Nói xong những lời này Lâm Chiêm có chút hối hận. Tâm cậu hơi hoảng, cậu biết y sẽ xem là thật, trong lòng bắt đầu luống cuống.
Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ còn chưa đến một tháng, cậu và Hoa Nguyệt Phong đã chú định chỉ một trong hai có thể sống.
Cậu không muốn giết người, cũng không thể làm ra loại chuyện này, nhưng nếu ngày đó thật sự xảy đến, cậu không biết bản thân sẽ lựa chọn như nào.
Dễ dàng hứa hẹn chính là bất nhân với y, nếu một ngày hai người thật sự đối lập với nhau, cậu sẽ trở thành người hủy hoại y, không biết tâm trạng của bản thân lúc ấy sẽ ra sao.
Cậu đã là đao phủ, chỉ còn nâng đao và hạ đao……
Hoa Nguyệt Phong thấy cậu cau mày như có sầu lo, không biết chuyện gì chọc người này phiền nhiễu, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay gọi ý thức cậu về.
“Điện hạ nghĩ gì vậy? Ngài cau mày vì nghĩ ta gạt ngài sao? Điện hạ thiện tâm, sinh lòng lo âu cho một tên ma đầu như ta đã là may mắn lắm rồi.
Điện hạ nói những lời này khiến ta rất vui, có ngài ở bên thì sao ta không vượt qua được những khó khăn đó, mong Điện hạ hãy tin ta.”
Mỗi lời y nói ra đều là bộ dáng ôn nhu hiền lành, Lâm Chiêm thật sự khó có thể liên hệ người trước mắt với một tên ma đầu. Hai ngày ở chung này, cậu vẫn chưa hề cảm thấy y giống ác ma giết chóc thành tính hay gì cả, ngược lại còn như vị thượng thần mang lòng thương xót.
“Ta tin tưởng Cung chủ, Cung chủ sẽ bình an không xảy ra chuyện gì.”
Lâm Chiêm nghiêng đầu nhìn ra khỏi phòng, trong lòng bản thân có ý xấu, không dám nhìn vào ánh mắt của y.
Tuyết ở Tuyết Vực rơi không ngừng rơi, trên mái hiên cửa sổ tích được một lớp dày. Bầu trời xa lồng lộng tuyết trắng mịt mờ. Tâm Lâm Chiêm lúc này cũng vậy, thất thường không tự chủ.
“Điện hạ ngủ cả đêm hẳn là đói bụng rồi, muốn ăn chút cháo không? Tối qua ngài say rượu, nên ăn chút đồ nóng cho ấm bụng.”
Hoa Nguyệt Phong buông tay cậu ra, xoay người đi tới trước bàn tròn phất tay áo, sau mảnh hồng quang, một bàn đồ ăn bốc hơi nóng hổi chỉnh tề bày hiện ra.
Hoa Nguyệt Phong lôi kéo Lâm Chiêm ngồi xuống trước bàn, cầm một chén cháo đưa tới trước mặt cậu. Lâm Chiêm cười tiếp nhận, uống mấy ngụm, trong bụng ấm áp tràn ngập, thoải mái vô cùng.
“Tạ Cung chủ, luôn làm phiền ngươi lo lắng cho ta. Trách ta không niết nấu cơm, sợ là Cung chủ không có duyên được nếm thử tay nghề của ta rồi.”
Hoa Nguyệt Phong nghe vậy dừng tay lại chút, ngay sau đó khẽ cười một tiếng. Sắc mặt y khẽ thay đổi, trắng bệch như lúc trước đó, cánh môi cũng tái đi, có vẻ hơi mệt.
Giọng nói của y nhạt đi rất nhiều, nghe như vô lực: “Ta và ngài vốn vô duyên, làm sao phải băn khoăn mấy chuyện này? Thái tử tại thượng, chung quy cũng không phải ma đầu.”
Y khẽ thu đầu ngón tay run rẩy lại, che đậy phía dưới bàn tròn, không muốn lộ tẩy.
Y đứng dậy đẩy cơm canh về phía cậu, thanh âm nhu hòa: “Điện hạ cứ dùng bữa đi, ta ra ngoài điện dạo một lúc, rượu đêm qua lại bắt đầu lên men say, ta đi dạo cho tỉnh táo lại.”
