Chương 1:
1,
Hằng Nga vừa nhìn thấy Phong Vô Trần bị chặn ở cửa cung Quảng Hàn đã thấy đầu hơi nhức:
"Thượng tiên lại có chuyện gì sao? Dằn vặt nhau vẫn chưa xong sao? Chuyện cũ đã đâu vào đấy, muốn thành tiên cũng đã thành tiên, muốn giằng co cũng đã giằng co, còn phá lệ cho ngài thành thân, thỏ nhà ta cũng bị ngài bắt mất, ngài còn tới làm gì?"
"Có việc ..." Phong Vô Trần đành tỏ ra nhún nhường, "Ta có một chuyện muốn thỉnh giáo."
"Ta có cái gì để Thượng tiên phải thỉnh giáo?"
"Là chuyện liên quan đến thỏ."
"Nhớ không nhầm ta đã đưa ngài [Bí kíp nuôi thỏ tiên giới] rồi?"
"Nhưng ..." Phong Vô Trần làm khó cau mày, "Cớ sự thế này, trong bí tịch không có..."
"?" Hằng Nga lúc này mới lo lắng, vội nhượng y đi vào, "Chuyện là thế nào, ngài nói mau."
2,
Sự việc này mới xuất hiện gần đây.
Vừa sau ngày thành thân của Phong Vô Trần và Bạch Thỏ Đường đúng hai ngày.
Nói đúng hơn là bắt đầu từ đêm động phòng hoa chúc đó: Tuy rằng hai người họ đã sớm làm chuyện thân mật, nhưng đây lại là đêm đầu của tân phu phu, bầu không khí tốt hơn trước đây nhiều, quá trình vừa ngọt ngào vừa kích thích... Bạch Thỏ Đường* bị Phong Vô Trần đỉnh đến rên rỉ bắn ra, sau đó, bất thình lình ——
Oạch một tiếng.
Đường Đường ngã thụp xuống giường.
Phong Vô Trần vô cùng hoảng hốt, thiếu chút bị dọa chết.
Nhìn kỹ lại mới phát hiện Bạch Thỏ Đường đang ngủ.
Y chỉ nghĩ gần đây tân nương tâm trạng lên xuống thất thường, lại bận bịu chuẩn bị cho đại hôn nên mệt mỏi quá mức, liền không nỡ giày vò thêm nữa, ôm cậu chìm vào giấc ngủ.
3,
Nhưng mà sáng ngày thứ hai, trong lúc hai người đang dùng điểm tâm, dựa vào nhau ngắm hoa nói lời ngọt ngào, Phong Vô Trần đưa tay vuốt nhè nhẹ sống lưng Bạch Thỏ Đường. Sau đó cậu liền ''oạch'' một cái, ngã đùng xuống đất.
Lại ngủ.
4,
Còn có khi đang đọc sách trong thư phòng.
Lúc rảnh rỗi thưởng trà.
Ngay cả ở phòng tắm lúc đang ôm ôm thân mật —— đúng là vô cùng nguy hiểm, nếu không phải Phong Vô Trần nhanh tay túm được Bạch Thỏ Đường thì cậu đã cắm đầu vào thùng nước, sặc mất nửa cái mạng.
5,
"Có chuyện gì thế nhỉ?" Phong Vô Trần phát sầu, "Có phải bị bệnh không? Thành tiên không phải sẽ không còn bệnh sao? Có nguy hiểm không?"
6,
Hằng Nga tức đến bật cười, càng cười càng hung ác, nhịn không được đánh vào lưng Phong Vô Trần:
"Phong Vô Trần ơi Phong Vô Trần, uổng cho ngài thông minh tuyệt đỉnh, ngay cả thỏ của ngài mà ngài cũng không hiểu."
7,
Đây là tập tính của thỏ.
Lúc thư thích, lúc an tâm, lúc bên người mình tín nhiệm, khi nào cũng có thể ngã chổng vó, ngủ say như chết.
