Chuyện ồn ào của trạm phát thanh làm Chủ nhiệm Giáo dục cũng kéo đến, chỉ là hỏi vài câu, sau đó lại bận tâm Bùi Noãn không phải học sinh trường Số Năm nên trường học cũng không dám nói gì, cuối cùng Chủ nhiệm Giáo dục nói hai câu với Hạ Cần và Mạnh Hành Du rồi xong chuyện.
Công ty còn có việc nên Trường Sinh không ở lại trường Số Năm bao lâu, không tới giữa giờ cơm trưa thì chào mọi người rồi rời đi.
Cuộc thi buổi sáng kết thúc, Trì Nghiên cùng Hoắc Tu Lệ từ sân thể dục ra tới cửa thì đụng phải Bùi Noãn và Mạnh Hành Du, anh theo bản năng hỏi: “Ăn cơm hả? Đi ăn cùng không.”
Mạnh Hành Du kéo tay Bùi Noãn, nghe thấy lời này thì rất lạnh nhạt, quay đầu nhìn anh và Hoắc Tu Lệ nở nụ cười xa cách, uyển chuyển từ chối: “Không được rồi, lần sau đi.”
Trì Nghiên nghe xong thì sắc mặt xanh mét, môi mím thành một đường thẳng.
Ánh mắt Hoắc Tu Lệ đảo qua hai người, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
Bùi Noãn khiếp sợ nhìn Mạnh Hành Du, miệng lúc đóng lúc mở nghẹn mãi cũng không ra được một chữ hoàn chỉnh, Mạnh Hành Du liền lôi kéo cô ấy đi về phía cổng trường, còn dường như không có việc gì mà hỏi cô ấy: “Thịt nướng hay rau xào, cậu muốn ăn cái gì?”
Nói thật ra, phản ứng này của Mạnh Hành Du có hơi đáng sợ, Bùi Noãn hoài nghi nhìn cô, chọn đại một cái: “Nướng……..Thịt nướng đi.”
Đi được vài bước thì Bùi Noãn quay đầu lại, nhìn thấy Trì Nghiên vẫn còn đứng yên tại chỗ.
Ánh mắt kia hận không thể nhìn chằm chằm khoét một lỗ trên người Mạnh Hành Du ra, muốn có bao nhiêu không cam lòng thì có bấy nhiêu, muốn có bao nhiêu phẫn nộ thì cũng có bấy nhiêu, nơi nào mà còn bộ dáng Đại thiếu gia với khí chất không chút phàm tục như ngày xưa nữa chứ.
Nếu không phải chỗ này không thích hợp thì Bùi Noãn thật sự muốn chụp lại một tấm, rồi gửi vào trong nhóm chát của Thương Khung Âm cho mấy người ngày nào cũng mê muội bông hoa thanh cao lạnh lùng Yến Kim xem thử.
Cái gì mà bông hoa thanh cao lạnh lùng trong hồ Hàn Nguyệt chứ, cái gì mà thần tiên với vẻ ngoài thờ ơ cấm dục chứ, tất cả đều là nguỵ trang cả.
Thầy tiểu Yến của mấy người hôm nay hạ phàm rồi, có nhân khí rồi.
Đi ra ngoài cổng trường, sau khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Trì Nghiên và Hoắc Tu Lệ, nhân lúc chờ đèn xanh thì Bùi Noãn mới dám hỏi: “Du nhãi con à, cậu uống nhầm thuốc hả? Sao cậu lại từ chối Trì Nghiên chứ, cơ hội tốt vậy còn gì.”
Mạnh Hành Du ghét nóng, nên cởi áo khoác đồng phục ra vắt trên khuỷu tay, không để ý lắm mà nói: “Tớ không có uống nhầm thuốc, tớ nói với cậu ấy từ hôm nay trở đi sẽ giữ khoảng cách.”
