Kẹo Sữa Vị Muối

Chương 9: Chương 9:




 
Chương 9: Sư phụ tôi cũng rất lợi hại
Nắng sớm ban mai, ở xa vẫn nghe được tiếng suối phun ở chính giữa đường chính của trường trung học S. Núi giả bị nước hồ thấm vào lâu ngày sinh ra một tầng rêu xanh đậm. Dưới tàn cây long não lớn đan xen vào nhau tạo thành từng tầng từng tầng màu xanh.
Chu Nhiên kéo một chồng giá đỡ ống thép màu đen, thúc giục: “Lộ Viễn Hàng, Lộ thiểu năng, nhanh đến đỡ hộ tôi.”
Lộ Viễn Hàng đi qua đỡ cái giá, trả lời: “Nhiên ca, các cậu bên kia không phải đã tập hợp rồi sao, nãy tôi còn mới nhìn thấy lão lớp trưởng đang tìm cậu đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi biết, bây giờ sẽ qua. Tôi gọi điện thoại cho Tiểu Bạch, mấy người các cậu OK hết rồi chứ?”
“No problem.”
Chu Nhiên nghe được câu trả lời khẳng định, buông cái giá ra, khom lưng cầm điện thoại ở dưới mặt đất chuẩn bị gọi điện cho Thẩm Diệc Bạch, nhờ cậu ta mang cho mình cái ván trượt qua.
“Không cần gọi.” Thẩm Diệc Bạch đẩy ván trượt đến chân của Chu Nhiên.
Chu Nhiên xoay người, kinh ngạc: “Cậu dậy sớm vậy?” 
“Không đi? Chờ đầu tuần nêu tên trên bảng phê bình à?” Thẩm Diệc Bạch chuyển nguyên văn lại những lời mà lão lớp trưởng uy hiếp mình cho Chu Nhiên.
***
“Chết rồi, làm sao bây giờ, tôi kích động quá, bọn họ bao giờ mới bắt đầu?”
“Tôi cũng vậy! Nghĩ đến là muốn chạy quanh sân trường ba vòng! Sao có thể đẹp trai đến như vậy chứ?”
Nhóm nữ sinh biết buổi biểu diễn trượt ván có Thẩm Diệc Bạch và Chu Nhiên tham gia đã bàn tán hơn nửa tiếng mà không hề mệt mỏi.
Lâm Tư Hàm đứng nghe ở có chút choáng váng. Xung quanh đều truyền lại âm thanh giống như tiếng muỗi kêu, vo ve vo ve, tần suất như nhau. Ba câu không rời được khảo vương Thẩm Diệc Bạch.
“Mỏi mắt chờ mong, mình đợi Chu Nhiên!”
“Mình chờ bạn Thẩm khảo vương kia kìa, thật muốn gọi điện cho cậu ta, điên cuồng cổ vũ luôn*.”
(*nguyên văn là 打 call: từ ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ sự ủng hộ)
“Cậu có điện thoại của cậu ta?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không có, bây giờ không có, nói không chừng tương lai sẽ có!” Nữ sinh nói chuyện cầm quả bóng bay màu đỏ, nói đùa, “Tôi đã chuẩn bị để hét lên rồi.”
Hứa Sênh Sênh nghe đám fangirl bàn luận, liếc Lâm Tư Hàm một cái, nói, “Bọn họ, được hoan nghênh như vậy sao?”

“Kiểu giống như Chu Nhiên ấy?"
Hứa Sênh Sênh bây giờ có một nguyên tắc, có thể dẫm Chu Nhiên bao nhiêu thì dẫm bấy nhiêu, làm sao để bôi đen cậu ta càng nhiều càng tốt.
“Không phải cậu còn rõ hơn mình hay sao?”
“Không rõ! Mình chỉ nghe khảo vương Thẩm Diệc Bạch.”
"Cậu là chưa từng quan tâm đi."
“Mình có rảnh đâu mà quan tâm người đứng hạng hai vạn năm của lớp Lý 1? Ăn no rửng mỡ ư?”
Hạng hai vạn năm? Rõ ràng là rất quan tâm.
