Kẹo Thủy Tinh

Chương 63: C63: Qua sông




Cánh cửa mở ra, Trì Diệu Tinh lắc lắc chìa khóa.

Khương Lâm Tình nghe thấy tiếng kim loại va chạm vang lên rất nhỏ. Cô trốn ở chỗ này là quyết định vội vàng, ngộ nhỡ, chủ quán cà phê muốn đến quầy bar thì phải làm sao?

Trì Diệu Tinh: “Không biết Chu Tục nghe được từ đâu, có một nghệ thuật gia tài hoa hơn người gọi là “Tam Thủy Dã”. Anh ấy chỉ mới thu nhận mấy tác phẩm mà đã nói muốn mở triển lãm. Quá liều lĩnh.”

Cô ấy bật đèn, phát hiện điều hòa đang chạy: “Lại là ai không tắt cầu giao tổng thế này.”

Khương Lâm Tình nghe được, càng co người lại.

“Chu Tục là vô ý mắc lỗi.” Lữ Vi cùng đi vào: “Chu Tục cũng không biết nghệ thuật gia kia là ai, thằng bé chỉ là thưởng thức tác phẩm của đối phương.”

Trì Diệu Tinh hừ một tiếng: “Tam Thủy Dã, hợp lại không phải là một cái ao sao*. Trì Diệu Tinh con cũng họ Trì, anh ấy cũng không hỏi thử con.”

*Tam Thủy Dã trong tiếng Trung viết là 三水也, bộ Thủy (水) hợp với từ 也 thành 池 - Họ Trì.

Lữ Vi: “Không trách Chu Tục được. Hơn nữa, thằng bé cũng hủy triển lãm rồi.”

Trì Diệu Tinh: “Đó là vì anh ấy sợ bị con véo đứt tai.”

“Chưa nói đến Chu Tục là người trẻ tuổi, cho dù ở thế hệ của mẹ, cũng không phải ai cũng nhớ nổi “Tam Thủy Dã”. Chuyện đã qua hai mươi năm rồi, chỉ có Trì Cách không thoát ra được.” Lữ Vi nói: “Thỉnh thoảng thằng bé sẽ gặp vấn đề, có thể cách điều trị của bác sĩ Kim là như vậy. Mẹ hỏi thăm mới biết, trời vừa tối là Trì Cách đã không ngủ được.”

Khương Lâm Tình kinh ngạc. Sao Trì Cách có thể không ngủ được? Anh là kiểu ngả lưng là ngủ đến trời sáng, anh chính là Trì heo con của nhà cô đó.

Lữ Vi: “Cho dù là ngủ rồi, thằng bé cũng sẽ gặp ác mộng. Ngày mẹ đến sơn trang suối nước nóng, không biết vì sao thằng bé rơi vào ác mộng.”

Trì Diệu Tinh: “Ít nhất em ấy không tiêu cực, không treo từ chết ở đầu môi.”

“Quả thật may mắn vô cùng. Cái gì mà chết với không chết.” Lữ Vi hỏi: “Đúng rồi, con qua đây lấy gì vậy?”

“Hôm Tết thiếu nhi đó, con đã nói muốn tặng quà cho Trì Cách, kết quả bỏ quên đồ ở đây. Bận suốt, con cũng quẳng việc này ra sau đầu, giờ đã qua hai tháng rồi, hôm nay tiện đường đến lấy.” Trì Diệu Tinh đi giày cao gót, đi lên cầu thang.

Cầu thang xoắn ốc từ từ thay đổi góc độ, nếu như Trì Diệu Tinh cúi đầu nhìn lại, có thể nhìn thấy có một người trốn ở quầy bar.

Khương Lâm Tình không dám ngẩng đầu, tự lừa dối mình, bịt tai và nhắm mắt lại.

Trên tầng truyền đến giọng nói của Trì Diệu Tinh: “Tìm được rồi.” Cô ấy không chú ý đến quầy bar, đi thẳng xuống lầu.

