Kết Cục Của Việc Cứu Nhầm Vai Ác

Chương 111: Số Mệnh Vai Chính




---•---
Tống Thanh Thời chân thành cảm tạ món quà của Niên phu nhân, biểu thị sẽ nỗ lực làm bài, không phụ lòng kỳ vọng của phu nhân.
Niên phu nhân nghe mà hốt hoảng, quay đầu lại thì thấy biểu tình nén cười của Thần Quân, biết là kế hoạch trù bị ngàn năm để báo thù của mình đã trở thành một chuyện ngu xuẩn, nàng lại càng thấy nam nhân xinh đẹp đều không phải là người, ngực nghẹn muốn chết, đợi chút nữa phải bắt thêm mấy tên tiểu bạch kiểm nhốt vào phòng tối cho hả giận.
Nữ tu của Tiên Linh Đảo và các đệ tử của Thiên Võ Môn phối hợp ăn ý, sau nửa canh giờ, trận pháp ở các nơi đã được bố trí xong xuôi.
Niên phu nhân khởi động trận pháp truy tung, Thần Quân cảm nhận được tất cả Ô Uế Chi Ma ở trong trận pháp, dùng Huyết Vương Đằng tiêu diệt hết toàn bộ. Trong ma triều Thiên Võ Môn có hơn 30 người bỏ mạng, vô số người bị thương nặng nhẹ, nhưng so sánh với tai họa ma triều trong quá khứ, cũng có thể xem như là toàn thắng.
Mọi người vui quá hóa khóc, ôm nhau chảy nước mắt, chỉ có Hạo Long là chạy trở về, nước mắt ấm ức mới vừa tích tụ, muốn mở miệng kêu mẹ, thì đã bị Việt Vô Hoan cấm thanh, ném ra ngoài trông cửa.
Vũ Văn Duyên vội vàng chạy đến, cảm tạ Thần Quân giúp đỡ, sau đó hỏi: "Con của ta đâu?"
Tống Thanh Thời có hơi ngây ngốc: "Không phải hắn và Cẩm Thành ở bên cạnh ông sao?"
Y không nhìn thấy Tống Cẩm Thành ở Tầm Tiên Phong, nên cho rằng đứa nhỏ này đã trộm đi tìm Vũ Văn Ngọc chơi, phần lớn thời gian Vũ Văn Ngọc đều đi theo phụ thân tu hành... Lường trước được ma triều kéo đến, chẳng phải Vũ Văn Duyên sẽ che chở cho con trai mình sao? Không nghĩ tới Vũ Văn Duyên cũng cho rằng Vũ Văn Ngọc đi tìm Tống Cẩm Thành chơi, lường trước rằng hai người sẽ được Thần Quân che chở an toàn, kết quả bên kia cũng không thấy người đâu?
Ma triều thối lui, người lại không thấy, đây không phải là tin tức gì tốt.
Vũ Văn Duyên gấp đến độ thiếu chút nữa dậm chân, Tống Thanh Thời cũng rất lo lắng, thúc giục Việt Vô Hoan đi tìm.
Việt Vô Hoan bảo Niên phu nhân sửa pháp trận truy tung lại, thả thần niệm trong phạm vi rộng, cẩn thận tìm từng gốc cây ngọn cỏ ở Thiên Võ Môn, rốt cuộc cũng phát hiện ra tung tích của hai người dưới vách núi Dục Tú Phong cách nơi này tám trăm dặm, dường như tình huống cũng không quá tốt.
Mọi người lên pháp thuyền của Niên phu nhân, vội vàng chạy đến.
Ở Dục Tú Phong, xung quanh dòng suối đều là dấu vết ác chiến để lại, năm khối thi thể của Ô Uế Chi Ma bị chém đứt rơi rụng ở khắp nơi, kiếm của Vũ Văn Ngọc đã sớm gãy, hắn ôm Tống Cẩm Thành cả người máu me, tay trái bị đứt, bụng có một cái lỗ máu, nỗ lực ấn ruột trở về, hắn làm cho khắp nơi đều là máu, nhưng có thế nào cũng làm không xong.
Thiếu niên đắc chí, khí phách hăng hái, trước nay chưa từng gặp qua chuyện đáng sợ như vậy.
