Khương Lâm Tình hỏi: “Sao thế?”
Từ Trọng Quang: “Tôi có người thân có một u nhọt nhỏ trong phổi. Anh ấy thường đến siêu thị nhà họ Tiền, biết được Tiền Vĩnh An làm bác sĩ bèn đi đến chỗ cậu ta khám bệnh, lúc chuẩn bị sắp xếp nằm viện, anh ấy gặp được một người thân cũng là bệnh nhân, nghe được một số chuyện nên rời đi luôn.”
“Chuyện gì?”
“Nghe người kia nói, Tiền Vĩnh An cố ý nói quá bệnh tình, điều trị quá độ, khiến bệnh nhân “hẻo” luôn. Đang kiện cáo.” Từ Trọng Quang nhấc mắt kính: “Không có lửa làm sao có khói, cậu vẫn nên thận trọng đi.”
Khương Lâm Tình chấn động.
Cô cảm thấy cách nói của Tiền Vĩnh An về tình trạng bệnh của mình không có quá đáng. Cậu ta biết mẹ của cô qua đời vì bạo bệnh. Có thể căn cứ vào đây, cậu ta mới chẩn bệnh rằng cô chỉ còn sống được không quá một năm.
Cô nào biết trong đó có nội tình.
Ba người tự đặt trước khách sạn, trùng hợp lại chung một khách sạn năm sao.
Trì Cách mĩ miều nói, dùng lì xì của kim chủ lớn để thăng cấp bữa ăn xa hoa cho cô.
Buổi tối thi đấu nên Hướng Bội và Vưu Nguyệt Vũ bận rộn đi diễn tập, không ra ngoài được.
Tống Khiên hào phóng mời bữa trưa, sau đó tự mình về nghỉ ngơi.
Khương Lâm Tình về đến phòng, lập tức nói với Trì Cách: “Tiền Vĩnh An có thể dính dáng đến kiện tụng.”
Trì Cách không bất ngờ: “Anh đã bảo thư ký Liễu đi tra rồi.”
“Sao anh biết Tiền Vĩnh An có gì đó không đúng?”
“Một bác sĩ tùy tiện nói cho bệnh nhân ngày chết, hơn nữa còn ở giai đoạn chẩn đoán sơ bộ, là việc làm trái y đức.” Trì Cách nói: “Em chờ kết quả sau này đi.”
Khương Lâm Tĩnh nghĩ, cô đúng là làm bậy làm bạ, nếu không cũng không gặp được Trì Cách.
Này gọi là trong họa có phúc đi.
Trì Cách: “Ở khách sạn thấy thế nào?”
“Quá tốt luôn.” Khương Lâm Tình hỏi: “Tiệc tối của anh bắt đầu khi nào?”
“Sẩm tối.”
“Khoảng thời gian đó em cũng phải ra trường quay. Chờ kết thúc chương trình, em sẽ liên lạc với anh.”
“Ừm.”
Lúc này Trì Cách vẫn chưa đi tiệc gia đình. Anh làm tổ ở căn hộ nhỏ, chọn vách tường trắng, mở cuộc họp video đơn giản.
Mãi cho đến khi Lữ Vi gọi điện thoại thúc giục: “Cháu đi đến đâu rồi?”
Trì Cách: “Bác gái, hôm nay cháu có cuộc họp. Vừa xong, lát cháu qua.”
Lữ Vi: “Cháu và bác trai mình giống nhau thật. Đều là người cuồng công việc.”
“Dì Lữ.”
Lữ Vĩ nghe được giọng nói, cúp điện thoại, quay đầu qua.
Tần Dĩ Quân mặc một bộ lễ phục quai mảnh hở lưng khảm kim cương, cô ta nhấc váy, chậm rãi đi tới.
Lữ Vi: “Dĩ Quân, hôm nay cháu thật xinh đẹp.”
