Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

Chương 77: Vạch Trần Chân Tướng




---•---
Tống Thanh Thời lại trở về không gian kỳ quái kia.
Lần này y đã không phải là linh hồn không biết gì cả như lúc trước, có rất nhiều nghi vấn cần phải giải đáp ở nơi này.
Sau khi Nguyên Anh bị lấy ra thì cũng đã hỏng, tu vi của y rơi xuống Trúc Cơ, thương thế ở bụng cực kỳ nghiêm trọng, chỉ hơi động nhẹ một chút cũng sẽ tạo thành thương tổn lớn hơn. May mắn, chính bản thân Tống Thanh Thời là một y sư giỏi, y đã chuẩn bị đầy đủ đối với tất cả những thương thế có thể xảy ra, y bình tĩnh lấy dụng cụ, dùng tốc độ nhanh nhất để khử trùng đơn giản, sau đó khẩn cấp dùng kim chỉ khâu lại miệng vết thương trí mạng, dùng băng gạc quấn chặt, sau đó ăn hết phần đan dược còn lại.
Y bình tĩnh xử lý xong xuôi mọi chuyện, cuối cùng bước đến trước mặt quả cầu tròn tự xưng là hệ thống kia, phát hiện hệ thống đã sắp hỏng mất rồi, năng lượng hỗn loạn tràn ra bên ngoài, ánh sáng đỏ và vàng nhấp nháy đan xen, còn tỏa ra một luồng khí đen, thỉnh thoảng phát ra âm thanh ngắt quãng kỳ lạ giống như ổ cứng bị hư.
Hệ thống sắp hỏng rồi sao?
Tống Thanh Thời dùng sức gõ gõ quả cầu tròn này, thử xem có thể gõ cho nó bình thường lại hay không.
Hệ thống liên tục bị gõ, sau khi ngắt quãng nửa ngày, âm thanh kỳ lạ hơi ổn định một chút, nó giãy giụa nhảy ra từng chữ: "Người nhận nhiệm vụ Tống Thanh Thời, nhiệm vụ thất bại, âm 100 điểm, tổng cộng âm 135.000 điểm."
Tống Thanh Thời đã sớm chuẩn bị tâm lý bị rớt, nhưng vẫn có chút không thoải mái vì chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cứ cho 0 điểm đi không được sao?
Y nhịn xuống cảm giác không thoải mái, hỏi: "Ta đã sai ở đâu?"
Hệ thống đứt quãng trả lời: "Cứu nhầm nhân vật, sai, sai, sai, sai toàn bộ..."
"Nhà khoa học phải dũng cảm đối mặt với sai lầm, tìm ra đáp án chính xác," Tống Thanh Thời trầm mặc một lúc, nở nụ cười, "Nếu ngươi cho rằng ta làm sai, vậy chúng ta phải tìm nguyên nhân của sai lầm, bắt đầu từ kết quả của vấn đề, đi ngược lên từng bước, tìm ra ngọn nguồn của sai lầm."
Hệ thống bị trục trặc càng thêm nghiêm trọng, không có cách nào tham gia thảo luận.
Tống Thanh Thời bèn tự hỏi tự trả lời:
"Ở Kim Phượng sơn trang chỉ có hai mỹ nhân khiến ta khắc sâu ấn tượng, nếu Việt Vô Hoan không phải đáp án chính xác, vậy thì chính là Bạch Tử Hạo. Thành thật mà nói, mỹ mạo của Bạch Tử Hạo không phải loại hình mà ta thích, nhưng ta lại bị thu hút, hơn nữa còn sinh ra cảm giác mãnh liệt, giống như trong một kỳ thi... Trực giác đang nhắc nhở đáp án?"
"Trực giác đến từ những chi tiết nhỏ bị lơ là, chẳng hạn như trong yến tiệc bọn họ khen thể chất thuần âm của Bạch Tử Hạo, đơn linh căn hệ thủy. Chẳng hạn như trong văn án xuất hiện dòng chữ ngược luyến tình thâm, cưỡng đoạt... Kim Phỉ Nhận yêu Bạch Tử Hạo như trân bảo, đối với Việt Vô Hoan lại vứt bỏ như giày cũ... Nếu giữa hai người không có tình yêu, thì làm gì có ngược luyến tình thâm? Mặt khác, Việt Vô Hoan không chỗ nương tựa, nơi nào cần phải hào thủ xảo đoạt?"
