Cuối hành lang là sân thượng rộng rãi. Gió thổi mạnh, cửa thủy tinh khép hờ.
Khương Lâm Tình và Lưu Thiến đến khúc rẽ, nhìn thấy Liễu Trường Húc và thư ký xinh đẹp đang nói chuyện.
Bên ngoài sân thượng có treo mấy ngọn đèn lồ ng màu đỏ lớn. Hình ảnh tuấn nam mỹ nữ phản chiếu trong đó.
Nếu như Khương Lâm Tình dừng lại lâu hơn một chút thì có thể nhìn thấy Trì Cách từ bên trong đi ra ngoài. Tiếc là, cô đi theo Lưu Thiến vào phòng mà bộ phận giám tuyển đã đặt trước.
Nên bây giờ Trì Cách đi ra chẳng hề thấy bóng dáng cô đâu.
Khương Lâm Tình ngồi ở chiếc ghế ngay cạnh cửa ra vào. Cô chú ý đến người tới người đi ngoài cửa sổ.
Mà người đến người đi ngoài cửa sổ cũng có thể nhìn thấy cô.
Đột nhiên, có người nhẹ nhàng gõ cửa một cái. Cửa không đóng nên chẳng qua đối phương chỉ vì lễ phép mà thôi.
Trương Nghệ Lam đứng lên: “Thư ký Lý.”
Đứng cạnh cửa là một người trong tổ thư ký, đã từng tiếp xúc với bộ phận giám tuyển trong công việc. Cô ấy nhìn Trương Nghệ Lam cười: “Khéo thế sao, mọi người cũng đến nơi này để ăn sao?”
Trương Nghệ Lam đi đến: “Đúng thế. Mới vừa hoàn thành xong hạng mục, mọi người đều thấy mệt mỏi nên tới thư giãn một chút. Mọi người cũng đến họp hàng năm sao?”
“Giống mọi người thôi, bận quá nên mệt mỏi.” Thư ký Lý nói: “Giám đốc Trì mời khách.”
Trương Nghệ Lam: “Giám đốc Trì cũng đến à?”
Nghe có vẻ như chỉ có mỗi Lưu Thiến biết tin đồn Thái tử gia đến đây chơi thôi.
Thư ký Lý: “Phòng bao ở cuối hành lang kia là phòng của chúng tôi đó.”
Quả nhiên, Khương Lâm Tình nhớ anh, cô đi đến chỗ có đèn lồ ng màu đỏ kia là bởi vì hướng đó mới là chỗ của người đàn ông của cô. Cô nhớ đến màn đêm mập mờ đỏ kia, cô cảm thấy ánh đèn trước mặt quá chói mắt, không bằng đèn lồ ng lớn màu đỏ vui vẻ kia.
Cô và Trì Cách ở hai đầu hành lang, lò ng cô đã bay ra ngoài lâu rồi. Nhưng anh đi xã giao rất mệt, cô không làm phiền anh.
Kỳ quái là, ở công ty, hai người luôn giữ một khoảng cách ở giữa, cô hết lòng và lặng lẽ làm việc. Hôm nay, khoảng cách của hai người nằm trên cùng một đường thẳng ngắn hơn nhiều so với việc lên xuống cầu thang, nên trong lòng cô có chút gấp gáp.
Có lẽ bởi vì, hai người đã rất lâu rất lâu rồi chưa gặp lại nhau.
“Nào.” Trương Nghệ Lam đứng lên, tay bưng ly rượu: “Chúng ta đã cực khổ suốt cả một năm rồi, từ bộ phận kinh doanh mở rộng ra làm về nghệ thuật, tôi đối với nghệ thuật cũng chẳng có kinh nghiệm nào, nhưng sau khi mọi người cùng nhau cố gắng, bộ phận giám tuyển cũng làm được rất nhiều thành tích đáng khen ngợi. Tôi cảm ơn mọi người, tôi kính mọi người một ly.”
Mọi người đồng thanh nói: “Cảm ơn chị Trương.”
Khương Lâm Tình nâng ly rượu vang. Cô cụng ly với các đồng nghiệp rồi uống hơn nửa ly.
Tạm biệt quá khứ, chào đón tương lai. Mọi người càng quan tâm nhiều đến năm mới hơn.
“Tiểu Khương.” Lưu Thiến ngồi bên cạnh đã rót đầy rượu: “Bộ phận giám tuyển có thành tích tốt như thế không thể thiếu được những phương án triển lãm của cô. Tôi cũng kính cô một ly nhé.”