Bùi Noãn cho rằng cô bị cái thứ kỳ quái gì nhập vào người rồi, thế là nắm bả vai của Mạnh Hành Du rồi lắc hai cái, cực kỳ nhập vai, hung dữ hét lên: “Yêu nghiệt, nhanh lăn ra khỏi thân thể con ta ngay, bằng không ta sẽ giết chết ngươi!”
“………”
Đèn xanh sáng lên, Mạnh Hành Du rút khỏi tay Bùi Noãn: “Cậu bớt lợi dụng tớ đi, cháu ngoan à.”
Bùi Noãn quậy thì quậy nhưng vẫn không quên chính sự: “Vậy sao tính tình cậu thay đổi lớn thế? Cậu hết thích Trì Nghiên rồi à?”
Mạnh Hành Du lắc đầu, nói: “Thích, chính bởi vì thích cho nên mới muốn giữ khoảng cách.”
Bùi Noãn càng nghe càng mơ hồ: “Cậu đây là dùng kịch bản gì thế, làm tớ choáng váng luôn rồi.”
Mạnh Hành Du đổi cánh tay vắt áo khoác, ngữ khí bực bội nhưng ánh mắt lại kiên định: “Không có kịch bản gì cả, tớ chính là chịu đủ rồi, tớ không thích bị người ta nắm mũi nữa, cho dù là Trì Nghiên cũng không được.”
Bùi Noãn nghe xong thì rất vui vẻ, cô ấy giơ ngón tay lên nhéo mặt cô: “Cứng nha, Du nhãi con của chúng ta phải ngầu thế chứ!”
Cuối tuần này trường Số Năm tổ chức Đại hội Thể thao nên có khá nhiều học sinh không về nhà, tiệm cơm ngoài cổng trường đông nghịt, ngay cả tiệm thịt nướng cũng thế.
Bùi Noãn và Mạnh Hành Du đều không muốn chờ, nên cuối cùng chọn một quán cơm rau xào không cần phải xếp hàng.
Gọi xong đồ ăn thì Mạnh Hành Du lấy hai đôi đũa ra lau khô, rồi đưa một đôi cho Bùi Noãn, nhướng mày hỏi: “Đừng mãi nói về chuyện của tớ nữa, sao hôm nay Trường Sinh cũng tới nữa? Hai người có biến hả?”
Bùi Noãn nhận lấy đôi đũa, uống một hớp nước, xua tay nói: “Có cái gì mà có, bát tự còn chưa xem nữa là.”
“Vậy hôm nay anh ấy tới làm gì?”
“Lúc chờ xe thì gặp được, anh ấy nghe tớ bảo tới trường Số Năm nên thuận tiện cho tớ đi nhờ.”
Mạnh Hành Du nghe xong thì chống cằm cảm thán nói: “Chị em à, chúng ta đúng là thảm mà, yêu mà không được, có phải là vì thế không?”
Bùi Noãn lấy chiếc đũa gõ đầu cô: “Không đến mức, kỳ thật tớ cảm thấy Trì Nghiên đối với cậu rất khác.”
Mạnh Hành Du không hề có cảm giác được an ủi, cô tựa lưng vào ghế rồi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vô dụng thôi.”
Bùi Noãn hỏi: “Cái gì vô dụng chứ?”
Mạnh Hành Du đếm từng đầu ngón tay: “Cậu cảm thấy, tớ cảm thấy, mọi người đều cảm thấy Trì Nghiên đối với tớ thế nào cũng chả có ích gì cả.”
Bùi Noãn buồn cười nhìn cô: “Vậy thế nào mới hữu ích chứ?”
Mạnh Hành Du cong ngón tay siết thành nắm đấm nhỏ, cô cúi đầu nhìn chằm chằm bàn tay mình, hơi bướng bỉnh kiểu nhất định phải được: “Tớ muốn nghe chính miệng cậu ấy nói thích tớ thì tớ mới tin, nếu không đều chả là gì hết.”