“Ừm ừm ừm.” Lâm Tư Hàm nén cười, cong mày phụ họa Hứa Sênh Sênh đang chuẩn bị xù lông.
“Tiếp theo, tôi xin tuyên bố, lễ hội văn hóa của trường trung học S năm học 20XX chính thức bắt đầu!”  Âm thanh của hiệu trưởng vừa dứt, phía dưới liền vang lên từng trận từng trận tiếng thét chói tai.
“A-----“
Hứa Sênh Sênh đang cúi đầu tập trung chơi điện thoại bị tiếng la hét làm giật mình hoảng sợ, “Động đất?”
Ngón tay thon dài của Lâm Tư Hàm che khóe miệng khẽ nhếch lên, âm thanh kích động nghẹn ở trong cổ họng, chỉ có thể ra hiệu Hứa Sênh Sênh nhanh chóng nhìn khán đài phía trước.
Hứa Sênh Sênh ngẩng đầu, trực tiếp ngây người, hô nhỏ: “Trời!!!”
Cảm giác xem video và xem trực tiếp hoàn toàn khác nhau.
Chỉ nhìn hiện trường một cách đơn thuần, dường như chỉ có hét lên mới có thể biểu đạt hết sự hưng phấn.
Đây là sự cuốn hút chỉ thuộc về mấy nam sinh đang trong tuổi dậy thì hormone bùng nổ mới có.
Khán đài cao cao tường ngoài ốp gạch men sứ, hàng ghế nhựa bốn màu xanh lam đỏ vàng, sườn dốc chật hẹp màu xi măng trắng xám giữa đại dương sắc màu, nối liền với bầu trời quang đãng không mây.
Thiếu niên chân dẫm lên ván trượt, trực tiếp từ trên đỉnh trượt xuống, áo thun trắng vẽ nguệch ngoạc bị gió thổi dán vào người, càng thêm vẻ thon gầy.
Đôi mắt Lâm Tư Hàm nhìn Thẩm Diệc Bạch không hề chớp mắt.
Sạch sẽ lại kiêu ngạo, một vẻ mặt than, động tác dẫm lên ván trượt lưu loát như nước chảy mây trôi.
Sau khi Kickflip lại dẫm lên ván trượt, lúc cách tay vịn lan can của hội trường một đoạn ngắn, mấy nam sinh trực tiếp dẫm ván từ trên tay vịn lan can trượt xuống, khi chuẩn bị rơi xuống đất, Thẩm Diệc Bạch lại làm thêm một cái heel flip.
Lâm Tư Hàm nhìn mà kinh sợ, lòng bàn tay che miệng đã ướt đẫm mồ hôi.
Tiếp đất rồi.

Lâm Tư Hàm thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Diệc Bạch đứng dậy, dùng chân móc ván trượt lên đi về hướng thảm cỏ xanh, ngón tay thon dài móc cổ áo thun, muốn giảm nóng. Từng giọt từng giọt mồ hôi chảy dài theo gương mặt của cậu.
“A! Đẹp trai quá! Nam thần nam thần, moah moah.”
“Cậu ấy vẫn còn thiếu phụ kiện ở chân sao!”
“Lớp phó Từ muốn làm gì kia?” Hứa Sênh Sênh vốn muốn nhìn Chu Nhiên, kết quả trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện Từ Thanh đang cầm hai bình nước, đi về hướng đằng sau thảm cỏ xanh.
“Chắc đưa nước.” Lâm Tư Hàm cũng đi theo.
“Mình biết cậu ta muốn đưa nước.” Hứa Sênh Sênh phồng miệng lên, lấy chai nước khoáng từ trong cặp của mình ra, “Không thể nhịn.”
“...... Mình có thể không đi không?” Lâm Tư Hàm muốn từ chối.
Hứa Sênh Sênh nắm chặt tay của Lâm Tư Hàm, “Đi, vì sao lại không đi! Hai chai nước rất rõ ràng, một chai cho Chu ấu trĩ, một chai cho khảo vương. Nước của cậu đã uống chưa?”
Lâm Tư Hàm quơ quơ chai nước khoáng vẫn còn nguyên vỏ bọc trong tay, hỏi: “Cậu muốn hả?”