Thấy ly rượu của cô đã vơi được phân nửa, Lưu Thiến lại muốn rót rượu.
Khương Lâm Tình ngăn cản: “Tửu lượng tôi rất kém.”
Lưu Thiến: “Không sao cả, nếu cô say, tôi và Chu Di Sướng đưa cô về phòng. Hơn nữa, nồng độ rượu vang rất thấp, cũng giống như nước trái cây vậy.”
So với bia, rượu vang đỏ nhẹ hơn nhiều. Khương Lâm Tình không tránh khỏi Lưu Thiến nên lại uống thêm một ly đầy. Chỉ một lát sau, gò má cô đã đỏ ửng cả lên.
Lưu Thiến thấy hai gò má cô đỏ như mây, cũng không ép nữa.
Khương Lâm Tình tự tính một lát, cô thật sự đã uống một ly rưỡi vào bụng rồi. Mùi vị không nóng như khi uống rượu với Hướng Bội nhưng trên mặt của cô thì rất nóng.
Cô quay đầu.
Có một người đồng nghiệp đi vào nhà vệ sinh của phòng bao, rồi đóng cửa lại.
Khương Lâm Tình đứng lên nói: “Tôi đi ra phòng vệ sinh bên ngoài một lát.”
Cô đi ra khỏi phòng bao, đầu đã quay sang nhìn về phía cuối hành lang.
Đèn lồ ng vẫn còn treo ở đó, trong lớp người tới người đi không hề thấy Trì Cách.
Cũng đúng, anh là ông chủ, có chuyện cứ việc sai người khác đi làm, anh chỉ cần ngồi ngay ngắn ở ghế trên cùng là được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net . ngôn tình hay
*
Khương Lâm Tình mở vòi nước, hai tay dính nước che kín gò má đỏ bừng.
Vòng tay của cô bị tuột xuống khỏi ống tay áo, chữ “ch” dán sát vào trong tay áo. Cô dùng ngón út kéo hai chữ ra ngoài, nhìn xung quanh.
Tiệm xăm hình lại gọi điện đến. Nhưng vì Khương Lâm Tình bận quá nên bị lùi đến năm sau.
Cô xoay tay, nhìn chữ “ch” viết ngược lại, như trở về quá khứ. Cô dùng bàn tay khác che lại: “Anh không trốn khỏi lòng bàn tay em đâu.”
Người trong gương cười tươi như hoa, thậm chí Khương Lâm Tình còn khẽ ngâm nga bài tình ca.
Bài hát được hát đến nửa chừng thì bị cắt ngang: “Cô Khương.”
Cô lập tức thu lại vẻ đắc ý trên mặt mình.
Liễu Trường Húc đến trước mặt cô, cúi người với cô.
“Xin chào thư ký Liễu.” Khương Lâm Tình cũng rất khách sáo. Đây là người duy nhất trong công ty biết cô và Trì Cách đang bên nhau, cô có gây tội lỗi với ai cũng không thể gây tội lỗi với thư ký Liễu.
Thư ký Liễu vẫn luôn rất cung kính, nhường đường cho cô: “Cô Khương, mời cô.”
Cô đi qua hành lang, đang muốn đi về phía phòng bao, bỗng nhiên nghe được một giọng nữ dễ nghe gọi: “Giám đốc Trì.”
Khương Lâm Tình lập tức quay đầu lại.
Trì Cách đang đi ra khỏi phòng bao, theo sau lưng anh là mấy người thư ký xinh đẹp. Mà mấy thư ký này mặc trang phục có màu sắc sặc sỡ, vây xung quanh người đàn ông mặc âu phục đen là anh.
Anh là tiêu điểm xuất sắc nhất, đèn lồ ng rực rỡ cũng không sánh bằng anh.
Bước chân của Khương Lâm Tình không kiềm được mà đi về phía anh.
Anh nhướng mày. Mà biểu cảm nhỏ này chẳng đáng là gì.
Cô đứng yên trước mặt anh nói: “Chào buổi tối, giám đốc Trì.”
Trì Cách cười thành tiếng.
Thái tử gia thích cười, dáng người lại rất phong lưu, đôi mắt hoa đào chỉ cần cười một tiếng là có thể hút hồn người khác. Nhưng nếu là đồng nghiệp của anh có thể nghe ra được, đây không phải giám đốc Trì đang cười với mấy đồng nghiệp nữ.