Lâm Chiêm không rõ nguyên do, nhìn Hoa Nguyệt Phong xoay người đi về hướng cửa điện, thầm nghĩ bình rượu kia làm y say thế nào được, nhất định là có chuyện không muốn nói với mình.
Hoa Nguyệt Phong đẩy cửa điện đi ra ngoài, lát sau Lâm Chiêm cũng ra khỏi tẩm điện, men theo dấu chân của y trên nền tuyết mà mò tới.
Nửa khắc sau Lâm Chiêm dừng lại ở vườn mai, cậu thấy Hoa Nguyệt Phong ngã trên nền tuyết. Hồng y hòa vào những cánh hoa đỏ thắm rơi đầy đất, y cuộn thân thành một đoàn.
“Cung chủ!”
Lâm Chiêm chạy đến, đỡ y lên rồi ôm vào lòng. Cậu nhìn kĩ thấy mặt y cắt không còn một giọt máu.
Cánh môi y run rẩy, làn da nứt toác rớm máu. Đôi con ngươi ảm đạm không có ánh sáng, không còn giống ngày trước khiến cho người ta nhìn không thấu nữa.
Thân hình y nằm trong lòng cậu co rúm lại, dù đã khoác thêm áo lông chồn cũng không ngăn được từng cơn ớn lạnh. Y rúc vào lồng ngực của cậu, gần như theo bản năng đem đôi tay đỏ bừng đang đông cứng của mình đặt lên eo cậu, ôm chặt lấy người.
Y tìm được nơi ấm áp, một chốn có thể an bình để nép vào. Y vùi mặt vào vòng tay cậu, áp vào lồng ngực qua lớp áo.
“Quả nhiên là Cung chủ có việc giấu ta, ngươi không chịu nói cho ta là vì sợ ta thấy một màn này. Rốt cuộc là nguyên do làm sao mới khiến ngươi thành ra nông nỗi này, cần gì phải giấu diếm như vậy chứ?”
Lâm Chiêm ôm sát thân mình y, nhấc y từ trên mặt đất dậy. Hoa Nguyệt Phong cường tráng hơn cậu một chút, vậy nên Lâm Chiêm tốn rất nhiều sức, thật vất vả mới vững tay, trở lại con đường cũ.
Hoa Nguyệt Phong ý thức tan rã, tầm mắt cũng trở nên mịt mờ, y ngước lên nhìn hình dáng mơ hồ trên đỉnh đầu, không biết là nhẹ nhõm hay rung động, khóe mắt lập lòe ánh nước.
Thời gian Tẩy tủy chú phản phệ càng ngày càng không ổn định, lần này phát tác đột ngột vô cùng, y mới đi khỏi tẩm điện chưa được bao xa liền không chịu nổi mà ngã xuống nền đất.
Y mất hết sức phản kháng, cơ thể ngã vào tuyết, bị cái lạnh xâm nhập càng không thể động đậy. May mà Lâm Chiêm tới kịp nên y chưa đông cứng toàn thân, hòa hoãn một chút là có thể khôi phục.
Lâm Chiêm đặt y lên giường, đắp chăn kín mít. Đem lò sưởi tới đặt cạnh người y, sưởi ấm cơ thể.
Lâm Chiêm nấu chút nước ấm, lau mặt với tay chân cho y, đốt thêm than lửa trong phòng làm nhiệt độ tăng lên đáng kể.
“Cung chủ thấy tốt hơn chút nào chưa?”
Lâm Chiêm ngồi ở mép giường, nhìn sắc mặt y hồng hào hơn chút, bờ môi và tay chân cũng không còn phát run, nghĩ chắc một lát nữa sẽ khôi phục.
Thân thể Hoa Nguyệt Phong còn có chút cứng ngắc yếu ớt, y miễn cưỡng trở mình quay mặt về phía cậu.
“Điện hạ quan tâm ta sao? Ta đã vô sự, Điện hạ cứ yên tâm.”
Lâm Chiêm thấy y nhiều ít có điểm giống mấy đứa trẻ nghịch ngợm, dù có bị đông lạnh thành như vậy còn thích nói lời chọc ghẹo.
Khuôn mặt tươi cười của y khiến Lâm Chiêm có chút không được tự nhiên. Cậu đứng dậy muốn đi ra cửa trốn tránh, bỗng một bàn tay kéo góc áo cậu lại, buộc phải dừng bước.
