau khổ của anh ấy lên nhìn tôi.

“Việc của mình thì tự mình giải quyết!|”. Tôi cười rồi đóng cửa lại.

“Tiểu Ngư, ăn cơm đi!”. Giờ thì An Nguyệt nghiễm nhiên quay lại vị trí nữ chủ nhân của cái nhà này, lại còn gắp thức ăn cho tôi nữa. Đây gọi là con gái đi lấy chồng cũng giống như bát nước đã đổ đi, tự nhiên bây giờ, tôi chẳng khác gì người ngoài. Chị ta có ý gì thế? Định bảo tôi đừng có lo chuyện nhà mình nữa sao?

“Cảm ơn chị dâu. Chị về nhà, bố mẹ vui lắm đấy. Chưa cần phải nói đến cái khác, ít nhất thì nhà cũng không loạn thế này”. Tôi lập tức phản bác luôn, để xem chị ta còn nói gì được nữa.

“À đúng. Để sau này có thời gian, chị sẽ dọn dẹp lại”. An Nguyệt nhìn tôi cười, một nụ cười đúng nghĩa, đương nhiên là trừ đôi mắt ra. Giải Oscar không trao cho chị ta thì quả là một tổn thất vô cùng to lớn của nền điện ảnh nhân loại.

13.

“Dạo này, cậu có gặp Trần Lộ không?”. Tôi hỏi.

“Không, nhắn tin không trả lời, gọi điện cũng chẳng được. A Mông vừa uống trà vừa đáp.

“Không có chuyện gì chứ?”

“Cậu đừng có gở mồm! Hay là thế này đi, dù sao cũng chẳng xa lắm, hôm nào bọn mình đến đấy xem thử!”. A Mông móc ví ra trả tiền.

“Chà chà… Con gà sắt cũng chịu nhổ lông rồi đấy[1]!”. Tôi trêu A Mông, liền bị cô ấy lườm cho một cái.

[1] Con gà sắt mọc lông: chỉ một người vô cùng keo kiệt giờ cũng chịu bỏ tiền ra.

“Chọn cho mình mấy quả ngon vào! Không ngon thì cậu chết với mình!”. A Mông sai tôi tới quầy hoa quả.

“Tòa nhà số mấy?”. Tay cầm túi đồ ăn dinh dưỡng vừa mua từ siêu thị về, A Mông hỏi.

“Số 4, ở ngay trước mặt kia kìa!”. Giỏ hoa quả nặng quá làm tôi mệt muốn chết.

“Ôi, làm sao các cậu lại tới thế này?”. Chúng tôi vừa bước lên cửa thì gặp Trần Lộ đang vặt lông gà ở ngoài cừa.

“Trùng hợp nhỉ, hôm nay A Mông cũng vừa nhổ lông đấy!”. Tôi cười phá lên.

“Nhổ cái đầu cậu ấy!”. A Mông đang cầm ít đồ hơn nên đập tôi một phát.

“Mau vào nhà đi! Mình dọn tí là xong ngay!”. Trần Lộ đẩy chúng tôi vào phòng.

“Dương Siêu đâu?”. Tôi ngó quanh, căn phòng này vẫn giống trước kia, chỉ khác là bừa bộn hơn một chút. Trên sàn bày mấy cái ấm sành sắc thuốc (đây là quà của Lâm Sở, tôi cũng đi mua cùng), mùi thuốc nồng nặc khiến chúng tôi thấy hơi khó chịu.

“Anh ấy xuống dưới sân đi dạo rồi”. Trần Lộ cầm con gà đã bị vặt trụi lông đi vào, bộ dạng này làm tôi nghĩ tới cô ôsin ở nhà A Mông.

“Được đấy nhỉ? Tự đi xuống sân rồi cơ à? Thế thì có khác gì người khỏe mạnh đâu chứ!”. A Mông đặt đống đồ xuống rồi đi ra chỗ cửa sổ, tôi biết ngay là cô ấy muốn mở cửa sổ ra mà.

“Mùi thuốc khó chịu lắm đúng không? A Mông, cậu cứ mở cửa ra đi! Đợi Dương Siêu về lại đóng cũng được, cũng phải để thoáng một tí!”. Trần Lộ cho con gà vào nồi hầm.

“Ờ, không sao mà”. Bị Trần Lộ phát hiện ý đồ của mình, A Mông ngại ngùng đứng yên.

“Ngư… A..Mông…”. Dương Siêu đã về tới nhà, nhìn thấy chúng tôi, anh ấy tỏ ra rất vui, vất vả lắm mới gọi được tên.

“Dạo này anh béo ra đấy! Mau ngồi xuống đi!”. A Mông vội tới dìu anh ấy.

Thực ra Dương Siêu gầy đi rất nhiều, cái bụng bia trước đây cũng không còn nữa, màu da hơi vàng. Sau khi ra viện, anh ấy không uống mấy loại thuốc tây đắt tiền nữa mà chuyển sang uống thuốc bắc. Mấy lần tôi định trả hết tiền viện phí cho Dương Siêu nhưng Trần Lộ không chịu, cô ấy bảo tự mình lo được, còn nói trước đây sống ở quê khổ hơn thế này nhiều, chẳng sao đâu.

Từ nhà Trần Lộ đi ra, cả tôi và A Mông đều thấy xót xa.

“Cậu mang bao nhiêu tiền?”. Tôi hỏi A Mông.

“Làm gì?”

“Bọn mình chuyển thành thẻ điện thoại rồi gửi cho Trần Lộ nhé!”. Tôi thấy phía trước có một hang tạp hóa nhỏ vẫn sang đền, biển hiệu ngoài cửa ghi “Bán thẻ điện thoại các loại mệnh giá”.

“Mình có 400”. A Mông móc hết tiền trong túi ra.

“Thêm của mình nữa là thành 980 tệ”. Tôi đưa tiền cho A Mông.

“Lẽ ra mình không nên mua lọ kem dưỡng da này, ở nhà vẫn còn một ít”. Tôi và A Mông ngồi lên bồn hoa cạnh đó cào thẻ. Cái lão bán hang đó thật thất đức, toàn bán thẻ loại 30 tệ, làm chúng tôi mua hẳn một đống.