Bây giờ nụ cười ấy phù phiếm hơn, giống như đang trêu chọc người khác.
Khương Lâm Tình nghe không hiểu. Vì đang say nên cô có chút ngơ ngẩn. Nếu như là người tỉnh táo, cô sẽ cách Trì Cách thật xa, chào anh bằng thái độ chào cấp trên, chứ không phải bây giờ, cong môi cười với anh.
Cô cũng không phải hoàn toàn mơ hồ không tỉnh táo, biết là đang ở dưới cặp mắt của mọi người, cô và anh vẫn không thể nói gì nên đành nói: “Không làm phiền giám đốc Trì nữa.” Cô gật đầu tỏ ý chào với các cô gái thư ký xinh đẹp, ra dáng làm một nhân viên quèn nho nhỏ.
Cô nhanh chóng rời đi. Vốn dĩ cô không nên gặp Trì Cách ở đây, mà đã gặp thế này thì coi như là đột phá nên cô rất hài lòng.
Trở về chỗ ngồi, Khương Lâm Tình bị nước lạnh làm đông cứng gò má, nên đã bớt chút đỏ.
Một người đồng nghiệp hỏi: “Tỉnh rượu rồi sao?”
Thấy Trì Cách, Khương Lâm Tình không khống chế nổi xu@n tình nở rộ của mình, nhìn ai cũng cười thành tiếng: “Chắc là thế.” Cô lại rót chút rượu vang, cảm thấy mình thích hương vị ngọt ngào này.
Thức ăn trên bàn được ăn quá nửa, đột nhiên Trương Nghệ Lam đứng lên: “Giám đốc Trì.”
Mọi người ngạc nhiên, rối rít ngẩng đầu lên: “Giám đốc Trì.”
“Mới nãy tôi có nghe nói bộ phận giám tuyển họp hàng năm ở đây, cũng khéo thật đấy.” Trì Cách đi vào, ánh đèn chiếu thẳng vào ly thủy tinh trong suốt anh đang cầm, rượu trong ly như đang sáng lấp lánh.
Thật là náo nhiệt khi anh đến.
Trương Nghệ Lam biết anh nghỉ phép ở biệt thự trên núi này, vốn định đến mời rượu, không ngờ mình chưa làm người đã làm, vậy mà lại để giám đốc Trì đến trước.
Trương Nghệ Lam cầm ly rượu lên: “Đầu tiên là chúc giám đốc Trì năm mới vui vẻ!”
Trì Cách: “Mọi người cứ thoải mái đi, năm mới vui vẻ.”
Vừa nãy Khương Lâm Tình vừa uống thêm hai ly rượu vang. Sắc đỏ trên mặt lại kéo đến. Cô đứng bên cạnh đồng nghiệp, nhìn Trì Cách nâng ly nói: “Giám đốc Trì năm mới vui vẻ!”
Trong phòng bao máy sưởi được mở rất đều đặn, trong bầu không khí náo nhiệt này, đầu cô càng trở nên nặng nề hơn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người người ai ai cũng vây xung quanh Trì Cách mà nịnh nọt.
Khương Lâm Tình không đến tham gia náo nhiệt. Cô đưa một tay lên trán, một tay khác xoa xoa huyệt thái dương.
Không ngờ, cơn nhức đầu lại đến nhanh như thế.
Cô nhắm mắt một cái, mí mắt càng ngày càng nặng, khép lại thì không muốn mở lên nữa.
Cô cảm thấy mình đang trong mơ, Nhưng cô lại nghe đến bên tai truyền đến tiếng ồn ào. Sau đó, cô như bị ngăn cách ra bên ngoài, nằm trên thuyền mà chóng mặt.
Đầu Khương Lâm Tình càng cúi càng thấp, một tay của cô gần như không chống đỡ được đầu cô. Trán sắp đụng vào ly rượu, đột nhiên cô tỉnh lại. Nhắm mắt mấy giây, cô lại nhắm mắt tiếp.
Cô ngồi, một tay đỡ trán, mơ gặp Chu Công.
Ngủ không thoải mái. Khương Lâm Tình lại tỉnh lại, đầu đau muốn nứt ra.
Bốn phía ồn ào, cô nghe được giọng của Trì Cách. Cô mê mang mở mắt ra, không phân biệt được mình đang ở đâu, chỉ thấy Trì Cách nên muốn tố khổ với anh.
Đám người trước mặt lúc ẩn lúc hiện.
Trì Cách cũng đung đưa, người giống như lật đật.
