Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

Chương 99: Hồi Ức Của Mặc Uyên




---•---
Trên mặt Tống Thanh Thời đều là nước mắt, khóc đến nỗi khàn cả giọng, cảm giác khó chịu rốt cuộc đã rút đi, nhưng mà chuyện này vẫn chưa kết thúc, cần phải kiên cường đối mặt, làm cho xong chuyện nên làm. Phượng Quân giúp y chuẩn bị nước, tắm rửa thân thể, nghỉ ngơi một lúc, sau đó mang đến nơi dã ngoại hẻo lánh, bày đủ loại trận pháp che chắn, lại tiếp tục cho y dùng dược vật, bắt đầu một vòng dằn vặt tàn nhẫn mới, cho đến khi kết thành Kim Đan.
Mây đen giăng đầy, lôi kiếp ập đến.
Phượng Quân sợ Thiên Đạo không tuân thủ quy tắc, nên đã chuẩn bị tất cả, ở bên cạnh bảo hộ.
May mà, độ khó của lôi kiếp lần này rất bình thường, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tống Thanh Thời sử dụng dược vật giúp khôi phục thể lực tạm thời, mạnh mẽ giựt dậy tinh thần, tập trung lực chú ý, thuần thục vận chuyển hai ngọn lửa trong cơ thể, mang theo vô số pháp khí và phù chú, thuận lợi thông qua khảo nghiệm của trời đất. Cuối cùng, mây đen tản đi, dưới sự rèn luyện của sấm chớp, thân thể và Kim Đan của y đã trở nên hoàn mỹ hơn.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Tống Thanh Thời nằm trên mặt đất, cảm thấy cả người như bị khoét rỗng, vừa mệt lại vừa đau, ngay cả ngón tay cũng không cử động được. Phượng Quân bước tới, quan tâm hỏi rất nhiều vấn đề, nói rất nhiều lời ôn nhu, nhưng vốn dĩ y nghe không rõ lắm, chỉ kịp cảm kích nói với Phượng Quân một câu "Cảm ơn", rồi hôn mê bất tỉnh.
Phượng Quân ôm y vào lòng, kiểm tra thấy Kim Đan không có vấn đề gì, rốt cuộc cũng yên lòng. Hắn hôn nhẹ tóc mái hỗn loạn của người trong lòng, muốn buông tay nhưng lại không nỡ rời khỏi hơi thở sạch sẽ ngày đêm thương nhớ này, đây là cơn nghiện quấn quanh ở trong lòng hắn, giống như trúng phải độc phiến:
"Không cần phải nói lời cảm ơn."
"Ngươi vốn có, ta cũng sẽ tìm về cho ngươi; thứ ngươi muốn, ta cũng cho ngươi hết thảy..."
"Thân thể, trái tim, sinh mệnh, linh hồn, tất cả của ta, đều có thể cho ngươi..."
"Hãy để ta làm đáp án duy nhất của ngươi..."
...
Ngày kế tiếp, toàn thân Tống Thanh Thời đều đau nhức, không muốn rời giường, y khoác một chiếc áo ngoài, ghé vào trường kỷ nghiên cứu phương thuốc. Phượng Quân đang giúp y chuẩn bị lò luyện đan và Luyện Đan Phường, y định sử dụng những nguyên dược liệu hiện có, để luyện chế một số đan dược cơ bản, Thiên Võ Môn biết y am hiểu luyện đan, nên đã vui mừng cung cấp rất nhiều dược liệu, hy vọng sẽ có được một số đan dược thành phẩm.
Tống Cẩm Thành cầm bánh bao của Dung Quế Phường đến thăm, phát hiện giọng của y khàn khàn, tinh thần mỏi mệt, không biết vì sao lại lộ ra dáng vẻ áy náy, ngập ngừng một lúc lâu, mới cẩn thận hỏi: "Đêm qua ngươi chịu khổ rồi phải không?"
Tống Thanh Thời nhớ tới cảm giác khó chịu vào đêm qua, cả người đều không được tự nhiên, giống như có con kiến còn đang bò, y gian nan cử động thân dưới, không muốn nói đến chủ đề này: "Ừm, đều đã qua rồi."