“Ờ, mình mà không mua quả cầu thủy tinh này thì có phải tốt hơn không”. Tôi thấy có tin nhắn “Bạn đã nạp tiền thành công” tới. “Điện thoại của mình sắp hết pin rồi”.

“Thế này đi, mấy nữa, trước lúc mua cái gì, bọn mình gọi cho cậu ấy, nếu thấy máy cậu ấy lại hết tiền thì không mua nữa, mang tiền đi nạp thẻ!”. A Mông rúi ra một cái điện thoại khác. “Của Lý Triển Bằng đấy!”

“Cậu nạp mấy cái rồi?”. Tôi hỏi.

“Năm cái”.

“Đồ ngốc! Mình được sáu cái rồi đây này!”. Tôi đắc ý.

“Tại cậu làm ảnh hưởng đến mình chứ! Thử xem cuối cùng đứa nào nạp được nhiều hơn nhá!”. A Mông cực ghét người ta hơn mình.

14.

Tôi cũng đến phục, chẳng biết ai nửa đêm canh ba lại gọi điện thoại tới nữa. Hôm nay, Cố Đại Hải chẳng có nhà, tôi phải cuộn chăn vào rồi ra nghe máy.

“A lô, mấy giờ rồi? Không biết xem đồng hồ hả?”

“Em à, chị đây, là chị!”. Âm thanh ở đầu dây bên kia rất lộn xộn, tiếng nhạc vang lên chát chúa, tôi đoán là ở một quán bar nào đó.

“Ai thế?”. Tôi bóp trán nghĩ mãi mà khong thể đoán được đó là ai. Thường thì giờ này chỉ có Lâm Sở hoặc A Mông say rượu rồi phá quấy thôi.

“Chị, A Thi! A Thi đây!”

“A Thi là đứa nào?”. Tôi vẫn không nghĩ ra.

“Mẹ ơi, đầu em là đầu lợn hả? Tây Thi!”

“A! A! Ờ, nhớ ra rồi”

Cô A Thi này chính là bạn gái trước trước trước nữa của Triệu Tam, vốn dĩ ban đầu làm kế toán cho anh ấy, sau lại thành tình nhân, hai người bọn họ cặp kè đến hơn một năm. Họ tên đầy đủ là Lưu Thi thì phải, mọi người gọi tắt là A Thi nhưng chị ấy toàn nhấn mạnh, phải gọi là “Mỹ nữ Tây Thi” để phân biệt với mấy con A Thi vớ vẩn khác.

“Nhớ được ra chị mà phải khó khăn đến thế cơ à?”. Giọng A Thi ưỡn ẹo không chịu nổi. Trước kia, có lần chị ta còn định mồi chài cả Lâm Sở nữa, hại Lâm Sở một đợt chẳng biết trốn vào đâu.

“Lâu không liên lạc, em tưởng chị lại vào trong đó rồi chứ!”. Tôi ngồi xuống sàn.

“Khốn kiếp! Mồm miệng thối tha!... Ôi, mẹ nó chứ!.. Kiểm tra kìa!”. A Thi tự nhiên hét ầm lên, điếc hết cả tai tôi, sau đó là một loạt âm thanh lộn xộn, nhốn nháo.

“A lô! A lô!”. Tôi hét vào điện thoại.

“Đợi tí, chị có chuyện phải nói với em đấy, lúc nào gặp nhau nhé!”. A Thi hét trả lại cho tôi một câu rồi cúp máy.

“Thế này là thế nào?”. Tôi ngán ngẩm giơ điện thoại lên.

15.

Mẹ tôi gọi điện, bảo về nhà ăn cơm. Tôi chẳng mấy hứng thú tẹo nào với lời mời mọc này.

“Lại về nhà à?”. Cố Đại Hải còn chán hơn cả tôi.

“Thái độ gì thế hả? Về nhà em mà anh không vui thế à? Được, lần sau đừng có mà bắt em về nhà anh nữa!”. Tôi dựa người vào lan can, gọi điện thoại cho anh ấy.

“Thôi mà, giơ dao ra thì nên chĩa vào người khác, sao em lại chĩa vào chồng mình thế hử?”. Cố Đại Hải cười hì hì.

“Thôi đi! Mau tới đây, em đang đợi anh đón đấy!”

“Biết rồi, anh đi ngay đây!”. Cố Đại Hải còn trêu thêm mấy câu rồi mới chịu cúp máy.

“Tiểu Ngư, chúng ta cùng về nhà chứ?”. Hoa Thiên hổn hển chạy tới.

“Em với anh không đi cùng đường đâu”. Tôi đang bận dọn đồ nên không để ý tới anh ấy.

“Anh biết. Nhưng hôm nay thì cùng đường mà, anh cũng tới nhà em ăn cơm, chị anh bảo anh mang tiền tới”. Hoa Thiên đặt tay lên túi xách của tôi.

“Tiền gì?”

“Lần trước, chị ấy làm hỏng nhiều đồ đạc nhà em mà.”

“Ờ. Nhưng mà ngại quá, Cố Đại Hải tới đón em mất rồi, anh về một mình nhé!”. Điện thoại của tôi vang lên một hồi chuông rồi ngừng, báo hiệu rằng Cố Đại Hải đã tới.

“Ừ.”

“Mẹ, con xin lỗi, tại khi trước con bị bệnh…”. Ăn cơm xong, An Nguyệt chạy tới ôm mẹ tôi, thủ thỉ. Tức chết đi được, đó là mẹ tôi cơ mà!

“Con nói gì thế? Không sao đâu, không nhắc lại chuyện này nữa nhé!”. Mẹ tôi cầm tay An Nguyệt.

“Không không, hôm nay con bảo Hoa Thiên đi rút tiền rồi, coi như đây là lời xin lỗi của bên nhà con”. An Nguyệt tự nhiên lại bật khóc. “Đều tại con không tốt, những ngày tháng tốt đẹp đã qua mất rồi..”

“Đúng là biết ăn nói thật đấy! “Tại-con-bị-bệnh”!”. Trên đường về nhà, tôi hậm hực nói với Cố Đại Hải. “Đó mà gọi là bị bệnh á? Phát điên thì có!”