“Ta sợ lạnh, Điện hạ nằm cùng ta được không?”
Lâm Chiêm thấy tiếng y nói có chút mềm nhẹ, nghe kĩ còn cảm nhận được sự nũng nịu trong đó.
Hiển nhiên Lâm đại thẳng nam sẽ không đáp ứng mấy vấn đề kiểu này, thân thể cứng ngắc đứng tại chỗ, đi không được mà ở lại cũng chẳng xong, nhất thời lâm vào thế khó.
“Cung chủ lớn vậy rồi còn cần người ngủ cùng ấy hả? Ngươi cùng ta đều là nam tử, sao mà ngày nào cũng chung giường cho được, sẽ…… sẽ xảy ra chuyện đó.”
Lâm Chiêm không có thói quen gần gũi với người khác, cảm thấy nếu cứ vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề. Cậu đã chứng thực Hoa Nguyệt Phong là đoạn tụ, xuất phát từ suy xét bảo vệ thân mình, cậu thấy vẫn là nên bảo trì khoảng cách cùng y thì hơn, ngủ nghê gì đó đều duck không cần(1).
(1)duck不必: Từ lưu hành trên internet, thuật ngữ này xuất phát từ Weibo của của Lý Giai Kỳ vào tháng 12/2019, và trở nên phổ biến trên Internet sau khi được cư dân mạng lan truyền, ý là ‘vô cùng không cần thiết’, đến mức mà ‘hoàn toàn không cần’.
“Điện hạ sợ cái gì? Cũng đâu phải lần đầu tiên ngủ với ta nào. Muốn làm gì với ngài thì ta đã không để đến hôm nay rồi. Điện hạ đừng lo lắng thái quá.”
Hoa Nguyệt Phong buông góc áo cậu ra, thu tay lại. Y có chút mất mát, nói sao thì người này vẫn sợ y, không muốn thân cận với y.
Lâm Chiêm thấy trong giọng nói y phảng phất có chút tủi thân, tâm chợt mềm nhũn. Cậu xoay người ngồi lên mép giường, nhìn y một cái, ôn tồn nói:
“Tục ngữ đều nói nam nữ thụ thụ bất thân, nam nam cũng nên như vậy, ta cùng Cung chủ quen biết chưa lâu, thân cận như vậy có chút không tốt lắm. Cung chủ an tâm ngủ đi, ta sẽ không đi đâu cả, ngồi đây canh cho ngươi.”
Hoa Nguyệt Phong cũng không ép buộc, gật đầu với cậu tỏ vẻ đáp ứng. Y nghiêng người nhìn mặt cậu, thật lâu sau mới dần buồn ngủ, an tâm nhập mộng.
Tuyết ngoài cửa sổ không ngừng rơi, thi thoảng bị gió thổi phả cửa giấy, trượt xuống lại phủ lên bề mặt tuyết ở dưới.
Lâm Chiêm ngắm cảnh tuyết bay trong chốc lát cũng có chút buồn ngủ, dựa lưng vào trụ giường, thiếp đi cạnh y.
………
“Điện hạ…… Điện hạ……”
Lâm Chiêm mơ hồ nghe thấy có người ở gọi mình, cố gắng kiềm chế cơn buồn ngủ mở mắt ra, nhưng lại phát hiện xung quanh mờ mịt, cảnh tượng trước mắt không phải ở tẩm điện của Hàn Nguyệt cung.
“Cuối cùng Điện hạ cũng tỉnh rồi, biệt lai vô dạng nha(2).”
(2)别来无恙_ Biệt lai vô dạng: Lâu ngày không gặp, người vẫn khỏe nhỉ
Lâm Chiêm nghe thấy giọng nói quen thuộc liền liếc mắt nhìn xung quanh, thấy Đế Tuân đang ngồi trước mặt, mỉm cười nhìn mình.
Cậu quan sát khung cảnh xung quanh, phát hiện đây là một tòa cung điện đổ nát. Cậu nằm ở trung tâm đại điện, còn Đế Tuân thì ngồi ở chiếc ghế phía trước, tay vuốt một thanh chủy thủ(dao găm), trên miệng nở nụ cười không rõ nguyên do.
“Đây là nơi nào? Ngươi dẫn ta tới đây làm gì?”