Trong đầu của Vũ Văn Ngọc trống rỗng, hắn không ngừng thăm dò hơi thở của Tống Cẩm Thành, khóc lóc cầu xin: "Ngươi kiên trì thêm một chút, kiên trì thêm chút nữa, sẽ có người tới cứu chúng ta..."
Tống Cẩm Thành phun ra vài tia máu, dần dần ngừng hô hấp.
"Cha! Vương trưởng lão! Các người ở đâu?!" Vũ Văn Ngọc không ngăn được nước mắt, điên cuồng kêu lên, "Ai cũng được, mau tới cứu Cẩm Thành! Cứu chúng ta!"
Hắn và Tống Cẩm Thành trộm cưỡi linh mã, muốn rời nhà trốn đi, chạy vào thành chơi, nhưng trên đường đột nhiên gặp phải năm con Ô Uế Chi Ma đặc biệt lợi hại, giáng xuống từ trên trời, đánh bất ngờ, chặt đứt đầu của linh mã. Hai người lăn xuống vách núi, bị thương không ít.
Ô Uế Chi Ma ăn linh mã, rồi đuổi theo mùi máu tìm tới bọn họ.
Tuy Vũ Văn Ngọc có danh thiên tài, nhưng lấy một đấu năm, đỡ trái hở phải, khó có thể ứng phó.
Tại thời khắc mấu chốt, là Tống Cẩm Thành bảo vệ hắn, nhét Trừ Uế Đan vào miệng ma vật cầm đầu, sau đó bị trọng thương.
Trừ Uế Đan làm tốc độ di chuyển của ma vật chậm lại.
Vũ Văn Ngọc nhân cơ hội xuất kiếm, dùng hết toàn lực, rốt cuộc cũng giết chết Ô Uế Chi Ma.
Nhưng mà, thương thế của Tống Cẩm Thành quá nặng, hắn dùng hết tất cả đan dược cầm máu giữ mệnh cũng không thể làm giảm tốc độ trôi đi của sinh mệnh.
"Xin lỗi, là ta sai, là ta quá vô dụng," Vũ Văn Ngọc tuyệt vọng khóc lóc nói, "Cẩm Thành, ngươi đừng chết, chúng ta phải đi ăn bánh bao ở Dung Quế Phường, uống rượu ở Thái Bạch Lâu, chúng ta còn phải đến Thập Nhị Phường xem hoa nương khiêu vũ, đi tham gia tế điển quỷ đèn ở thành Nam Nguyệt, ngươi đừng bỏ ta lại, ai tới cứu bọn ta với..."
Hắn khóc rồi lại khóc, cầu rồi lại cầu.
...
Bỗng nhiên, cuồng phong cuốn lá rụng, Vũ Văn Ngọc ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn thấy trên không trung xuất hiện một chiếc pháp thuyền hoa lệ.
Tống Thanh Thời đã sớm phát hiện ra thương thế của hai người, không kịp chờ đáp xuống, đã trực tiếp nhảy ra khỏi pháp thuyền, bước lên Hồng Liên Huyền Hỏa bay đến đây, đẩy Vũ Văn Ngọc đang khóc lóc như một tên ngốc ra, nhét vào lòng của phụ thân hắn, sau đó bày ra một loạt kim châm chỉnh tề, đồng thời thực hiện các biện pháp cấp cứu như hồi sức tim phổi cho người bệnh.
Việt Vô Hoan đã quen làm trợ thủ cho y, tiến lên hỗ trợ dùng kim chỉ khâu ruột và miệng vết thương lại, sau đó ấn trở về, dùng băng vải quấn chặt, tìm được cánh tay trái rách nát ở trong miệng của Ô Uế Chi Ma.
Một lần nữa Tống Cẩm Thành có lại nhịp thở.
"Dùng tám phần linh dịch hòa tan Lục Thể Hồi Dương Đan, Bổ Khí Tán, có Cửu Chuyển Huyết Liên Đan hay Liệt Dương Ngưng Thể Hoàn không?" Tống Thanh Thời thấy sơ cứu thành công, nhẹ nhàng thở ra, để Việt Vô Hoan lấy linh dược bổ máu và giữ mạng, sau khi pha loãng thì đút từng chút cho hắn, cuối cùng cũng ổn định được sinh mệnh.