“Đúng”. Cố Đại Hải vội vàng gật đầu hùa theo.

“Sao tự nhiên dạo này anh ngoan ngoãn thế?”. Tôi nhìn Cố Đại Hải.

“Nói thế không đúng, anh luôn theo em mà!”. Ông chồng tôi cười khì khì.

“Cố Tiểu Khê nhà anh sống chết cũng không muốn ra nước ngoài chứ gì? Lại muốn em tới khuyên nó giúp anh hả?”

“Hi hi hi… Vợ anh thông minh thật đấy!”. Cố Đại Hải híp mắt cười như thái giám.

16.

Công ty Lý Triển Bằng tự nhiên bị thâm hụt một khoản lớn khiến anh ấy suýt phá sản. Để Lý Triển Bằng vui vẻ hơn một tí, tôi và Lâm Sở liền rủ anh ấy tới quán bar.

“Ha ha ha… Uống đi, uống đi!”. Một cô em phấn son lòe loẹt quàng tay qua vai Lý Triển Bằng.

“Được, uống chứ!”. Lý Triển Bằng cao hứng.

“Trang điểm kiều gì mà như diễn tuồng ấy!”. Tôi thực sự không nhịn được.

“Cậu mặc xác đi!”. Dạo này, tinh thần Lâm Sở có vè đang xuống dốc trầm trọng, cứ ngồi một mình là cô ấy lại nghĩ tới Bobo, tôi tới đây cũng một phần vì muốn an ủi cô ấy.

“Không được rồi!”. Tôi đặt cốc xuống. “Này này, các em, đây là tiền thù lao tối nay, nhận rồi đi đi nhé!”. Tôi đặt tiền lên bàn, mấy cô em kia vơ vội lấy rồi chạy đi.

“Ôi… Cô đơn quá..!”. Mấy em chân dài vừa đi khỏi, Lý Triển Bằng đã than vãn.

“Thôi đi! A Mông mà trông thấy, anh còn sống được chắc?”. Tôi chống nạnh, nhìn Lý Triển Bằng.

“Giờ anh đang muốn chết luôn cho xong”. Ông anh đó cũng trợn mắt lên với tôi.

“Là ý gì?”. Tôi lườm.

“Ôi, anh thấy thật mệt mỏi. Em cũng biết đấy, Lữ Tiểu Mông mà lên cơn thì không ai làm gì nổi, từ sáng đến tôi, không làm việc thì cô ấy lại lo cho con. Lúc nào anh cũng bị xếp ở vị trí cuối cùng. Những chuyện đó có thể không tính toán nữa, nhưng dạo này anh có chuyện, ít ra cô ấy cũng phải nói được mấy câu an ủi chứ!”. Lý Triển Bằng đứng dậy, bắt chước giọng A Mông. “Anh! Anh là đồ bỏ đi! Làm cái gì cũng không xong! Tôi nói cho anh biết, sau này đừng có để tôi thấy mặt anh nữa!”

“Thôi thôi! Ngồi xuống đi! Em biết anh khó chịu, đúng là A Mông thỉnh thoảng cũng không biết quan tâm đến người khác cho lắm”. Tôi vẫy tay, bảo người phục vụ mang sinh tố tới. Vừa quay đầu lại, tôi thấy Lâm Sở tự nhiên ngã ra, bèn vội vàng đưa cho nó quyển sổ và cái bút.

“Không thể nói như vậy..!”. Tôi chống cằm, nhìn đám người đang quay cuồng trên sàn nhảy.

Lý Triển Bằng quay lại nhìn tôi. “Anh nói thật cho em biết, đừng có kết hôn, cho dù bị đánh chết cũng không được cưới! Lúc chưa cưới, buồn chán gì thì ngoài đường còn có mấy em xinh đẹp chạy theo hầu hạ, cưới rồi, có chán cũng chỉ được chán một mình thôi! Em có biết tại sao anh nhất định phải tìm Hứa Lâm Lâm không?”

“Nói đi!”

“Thực ra không nhất thiết phải là Hứa Lâm Lâm mà anh chỉ cần là con gái thôi, chỉ cần người đó không mắng anh, biết nghe lời anh, ông mày nói gì thì nó phải là cái đấy… Ha ha ha… Anh rất thích mắng Lữ Tiểu Mông trước mặt cô ấy! Sướng thật!”. Lý Triển Bằng cao hứng nói một tràng, bắn cả nước bọt vào mặt tôi. Tôi chẳng biết phải làm sao nữa, nhậu nhẹt xong xuôi rồi, còn phải nghĩ cách đưa ông cố, bà cố này về…

“Anh nói cho em biết, nhìn thấy gái, anh không còn là người nữa mà đã thành cầm thú!”. Trên đường ra, Lý Triển Bằng chân đi loạng choạng, miệng nói huyên thuyên. Tôi vừa lơ đi một tí, gã đó đã chạy ngay theo một em gái gần đấy, còn đập đầu vào người ta nữa.

“Làm cái gì thế hả?”. Cô em kia mãi mới đứng lên nổi. “Điên à?”

“Xin lỗi nhé, xin lỗi! Tôi đưa anh ta ra ngoài luôn đây!”. Tôi chỉ hận một nỗi không thể đá cho Lý Triển Bằng bay ngay ra ngoài.

“Ơ, đừng có đi! Chị đang tìm em mà!”. Cô gái kia tự nhiên kéo tay tôi.

“Ai thế?”. Giờ tôi mới nhìn rõ, hóa ra đó chính là cô em Tây Thi của Triệu Tam. “Ôi, may quá, trong đó còn một người nữa, kéo ra đây hộ em với!”. Tôi chỉ tay về phía sau rồi tiếp tục lôi Lý Triển Bằng đi.

17.

“Ôi mẹ ơi..! Nặng chết mất!”. A Thi thả Lâm Sở lên giường, tay cô ấy vẫn còn nắm chặt tờ giấy viết khi nãy.

“Mau ra đây giúp em! Em không chịu nổi nữa rồi!”. Tôi cố gắng đỡ Lý Triển Bằng, gân căng cả lên.

“Lão này là ai thế? Mới quen hả?”. A Thi đá Lý Triển Bằng.