Hốc mắt của Tống Cẩm Thành đỏ bừng: "Ngươi dùng thuốc chưa?"
Tống Thanh Thời thành thật trả lời: "Dùng rồi."
"Vậy là tốt rồi," Tống Cẩm Thành thấy y tuy rằng thừa nhận thống khổ, nhưng hình như thân thể vẫn ổn, ý chí kiên cường, không có ý muốn tự sát, không định trách cứ mình, rốt cuộc cũng yên lòng, an ủi lung tung nói, "Việc này thật sự không có cách nào, ngươi yên tâm, trên đời này không có khó khăn nào là không qua được."
Hắn còn muốn nói thêm vài câu an ủi, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng của Phượng Quân từ xa, giống như chuột thấy mèo, nhanh chóng kẹp chặt cái đuôi bỏ chạy.
Tống Thanh Thời không hiểu ra sao, cảm thấy đứa nhỏ này thật ngốc.
Phượng Quân đã chuẩn bị vài lò luyện đan, y cũng không thèm nghĩ đến tên ngốc kia, vui vẻ ngồi dậy, kéo Phượng Quân cùng đi luyện đan, y phát hiện thủ pháp luyện đan của Phượng Quân thật giỏi, hơn nữa còn có thể phối hợp ăn ý, vì vậy hạnh phúc đến nỗi sắp khóc, không biết tại sao mình lại có thể gặp được một học thần mỹ nhân như vậy, có lẽ là phúc phận tích góp mấy đời.
Chắc chắn y sẽ ngoan ngoãn nghe lời Phượng Quân, làm một người bạn trai nhị thập tứ hiếu¹.
¹Nhị thập tứ hiếu: đề cập đến 24 nhân vật tiêu biểu về đạo hiếu của TQ thời xưa.
Tuy rằng bây giờ y không lợi hại như Phượng Quân, không xinh đẹp như Phượng Quân, hình như cũng không giàu như Phượng Quân? Nhưng mà y sẽ cố gắng tu hành, mua một ngôi nhà lớn, mua pháp thuyền xa hoa, sau đó mua nhẫn cầu hôn, cử hành nghi thức kết đạo lữ, không thể bỏ qua bước nào cả, không thể để cho người khác chê cười Phượng Quân tìm một nam nhân ăn cơm mềm² không có tiền đồ gì.
²Nam nhân ăn cơm mềm: chỉ những người đàn ông sống dựa vào phụ nữ, để phụ nữ chu cấp cho mình.
Tống Thanh Thời rất có cốt khí, một bên luyện đan một bên lên kế hoạch cho tương lai.
...
Sau khi bận rộn mấy ngày, cuối cùng Thiên Võ Môn cũng đã an bày xong chuyện vào trận giải đề, lão tổ Phân Thần bày đại trận phòng ngự, sau đó hàng trăm đệ tử tề tụ trên Diễn Võ Trường, ngồi một cách quy củ, lặng ngắt như tờ. Phượng Quân lặng lẽ triệu hồi hóa thân của mình là chú chim đỏ đến, canh chừng ở gần đó, cảnh giác xung quanh.
Trận pháp câu đố của Mặc Uyên kiếm tôn không có nguy hiểm, có thể từ bỏ giải đề bất cứ lúc nào, lựa chọn thất bại, rời khỏi trận pháp.
Mỗi người chỉ có cơ hội tiến vào trận pháp giải đề một lần, sau khi rời khỏi sẽ không được vào nữa.
Sau khi Vũ Văn Duyên nói rõ quy tắc với mọi người, Tống Thanh Thời để hai loại dị hỏa xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó chậm rãi kết thành một đóa hoa sen đen và đỏ, đây là pháp khí bản mệnh được ngưng tụ ra sau khi y kết thành Kim Đan, giống như bản năng của thân thể, xuất hiện một cách tự nhiên.
Có lẽ đây cũng là một phần ký ức mà y mất đi.