Lữ Vi: “Đồ gì vậy con?”

“Con thấy Trì Cách có tấm ảnh tự sướng mặc áo T-shirt mèo Garfield, bèn nhờ người bạn nước ngoài mua một con mèo bông Garfield.” Trì Diệu Tinh cười ha ha đáp lại.

“Trì Cách thích mèo Garfield?” Lữ Vi nở nụ cười: “Thật đúng là một đứa trẻ.”

Trì Diệu Tinh tắt đèn, ra ngoài rồi khóa cửa lại.

Tiếng khởi động xe “brừm brừm” vang lên bên ngoài cửa sổ, vang mãi rồi xa dần xa dần.

Trong quán cà phê lại không có người.

Khương Lâm Tình vẫn ngồi xổm dưới quầy bar, bất động rất lâu, rất lâu.


Cô đã từng tin lời của Lưu Thiến, cho rằng Trì Cách là con riêng của Trì Nguy. Sau này mới biết Trì Cách chỉ là cháu trai của chủ tịch.

“Tam Thủy Dã” là nghệ thuật gia.

Trì Cách và Bành Dần, Hùng Lệnh Phong quen biết nhau, người của bộ phận lên kế hoạch triển lãm của triển lãm CD quen biết Trì Cách. Ngay cả Lưu Thiến cũng nói, Thái tử gia là người của nghệ thuật.

“Tam Thủy Dã” và Trì Cách có mối liên hệ vô cùng lớn.

Khương Lâm Tình vội vàng đi ra, giống như trộm vậy, nhìn trái ngó phải, vùi chiếc chìa khóa lại trong đất rồi rời đi.

Cô luôn mắc kẹt trong tình cảnh khốn đốn của bản thân nhưng chưa từng nghĩ cho Trì Cách.

Khương Lâm Tình lên xe taxi, xin tài xế sợi dây sạc. Rốt cuộc cô cũng mở được điện thoại.

Hầu như không có bất cứ tin tức gì về “Tam Thuỷ Dã” trên Internet.

Cũng phải thôi, hai mươi năm trước là thời kì Internet vừa bắt đầu phát triển. Nhân vật tiếng tăm khi đó, cũng chỉ tồn tại trong tin tức ở báo giấy.

Mặc dù cô là Nê Bồ Tát qua sông*, nhưng cô vẫn muốn giúp Trì Cách một tay.

*Nê Bồ Tát là Bồ Tát bằng đất sét, qua sông gặp nước sẽ dễ tan chảy. Ý chỉ chưa lo nổi cho bản thân mình.

*

Trì Cách trở về căn hộ nhỏ.

Còn chưa đi lên, anh đã có dự cảm Khương Lâm Tình vẫn chưa trở về.

Quả nhiên, bên trong tối om. Anh lùi ra ngoài, gửi một tin nhắn: “Anh chỉ cho phép em đi chơi một ngày.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh không muốn chờ đợi ở một nơi không một bóng người.

Trì Cách nhận được ảnh chụp từ Trì Diệu Tinh gửi đến: “Quà quốc tế Thiếu nhi.”

Một hộp quà thắt ruy băng màu sắc. Nhìn vào kiểu thắt nơ bướm lỏng lẻo, không cân xứng kia, có lẽ là Trì Diệu Tinh tự buộc.

Trì Cách về nhà đã nhận được quà Quốc tế Thiếu nhi tặng muộn.

Trì Diệu Tinh chỉ vào đồ trên sofa: “Nghe nói bác sĩ Kim đã dùng hết khả năng rồi, em có muốn đổi bác sĩ khác không?”

“Quà tặng Quốc tế Thiếu nhi thật đặc biệt.” Trì Cách ôm hộp quà cao cỡ nửa người, ngón tay lượn một vòng lớn trong chiếc nơ bướm: “Chị, em theo bác sĩ Kim đã mười hai năm, bây giờ mới đổi thì có quá muộn rồi không.”