Sau Đại hội Thể thao thì hoạt động ngoại khoá lớn nhất của học kỳ này cũng kết thúc.
Kỳ nghỉ dài hạn 5/1 qua đi thì học sinh lớp 12 bắt đầu tiến vào giai đoạn cuối cùng của thi Đại học, chuyện này vốn dĩ không có gì, ai dè kết quả “kỳ thi thử đợt 3” (*) vừa có, sau đó đối chiếu với điểm số năm ngoài thì số người lớp trọng điểm 12 có thể vào Đại học thì thấp hơn 1/3 so với năm ngoái. Điều này làm ban lãnh đạo của trường nổi giận, cố gắng bắt lấy trọng tâm học, chỉ sợ trường Số Năm năm nay không sinh ra được một Thủ Khoa tỉnh nào, vậy thì lúc đó sẽ mất mặt lắm.
(*) nguyên văn là kỳ thi thử đợt ba: là bài kiểm tra thử toàn diện cuối cùng cho các thí sinh thi đại học trước khi làm bài kiểm tra đầu vào đại học. Trong kỳ thi này, có thể thấy thứ hạng của mình trong thành phố, thứ hạng của tỉnh, biết vị trí của mình và chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học.
Một phong trào học tập này từ lớp 12 lây sang lớp 10, làm tất cả tổ bộ môn của lớp 10 không dám thả lỏng mà cố gắng tiếp thêm nhiệm vụ học tập cho các lớp.
Mỗi tuần đều có các bài thi lớn nhỏ liên tục, mỗi tháng lại có một kỳ thi lớn, người nào bị hạ bậc đều sẽ bị giáo viên gọi đến văn phòng nói chuyện, nghiêm trọng hơn còn sẽ bị gọi phụ huynh vào. Cuộc sống của cả đám học sinh cấp ba đã khổ đến mức không nói nổi, mỗi ngày đều mong muốn đến kỳ nghỉ thi Đại học, rồi nhanh chóng đưa cả đám học sinh cuối cấp vào trường Đại học, như thế mọi người đều được giải thoát rồi.
Nhưng kỳ nghỉ thi Đại học còn chưa tới như mong muốn thì giữa tuần tháng Năm lại có một tin đồn thuộc dạng bùng nổ được truyền tai nhau.
Có một học sinh giấu tên tố giác nói rằng Ngôn Lễ người học lại lớp 12 yêu sớm, chuyện này liền truyền tới lỗ tai của hiệu trưởng đang sốt ruột nóng nảy.
Ngôn Lễ chính là người có khả năng đạt được thủ khoa tỉnh nhất, sao lại ngay lúc mấu chốt mà lại bị chuyện này làm trì hoãn được chứ, trường Số Năm năm nay có thể ngẩng cao đầu lấy Thủ khoa tỉnh hay không thì phải xem việc mua bán lần này.
Vì thế lại mời phụ huynh rồi tìm học sinh để nói chuyện, cuối cùng không biết thế nào mà lại kéo thêm một nữ sinh khác gọi là Biên Từ vào trong.
Thái độ hai người đều rất cứng làm giáo việc cực kỳ tức giận, có lẽ là ôm tâm tình giết gà doạ khỉ cho nên bắt hai người phải đọc bản kiểm điểm ở nghi thức kéo cờ vào thứ Hai tuần sau để răn đe cảnh cáo.
Mạnh Hành Du nhớ rõ nam sinh Ngôn Lễ này, chính là đàn anh mà cô gặp hồi học kỳ 1 đến bảng thông báo muốn lấy hình của Trì Nghiên, còn là một người kỳ lạ năm trước còn thi được điểm cao chót vót thế mà đi học lại.