Tống Thanh Thời vừa nghĩ, vừa cầm lấy hổ căng, dùng kỹ thuật luyện đan, phân bố đều hai loại dị hỏa lên chiếc vòng hình tròn, hạt sen làm bằng sắt bên trong vòng tròn chuyển động, phát ra tiếng thanh thúy dễ nghe, âm thanh càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng nhanh, sau đó trận pháp bên trên lần lượt sáng lên, tản ra vầng sáng màu đỏ kim rực rỡ, tựa như sương mù dần khuếch tán, bao phủ toàn bộ Diễn Võ Trường.
Sương mù ngày càng dày đặc, xung quanh trở nên yên tĩnh.
Tống Thanh Thời hơi xuất thần, y đợi một lúc lâu, sương mù mới tản ra, khi xung quanh trở nên rõ ràng, y kinh ngạc phát hiện cơ thể của mình đã thu nhỏ, giống như... Về tới lúc 12 - 13 tuổi, tu vi cũng giảm xuống về thời điểm chỉ vừa mới tới Luyện Khí, nhưng lại càng tệ hơn so với trước kia, vẫn chưa luyện Hàn Ngọc Công, chỉ luyện công pháp bình thường, cũng may tuổi còn nhỏ, hai ngọn lửa trong cơ thể yếu đến nỗi chỉ là một đốm lửa nhỏ bé, cùng lắm chỉ có thể xuống bếp nhóm lửa, có thể miễn cưỡng dùng linh lực để áp chế. Trên người không có túi giới tử, cũng không có linh thạch hay vật gì đáng giá, trong túi chỉ có vài cây kim châm cùng với vài loại thảo dược đơn giản.
Tu sĩ đi ngang qua đều dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn y, có một nữ tu tốt bụng còn ném cho y một khối bạc vụn.
Tống Thanh Thời nhìn quần áo rách rưới của mình cùng với móng tay dính bùn vì đào thảo dược, buồn bã suy nghĩ thật lâu, hoài nghi đối phương coi mình là một tên ăn mày, y nhặt bạc lên, muốn đuổi theo trả lại cho nữ tu kia, nhưng mà phát hiện mình không thể nói nên lời, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng ê ê a a đơn giản.
Ánh mắt của nữ tu tốt bụng càng thêm thương hại, lại cho y thêm hai khối bạc, để y ăn ngon một chút.
Tống Thanh Thời cầm bạc, càng thêm sầu muộn.
Lúc này, trong đầu truyền đến âm thanh của một nam nhân rất có khí chất, cách nói chuyện có hơi giống với Phượng Quân, nhưng lại trầm hơn một chút, bên trong mang theo bi ai không nói nên lời: "Xin hỏi, ngươi có nguyện ý cứu ta không?"
Tống Thanh Thời nghe thấy đề bài, lập tức lên tinh thần, y nhanh chóng trả lời: "Nguyện ý!"
Y chính là y sư, cứu người là chuyện am hiểu nhất!
Âm thanh trong đầu biến mất, qua thật lâu, nhiệm vụ xuất hiện trong thức hải của Tống Thanh Thời:
Trong thoại bản Nghiệt Hải Phù Hoa Lục, kể về một thiếu niên xinh đẹp tên Khúc Ngọc Dung, vốn dĩ là tiểu công tử kiêu ngạo của Khúc gia - Một danh môn ở tiên giới, mỗi ngày được ăn ngon mặc đẹp, chúng tinh phủng nguyệt. Nhưng ngày vui không được bao lâu, Khúc gia bị kẻ thù hảm hại, diệt hết toàn môn, hắn mất đi chỗ dựa, kẻ thù phát hiện ra thân thể đơn linh căn hệ thủy cùng với mỹ mạo tuyệt sắc của hắn, nên cố tình làm nhục, bán hắn đến hoa lâu nổi danh nhất tiên giới, trở thành tiểu quan, kế tiếp chính là nội dung không quá hài hòa, trong đó đề cập đến vài nam nhân, ân ân oán oán, có trời mới biết vì sao những nam nhân đó một bên yêu hắn nhưng một bên lại dùng đủ loại thủ đoạn dằn vặt hắn, cuối cùng hắn chỉ biết đắm chìm trong việc giường chiếu, nhận ra lạc thú ở bên trong, ngoan ngoãn trở thành cấm luyến của những nam nhân này, trải qua cuộc sống hạnh phúc được sủng ái.