“Biến! Chị tưởng em giống chị à?”. Tôi kéo áo lên lau mồ hôi, mệt chết mất! “Đây là tài sản cá nhân của một đứa bạn em đấy!”

“Uống nước không? Để chị rót nước cho!”. A Thi lấy một chai nước khoáng ở tủ lạnh, định kiếm trong đống bát đũa bẩn một cái gì đó để rót nước vào.

“Thôi thôi, bà chị, đưa cả chai đây cho em!”. Tôi sợ chị ấy định lấy một cái cốc trong số đó.

“Hì hì, chỗ chị hơi bẩn một tí”. Chị ấy nhìn tôi cười ngại ngùng.

“Chị có thể vứt cái chữ “hơi” đi được đấy!”. Tôi ngồi phịch lên ghế sô pha, lò xo trong đó hình như hỏng rồi, chả khác gì ngồi xuống đất cả.

“Ờ, mà sao bọn em uống nhiều thế hả?”. A Thi lấy khăn lau mặt cho Lâm Sở, đang lau dở thì Lý Triển Bằng bỗng dưng đặt tay lên mặt Lâm Sở, Lâm Sở không nghĩ ngợi gì, đạp ngay ông anh xuống đất.

“Thái độ gì thế không biết”. Tôi lẩm bẩm rồi xốc Lý Triển Bằng lên ghế.

“Đúng rồi, chị tìm em có việc gì không?”. Sau khi hầu hạ hai cụ cố tổ này xong, tôi mới nhớ ra vụ nửa đêm A Thi gọi điện cho tôi hôm trước.

“À, định vay em ít tiền, một người chị em chỗ chị có chút chuyện”. A Thi châm thuốc hút.

“Được, em còn năm vạn chỗ Triệu Tam đấy, chị tới mà lấy!”. Tôi cũng hút theo.

“Cám ơn nhé! Chị viết giấy vay nợ sau”. Trong phòng mờ mịt khói thuốc làm tôi không thể nhìn rõ mặt A Thi nữa. Lặng lẽ hút hết điếu nọ đến điếu kia, một lúc sau, a Thi mới nói với tôi rằng chị ấy thật lòng yêu Triệu Tam.

“Dạo này anh ấy làm gì?”. A Thi đứng dậy, mở cửa sổ.

“Vẫn buôn mấy thứ đồ cổ, song không còn ai làm cùng nữa.”

“Vậy à? Nhưng chắc sẽ có người tới làm thôi.”

“A lô, ông chủ Triệu ạ?”. Chuông điện thoại của A Thi vừa vang lên, chị ấy đã đổi giọng ngay. “Được, được, em sẽ đến ngay!”. Chị ấy quay lại nhìn tôi, khẽ gật đầu.

“Đi đi, để chìa khóa lên bàn, sang mai em khóa cho!”. Tôi biết A Thi sắp phải đi làm, thực ra khi nãy, chị ấy tới quán bar đó xem có làm ăn được gì không, cuối cùng lại bị chúng tôi làm hỏng việc.

18.

“Á!”. Lý Triển Bằng hét tướng lên rồi bật dậy.

Tối qua, tôi nghĩ mãi, thấy không nên để Lâm Sở nằm cạnh Lý Triển Bằng vì như thế không an toàn, liền dìu cô ấy vào ngủ cùng tôi ở trong buồng. Chẳng hiểu A Thi về từ lúc nào, hình như chị ấy uống hơi nhiều, cởi hết quần áo, mặc mỗi bộ đồ lót rồi trèo lên giường, ôm Lý Triển Bằng ngủ.

“Hét cái gì mà hét! Bà mày còn chưa thu tiền đâu đấy!”. Bị phá giấc ngủ, A Thi tức giận, đạp Lý Triển Bằng lăn xuống đất.

“Tiếng gì thế?”. Lâm Sở đần mặt ra nhìn tôi.

“Không sao, Lý Triển Bằng ấy mà.”

“Em gái, thực sự là anh chưa làm gì cả…”. Lý Triển Bằng vừa đuổi theo A Thi vừa thanh minh. Tôi nghĩ, chắc anh ấy cũng chẳng biết mình có làm gì hay không.

“Cút! Tôi cho anh biết, đưa đây tám trăm tệ, nếu không, tôi sẽ tới tìm vợ anh”. A Thi chui tọt vào nhà vệ sinh rồi đóng sầm cửa lại.

“Đừng mà! Thẩm Ngư! Em chỉ biết đứng đấy mà cười thôi à? Mau giúp anh làm cho rõ ràng đi, Lữ Tiểu Mông mà biết là đời anh đi tong…”. Lý Triển Bằng lo lắng, đi đi lại lại.

“Ha ha ha…”. Thấy thế, Lâm Sở cười phá lên.

“Cười cái con khỉ ấy! Cả hai người chả ai tốt đẹp cả!”. Lý Triển Bằng cứ nhấp nha nhấp nhổm, bồn chồn không yên, mặt đỏ tía tai.

“A Thi, chị ra đây đi, đừng trêu nữa! Con hổ cái nhà ông ấy không đùa được đâu!”. Tôi đập cửa gọi A Thi.

“Được! Thấy anh cũng đáng thương nên tôi nói cho anh biết, mọi người ngủ lăn như lũ chó chết thì làm cái quái gì được chứ?”. Miệng còn đầy bọt kem đánh răng, A Thi bước ra.

“Ôi mẹ ơi, đau tim quá!”. Giờ thì Lý Triển Bằng mới yên tâm ngồi xuống.

“Không biết tối qua ai bảo “Anh thích mắng chửi Lữ Tiểu Mông trước mặt cô ấy! Sướng thật!” nữa”. Tôi lặp lại tuyên ngôn của Lý Triển Bằng.

“Thôi, anh sai rồi! Bà ngoại Ngư, bà tha cho con với! Con nói nhảm ấy mà, con vẫn còn muốn sống đến già để đấu tranh với đồng chí Lữ Tiểu Mông!”. Lý Triển Bằng giơ tay lên đầu hàng.

19.

Lý Triển Bằng đi nhờ xe Lâm Sở về nhà còn tôi dẫn A Thi tới chỗ Triệu Tam.