Lâm Chiêm đã nghe qua thân thế của hắn, đại khái cũng hiểu được phần nào, biết hắn bi thương, số khổ.
Hắn nhân lúc cậu ngủ mà đưa tới đây, nhất định có mục đích riêng, cậu có ích với hắn.
Lâm Chiêm nhìn thoáng qua mặt hắn, vẻ mặt bình tĩnh thậm chí nhìn ra chút thân hòa, nhưng cậu biết dưới đôi con ngươi sâu thẳm kia cất chứa nguy hiểm.
Đã từng rơi vào bóng tối, bị Lục giới bỏ rơi, nhân vật như này thường thích đi con đường cực đoan, làm việc quyết tuyệt.
Hắn là nhị ca của Hoa Nguyệt Phong, Hoa Nguyệt Phong khách khí với cậu, vậy nhưng không đại biểu rằng hắn cũng vậy. Lâm Chiêm cảm nhận được nguy hiểm, tiếng lòng căng thẳng.
Đế Tuân nghe vậy cao giọng bật cười, nhìn cậu nói: “Hôm nay thỉnh Điện hạ tới đây là có chút chuyện cần nghiệm chứng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe ta nói, ta sẽ không giết ngươi.”
Đế Tuân từ chỗ ngồi đứng dậy, xoay xoay chủy thủ trong tay, hàn quang lập loè, phi thường sắc bén.
Hắn ta bước tới gần Lâm Chiêm, từng bước nhẹ nhàng, giẫm lên bùa chú lộn xộn cũng rất nhẹ.
Lâm Chiêm hoảng loạn đứng lên lui về sau, hắn tiến một bước cậu lui hai bước, nhìn quanh phát hiện trừ cửa ra vào đang đóng chặt ra thì không còn đường nào khác.
“Ngươi muốn nghiệm chứng điều gì?”
Lâm Chiêm bị ép vào góc tường, không còn cơ hội chạy thoát. Sau khi cậu chết liền trọng sinh làm người chơi, chiếm giữ đuọc thân thể này nhưng lại không sử dụng được pháp thuật của nguyên thân, đứng trước tình huống này thì hắn chính là con dao còn cậu chỉ là cá nằm trên thớt, ngay cả giãy giụa cũng là hy vọng xa vời.
Đế Tuân từng bước tới gần, Lâm Chiêm bị bao phủ dưới cái bóng của hắn, càng thấy ngột ngạt hô hấp không thông, sắp không thở nổi.
“Điện hạ chớ sợ, ngươi là khách của Nguyệt Nguyệt, nhìn mặt hắn ta sẽ không giết ngươi. Chỉ cần Điện hạ phối hợp cùng ta một chút là được, sẽ nhanh thôi.”
Đế Tuân dừng trước người cậu một bước, hắn nửa cúi đầu, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt mặt sau của chủy thủ, khóe miệng nhếch lên càng cao.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào mắt đối phương, chợt duỗi tay ra túm lấy cổ tay của cậu, dùng sức nâng lên.
Lâm Chiêm sợ tới mức nhắm chặt mắt, cảm giác có một đạo hàn quang lóe qua trước mắt, giây tiếp theo con dao rơi trên cổ tay, truyền đến một trận đau nhói.
Đế Tuân cầm một lá bùa chứa đầy lời chú xẹt qua qua cổ tay cậu, dính vào máu tươi.
Lá bùa ngấm máu trong nháy mắt phát ra ánh sáng, chiếu sáng cả đại điện.
Lúc này Lâm Chiêm mới thấy rõ trên mặt đất có vẽ một trận pháp, mà ở trung tâm mắt trận là một cây đèn lưu li không châm lửa.
Ánh sáng tỏa ra từ lá bùa ngày càng mạnh, đột nhiên bùng cháy.
Đế Tuân nhân lúc ánh lửa chưa thiêu rụi toàn bộ lá bùa, ném nó vào trận pháp.
Dưới tác dụng của ngọn lửa, huyết quang từ trận pháp nổ bắn ra, lồng lên bao quanh hỏa diễm, bốc cháy càng cao.
Nhiệt độ cao thiêu đốt mặt đất khiến nó bắt đầu rạn nứt.
Giữa không trung bỗng vang lên tiếng âm hồn gào thét rợn người.