Nghi thức kéo cờ vào thứ Hai, học sinh đại biểu dưới quốc kỳ lên tiếng kết thúc, Chủ nhiệm Giáo dục liền cầm lấy micro, lạnh lùng nói: “Mấy em đang đứng ở bước ngoặt mấu chốt trong cuộc đời, thầy không quan tâm là mấy em muốn yêu đương hay không thì tất cả đều cất hết mấy suy nghĩ ấy đi ngay, bây giờ quan trọng nhất chính là thi Đại học, đó mới là chuyện quan trọng nhất, không có bất kỳ việc gì quan trọng hơn thi Đại học cả.”
Dưới sân cực kỳ yên tĩnh, so với sự dạy dỗ của Chủ nhiệm Giáo dục thì mọi người tương đối hứng thú với mấy chữ trọng điểm “vai nam nữ chính” hơn.
Chủ nhiệm Giáo dục nói gần hết 5 phút thì mới kêu Ngôn Lễ và Biên Từ lên bục đọc bản kiểm điểm.
Sở Tư Dao đứng bên cạnh Mạnh Hành Du, thấy nữ sinh đứng ở rìa bục thì kích động kéo lấy tay áo cô, nhỏ giọng nói: “Du Du cậu xem kìa, nữ sinh kia có phải người chúng ta gặp hồi học kỳ 1 không?”
Mạnh Hành Du nhón chân, cẩn thận nhìn một lượt, cũng nhớ ra: “Ừ, là đàn chị có mái tóc dài cực kỳ đẹp đó.”
Sở Tư Dao là nữ sinh còn nhìn không dời được mắt thì nói gì đến mấy nam sinh xung quanh: “Thì ra chị đó chính là Biên Từ, lớn lên xinh quá, cứ như thiên nga trắng vậy.”
Mạnh Hành Du không tỏ ý kiến, Ngôn Lễ đã đi lên bục, trên mặt anh ấy luôn treo một nụ cười, giống như không phải lên đọc bản kiểm điểm mà lên nghe khen ngợi.
“Ngôn Lễ cũng khá đẹp trai, hai người bọn họ thật xứng đôi.” Mạnh Hành Du bình tĩnh xem xét.
Sở Tư Dao ở bên cạnh gật đầu như giã tỏi: “Tớ cũng thấy vậy, cậu nói xem yêu nhau thì có gì phải kiểm điểm chứ, người ta yêu đương hay không cũng thi được hạng nhất thôi.”
Mạnh Hành Du đồng ý với những lời nay: “Đúng thế, đầu năm nay nói chuyện yêu đương cũng là bình thường mà.”
Trì Nghiên đứng ở sau hai người, nghe thấy mấy lời của Mạnh Hành Du thì nhăn mày lại.
Nói là đọc kiểm điểm thế nhưng Ngôn Lễ đứng trên bục hết 3 phút cũng chưa nói một câu liên quan đến chuyện yêu sớm này, toàn bộ nếu nói về chuyện khác làm học sinh dưới sân nghe không hiểu mô tê gì cả, còn sắc mặt của lãnh đạo trường học thì ngày càng khó coi, cuối cùng Chủ nhiệm Giáo dục không nhịn được nữa mà ở bên cạnh nhắc nhở: “Em nhanh nói vào trọng điểm đi, đừng làm mất thời gian của mọi người.”
Ngôn Lễ nghe xong thì cười nói: “Em không có gì để kiểm điểm cả, nếu ban lãnh đạo muốn em lên nói hai câu thì em ngoại trừ nói về học tập thì còn có thể nói gì nữa chứ ạ?”
“Ngôn Lễ, em đừng quá kiêu ngạo, thật sự cho rằng học giỏi thì trường không thể làm gì em sao!”
Ngôn Lễ vẫn cười, xoay người sang chỗ khác, nói với tất cả bạn học bên dưới một câu cuối cùng: “Tự do yêu đương không có đúng sai, cấp 3 của em không có tiếc nuối gì cả, chúc mọi người thi Đại học được ghi tên trên bảng vàng, vào được trường Đại học mình thích, cùng với người mình thích, em kết thúc tại đây, cảm ơn trường Số Năm, cảm ơn vì đã gặp được em.”