“Anh ấy sẽ không đến nỗi không để ý đến chị chứ?”. A Thi lượn thêm một vòng nữa trước gương như sợ còn chỗ nào trang điểm chưa kỹ ấy.

“Sao lại thế được? Triệu Tam cứ nhìn thấy gái là không đi nổi còn gì!”

“A lô!”. Cố Đại Hải gọi điện cho tôi; bảo cuộc họp ở Thiên Tân kết thúc sớm, anh ấy đang trên đường về nhà.

“Cuộc sống của em cũng được quá nhỉ?”. Nghe tôi nói chuyện với Cố Đại Hải, A Thi cứ cười.

“Được cái gì? Chị không thấy nhà em gặp bao nhiêu chuyện sao? Toàn là từ cái lão Thẩm Lãng khốn kiếp ấy mà ra!”. Mỗi lần nghĩ đến, tôi lại thấy đau đầu. An Nguyệt đã về nhà, bây giờ mọi thứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, nhưng tôi cứ có cảm giác trong nhà mình đang có một quả bom nổ chậm, chẳng biết khi nào, nó sẽ “bùm” một phát, biến tất cả thành tro bụi.

“Anh trai em à? Cái anh chàng trắng trẻo, sạch sẽ đấy hả?”. Cách A Thi nhớ về đàn ông cũng thật đặc biệt.

“Trắng trẻo, sạch sẽ? Chị bảo ai? Thẩm Lãng á? Nhìn không khác gì con lợn cạo!”

“Em chẳng biết gì cả, thế mới thu hút chứ!”. A Thi cười như nông dân được mùa.

“Ôi, đây chẳng phải em gái anh sao?”. Vừa nhìn thấy tôi, Triệu Tam liền hớn hở chạy ra mở cửa.

“Hi!”. A Thi cười như chưa có chuyện gì nhưng tôi thấy trong mắt chị ấy có chút xấu hổ.

“Ờ, A Thi hả? Vào đây đi!”. Triệu Tam khoát tay, bảo chúng tôi vào nhà.

“OK, để anh đi lấy!”. Sau khi tôi nói rõ mục đích đến đây, Triệu Tam quay người đi lấy tiền. A Thi nhìn quanh căn phòng rồi gỡ cái gương trên tường xuống.

“Cái lão Triệu Tam chuyên buôn bán đồ cổ nên đến gương cũng dùng loại này”. Tôi chăm chú nhìn nó. Cái gương đó kiểu dáng cũ lắm rồi nhưng được lau kỹ đến mức bóng loáng lên. Mặt sau của nó còn có hình một cô gái nữa. Để ý kỹ, tôi thấy bức ảnh đó rất quen.

“Cái này là của chị…”. A Thi vuốt ve cái gương trong tay. “Hồi đó, chị để quên ở đây. Bức hình phía sau chụp khi chị mới đến Bắc Kinh”. Chị ấy nhẹ nhàng kể.

Vốn dĩ con người A Thi không xấu. Chị ấy là một cô thôn nữ chính hiệu khi chân ướt chân ráo tới Bắc Kinh làm việc cho Triệu Tam. Lúc ấy, Triệu Tam thường bảo người giúp việc của anh ấy chẳng khác nào Tây Thi, thế nên chúng tôi mới gọi chị ấy là A Thi. Quả thực chị ấy rất xinh, đôi mắt to tròn, miệng chum chím như quả anh đào, nhất là ánh mắt rất ngây thơ, trong sáng như mặt nước khiến ai nhìn cũng thích.

“Anh ơi, người nhà em ở quê lên, bắt em phải về lấy chồng”. Hôm đó, A Thi mếu máo kể với Triệu Tam.

“Dám hả? Anh sẽ giết bọn nó!”. Triệu Tam uống hơi nhiều, nghe thế thì cáu tiết, hùng hổ đi tìm đám người đó. Nào ngờ người làng A Thi chẳng vừa, ai cũng mang gậy gộc theo, trong khi Triệu Tam chỉ có một mình, suýt nữa không về nổi.

A Thi vừa khóc vừa gọi cho chúng tôi, bảo Triệu Tam chảy đầy máu, nếu không được đưa đến bệnh viện kịp thời thì chắc đã xong đời rồi, mấy người đánh anh ấy đã bị bắt giữ. Triệu Tam vẫn chưa kết hôn, có mỗi cậu em trai thì đang học ở nước ngoài nên chỉ còn mỗi A Thi chăm sóc anh ấy, thực sự là rất nhiều việc, tôi và Thẩm Lãng cũng phải chào thua.

Cụ thể giữa Triệu Tam và A Thi đã xảy ra chuyện gì thì tôi không rõ, chỉ biết sau đó, hai người họ liền cặp kè với nhau, lại còn rất say đắm nữa, suýt thì làm đám cưới. Có điều chuyện không thành, rồi A Thi biến mất.

20.

Sang năm là năm tuổi của A Mông, cô ấy bắt tôi phải đi mua đồ lót màu đỏ với cô ấy.

“Này, mình bảo…”. Tôi nhìn A Mông đang mải mê chọn lựa giữa một đống đồ lót đỏ chót.

“Sao?”. Cô ấy không thèm ngẩng lên nhìn tôi.

“Cậu có thể dịu dàng với Lý Triển Bằng một tí được không?”. Tôi dựa người vào xe đẩy, bảo.

“Là ý gì? Cậu yêu Lý Triển Bằng đấy à?”. Câu nói của A Mông làm tôi suýt sặc.

“Điên à? Mình nói cho cậu biết, giờ cậu tử tế với anh ấy thì sau này, Lý Triển Bằng mới cung phụng hầu hạ cậu chứ!”. Tôi mở chai nước khoáng trong tay ra uống tiếp.

“Hôm nọ hắn không về nhà, chắc lại đi uống rượu với các cậu hả?”. A Mông chặn họng tôi.

“Trời đất quỷ thần ơi!”. Tôi rủa thầm, lại lỡ miệng rồi.

“Mình đùa thôi! Nhưng thật ra lúc này, Lý Triển Bằng rất muốn cậu quan tâm đến lão ấy đấy!”. Đến lúc đi ăn cơm, tôi nói tiếp.