“Mình không cần. Mình đưa cho Chu ấu trĩ, cậu đưa cho khảo vương đi.”
“Why?”
“No why! Có thù oán. Hiểu không?”
Từ Thanh nhìn Thẩm Diệc Bạch trong sân cỏ xanh, làm bộ không để ý, ôm hai chai nước khoáng trong ngực, bước chân nhẹ nhàng đi qua. Cô ta định giả vờ đưa cho Chu Nhiên một chai rồi nhân tiện đưa cho Thẩm Diệc Bạch. Theo như quan sát của cô ta, Chu Nhiên dễ nói chuyện hơn Thẩm Diệc Bạch nhiều.
“Chu Nhiên.......” Nhỏ giọng gọi một tiếng, chữ Chu Nhiên còn chưa thoát ra khỏi miệng, đã bị Hứa Sênh Sênh cướp lời.
“Chu ấu trĩ.” Hứa Sênh Sênh cầm một chai nước khoáng đi qua, nhét vào tay Chu Nhiên, "Lãnh đạo thưởng cho cậu, vui không?”
Chu Nhiên sửng sốt vài giây, nhìn chai nước khoáng trong tay mà thụ sủng nhược kinh, "Lãnh đạo, ngài không bỏ thêm cái gì khác vào trong nước chứ?”
“Mở to mắt của cậu ra mà nhìn cho kỹ, mở chưa?"
“Vui! Cảm ơn lãnh đạo, lãnh đạo vất vả quá.” Chu Nhiên lập tức sửa lời.
Lâm Tư Hàm nhìn Chu Nhiên nhận nước khoáng, lại nhìn Thẩm Diệc Bạch đang đứng bên cạnh do dự mà dịch sang, gọi cậu: “Thẩm Diệc Bạch!”
“Hửm?” Thẩm Diệc Bạch cúi đầu, nhìn giống như Lâm Tư Hàm đang mất tự nhiên.
“Cái kia, cậu muốn uống nước không?” Tay Lâm Tư Hàm giấu ở sau lưng, ngay cả chai nước cũng giấu về phía sau luôn.

Chóp mũi lại bắt đầu chảy ra một tầng mồ hôi mỏng. Chỉ cần cô căng thẳng, chóp mũi sẽ bị đổ mồ hôi.
“Cảm ơn.”
Lâm Tư Hàm nghe thấy hai chữ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Diệc Bạch, sửng sốt hồi lâu, mới nói: “Được.”
Thẩm Diệc Bạch nhận chai nước, mở nắp uống hết hơn nửa chai nước.
Kỳ thật cậu ta không khát, chỉ là nóng.
“Nào nào nào, mọi người vất vả rồi, mỗi người một chai, không đủ lấy thêm.” Lão lớp trưởng ôm một thùng to nước tới, phát cho từng người, lúc phát đến chỗ Thẩm Diệc Bạch, kêu một tiếng ý.
“Từ Thanh?”
“Lão lớp trưởng.” Từ Thanh chỉnh lại sắc mặt, lễ phép mỉm cười.
“Cậu đây là? Ồ?”
“Tớ? Tới đưa nước.” Từ Thanh làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra. Vốn dĩ cô ta là người tình nguyện, tới đưa nước cũng không có gì kinh ngạc.
“À à.” Lớp trưởng cũng không nghĩ nhiều, hào phóng mà đưa một chai nước ra, “Cầm lấy đi, vất vả rồi.”
“Cảm ơn.” Từ Thanh không nhận, chỉ chỉ hai chai nước trong lòng, làm bộ nhẹ nhàng nói: “Không cần, tớ có hai chai rồi. Đến chậm một bước, không đưa được.”
Lão lớp trưởng phát đến Chu Nhiên và Thẩm Diệc Bạch, dường như hiểu được cái gì đó, “Hai người cậu?”
Chu Nhiên lấy mu bàn tay lau nước đang dính trên khóe môi, “Cái gì?”
“Nhìn tài nữ lớp Văn1 Từ Thanh kìa.” Lão lớp trưởng nhắc nhở, ôm thùng giấy né qua một bên cho Chu Nhiên nhìn người đứng ở phía sau.