Nói xong, Ngôn Lễ đi đến rìa bục giảng còn trao cho Biên Từ một ánh mắt, hai người nhìn nhau cười rồi sóng vai đi xuống bục.
Cả trường yên tĩnh trong vài giây, sau đó thì bùng nổ, hoàn toàn không thể khống chế được mà đầy tiếng thét chói tai.
“Mẹ nó, chúc đàn anh đàn chị lâu lâu dài dài nha! Hai người nhất định phải hạnh phúc đó!”
“Ô ô ô ô đây là tình yêu hoàn mỹ gì chứ, nước mắt tớ không đáng tiền sao hả.”
“Lớp 12 đúng là cho tớ sự mạnh mẽ nha! Còn không phải là lên Đại học con mẹ nó thôi sao!!”
“Tự do yêu đương muôn năm, chúng em cũng muốn yêu đương, chúng em muốn tự do!”
“Ngôn Lễ đẹp trai quá đi aaaaaaa, trường Số Năm thiếu tớ một Ngôn Lễ rồi.”
……..
Mạnh Hành Du còn chưa kịp kích động ngửa mặt lên trời hét to thì Ngôn Lễ và Biên Từ đã sóng vai rời đi, cô không khỏi cảm thấy hâm mộ.
Cũng đều ở trường Số Năm, vì sao khoảng cách giữa người với người lại lớn thế chứ?
Trì Nghiên thấy hốc mắt của Mạnh Hành Du đỏ ửng thì bất an trong lòng càng tăng thêm, anh hỏi người xung quanh xin một bịch khăn giấy, sau đó rút ra một tờ đưa cho Mạnh Hành Du: “Lau đi, có gì hay mà khóc chứ.”
Mạnh Hành Du nhận lấy, sau đó trừng mắt nhìn cái người không hiểu phong tình này, gằn từng chữ nói: “Bởi vì tôi không có chứ sao.”
Trì Nghiên khó hiểu, hỏi: “Cậu không có gì chứ?”
Mạnh Hành Du không có nước mắt để lau, chỉ hỉ nước mũi, sau đó uất ức nói: “Tôi cũng muốn ngọt ngào yêu đương.”
Trì Nghiên: “……”
“Tôi cũng muốn có một bạn trai hay cười cơ.”
“……”
Mạnh Hành Du lau mũi, siết chặt tờ khăn giấy trong tay, ngẩng đầu cố ý hỏi Trì Nghiên: “Lớp trưởng à, cậu nói tôi sẽ có sao?”
“……” Lời này phải trả lời thế nào đây.
Mạnh Hành Du ngược lại nở nụ cười, ánh mắt đầy khao khát lướt qua Trì Nghiên giống như đang nhìn người xa lạ: “Tôi cảm thấy tôi sẽ có, đến lúc đó sẽ giới thiệu cho cậu làm quen nhé.”
Trì Nghiên ngoài cười nhưng trong không cười, mặt đầy mâu thuẫn: “Tôi không muốn làm quen.”
Mạnh Hành Du “này” một tiếng, chọc bờ vai anh rồi nói: “Sao cậu lại thế chứ, bạn cậu muốn ngọt ngào yêu đương mà cậu không chúc phúc là thế nào?”
Trì Nghiên không thể nhịn được nữa, thuận thế nắm lấy tay cô, ghé lỗ tai sát qua, một dòng hơi nóng phả vào sau tai của Mạnh Hành Du làm cô cuối cùng cười không nổi nữa.
Người xung quanh đang tập trung trên bục nên không ai chú ý bên này, Trì Nghiên trừng phạt nhéo tay của Mạnh Hành Du, thấp giọng hỏi: “Cậu cứ một hai phải chọc tức tôi thế sao, hửm?”