Tống Thanh Thời xem đến mù mắt, cảm thấy logic và tam quan của tác giả đều có vấn đề, xét từ góc độ tâm lý học, Khúc Ngọc Dung đã mắc phải hội chứng Stockholm nghiêm trọng, cái hắn coi là tình yêu, chỉ là bị tra tấn thành quen, xem một chút ôn nhu của kẻ thủ phạm là tình yêu, thuyết phục mình tự trầm luân vào đó.
Hiện tại, Khúc Ngọc Dung vừa mới bị bán đến tiểu quán, đang bị tiếp thu huấn luyện.
Nhiệm vụ của y là cứu Khúc Ngọc Dung ra khỏi vận rủi, làm cho hắn trải qua cuộc sống hạnh phúc chân chính.
Tống Thanh Thời thấy nhiệm vụ không khó, tuy rằng trước kia y chưa làm qua, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác mình rất am hiểu chuyện này, nên rất có tự tin.
Y xoa tay hầm hè, lập tức chọn tiếp nhận nhiệm vụ, sau đó tràn đầy tự tin đi tìm Thiên Hương Lâu và thiếu niên đáng thương tên Khúc Ngọc Dung mà trong sách đã miêu tả.
Thân phận mà thế giới trong pháp trận an bài cho y là một người câm sống bằng nghề hái thuốc, khi đi ngang qua cửa tiệm, Tống Thanh Thời thử soi gương, phát hiện thân thể này rất giống với thân thể lúc còn nhỏ của y ở tu tiên giới, dáng người thấp bé, gầy trơ xương, da vàng như nến, mỏ chuột tai khỉ, đôi mắt to đến nỗi không hợp với khuôn mặt, tóc vừa ít lại vừa vàng, thật xấu. Y nghĩ khi tiến vào câu đố, trận pháp sẽ tự điều chỉnh dung mạo theo dáng vẻ của người giải đề, để y khôi phục lại dáng vẻ lúc còn nhỏ, dù sao khi ra ngoài cũng sẽ trở lại bình thường, không cần phải để ở trong lòng.
Người câm không ảnh hưởng đến việc viết chữ.
Tống Thanh Thời tìm một tấm gỗ, viết ba chữ Thiên Hương Lâu lên đó, khoa tay múa chân hỏi mọi người, dọc theo đường đi gặp mười mấy người "Mù chữ", qua một hồi lâu, y mới nhớ tới thế giới của Mặc Uyên kiếm tôn dùng văn tự thượng cổ, nên nhanh chóng sửa lại thể chữ, cuối cùng cũng gặp được người hảo tâm, có được đáp án chính xác, sau đó chạy về phía bài thi.
Y đã từng là tán tu, không có bằng hữu, phần lớn thời gian đều ở nơi sơn dã hoặc là ru rú trong phòng, trước nay chưa từng đi hoa lâu.
Tống Thanh Thời đứng trước cửa Thiên Hương Lâu, suy nghĩ về vấn đề trẻ vị thành niên nên vào cửa như thế nào. Quy công³ đi ngang qua nhìn y một cái, tưởng là đứa nhỏ đến bán thân, định mở cửa ra, nhưng khi nhìn đến dáng vẻ của y, cảm thấy quá xấu không thể bán được, bèn xùy xùy hai tiếng, trực tiếp đuổi y qua một bên.
³Quy công: những nam nhân làm việc tay chân trong nhà thổ.
Con đường bán mình vào cửa cũng chặt đứt...
Tống Thanh Thời đi một vòng quanh Thiên Hương Lâu, bỗng nhiên nhớ tới chuyện Tống Cẩm Thành đã dạy - Trèo tường đục lỗ.
Y không thích trèo tường, có nghĩa là không thích trèo tường khi vào nhà bằng hữu làm khách, hoặc là trèo tường vì làm chuyện xấu, nhưng không bao gồm việc trèo tường né tránh nguy hiểm hoặc là cứu người.