“Ăn cũng không bịt được mồm cậu!”. A Mông gắp miếng thịt to nhất trong đĩa cô ấy sang cho tôi.

“OK, ăn thôi!”. Tôi sợ nói nữa thì sẽ khó bảo toàn tính mạng nên im thin thít.

Khi đi qua khu bán đồ nam, A Mông tự nhiên dừng lại. “Bộ kia đẹp đấy, cậu mua cho Cố Đại Hải đi!”. A Mông chỉ vào bộ vest treo gần đó, vừa nhìn đã thấy bộ này chỉ dành cho người vừa cao vừa gầy mặc.

“Cậu đùa à? Cố Đại Hải xỏ vào lại chẳng bục ngay ấy...”. Mới nghĩ đến đó, mồ hôi tôi đã túa ra.

“Thì mua cho anh trai cậu, để mình đưa cậu đi xem!”. A Mông kéo tôi đi vào trong.

“Haiz, nhiều tiền quá thì mình mang ra đốt chứ Thẩm Lãng còn cần mình mua cho hả?”. Tôi chạy theo phía sau. “Á! Biết rồi! Cậu muốn mua cho Lý Triển Bằng chứ gì?”

A Mông ngượng nghịu một hồi rồi mới dám lấy bộ vest xuống, lại còn mua cả quần đùi đỏ, tất đỏ cho Lý Triển Bằng nữa, họ sinh cùng năm mà.

“Cậu lắm chuyện quá đấy!”. Tôi nhìn A Mông khệ nệ xách một đống túi.

“Thì… không biết, người ta bảo năm tuổi là đen đủi lắm!”. A Mông nhìn tôi. “Mà cũng là năm tuổi của cậu còn gì?”

“Ờ, không dám phiền đến cậu, hai tháng trước, Cố Đại Hải đã mua đủ cho mình rồi”. Ông chồng tôi còn muốn đêm 30 sơn lại cả nhà màu đỏ nữa.

“Đấy, nhìn Cố Đại Hải nhà cậu đi! Lý Triển Bằng mà quan tâm tới mình được như thế thì mình đi đầu xuống đất!”. Đang nói bô bô, đột nhiên A Mông nhìn chằm chằm về phía sau lưng tôi rồi im bặt.

“Ha… ha… ha…”. Tôi ngồi ở ghế sau nhìn Lý Triển Bằng lái xe.

“Cậu muốn chết hả?”. A Mông bực mình quát.

“À không, mình đang sợ đấy mà!”. Tôi chậm rãi nói.

“Cố Đại Hải đi công tác về đến nhà là xông ngay tới, hỏi xem mấy hôm nay, tôi đã làm những gì.

“Anh điên à?”. Tôi trợn mắt, vào phòng tắm rồi mà còn bị Cố Đại Hải chặn cửa tra hỏi.

“Anh tò mò chút thôi, nói cho anh biết đi!”. Cố Đại Hải tay ôm chó, tay ôm mèo năn nỉ.

“Đi chết đấy!”. Tôi sập cửa lại.

“Em vẫn còn thở cơ mà…”. Cố Đại Hải vẫn lải nhải.

“Em hiện hồn về đấy!”

“Anh chỉ quan tâm thôi mà….”. Cố Đại Hải cười khì, gọt táo cho tôi.

“Thôi ngay đi, nhìn thấy anh là đã ghét rồi!”. Tôi lườm.

“Ờ, đúng rồi, hôm nay có người tìm em đấy”. Cố Đại Hải lấy quyển sổ bên cạnh điện thoại lên. “Là người này, cô ấy bảo không có chuyện gì cả, chỉ muốn cảm ơn em thôi, bảo em rảnh thì qua chỗ cô ấy chơi.”

“Ai cơ?”. Tôi ngậm miếng táo, giật lấy quyển sổ. Trong đó viết tên A Thi. “Cấm anh tìm gặp chị ấy đấy, không thì chết với em!”

“Là ai vậy?”

21.

“Tin nóng đây!”. Bà chị xấu nhất tòa soạn chúng tôi tất tả chạy tới.

Tôi ngẩng đầu lên liếc chị ta một cái. Tin nóng nhất bây giờ chỉ có thể là chị hết ế rồi, cuối cùng đã có người rước đi rồi, tôi thầm nghĩ.

“Gì thế? Gì thế?”. Mấy người khác nhao nhao lên hỏi.

“Tòa soạn định ra một cuốn sách ảnh do anh chàng đẹp trai mới tới chụp, chọn thêm mấy người trong tòa soạn biên tập nữa”. Chị ấy hổn hà hổn hển kể như gái sắp vào cơn khó đẻ, ai không biết chắc sẽ tưởng chị ấy được chọn đi biên tập ấy chứ!

“Thật hả?”

“Tốt quá!”. Đám người kia bỗng ầm ĩ cả lên. Tôi chỉ nghĩ, xem ra chỗ dựa lưng của Hoa Thiên cũng vững ra phết, cơ hội này ngàn năm có một mà lại được giao vào tay người mới như anh ta. Mấy ngày trước, tôi đã nghe nói chuyện này, vốn định báo cho Lâm Sơ nhưng giờ thì hay rồi, có muốn cũng chẳng được nữa.

Hôm nay, chúng tôi lại về nhà ăn cơm, nhưng lần này là nhà bố mẹ chồng.

“Đừng quên đấy nhé!”. Trên đường đi, Cố Đại Hải cứ lải nhải suốt, vẫn muốn tôi giúp anh ấy khuyên Cố Tiểu Khê ra nước ngoài.

“Anh còn nói nữa là em về luôn đấy!”. Tôi lườm.

“Hi!”. Tôi gõ cửa phòng Cố Tiểu Khê.

“A, chị dâu!”. Mấy ngày không gặp, Cố Tiểu Khê đã gầy đi nhiều. Tôi thực sự không hiểu nổi, Thẩm Lãng sao lại có ma lực đến thế chứ?

“Dạo này em bận rộn gì thế?”. Tôi ngồi lên giường.

“À, có gì đâu ạ, đi chỗ nọ chỗ kia thôi. Em muốn đi tìm việc nhưng mẹ em lại muốn em ra nước ngoài”. Tiểu Khê ngồi nghịch con búp bê vải, đồ chơi gì mà xấu khủng khiếp, mũi tẹt, mắt bé, tai to, tôi vừa nhìn đã biết chắc chắn là do Thẩm Lãng mua.