Việt Vô Hoan dùng Huyết Vương Đằng làm thành một cái cáng đơn giản, vững vàng nâng người lên, mang lên pháp thuyền, đưa về Thiên Võ Môn.
Tại Thiên Võ Môn Tống Thanh Thời trực tiếp thực hiện giải phẫu bụng và nối tay lại cho Tống Cẩm Thành, liệt kê một danh sách thật dài, nhờ Việt Vô Hoan chuẩn bị các loại linh dược trân quý dùng để tái sinh tay chân bị đứt và khôi phục thân thể, không ngủ không nghỉ lăn lộn hai ngày, rốt cuộc cũng kéo đứa nhỏ này về từ ranh giới tử vong.
Sau khi Tống Cẩm Thành tỉnh lại, nghe tình huống xong, rồi nhìn băng vải trên người và cánh tay trái không thể cử động, suy nghĩ một hồi lâu, cẩn thận đưa ra kết luận: "Bị thương thành như vậy, chắc cha mẹ ta sẽ không đánh ta vì thành tích thi và bỏ nhà trốn đi phải không?"
Tống Thanh Thời: "? ? ?"
...
Vũ Văn Ngọc bị chút ngoại thương, không có gì trở ngại.
Hắn bị phụ thân hung hăng đánh cho một trận, quỳ từ đường ba ngày, sau khi ngẫm lại sai lầm thì chạy tới tìm Tống Cẩm Thành, bưng trà rót nước, muốn gì được đó, hầu hạ chu đáo.
Sau khi Vũ Văn Duyên biết được đầu đuôi mọi chuyện, ngược lại cũng cảm thấy xấu hổ, nên cũng mắt nhắm mắt mở, để cho con trai nhà mình tiếp tục lui tới với cái tên nhìn không thuận mắt này, chỉ cần đừng quá mức là được...
Tống Cẩm Thành rất biết sai sử người khác, quả lê phải cắt thành miếng tỉa thành hoa, quả nho phải lột da bỏ hột, nằm ba ngày đã kêu la cả người khó chịu, muốn đọc thoại bản mới nhất, Vũ Văn Ngọc lập tức cưỡi linh mã suốt đêm chạy xuống núi, gõ cửa hiệu sách mua thoại bản cho hắn, trời chưa sáng đã đưa đến đầu giường.
Tống Thanh Thời bận rộn mọi chuyện xong xuôi, gặp Vũ Văn Ngọc bất kể ngày đêm trở về, bỗng nhiên phát hiện vầng sáng vai chính lóe mù mắt trên người hắn đã biến mất. Tống Thanh Thời cho rằng mình nhìn lầm, bèn kéo Vũ Văn Ngọc ra chỗ sáng, cẩn thận quan sát một phen, sau khi xác nhận không nhìn lầm, thì có hơi buồn bực.
Y suy tư một hồi lâu, thật sự không nghĩ ra, bèn nói cho Việt Vô Hoan.
Việt Vô Hoan trăm công ngàn việc, chưa bao giờ đọc thứ thoại bản này, hắn suy nghĩ một chút: "Xét từ thông tin của Triệu Nghiệp, mỗi vai chính cần phải cứu vớt, đều được an bài cho một câu chuyện vụng về. Ta cho rằng ma triều lần này là điểm mấu chốt, nếu không có Bất Diệt Đỉnh nhúng tay, Thiên Võ Môn sẽ diệt môn, có lẽ... Còn mang đến vận mệnh bi thảm cho Vũ Văn Ngọc, nhưng hắn chính là một kiếm tu Kim Đan, dù có bi thảm thì như thế nào?"
Hai người bọn họ đều rất ít xem thoại bản, đàm luận từ góc nhìn của sinh viên khoa tự nhiên một hồi lâu, cũng không có kết quả gì.
Trong đầu Tống Thanh Thời chợt lóe qua một ý tưởng, nhớ tới Tống Cẩm Thành là nhân tài chuyên nghiệp mỗi ngày không rời tay khỏi thoại bản, y kéo Việt Vô Hoan, chạy tới trước giường bệnh, ngắt đầu bỏ đuôi câu chuyện, thay hình đổi dạng, giả thiết ra một nam chính giống như Vũ Văn Ngọc, bảo Tống Cẩm Thành đoán xem, đây sẽ là một quyển thoại bản như thế nào?