Nhưng mà, tình trạng của Trì Cách không ổn định. Chưa nói đến nhà họ Tần, cũng không ai muốn nhận một quả bom không hẹn giờ này.
Lữ Vi thở dài.
*
Trì Cách cảm thấy bản thân không phải nhân vật chính của buổi tiệc, bác gái của anh mới phải.
Anh lượn lờ ở góc hẻo lánh rất lâu, rồi đến khu buffet.
Trong số những người được gọi là thanh niên tuấn kiệt, có một số là bạn bè của anh. Nếu đã là bạn bè, còn nhiều cơ hội gặp mặt, không cần phải nâng ly chạm cốc ôn chuyện cũ. Về phần những người khác, anh lười kết bạn.
Ánh mắt Tần Dĩ Quân đuổi theo anh.
Lúc anh quay đầu, nhìn thấy cô ta, trên mặt anh treo một nụ cười thường thấy rồi rời mắt đi.
Ngay cả nơi góc khuất này anh cũng không muốn ở nữa, đi thẳng ra ngoài.
Nơi anh đi không phải là sân nhỏ bên ngoài, đi dọc theo dòng suối nhân tạo dài và hẹp, phía cuối cùng là một đình ngắm cảnh bằng gỗ.
Đi về phía trước nữa là có thể đến chỗ ở của người nhà họ Trì.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng Trì Cách dừng lại ở chỗ này.
Trong bóng đêm, có một bóng người đuổi theo anh ra ngoài. Giày cao gót giẫm lên đá cuội, đi lại rất khó khăn, cô ta cũng không ngã, không xa không gần theo sát anh.
Có mấy lời, phải nói rõ ràng. Trì Cách quay đầu.
Lễ phục dạ hội của Tần Dĩ Quân khảm đầy kim cương, dưới ánh trăng sáng ngời cũng không hề thua kém. Trong mắt cô ta có tia sáng giống như kim cương, nhìn chằm chằm vào Trì Cách.
“Cô Tần.” Thái độ của Trì Cách rất lạnh nhạt: “Tôi không biết cô có tâm tư gì, nhưng cô làm phiền đến tôi.”
“Tâm tư của tôi còn chưa rõ ràng sao?” Tần Dĩ Quân cười đáng yêu.
Trì Cách lạnh nhạt nói: “Tôi có bạn gái rồi.”
Tần Dĩ Quân kinh ngạc: “Anh có bạn gái rồi? Tôi chưa từng nghe dì Lữ nói đến.”
“Không phải chuyện gì cô cũng báo cáo với phụ huynh đấy chứ?”
“Đúng là phụ huynh nhà tôi biết, tôi nhìn trúng anh.”
“Tôi không nhìn trúng cô.” Hai tay Trì Cách nhét túi: “Đừng tự mình đa tình.”
“Đó là bởi vì anh chưa thật sự biết về tôi. Những điều anh hiểu về tôi đều đến từ dì Lữ.” Tần Dĩ Quân ngẩng đầu lên: “Đó chỉ là tôi trong mắt người ngoài.”
“Tôi là ngoài của người ngoài, tôi không có hứng thú với cô.”
Đôi mắt to tròn của Tần Dĩ Quân lại cong lên: “Nhưng tôi có hứng thú rất lớn với anh.”
“Cô giữ lại cái hứng thú với tôi đi, cứ tiếp tục như thế.” Anh không theo được.
“Trì Cách, gia thế của chúng ta như vậy, không có cách nào lựa chọn đối tượng kết hôn đâu.”
“Thời đại nào rồi, bây giờ coi trọng yêu đương tự do. Nhà họ Trì chúng tôi không có nhiều phép tắc như vậy.”
Tần Dĩ Quân cười gật đầu: “Vậy tốt thật.”
Trì Cách quay người muốn đi.
Tần Dĩ Quân nhấc váy lên, lại tiến lên một bước: “Tôi nói chúng ta chưa hiểu rõ nhau, ý là chúng ta đều có một câu chuyện.”