“Đi đi. Chị muốn đi lắm mà nhà chị chẳng cho đi đây này! Bố mẹ chị bảo ở Bắc Kinh chị đã gây nhiều chuyện lắm rồi. Các cụ toàn nói vớ vẩn thôi!”. Tôi nhìn nó, cười.

“Hi hi…”. Cố Tiểu Khê cười trừ, đầu óc để cả vào con búp bê vải kia.

“Nếu Thẩm Lãng cũng muốn em ra nước ngoài thì sao?”

Tôi nhìn nó, cố gắng tỏ ra nghiêm túc.

“Sao ạ?”

“Chị nghĩ, nếu em ra nước ngoài, không chừng mấy năm nữa, Thẩm Lãng lại ly hôn được đấy”. Tôi đóng cửa sổ lại.

“Nhưng em sợ…”. Gương mặt Cố Tiểu Khê có chút do dự, bàn tay bất giác nắm con búp bê thật chặt.

“Em có biết tại sao từ nhỏ tới giờ, cuộc sống của Thẩm Lãng đều do bố mẹ chị quyết định không?”. Tôi dựa người vào tường. “Bởi vì anh ấy không dám sống cho mình nên chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo. Nhưng chị tin anh ấy chắc chắn sẽ có lúc dám phản kháng lại. Thỏ điên lên còn dám cắn người cơ mà. Có lẽ việc em đi lại là chuyện tốt, biết đâu bị dồn đến đường cùng, Thẩm Lãng lại khá lên được. Còn nếu làm thế mà vẫn không được thì… mấy thứ này không có cũng chẳng sao. Em cứ nghĩ kỹ đi!”. Tôi cầm con búp bê quái đản đó lên. “Vật này chẳng chứng minh được gì cả, cái cần nhất chỉ là một tờ giấy thôi, nếu không, chính em sẽ phải chịu thiệt thòi cả đời.”

Ra khỏi phòng Cố Tiểu Khê, việc đầu tiên tôi làm là nhắn tin cho Thẩm Lãng, bảo anh ấy ngày mai tới gặp tôi, sau đó, tôi tắt máy để anh ấy không có cơ hội mà phản đối nữa.

22.

Tôi dặn Thẩm Lãng đợi ở quán cà phê. Khi tôi tới, anh ấy đang rụt đầu rụt cổ đứng ở ngoài cửa.

“Anh không thấy lạnh hả?”

“Trong đó đông người lắm, anh sợ vào rồi, em lại không tìm được”. Ngồi xuống ghế, Thẩm Lãng ôm ngay lấy cốc nước nóng.

“Biết em tìm anh làm gì không?”. Tôi châm thuốc. Thẩm Lãng biết chuyện tôi hút thuốc từ lâu rồi, anh ấy biết hút như bây giờ cũng là nhờ tôi dạy.

“Đoán được một chút!”. Thẩm Lãng bắt đầu vặn tay.

“Thế thì tốt! Anh hãy bảo với Cố Tiểu Khê là anh muốn nó ra nước ngoài, đợi sau khi nó về nước, hai người sẽ kết hôn!”

“Nhưng mà…”. Đôi mắt nhỏ tí của Thẩm Lãng trợn lên nhìn tôi.

“Nhưng mà cái gì? Anh sợ không ly hôn được hả?”. Tôi uống nước. “Anh đừng lo, biết đâu lúc về nước, Cố Tiểu Khê vác theo một ông chồng nước ngoài thì sao? Khi đó, anh có bằng cọng hành không? Anh thừa biết An Nguyệt bám dai như đỉa, đến già cũng chưa chắc đã cắt được đâu, chỉ xem ai chết trước thôi”. Tôi lim dim mắt ngó Thẩm Lãng.

“Vớ vẩn!”. Thẩm Lãng đặt mạnh cốc nước lên bàn.

“Ái chà, giỏi nhỉ?”. Tôi vừa nhìn anh ấy vừa cười.

“Anh không thể để An Nguyệt chi phối mãi được, thế nào cũng phải ly dị với cô ta!”. Thẩm Lãng có vẻ tức giận. Tuy vẫn là lải nhải nhưng đã khác với cái kiểu lải nhải mà tôi thường thấy trước đây, xem ra anh ấy đã thực sự tức giận rồi.

“Hay đấy, giỏi! Anh đừng chỉ nói với em, nên tìm ai thì tìm người đó đi!”. Tôi cười rồi dập thuốc.

Thẩm Lãng cắn môi, đứng lên định đi.

“Đợi đã!”. Tôi kéo tay anh ấy ngồi xuống rồi châm điếu thuốc khác.

“Bao nhiêu năm nay, khó khăn lắm anh mới có tí chí khí…”. Có lẽ đây mới là tính cách thật của anh ấy. Tôi phả hơi thuốc vào mặt Thẩm Lãng, anh ấy không thèm tránh. “Nên nói với con gái nhà người ta thế nào, anh phải nghĩ cho thật kỹ! Việc này anh làm được thì tự làm, nếu không làm được, em sẽ giúp!”

“Tiểu Ngư…”. Thẩm Lãng đột nhiên nhìn tôi một cách trịnh trọng, trong ký ức của tôi, chưa bao giờ ông anh tỏ ra như thế cả.

“Nhưng anh phải dám làm thật mới được! Nếu không, cái mà anh hủy hoại chính là gia đình em đấy!”. Tôi bật cười. “Có thể là cả gia đình em nữa!”

“Anh biết. Anh biết trước đây, anh luôn trốn tránh mọi chuyện, nhưng bây giờ thì không thể như thế được nữa. Từ xưa đến nay, anh chưa bao giờ dám sống vì mình, An Nguyệt lúc nào cũng ép anh làm hết cái nọ đến cái kia. Song không thể nói tất cả đều do cô ấy hại anh được, anh mới chính là hung thủ”. Thẩm Lãng bật khóc, tôi chỉ biết im lặng ngồi nhìn.