"Đương nhiên là câu chuyện báo thù rồi! Rất hay đó," Tống Cẩm Thành không chút do dự lấy quyển Kiếm Hiệp Phục Cừu Lục từ chồng thoại bản ra, đề cử nói, "Trên tay ta có một quyển tương tự, vai chính dương quang thiện lương gặp phải thảm sự diệt môn, không chỉ mất đi cha mẹ, mà ngay cả vị hôn thê cũng vì cứu hắn mà chết... Đầy cõi lòng hắn đều là thù hận, quyết tâm báo thù, dọc theo đường đi gặp được đủ loại cơ duyên và kỳ ngộ, có được thiên tài địa bảo, pháp khí truyền thừa, yêu thú ma sủng, khi trọng thương còn có mỹ nữ y tiên nhào vào trong lòng... Cuối cùng trở thành đại năng tiên giới, đánh bại vai phản diện tà ác."
Việt Vô Hoan trầm mặc không nói gì, loại phát triển thần kỳ này đã vượt qua phạm vi logic của hắn.
Khóe miệng Tống Thanh Thời co rút, y muốn biết mỹ nữ y tiên nhào vào lòng là thứ quỷ gì?
Vũ Văn Ngọc mang thức ăn khuya tiến vào thì nghe thấy, phẫn nộ mắng: "Vị hôn thê vì cứu hắn mà chết, hắn lại không thủ tiết, dụng tâm tu hành, còn mắt đi mày lại với mỹ nữ? Phẩm đức của tên kiếm tu này thật bại hoại, không phải thứ gì tốt!"
Hắn để đồ ăn khuya xuống, nhìn thấy Việt Vô Hoan, nghiêm túc xin lỗi: "Vốn dĩ ta có chút hiểu lầm với Bất Diệt Đỉnh, hiện giờ... Thật là hổ thẹn, ân tình của Thần Quân, khắc trong tâm khảm, về sau ta sẽ nỗ lực tu hành, không bao giờ tin vào những lời đồn lung tung kia nữa. Cha ta cũng nói, sau này nếu Bất Diệt Đỉnh có lệnh, Thiên Võ Môn sẽ toàn lực ứng phó."
Tống Thanh Thời khó hiểu: "Tin đồn lung tung là chỉ điều gì?"
Vũ Văn Ngọc hổ thẹn nói: "Rất nhiều người đều cho rằng Ô Uế Chi Ma là do Bất Diệt Đỉnh tạo ra, ta... Cũng từng tin vào lời đồn này, đúng là ngu xuẩn đến cực điểm. Ta thề, về sau ai dám nhắc đến chuyện này ở trước mặt ta, ta sẽ hung hăng đánh kẻ đó!"
Ma triều đột kích, Thần Quân giết hết Ô Uế Chi Ma, bảo hộ mọi người ở Thiên Võ Môn, người tốt như vậy, sao có thể liên quan đến Ô Uế Chi Ma?! Dù là những tin đồn về thời kỳ tối tăm trước đó, có lẽ cũng là giả!
Vũ Văn Ngọc vô cùng cảm kích, hắn quyết định đời này phải tin tưởng Bất Diệt Đỉnh, cố gắng báo ân, không ai được nói xấu Thần Quân hết!
Tống Cẩm Thành vô tâm vô phế ngại cháo quá nóng, làm ầm ĩ không chịu ăn, Vũ Văn Ngọc mặc kệ những chuyện khác, nhanh chóng thổi nguội cho hắn.
Tống Thanh Thời nhân cơ hội kéo Việt Vô Hoan ra ngoài...
Chuyện tới bây giờ, bọn họ đại khái cũng đã hiểu rõ cách hệ thống an bài vận mệnh cho Vũ Văn Ngọc: Tống Cẩm Thành trốn học đến Thiên Võ Môn tìm Vũ Văn Ngọc chơi, khi ma triều kéo đến, Thiên Võ Môn diệt môn, Vũ Văn Ngọc may mắn sống sót, lại mất đi cha mẹ và bạn tốt, trong lòng đều là cừu hận với Bất Diệt Đỉnh, từ đây đi lên con đường báo thù.