“Tôi không muốn nghe câu chuyện của cô Tần.”
Giọng Tần Dĩ Quân thấp xuống: “Ba mẹ anh mất khi anh còn nhỏ, là chú Trì- Trì Nguy nuôi anh lớn.”
Đây không phải là tin tức gì quá lớn. Nhưng chuyện cũ quá xa xôi, ít có người đề cập đến. Nụ cười trên mặt Trì Cách trở nên lạnh hẳn.
“Anh có muốn nghe chuyện cũ không?”
“Không nghe.”
“Tôi kể anh nghe đoạn mở đầu thì anh sẽ thấy hứng thú thôi. Trước kia có một đứa trẻ, chứng kiến bố mẹ chết thảm.” Tần Dĩ Quân dừng lại, chờ phản ứng của Trì Cách.
Anh thu lại nụ cười.
Tần Dĩ Quân đối diện với ánh mắt anh: “Lúc ấy đứa trẻ còn nhỏ tuổi, nhưng cảnh tượng năm ấy lại khiến nó cả đời cũng không quên được.”
Dưới trăng, cô ta nhìn thấy Trì Cách bình tĩnh mà âm u.
Tần Dĩ Quân: “Đứa trẻ trở về nhà bác, có điều mắc phải bệnh tâm thần nghiêm trọng, không thể không tiến hành can thiệp tâm lý thời gian dài. Đứa trẻ sẽ mất ngủ, sẽ gặp ác mộng. May mắn, đứa trẻ có người nhà yêu thương, lớn lên khỏe mạnh, học được cách nở nụ cười trên gương mặt. Hơn nữa, đứa trẻ này cực kì xuất sắc, bây giờ đã có thể thừa kế cơ nghiệp gia đình.”
Giọng nói thường ngày của Tần Dĩ Quân tương đối trong trẻo, nhưng câu này lại rất khàn. Nếu như Trì Cách cách xa một chút, thậm chí anh còn không nghe thấy lời cô ta.
Cô ta hỏi anh: “Anh cảm thấy câu chuyện cũ này có quen thuộc không?”
Anh không lên tiếng.
Tần Dĩ Quân: “Nhà chúng tôi có chút quan hệ ở bệnh viện. Nhất là bây giờ Internet phát triển, tôi muốn điều tra bệnh tình của anh cũng không phải việc khó khăn gì.”
Rốt cuộc ánh mắt Trì Cách cũng nhìn thẳng vào cô ta.
“Nói thật, lúc tôi nhìn thấy ảnh chụp của anh, tôi cảm thấy anh là một công tử ăn chơi trác táng. Không thể phủ nhận là anh trông cực đẹp trai. Tôi lo anh là thiếu gia ăn chơi thật. Lúc biết chuyện đã trải qua lúc nhỏ của anh, tôi cảm thấy vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng.” Tần Dĩ Quân nói: “Có phải anh cho rằng, “đứa trẻ” trong câu chuyện tôi vừa nói là anh?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trì Cách nhìn cô ta.
Cô ta buông tay đang nhấc váy xuống, cúi đầu vuốt v e kim cương bên hông. Cô ta còn sửa lại tóc rồi mới ngẩng đầu nhìn Trì Cách: “Thật ra câu chuyện tôi vừa nói, “đứa trẻ” kia chính là tôi. Vì sao tôi cảm thấy ngạc nhiên lại vui mừng, bởi vì tôi phát hiện chúng ta là đồng loại.”
Trong đêm yên tĩnh nhưng không phải cực kỳ yên tĩnh.
Có vài tiếng động từ phía sảnh buổi tiệc truyền đến, cũng có tiếng gió đêm lay động lá cây.