Trì Diệu Tinh: “Thật ra chị đã nói chuyện với bố mẹ chị lâu rồi, cũng không phải chỉ một mình bác sĩ Kim là tiến sĩ tâm lí. Có lẽ đổi một người khác sẽ có hiệu quả không tưởng.”

Trì Cách: “Tâm bệnh cần có tâm dược, đổi ai cũng như nhau thôi.”

Trì Diệu Tinh đột nhiên ôm lấy vai của anh, kéo anh đến trước mặt mình: “Chị vẫn luôn coi em là em trai ruột.”


Trì Cách cao hơn Trì Diệu Tinh. Vì thân phận em trai, anh thấp người xuống: “Em vốn là em trai ruột của chị.”

Trì Diệu Tinh biết, đương nhiên là khác rồi, giữa chú cháu với nhau thân thiết nữa cũng vẫn là chú cháu mà thôi. Ví dụ như, mẹ của cô ở trước mặt cháu trai độ lượng khéo léo nhưng dù thể hiện phong thái hoàn mĩ thế nào cũng chỉ có thể làm bác gái.

Bản thân Trì Diệu Tinh cũng vậy, cô có thể nổi giận với bố mẹ, nhưng đối với người em trai này, cô đều kiềm chế lại.

Chăm sóc hết mực, nhưng vẫn có sự xa lạ. Không ai có thể thay thế được bố mẹ ruột của Trì Cách.

Người nhà họ Trì không thể, bác sĩ lại càng không.

Trì Cách mở hộp quà, là một con mèo Garfield màu vàng.

Trì Diệu Tinh: “Không cần cảm ơn.”

Trì Cách nở nụ cười. Anh không thích mèo Garfield, anh thích là bởi vì một người khác.

Qua lớp kính, anh nhìn thấy dáng vẻ ôm thú bông của bản thân, dường như trở lại ngày còn nhỏ. Nhưng khi đó bên cạnh có người dắt tay anh.

Anh quăng mèo bông Garfield lên giường lớn, khều cỏ đuôi chó khô trước giường, nắm cỏ mềm mềm trong lòng bàn tay.

Anh đi vào phòng tập thể hình, dùng băng vải quyền anh quấn lấy cả hai tay mình, đeo bao tay, đứng trước quả bóng tốc độ, vung nắm đấm một cách máy móc.

Vận động xong anh đi tắm rửa. Tắm xong đi ra thì thời gian còn sớm.

Trì Cách nhìn thấy Tống Khiên đăng ba dòng trạng thái mới.

Đầu tiên là ảnh ấm trà, thứ hai là tách trà. Tấm thứ ba là ảnh chụp chung ấm trà và tách trà.

*

Chủ quán trà đã đính hôn rồi, nhưng trên luật pháp và nói vẫn là người tự do. Buổi tiệc độc thân vẫn chưa xong.

Lúc Trì Cách đến, người ở đây đông đủ hơn lần trước.

Tống Khiên cũng ở đây.

Không ai mời Trì Cách, anh là không mời mà đến.

Chủ quán trà tự mình nghênh đón: “Ngọn gió nào thổi cậu đến thế?”

Trì Cách: “Thấy Tống Khiên nhàm chán đăng trên vòng tròn bạn bè.”

Thường ngày đều là Trì Cách vùi mình ở chỗ nào đó ngủ nướng. Hôm nay, Tống Khiên phong độ nhẹ nhàng thay đổi tính tình, ngả nghiêng ngồi nghịch điện thoại. Anh ấy liếc mắt nhìn: “Cái này cũng bị cậu biết được.”

Chủ quán trà: “Ở chỗ tôi mà Tống Khiên có thể buồn chán được, là sự thất trách của người làm ông chủ như tôi.”