Hiện giờ, bài thi yêu cầu phải trèo tường để giải đề, vậy thì trèo thôi.
Tống Thanh Thời không hề có áp lực tâm lý mà quan sát xung quanh, xác định không có ai, sau đó nương theo đại thụ ở bên cạnh, thả người nhảy qua, leo lên trên tường.
Thiên Hương Lâu là hoa lâu ở tiên giới, trên tường có bố trí kết giới phòng ngự, chạm vào sẽ vang lên tiếng cảnh báo.
Loại kết giới cổ xưa này thực đơn sơ, Tống Thanh Thời hơi nghiên cứu một chút, là đã nhẹ nhàng tìm được vị trí của mắt trận, lặng lẽ dùng đá rạch một đường, sau đó sửa lại trận pháp, để lại lỗ hổng, rồi lẻn vào.
Hiện tại là giữa trưa, là thời điểm hoa lâu nghỉ ngơi, đâu đâu cũng đều im ắng, không có ai cả.
Y điều động linh lực bấm một pháp quyết, che giấu hơi thở, điều khiển mấy con bướm, mượn đôi mắt của côn trùng để tra xét tình huống xung quanh, thành công tránh đi hộ vệ, trốn từng chút đến hậu viện của các tiểu quan...
"Ngươi là ai?"
Bỗng nhiên, dưới nền đất truyền đến giọng nói của một thiếu niên cùng với tiếng xích sắt.
Tống Thanh Thời hoảng sợ, tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc phát hiện ra là ở cửa sổ tầng hầm, bên cửa sổ là một thiếu niên gầy yếu, quần áo tả tơi, ước chừng chỉ 14 - 15 tuổi, làn da tái nhợt vì không thấy ánh mặt trời, do thiếu dinh dưỡng trong một khoảng thời gian dài, nên dáng người cực kỳ nhỏ gầy, hai chân hắn bị xích sắt thật dài khóa chặt, dường như đã bị buộc xích sắt rất lâu, khiến cho mắt cá chân bị mài ra vết máu, hai tay bị giam chặt ở sau lưng, cả người đều phủ đầy dấu vết bị ngược đãi.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt có hai đường vết thương thật dài, tựa như ngọc đẹp có tỳ vết, đặc biệt bắt mắt, huỷ hoại vẻ đẹp vốn dĩ khuynh quốc khuynh thành, đôi mắt phượng xinh đẹp mất đi tiêu cự, dường như không nhìn thấy gì cả... Hơn nữa, dưới mắt trái của hắn còn có một nốt lệ chí nho nhỏ màu đỏ.
Tống Thanh Thời ngây dại.
Cho dù tuổi tác và bề ngoài của thiếu niên có hơi khác biệt, cảm giác cũng có chút bất đồng, nhưng y vẫn nhận ra đây là dáng vẻ của Phượng Quân.
Y nhanh chóng hướng về phía cửa sổ, muốn hỏi xem đối phương là ai, nỗ lực thật lâu, nhưng cổ họng lại chỉ phát ra vài âm ê ê a a rất nhỏ.
Thiếu niên nghe xong một lúc lâu, cũng không nghe rõ y muốn nói điều gì, nhưng lại biết người này vẫn còn đang nhìn mình, hắn nhẹ nhàng kéo lấy xích sắt, thay đổi tư thế, lộ ra vòng eo thon nhỏ và đôi chân dài hoàn mỹ của mình, sau đó mỉm cười, trong giọng nói ôn nhu mang theo vài phần quyến rũ câu nhân, dùng từng câu chữ bọc đường mật, muốn dụ con mồi vào cái bẫy ngọt ngào:
"Ta chưa từng nghe qua giọng của ngươi, ngươi không phải là người ở đây đúng không?"
"Ngươi cứu ta với, được không? Ta nguyện ý hầu hạ ngươi."
"Thân thể của ta vẫn còn rất sạch sẽ, chưa bị khách nhân chạm qua, là lần đầu tiên, ngươi muốn không?"
"Ngươi đang hỏi tên của ta sao?"
"Ta tên Vô Hoan."