Tần Dĩ Quân mãi không nhận được câu trả lời của Trì Cách: “Chúng ta có câu chuyện giống nhau, bối cảnh giống nhau, gia thế tương đồng. Tôi nghĩ, hai chúng ta là một đôi trời đất tạo nên. Ông trời để tôi gặp được anh, bù đắp cho cuộc sống của tôi, hai người không trọn vẹn đến bên nhau mới hoàn chỉnh.”
Cô ta chậm rãi đi lên bậc thang. Giày cao gót kim loại va vào một bên bậc thang, phát ra tiếng vang nhỏ.
Trì Cách im lặng.
Tần Dĩ Quân hiểu sự im lặng này. Nếu như hôm nay cô ta và anh đổi vị trí, có thể cô cũng không phản ứng kịp.
Mặc dù Lữ Vĩ và Trì Diệu Tinh đều nói, Tần Dĩ Quân có trình độ học vấn cao, không phải là người mạnh mẽ. Nhưng mà, thỉnh thoảng cô ta cũng thích chiếm vị trí chủ đạo. Là cô ta điều tra Trì Cách trước, là cô ta chọn trúng anh.
Cô ta ngồi ở đình, nhìn về phía người bên ngoài: “Đương nhiên, câu chuyện của chúng ta không phải hoàn toàn giống nhau. Bố mẹ của tôi qua đời bởi vì tai nạn xe cộ, tôi ở trên xe sống tiếp bằng kì tích.”
Lúc này Trì Cách đang th ở dốc, trong cổ họng lại không phát ra tiếng được. Yết hầu anh trượt lên xuống, ngón tay khẽ run mấy lần.
“Sau tai nạn, tôi được chăm sóc cực kỳ chu đáo. Anh cũng vậy, tôi từng thấy đánh giá tâm lý của anh, rất hoàn hảo. Để chúng ta có thể sống cuộc sống hạnh phúc đã không dễ dàng. Chúng ta hãy ôm nhau cùng sưởi ấm đi.” Cô ta có thể mỉm cười nói về quá khứ của mình, Trì Cách càng không thành vấn đề gì, bởi vì báo cáo đánh giá tâm lí của anh còn hoàn hảo hơn cô ta.
Cô ta không biết, phần báo cáo kia đã sớm bị bác sĩ Kim quyết định làm giả.
Dường như Trì Cách trở lại ngày đó.
Một người đàn ông nhã nhặn tuấn tú, đứng trong căn phòng mờ tối, bị dao đâm chết trong vũng máu. Trì Cách lại nhìn thấy, người phụ nữ dịu dàng uyển chuyển bị dây thừng siết lại, ngừng thở trước mặt anh.
Xung quanh có quái vật xa lạ nhưng lại tự xưng là bố mẹ anh.
Trì Cách đã không nghe thấy lời Tần Dĩ Quân nói nữa, anh cảm thấy bản thân cũng bị bóp chặt cổ, không thở nổi.
Anh có bệnh án tâm lý thời gian dài, không phải là một người đã khỏi bệnh.
Lúc anh vừa bước ra từ trong nguy hiểm, người khác thường hỏi thăm cảnh ngộ của anh. Càng là hồi ức, anh càng trốn cũng không thoát khỏi sợ hãi.
Nếu nói có ai không hỏi dù chỉ một chữ, bất kể anh phát bệnh như thế nào, đều cho anh cái ôm ấm áp, chỉ có Tình Tình của anh.
Tình Tình của anh không ở đây.
Trong đình là người phụ nữ mặc lễ phục kia, chiếc váy màu lam nhạt hòa vào trong bóng đêm, cái miệng ồn ào lại sắc bén.
Trì Cách đi vào trong đình.
Tần Dĩ Quân cong miệng cười: “Trước kia đều là tôi đến gần anh, đây là lần đầu tiên anh…”
Tiếng nói của cô ta dừng lại ở đây, bởi vì miệng của cô ta bị bịt chặt.
Tay anh lạnh băng không có nhiệt độ.
Trong bóng tối, Trì Cách thâm trầm lại u ám.