Trì Cách: “Mọi người cứ chơi việc mọi người đi, tôi tùy tiện đi đây đi đó.”


“A? Ồ?” Chủ quán trà thốt lên hai tiếng nghi ngờ.

Quán trà và quán bar liền sát nhau, bởi vì đây là cùng một chủ kinh doanh. Chủ quán trà học đòi văn vẻ, thường ở trong quán trà thanh tịnh.

“Không ngờ Trì đại công tử không phải đến để gặp tôi sao?” Chủ quán trà quay đầu: “Tống đại thiếu gia cũng không phải đến vì tôi hả?”

Tống Khiên không trả lời, chỉ ngồi thẳng người.

Chủ quán trà: “Đừng nghịch điện thoại nữa. Qua đây, tôi pha cho cậu một bình trà tĩnh tâm.”

Tống Khiên đứng dậy: “Đã đến lúc phải tĩnh tâm rồi.”

Chủ quán trà nhướng mày: “Cậu đang làm gì vậy?”

Tống Khiên: “Nghe nhạc.”

Chủ quán trà: “Tu tâm dưỡng tính rồi sao?”

Tống Khiên: “Có người luyện hát, cần ghi âm nên ép tôi nghe.”

Chủ quán trà đẩy một tách trà qua: “Ai có thể ép Tống đại thiếu gia làm việc cậu không thích làm thế?”

“Hết cách, đó là một người cực hot.” Tống Khiên nhấp một ngụm trà: “Tôi vẫn phải đi hút thuốc đây.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chủ quán trà: “Phàm phu tục tử.”

Tống Khiên nghiêng đầu nhìn thấy Trì Cách ở hành lang trúc. Đó gần như là chỗ cố định của Trì Cách.

Trì Cách ngậm điếu thuốc, nắp bật lửa trong tay anh lúc đóng lúc mở, chỉ là không châm lửa.

Tống Khiên tiến lên trước: “Nghe nói cậu và vị nhà họ Tần kia quen nhau?”

Trì Cách hừ một tiếng: “Ai nói?”

Tống Khiên: “Khắp nơi đều lan truyền.”

Trì Cách lại cười “Hừ” một tiếng.

Tống Khiên: “Có phải cậu và Tước thần không thành không?”

Trì Cách liếc mắt, một cái liếc mắt rất lạnh.

Tống Khiên cười: “Tôi có thể gọi cô ấy đến chơi mạt chược không?”

Trì Cách: “Ngoại trừ chơi mạt chược, anh có thể có gì đó khá khẩm khác không? “Khắc tinh của Ngô Gia” đâu rồi?”

“Cô ấy tham gia chương trình giải trí rồi.” Tống Khiên nói: “Đã vào đến cái gọi là trận chung kết, chú ngựa chiến của giới âm nhạc, không biết có bao nhiêu hào quang.”

Trì Cách chỉ đu đến top 8 của chương trình giải trí thôi, sau đó không theo dõi nữa. Anh càng không có hứng thú với Vưu Nguyệt Vũ, anh theo dõi Hướng Bội vẻn vẹn chỉ bởi vì, cô là bạn học cấp hai của Khương Lâm Tình.

Tống Khiên ngậm điếu thuốc, cướp lấy bật lửa từ trong tay của Trì Cách, châm thuốc: “Sao nào, cậu cai thuốc rồi?”

“Nhất thời chưa cai được.” Có điều, có thể nhịn không châm thuốc, cứ ngậm thế này thôi cũng xem là hút thuốc.

“Tôi đã gặp Tước thần ở nơi này.” Tống Khiên mang ý đồ riêng nói: “Tình cảm của cô ấy quá nghiêm túc, khác với chúng ta.”

Trì Cách im lặng.


Tống Khiên nghiêng đầu: “Cậu cũng không giống.”

Trì Cách cười: “Không giống chỗ nào?”