"Việt Vô Hoan ngấm ngầm làm rất nhiều chuyện, kỳ thật ta đều mơ hồ cảm nhận được."
"Nhưng mà, ta xem nhẹ mâu thuẫn, tự thôi miên bản thân, mạnh mẽ nhận định Việt Vô Hoan là tiểu thiên sứ thiện lương, là vai chính thụ trong nhiệm vụ."
"Ta thà làm người mù, cũng không muốn đối mặt với chân tướng."
"Tin tức Kim Phỉ Nhận và Bạch Tử Hạo kết đạo lữ truyền ra, ta không có cách nào lừa gạt mình nữa."
"Ta thất bại, rớt môn, nhưng mà, ta không hối hận chút nào..."
"Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, chỉ cần Việt Vô Hoan muốn, ta đều cho hắn hết toàn bộ. Không cần biết là linh đan diệu dược trân quý, tiên công pháp bảo đắt giá, không cần biết là điểm tâm trên bàn hay đá quý xinh đẹp, không cần biết là thân thể hay tình cảm, không cần biết là sinh mệnh hay tự do..."
"Ta tự nguyện vì hắn mà từ bỏ nguyên tắc của y sư, từ bỏ hết thảy..."
"Lẽ nào chỉ vì hắn là đối tượng nhiệm vụ, là người bệnh thôi sao?"
"Trên đời này nào có kẻ ngu ngốc như vậy!"
...
Cũng không phải y chưa từng trị liệu cho những người bệnh khác, người bệnh nào có thể được đãi ngộ như vậy? An Long muốn Tử Hoa Lộ thì phải lăn lộn cùng y bao nhiêu năm? Có lần nào gây chuyện tùy hứng mà không bị đánh?
Người làm nghiên cứu y học có ai không phải là chiến sĩ thân kinh bách chiến, vấp ngã trong sai lầm? Làm sao có thể sợ mắc sai lầm, sợ bị rớt? Sở dĩ y không ngừng nhắc đến rớt môn, là vì y không dám dùng hai chữ tử vong với Việt Vô Hoan, cho nên mới thay đổi cách nói để bản thân nhẹ nhàng hơn đôi chút.
"Tổng hợp những ý trên, rút ra kết luận," Tống Thanh Thời tự giễu nói, "Ta thật là quá ngu ngốc, quá trì độn, thích một người, động tâm cũng không biết. Lần đầu gặp gỡ bên sông, phượng hoàng đã sa vào lòng ta, khiến ta xem nhẹ tất cả, chỉ nguyện cứu một mình hắn...
"1351 lần thất bại, âm 135.000 là minh chứng. Dù có làm nhiệm vụ bao nhiêu lần, ta cũng sẽ làm sai đề, cứu sai người." Tống Thanh Thời lau nước mắt, quật cường nói.
"Bởi vì, hắn là sai lầm mà ta cam tâm tình nguyện mắc phải!"
...
Hệ thống gặp trục trặc ngày càng nghiêm trọng, khói đen thoát ra ngày càng nhiều, phát ra tiếng khanh khách kỳ lạ.
Vào lúc Tống Thanh Thời phát hiện Việt Vô Hoan không phải vai chính thụ, thì đã chuẩn bị tiếp thu trừng phạt của hệ thống bất cứ lúc nào. Nhưng mà, sau khi y phát hiện ra bức hoạ, nhìn thấy thiên cơ, y bắt đầu nghi ngờ nhiệm vụ có vấn đề.
Hệ thống nói đây là một quyển tiểu thuyết đam mỹ?
Từ những gì đã xảy ra ở Kim Phượng sơn trang mà xem, đây là một quyển tiểu thuyết rác rưởi không phù hợp với trẻ em?
Nhưng mà, cấu trúc của mọi thứ trong thế giới này đều chân thật, y làm nhiều nghiên cứu y học ở Dược Vương Cốc như vậy, mọi nghiên cứu, mọi chi tiết đều phải logic về mặt khoa học.