Xưa nay kẻ độc thủ đứng ở sau màn luôn căm hận Việt Vô Hoan, chắc chắn sẽ tạo ra đủ loại cơ duyên cho Vũ Văn Ngọc, giúp hắn tu hành thuận lợi, một đường đi lên đỉnh cao.
Nhiệm vụ của Tống Thanh Thời đại khái là dùng đan dược và y thuật phụ trợ cho Vũ Văn Ngọc, trợ giúp hắn đánh đổ Việt Vô Hoan...
Nhưng mà, hệ thống phát nổ, thông tin về cốt truyện bị hủy, sau khi không có cách nào can thiệp vào hướng đi của nhiệm vụ, Tống Thanh Thời lại làm lơ nhiệm vụ, một loạt thao tác như Việt Vô Hoan đến tìm y, hai người dẫn Tống Cẩm Thành tới Thiên Võ Môn, khiến cốt truyện chạy trật hướng, hiện tại Vũ Văn Ngọc đã thành fan não tàn của Bất Diệt Đỉnh, ai dám tìm Việt Vô Hoan gây phiền phức, hắn sẽ là người đầu tiên rút kiếm...
Vì thế, Vũ Văn Ngọc mất đi khí vận của vai chính.
Độc thủ phía sau màn không thể dùng con cờ này để an bài chuyện kế tiếp được nữa...
Nhưng mà, nó tuyệt đối sẽ không chịu bỏ qua.
Tống Thanh Thời suy nghĩ, bỗng nhiên cảm nhận được mặt đất lại chấn động, y lập lức hỏi: "Lại động đất sao?"
"Không," Việt Vô Hoan nhẹ nhàng khép hai mắt lại, "Là An Long phát cuồng, ta bảo hóa thân đi xem."
...
Tại vực sâu Vô Tận, quái vật bị trói buộc dưới lớp phong ấn đang điên cuồng giãy giụa, phát ra tiếng rít gào giống như tiếng rồng ngâm, toàn thân tản ra ma khí màu đen dơ bẩn, hắn thống khổ quơ đuôi, hung hăng quất đánh vách đá, khối đá lớn ở trên vách rơi xuống, phong ấn trở nên lung lay lảo đảo.
Việt Vô Hoan dùng ngọn lửa ngưng tụ thành bảo kiếm, bổ về phía đầu của hắn.
Quái vật gào lên, miệng vết thương nhanh chóng được tái sinh.
Mấy năm nay, Việt Vô Hoan thử hết đủ cách, dùng lửa đốt, bướm đỏ tử vong, treo cổ, cũng thử dùng nguyền rủa, hàn băng, kịch độc, ăn mòn, vạn tiễn xuyên tim để giết chết An Long, nhưng một phần thương tổn không thể xuyên thấu qua phòng ngự của thân thể, một phần thương tổn còn lại sẽ nhanh chóng được tái sinh.
Thậm chí sau khi hắn thương lượng với An Long, bỏ khối thân thể đã biến thành quái vật này vào ngọn lửa Phượng Hoàng thiêu ba tháng, nhưmg mà, dù có làm gì thì cũng không thể hoàn toàn đốt thành tro tàn, sau khi lửa ngừng, thế nhưng thân thể còn được ngọn lửa rèn luyện mà càng thêm mạnh mẽ, sự điên cuồng của An Long cũng càng nghiêm trọng, dẫn tới việc cần phải tăng thêm mấy lớp phong ấn.
Hiện giờ, hắn chỉ có thể dùng vô số Huyết Vương Đằng quấn chặt lấy quái vật cuồng bạo này, chế phục hắn, rồi phong ấn lại, để hắn rơi vào giấc ngủ say.
Quái vật đã mất đi lý trí, thời gian ngủ say ngày càng ngắn, chỉ muốn lao ra khỏi vực sâu Vô Tận, triển khai giết chóc.
Đây không phải là hiện tượng tốt...
Hắn và Tống Thanh Thời cần phải nhanh chóng tìm ra cách giải quyết.