“Hả?” Trong đầu Chu Nhiên đang load thông tin có liên quan đến hai từ Từ Thanh, “Không biết, tài nữ lớp Văn 1 không phải là Hứa Sênh Sênh sao?”
“Uh huh.” 
“Có ý gì vậy?” Chu Nhiên khó chịu với thái độ của lão lớp trưởng.
Lớp trưởng giơ bàn tay ra, vỗ vỗ vào bả vai Chu Nhiên và Thẩm Diệc Bạch, “Hai đại ca, các người tự mình cảm nhận đi.”
Thẩm Diệc Bạch bị vỗ vai, ghé mắt liếc nhìn nữ sinh tóc xoăn đang cầm hai chai nước cách đó không xa, hơi nhấp môi.
Cậu không thích cảm giác bị người khác nhớ thương.
Chu Nhiên không hiểu, Hứa Sênh Sênh hiểu. Thẩm Diệc Bạch lười hiểu, Lâm Tư Hàm hiểu nhưng không hề để ý.
“Lớp phó.” Hứa Sênh Sênh đột nhiên gọi Từ Thanh, cố ý gọi hai từ lớp phó, âm thanh cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Chu Nhiên đứng bên cạnh nghe được giật mình một cái, nổi hết da gà.
“Sênh Sênh.” Ánh mắt Từ Thanh như có như không liếc nhìn Chu Nhiên và Hứa Sênh Sênh, kỳ thật là đang đánh giá Thẩm Diệc Bạch và Lâm Tư Hàm.
“Cậu với Chu Nhiên? Thật không nhìn ra đó, vẫn là Sênh Sênh nhà chúng ta lợi hại.”
Hứa Sênh Sênh làm một chữ V với Chu Nhiên đang uống nước ở trước mặt, “Đương nhiên lợi hại! Đúng không, sư phụ.”

Sư phụ?!
Chu Nhiên còn chưa kịp nuốt ngụm nước xuống, trực tiếp phun ra ho khan kịch liệt, “Khụ khụ..............”
Sư phụ CMN chứ, cậu ta không chịu nổi.
Hứa Sênh Sênh sợ Chu Nhiên đổi ý, bắt đầu liều mạng khen cậu ta, “Sư phụ Chu Nhiên của tớ, chơi ván trượt siêu đỉnh, tiểu bá vương khoa Tự nhiên.”
Chu Nhiên càng ho thêm kịch liệt, tuy rằng Hứa Sênh Sênh trái lương tâm nịnh nọt nhưng làm cậu ta rất hưởng thụ.
Từ Thanh chuyển hướng, “Vậy Lâm Tư Hàm thì sao?”
Lâm Tư Hàm bị điểm danh, nhẹ nhàng mà nói một câu: “Sư phụ của tớ cũng rất lợi hại.”
Hứa Sênh Sênh nghe được, lặng lẽ đưa tay ra phía sau giơ ngón tay cái lên.
Lâm Tư Hàm mà cô quen biết ít nói không sai, thoạt nhìn là kiểu người dễ bắt nạt cũng không sai, nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn thôi. Trên thực tế, cô cũng không phải là cái bánh bao mềm.
Từ Thanh còn muốn nói cái gì đó, lại nghe thấy một giọng nam dễ nghe nói: “Đồ đệ.”
Âm thanh của Thẩm Diệc Bạch rất có trọng lượng.
Lâm Tư Hàm theo phản xạ đáp một tiếng, “Dạ.”
Sau khi nói tiếng “Dạ” vừa ngắn vừa nhẹ, Lâm Tư Hàm mới phản ứng lại, sau đó lại ngây dại.
Thẩm Diệc Bạch cầm ván trượt dựa bên lưới sắt màu xanh, nhắc nhở: “Không phải nói muốn học trượt ván sao?”
“Hả.”
“Không muốn?”
“Muốn.” Lâm Tư Hàm buột miệng thốt ra.
Lời nói ra cảm giác rất quen tai, Thẩm Diệc Bạch hình như rất thích hỏi cô có muốn hay không.