Y cũng không cho rằng một quyển tiểu thuyết tình yêu theo đuổi chuyện giường chiếu kích thích, sẽ thiết lập một cấu trúc thế giới khổng lồ như vậy, cũng không cho rằng hai người mỗi ngày bận rộn lăn giường, lại có thể ảnh hưởng đến hướng đi của thế giới.
Trên thực tế, sau khi Kim Phỉ Nhận và Bạch Tử Hạo kết thành đạo lữ, không hề có chuyện gì xảy ra cả...
Oán niệm của người đọc rẻ tiền như vậy sao?
Tống Thanh Thời dùng tư duy nghiêm cẩn của một sinh viên khoa tự nhiên, càng phân tích lại càng cảm thấy không đúng, rõ ràng Việt Vô Hoan là Phượng Hoàng xinh đẹp mạnh mẽ như vậy, vì sao lại bị Thiên Đạo nhằm vào? Trong ký ức của những lần tử vong trước kia, y thấy rằng dù là ở thế giới nào, Thiên Đạo cũng đều chú ý đến Việt Vô Hoan hơn bất kỳ vai chính thụ và nhiệm vụ nào, thậm chí có thể từ bỏ nhiệm vụ, cũng phải kéo hắn xuống vực sâu địa ngục.
Rõ ràng hắn là một nhân vật rất quan trọng, nhưng sao có thể trở thành pháo hôi hay là vai phụ bị khinh nhục, bị chết thảm như thế?
"Ta muốn hỏi," Tống Thanh Thời bắt đầu nghiên cứu quả cầu tròn khả nghi tên là hệ thống này, thử tìm kiếm chỗ mở, muốn xem cấu tạo bên trong của nó, tìm ra nguyên nhân bị trục trặc, "Ta nghi ngờ ngươi đang nói dối, thế giới này là thật, ngươi không phải là hệ thống xuyên thư gì cả, ngươi bất quá chỉ là nhìn trộm thiên cơ, dự đoán trước được một phần tương lai, sau đó bịa ra cái gọi là chuyện xưa, lựa chọn một ít linh hồn phù hợp, dùng chữ nhiệm vụ, để hoàn thành mục đích không thể cho ai biết của ngươi."
Nhưng mà, vẫn có rất nhiều chuyện y không rõ...
Tại sao hệ thống lại tốt bụng giúp y chữa trị thân thể bị An Long giết chết, còn mang mảnh vỡ linh hồn bị phân tán của y ở thế giới khác về đây? Vì sao mảnh vỡ linh hồn của y lại chia làm hai, biến thành người nhận nhiệm vụ khác nhau? Tại sao hệ thống không cung cấp thêm thông tin về nhiệm vụ, chẳng hạn như nói cho y tên của vai chính thụ? Vì sao hệ thống lại bị trục trặc...
Ôm theo lòng hiếu kỳ, Tống Thanh Thời thử dùng u hỏa và huyền hỏa để đốt cháy, tạo ra một vụ nổ nhỏ, nhưng dùng bạo lực lại không thể cạy được lớp vỏ bên ngoài của quả cầu này, sau khi thất bại mấy lần, y chợt nghĩ ra một cách, thử xem hệ thống là người bệnh, đưa thần niệm vào trong quả cầu để kiểm tra, nhìn xem bên trong có thứ gì tồn tại hay không...
Y nhìn thấy một cảnh khó có thể tin.
Dưới lớp vỏ sáng bóng của quả cầu, không phải là kết cấu máy móc như y tưởng, mà là rất nhiều khối thịt màu đỏ sậm đang mấp máy, phập phồng hô hấp, dơ bẩn ghê tởm, tựa như tà vật sống trong mương máng.
Hàng trăm triệu công đức kim quang tụ hội ở bên trong, hóa thành xiềng xích vàng kim từ sức mạnh chí thuần chí thiện, quấn chặt lấy những thứ ghê tởm này, mạnh mẽ phong tỏa, ngoan cố chiến đấu, ngăn cản hành động của nó, ngăn chặn tất cả thông tin.
Hai thế lực vàng kim và đỏ đang không ngừng giao tranh.
Đây là... Nguyên nhân hệ thống bị lỗi?