Hôm đó, Thẩm Lãng khóc rất nhiều, khóc đến mức trời long đất lở. Có lẽ anh ấy đã xả đến cạn cả nước mắt của nửa đời còn lại rồi, giờ chỉ còn xem anh ấy có chút tiến bộ nào không thôi.

23.

A Mông nhất quyết bắt tôi phải đưa đồ cho Lý Triển Bằng, kêu là cứ nhìn thấy anh ta thì lại tức giận, chẳng biết cô ấy nói thế là thật hay là giả nữa. Lý Triển Bằng còn lằng nhằng hơn, mãi không cho tôi đi.

“Anh muốn gì?”. Tôi đứng chống nạnh trước bàn làm việc của Lý Triển Bằng.

“Vay tiền”. Anh ấy không chớp mắt.

“Thế thì phải tìm Cố Đại Hải chứ, tìm em làm gì? Ai có chuyện cũng lôi em vào…”. Tôi xông lên, cốc cho ông tổng giám đốc Lý một cái. “Mấy hôm trước, em cho A Thi vay năm vạn rồi, chỗ Trần Lộ em cũng đưa nhiều.”

“Ôi… Sao tôi lại đen đủi thế này hả trời?”. Lý Triển Bằng ôm mặt, dạo này trên đó toàn là nếp nhăn, râu thì mọc tua tủa.

“Thôi ngay! Anh có số điện thoại của Cố Đại Hải rồi chứ?”. Tôi nhìn anh ấy.

“Ờ.”

“Thế thì hỏi vay đi!”. Tôi xách túi lên, đi ra cửa. “Về nhà, em sẽ bảo anh ấy một tiếng.”

Hôm nay chẳng biết là ngày gì nữa, tôi vừa ra đến cổng thì gặp Cung Chấn.

“Không ngờ đấy, dạo này cậu thế nào?”. Tôi nhìn cậu ấy.

“Tiếp tục lẻ bóng thôi”. Hình như Cung Chấn gầy đi một chút.

“Hả?”

“Chia tay rồi.”

“Ờ…”. Tôi ngại quá, chỉ muốn kiếm cái lỗ nẻ mà chui xuống.

“Tối đi ăn với em nhé!”. Cung Chấn thất thần một chút rồi tỏ ra bình thường.

“OK! Ăn gì?”

Cung Chấn kể, một hôm, Bobo vừa khóc vừa gọi cho cậu ấy, nói rằng mình không phải là người con gái tốt, lại còn bị đồng tính nữa. Có nhiều lúc, tôi rất khâm phục người con gái đó, mặc dù bên ngoài trông rất yếu đuối, nhưng thực ra, ý chí của cô ấy còn mạnh mẽ, vững vàng hơn tất cả chúng tôi, gặp chuyện lớn, bọn tôi thường lo cuống cuồng lên trong khi cô ấy vẫn tỏ ra chẳng có gì ghê gớm cả.

“Cậu trách Bobo không?”. Tôi nghịch ống hút.

“Chẳng biết nữa. Em nghĩ cô ấy sống rất thật, nhưng mà… bọn em không hợp”. Cung Chấn chống tay vào cằm, nhìn ra ngoài.

“Sau này, tôi sẽ kiếm cho cậu một cô gái thật tốt”. Tôi gượng cười, thầm nhủ, tôi nên bù đắp cho Cung Chấn, vì thực ra tôi đã biết chuyện của Bobo từ trước rồi, chỉ là không thể nói ra được thôi.

“Cố Tiểu Khê ạ? Thôi bỏ đi, cô ấy không thích em mà!”

“Ai bảo thế? Người chị quen còn nhiều lắm”. Trong lòng tôi nghĩ, cậu có thích thì chưa chắc tôi đã thích, ông anh Thẩm Lãng nhà tôi đã đủ đen đủi rồi.

“Vậy em cảm ơn trước nhé!”

24.

Cuối tuần, tôi và A Mông tới chỗ Lâm Sở, quyết tâm xem bằng được trước, cô ấy viết cái gì lúc say rượu.

“Ơ? Các chị tới rồi à?”. Bobo mở cửa cho chúng tôi. Tôi ngẩn người.

A Mông nhìn tôi rồi quay sang nhìn Bobo, chẳng nói gì cả, đẩy cửa bước vào.

“Mình vừa đoán là các cậu”. Lâm Sở đút tay vào túi quần.

“Chúng mình tới xem cậu có còn sống hay không”. A Mông cởi giày ra.

“Còn lâu nhá! Cậu chết thì có!”. Lâm Sở nhìn tôi. “Này, cậu điên à? Đứng ở đấy làm gì?”

“Mình điên thì cậu thần kinh!”. Tôi ném túi về phía cô ấy.

“Em ra ngoài một lát!”. Lúc chúng tôi đang ăn cơm, Bobo lấy cớ đi ra ngoài, trước lúc đi còn nhìn tôi một cái.

“Ờ, lạnh đấy, mặc thêm áo đi!”. Lâm Sở đưa áo khoác rồi con cài cúc cho cô ấy nữa.

“À, mình cũng đi”. Tôi vội đứng dậy.

“Đi đâu đấy?”. Lâm Sở nghiêng đầu hỏi.

“Đi cầu!”

“Hi! Gọi chị hả?”. Tôi vỗ vai Bobo, cô ấy đang đứng đợi tôi ở cổng.

“Vâng, chị biết chuyện của em chưa?”. Cô ấy kéo áo.

“Gặp Cung Chấn rồi”. Tôi xuýt xoa, không mặc áo khoác nên tôi thấy hơi lạnh.

“Mấy ngày trước, em vẫn ở show của công ty anh ấy.”

“Lần này nghĩ kỹ rồi chứ?”. Tôi kiếm chỗ khuất gió, nép vào. “Tuy Lâm Sở điên điên thế nhưng cô ấy không chịu nổi những chuyện kiểu này đâu, nếu em không xác định rõ ràng thì thôi đi, dễ hợp dễ tan!”

“Cảm ơn chị, lần này em hiểu rồi, không thể ép buộc mình được”. Cô ấy cười rạng rỡ, làm lỗ rõ hai má lúm đồng tiền mà Lâm Sở thích nhất.

“Hạnh phúc nhé! Chị vào đây!”

Kết hôn anh có dám không?