Tống Khiên: “Cậu có nhân khí.”

“Tiếp nhận công việc của công ty, lớn bé đều nhìn chằm chằm vào tôi, ngồi họp ngay cả ngáp cũng không dám.” Mới nói xong, Trì Cách ngáp một cái đầy lười biếng.

Tống Khiên còn muốn nói, điện thoại lại đổ chuông - Là Vưu Nguyệt Vũ. Anh yên lặng mấy giây, xoay người đi đến hành lang khác. Trước khi đi, anh còn ném bật lửa trả Trì Cách.

Trì Cách chẳng thèm nhìn, một tay nhận lấy, đặt ở trong tay ngắm nghía.

Một lát sau, có người bước ra khỏi quán bar.

Trì Cách ngậm thuốc, lại ấn bật lửa.

Ngọn lửa trong màn đêm biến thành đóa hoa. Chỉ trong chớp mắt, đóa hoa này lại héo úa.

*

Nửa tiếng trước.

Khương Lâm Tình muốn đi giải sầu, nhưng không biết còn có thể đi đến nơi nào, chỉ có thể ngồi xe trở về nhà. Cô lên một chiếc taxi, hỏi tài xế để mượn sạc điện thoại, sạc pin cho di động xong, lại mở khóa, nhìn thấy tin nhắn của Trì Cách.

Ngoài cửa sổ, người đi đường vội vã. Suy nghĩ của cô không có người đến người đi, chỉ có một người.

Trước đèn đỏ, bốn làn đường dừng đầy xe.

Tài xế nhắm được một vị trí trống, lách vào.

Khương Lâm Tình nhìn thấy cột mốc đường phía trước, từ đèn đỏ rẽ phải, là con đường vào quán bar.

Trước đó chưa từng nghĩ đến, giờ khắc này, cô mới phát hiện đêm đó đến quán bar gặp gỡ được Tống Khiên, người đàn ông trong bóng tối trêu chọc bọn họ, giọng đó là Trì Cách.

Cô đột nhiên nói: “Tài xế, tôi đổi địa điểm muốn đến.”

Bác tài nhấn ga, đánh tay lái sang phải, cuối cùng dừng ở dưới một cây cổ thụ. Tấm tôn xiêu vẹo của quán bar được thắp sáng bởi chuỗi bóng đèn nhỏ màu trắng. Trên sân khấu quán bar, người hát chính vẫn có giọng hát rống lên như xưa.

Hướng Bội sớm đã rời đi, nhưng cô lại trở về thế giới của mọi người.

Khương Lâm Tình nghe thấy có người hỏi: “Người đánh trống trước kia có phải chạy lên truyền hình rồi không?”

Ánh đèn chuyển động qua lại trên mặt mỗi người.

Trí nhớ của người pha chế tốt một cách kì lạ, thế mà lại nhớ rõ cô: “Này, người đàn ông cô nhắm trúng lâu rồi không đến.” Anh ta chỉ chỉ vào góc hẻo lánh Tống Khiên đã từng ngồi.

Khương Lâm Tình ngó qua. Không có gì thay đổi cả, nhưng Hướng Bội không ở trên sân khấu, Vưu Nguyệt Vũ cùng Tống Khiên dường như cũng không đến đây.

Điều không thay đổi là người pha chế, vẫn là cái giọng đau họng như cũ khi nói chuyện.

“À, cô cũng rất lâu rồi không đến.” Người pha chế chống một tay lên quầy bar, hạ eo, nâng cao giọng: “Có phải không tán được anh ta không?”

Cô quát: “Tôi có người đàn ông khác rồi.”

Người pha chế nhướng mày, lau sạch ly rượu trong tay: “Nhìn không ra nha, tốc độ đổi người thích của cô rất nhanh đấy.”

Khương Lâm Tình không tiếp lời. Sở dĩ đổi người nhanh, bởi vì đó không phải là đúng người.