Tống Thanh Thời nhìn xiềng xích được tụ thành từ công đức kim quang, trong lòng có một loại cảm giác quen thuộc, y thử vươn tay, thả thần niệm ra. Xiềng xích vàng kim như cảm nhận được lời triệu gọi từ chủ nhân, thân mật tới gần, hòa thành một thể, nhét toàn bộ một lượng lớn thông tin như là bom nổ vào trong đầu y.
Nước mắt rơi vì đau.
Tống Thanh Thời không khỏi mỉm cười, cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Thì ra, tất cả những việc này là y làm...
...
Mỗi lần thất bại nhiệm vụ, hệ thống đều sẽ xóa sạch ký ức của y.
1349 lần, thất bại lặp đi lặp lại, xóa sạch hết lần này đến lần khác.
Y đã sớm không nhớ nổi mình là ai, không nhớ nổi vì sao phải chấp hành nhiệm vụ, cũng không nhớ nổi quan hệ giữa mình và Phượng Hoàng.
Tuy nhiên, mỗi lần nhìn thấy Phượng Hoàng, y đều sẽ nhịn không được muốn cứu hắn...
Hệ thống là công cụ để Thiên Đạo khống chế thế giới, sau khi Thiên Đạo phát hiện mục đích của y, không ngừng gia tăng độ khó của nhiệm vụ, cũng thừa dịp y không có ký ức, lợi dụng hệ thống để can thiệp gây hiểu lầm, thậm chí trực tiếp giết chết, khiến cho việc cứu vớt Phượng Hoàng của y trở thành một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được.
Tình huống của Phượng Hoàng ngày càng tệ...
Thông minh, mẫn cảm, yếu ớt...
Bất cứ ai mang theo mục đích khác để tiếp cận, đều sẽ không có được tín nhiệm của Phượng Hoàng.
Cuối cùng, Tống Thanh Thời tổng kết những sai lầm, được ăn cả ngã về không, quyết định bỏ qua tất cả lý tính, thử dùng lý luận cánh bướm, sử dụng các hành động không có quy tắc để tác động lên hệ thống xác định, xé rách một lỗ hổng không chịu sự kiểm soát từ trong tấm lưới được dệt chặt chẽ của hệ thống, gây chệch hướng, làm cho vận mệnh đi theo hướng không thể nào đoán trước.
Hệ thống không thể xóa sổ linh hồn của y, là vì y nắm giữ một lượng công đức kim quang khổng lồ.
Công đức bắt nguồn từ nhân quả, chí thuần chí thiện, là một trong những sức mạnh mà Thiên Đạo không thể nào khống chế.
Tống Thanh Thời chọn tu tiên giới làm nơi nuôi dưỡng sức mạnh tối cường của Phượng Hoàng, gieo xuống rất nhiều hạt giống manh mối, sau đó y cắt một phần linh hồn và trái tim ra, đưa vào một tiểu thế giới đơn giản để rèn luyện. Lại đặt một phần linh hồn khác và thể xác ở tu tiên giới, chuyên tâm tu luyện, trở thành một vật chứa hoàn mỹ nhất.
Sau khi công việc chuẩn bị hoàn tất, y để lại một lượng công đức kim quang để hành động theo mệnh lệnh, xâm nhập vào hệ thống, gây ra trục trặc, thuận lợi biến mảnh vỡ linh hồn của mình thành người nhận nhiệm vụ mới, tiếp nhận nhiệm vụ cứu vớt vai chính thụ, sau đó phong tỏa thông tin về nhiệm vụ, biến mình thành một tay mơ không hiểu gì cả.
Không có nhiệm vụ nhắc nhở, không có hệ thống dẫn đường, không có bất kỳ quấy nhiễu gì, không có một tia tạp niệm...
Y phải dùng tình cảm toàn tâm toàn ý, để đổi lấy sự tín nhiệm hoàn toàn của Phượng Hoàng.
Hệ thống phát hiện không đúng, không ngừng phản kháng, còn lợi dụng An Long giết chết y, may mà An Long không nặng tay hủy hoại thân thể của y, công đức kim quang tự động chữa trị vết thương, đưa linh hồn ngây thơ vô tri vào.
Y tin rằng trên Lang Can Đài, mặc kệ vai chính thụ là ai, y cũng đều lựa chọn Việt Vô Hoan, toàn tâm toàn ý nỗ lực cứu hắn.