——Hằng Nga giải thích như vậy.
Còn thuận tay đưa ra hai chú thỏ đang ngủ say cho Phong Vô Trần xem.
8,
Phong Vô Trần thở phào một hơi: "Thì ra là như vậy."
"Đúng thế."
"Vậy ta an tâm rồi." Phong Vô Trần lộ ra một nụ cười yên tâm, lại có chút lúng túng, "Thì ra thật lâu trước kia, Đường Đường ở bên cạnh ta đều rất bất an."
9,
"Ngài không thấy phiền sao?" Hằng Nga tiễn y đến cửa Quảng Hàn cung, rốt cục không nhịn được hỏi.
"Cái gì?"
"Thỏ có thể ngủ bất cứ đâu bất cứ khi nào, ngài không thấy rất phiền phức sao?" Hằng Nga hỏi lại lần nữa.
"Không phiền."
Phong Vô Trần lắc đầu một cái.
Y cúi đầu nở nụ cười —— một nụ cười ôn nhu như nước, có thể khuynh đảo chúng sinh:
"Phiền gì chứ, chỉ cần em ấy vui vẻ là tốt rồi."
Chương 1:
1,
Bạch Thỏ Đường gọi là Bạch Thỏ Đường.
*Bạch Thỏ Đường = Kẹo thỏ trắng. Cổ đại nên mình để Hán Việt nhé!
Người, tiên, thậm chí cả yêu quái đều nói: "Ta hỏi tên thật của ngươi chứ không hỏi biệt hiệu."
Bạch Thỏ Đường nghiêng đầu, rụt rè đáp: "Nhưng, nhưng ta tên là Bạch Thỏ Đường..."
2,
Bạch Thỏ Đường vốn không nên thành yêu.
Cậu chỉ là một viên kẹo bơ cứng bình thường trong một túi kẹo bơ cứng tầm thường.
Bằng một sự mầu diệu nào đó, cậu biến thành thỏ.
Một chú thỏ bình thường, lông trắng mắt hồng.
Cũng bằng sự mầu diệu đó, cậu trở thành yêu tinh.
3,
Còn là yêu tinh cấp thấp nhất.
Ngốc ngốc lại yếu đuối.
Ngay cả biến thành người cũng không biến được lâu.
Động một tí lại bắn ra đôi tai dài dài mỏng manh. Cái đuôi nhỏ như quả cầu lông hay bật ra ngoài, không thể giấu nổi dưới lớp áo choàng.
Chúng yêu nhìn thấy bèn ồn ào: Bạch Thỏ Đường, lộ đuôi kìa.
Cậu sợ hãi như chú thỏ chấn kinh, bưng cái mông một mạch chạy trốn, trốn đến nơi không người mới dám dùng phép giấu cái đuôi đi.
Nhưng không phải lần nào cũng được.
Cậu gấp đến độ mặt mày đỏ chót, chảy cả mồ hôi, nước mắt như trào ra.
4,
Không có phép thuật.
Chỉ có chút ít yêu lực yếu ớt.
Nhưng thân thể lại có vị sữa, rất ngọt.
Đây rất có thể chẳng phải yêu lực sau khi biến thành yêu, ngược lại có khi là khiếm khuyết suýt hóa yêu thất bại:
Bởi vì cậu là một viên kẹo bơ cứng*.
Ngay cả khi không biến thành yêu, cậu cũng ngọt, rất ngọt.
5,
Cho nên Bạch Thỏ Đường bị Phong Vô Trần giữ bên người, hoàn toàn không thể chống cự.
*Kẹo bơ cứng: Kẹo bơ cứng là một loại kẹo được làm bằng đường caramen hoặc mật đường cùng với bơ, đôi khi là bột mì. Hỗn hợp được gia nhiệt cho đến khi nhiệt độ của đạt đến giai đoạn nứt cứng từ 149 đến 154°C. Trong khi chuẩn bị, kẹo bơ cứng còn có thể được trộn với các loại hạt hoặc nho khô.