“Anh đừng lắc lư nữa.” Khương Lâm Tình đỡ đầu mình: “Trì Cách, đầu em đau quá đi.”
Bỗng nhiên, trong phòng bao yên tĩnh không một tiếng động. Mọi người đều đang suy đoán về tin đồn kia, ở nơi này trong lúc lơ đãng đã bị lộ ra ngoài rồi.
Không ai nói gì. Hoàn toàn không có ho khan hay cười nhẹ.
Trường hợp thế này, Khương Lâm Tình giống như đang vứt hết mặt mũi của giám đốc Trì. Mọi người chỉ đành chờ giám đốc Trì phản ứng lại.
Trì Cách bỏ ly rượu xuống, đến trước mặt Khương Lâm Tình.
Không chỉ có gò má đỏ. Gương mặt cô như được thoa lên một vệt sáng màu đỏ nhạt, ngay cả lỗ tai cũng không chừa lại.
Anh nói: “Về nghỉ ngơi nhé.”
Khương Lâm Tình mắt nhắm mắt mở, gật đầu.
Trì Cách cười, quay đầu lại nói: “Xin lỗi mọi người. Cô ấy say rồi, tôi đưa cô ấy về.”
Lúc này mọi người mới tỉnh khỏi cơn mơ: “Chúng tôi cũng nên đi rồi, cảm ơn giám đốc Trì.”
Mọi người đều là người thức thời, chỉ một lát sau đã đi hết.
Mà Khương Lâm Tình vừa nằm xuống lại ngủ mất.
Trì Cách cởi áo khoác ngoài của mình ra.
Liễu Trường Húc mới từ tổ thư ký đi sang phòng bao bên này, mới vừa mở cửa, cảm thấy có vật gì ném sang. Anh ta lập tức giơ tay lên bắt lấy, kéo chiếc áo khoác âu phục sẫm màu lên.
Trì Cách: “Tôi cõng cô ấy về. Còn hoá đơn chỗ này cậu đi thanh toán đi.”
Liễu Trường Húc gật đầu: “Được, giám đốc Trì ngủ ngon.”
*
Trì Cách cõng Khương Lâm Tình, đi từ cửa bên cạnh được treo đầy đèn lồ ng ra ngoài.
Đi vào ban đêm giữa trời đông giá rét, nên rất lạnh. Mà anh đã cơm nước no nê, cả người lại vô cùng ấm áp. Gió bấc thổi đến cũng như gió xuân.
Trì Cách không hỏi bộ phận giám tuyển đặt phòng ở đâu, anh đi đến khu biệt thự suối nước nóng.
Sau tai có luồng khí nóng thổi đến. Anh không ngửi thấy nhưng đoán là có mùi rượu.
Trì Cách nhấc người sau lưng xích lên một chút.
Đột nhiên cô đụng vào đầu anh. Cô than khẽ.
Anh quay đầu lại: “Có phải đầu càng đau hơn không?”
Vào lúc này Khương Lâm Tình tỉnh lại --- Chỉ nửa tỉnh mà thôi. Cô không biết mình đang ở đâu, nhưng có Trì Cách, cô có đi đâu cũng như ăn mật.
Cô đưa tay ôm chặt anh hơn. Cô có một việc muốn cho anh biết, nhưng đầu óc cứ như đang hỗn độn. Cô cau mày, tìm kiếm bên trong đầu mình.
Cuối cùng lúc đến lưng chừng núi, cô nói: “Tết năm nay, em muốn dẫn anh về nhà.”
“Ừ.” Trì Cách cười.
Khó khăn lắm Khương Lâm Tình mới nghĩ ra được việc này, cô nói mãi không ngừng: “Em đã gặp người lớn nhà anh rồi, anh còn chưa thấy người lớn nhà em nữa.”
Thì ra là chuyện này. Trì Cách gật đầu: “Ừ.”
Gần đến Tết, những nhánh cây của biệt thự nghỉ dưỡng trên núi được treo đầy đèn lồ ng đỏ.
Khương Lâm Tình ngẩng đầu, không biết thấy rõ hay không, mới nãy cái đó viết là “Ông Trời se duyên”.
Còn một cái là “Cùng nhau già đi”.
Cô cong môi cười, tựa vào vai anh.
Từ đèn lồ ng này đến đèn lồ ng khác. Ánh đèn đỏ rơi xuống người cô, như là trời cao đang vì cô mà phủ lên lớp đồ cưới màu đỏ.