Hiệu ứng bươm bướm, có nghĩa là bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra, có lẽ là gợn sóng không kinh, có lẽ là sóng lớn cuồn cuộn.
Vận mệnh chân chính không nên giở trò lừa dối, không nên bị Thiên Đạo bất công chi phối.
Dưới sự nỗ lực đập cánh của bươm bướm, rốt cuộc vận mệnh của Việt Vô Hoan đã xảy ra thay đổi rất nhỏ, hắn đi đến nơi mà hắn sẽ không bao giờ đi đến, có được Huyết Vương Đằng mà hắn không bao giờ có được, triệu hồi được một phần sức mạnh đã từng thuộc về hắn... Đây là chuyện tốt trước kia chưa từng xuất hiện.
Tống Thanh Thời không chắc liệu mình có thành công hay không...
Nhưng mà, đây là lần đầu tiên y kề cận nhất với thành công.
...
An Long có được chiến cốt trời sinh, hắn là quân cờ quan trọng của Thiên Đạo. Vì giúp Thiên Đạo giữ được quân cờ này, hệ thống đã sử dụng sức mạnh quá tải, đột phá phong tỏa của công đức kim quang, vi phạm quy tắc của trời đất để cứu người, cho nên mới suy yếu, bị trục trặc ngày càng nặng.
Y phải nhân cơ hội trở lại thế giới kia, tìm Việt Vô Hoan, hoàn thành bước cứu vớt cuối cùng.
Tống Thanh Thời thử điều khiển công đức kim quang, lại một lần nữa xâm nhập vào hệ thống, chủ động lựa chọn nhiệm vụ mới.
Tà vật trong hệ thống phát hiện cử động nhỏ của y, vô số sợi dây màu đen chui ra từ khe hở của xiềng xích vàng kim, chạm không tới, sờ không được, cắt không đứt, ồ ạt hướng vào thân thể của Tống Thanh Thời, phát ra âm thanh vù vù đáng sợ: "Nhiệm vụ thất bại bắt đầu trừng phạt, xóa bỏ tất cả ký ức của người nhận nhiệm vụ Tống Thanh Thời."
Sợi dây màu đen xâm nhập vào thức hải của linh hồn, bắt đầu điên cuồng xóa bỏ ký ức.
Tống Thanh Thời cảm thấy bóng dáng của Việt Vô Hoan đang dần rút đi, dung mạo cũng trở nên mơ hồ...
Y liều mạng khống chế công đức kim quang, nhưng không có cách nào ngăn cản sợi dây màu đen xâm lấn, y cắn răng, không đối kháng trực tiếp với nó, mà thử cắt đứt ngọn nguồn của nó.
Giữa hai bên, giằng co không xong, ký ức trong đầu y lại càng thêm hỗn loạn, mắt thấy đến lúc sắp thất bại, hệ thống lại một lần nữa xuất hiện trục trặc nghiêm trọng.
"Người nhận nhiệm vụ số 081 thất bại, người nhận nhiệm vụ Triệu Nghiệp mất tích, người nhận nhiệm vụ Triệu Nghiệp mất tích."
"Người nhận nhiệm vụ số 081 thất bại, người nhận nhiệm vụ Triệu Nghiệp mất tích, người nhận nhiệm vụ Triệu Nghiệp mất tích."
"Người nhận nhiệm vụ số 081..."
Tống Thanh Thời không biết Triệu Nghiệp là ai, nhưng y phát hiện sức mạnh khống chế hệ thống đã suy yếu rất nhiều. Trong khoảnh khắc ký ức sắp bị xóa bỏ, y rót hết hàng tỉ công đức kim quang  vào thứ tà vật ghê tởm kia, dùng sức mạnh quang minh nhất trên đời để xé nát tất cả đen tối, cùng đồng quy vu tận.
Hệ thống phát nổ...
Không gian phát nổ...
Tống Thanh Thời rơi vào bóng tối.
Ký ức quan trọng biến mất, người quan trọng biến mất...
Trước mắt y xuất hiện vô số nhiệm vụ, mỗi nhiệm vụ lại đi đến một thế giới khác nhau.
Y theo bản năng vươn tay, nắm chặt lấy một nhiệm vụ đi về phía hy vọng...