Trì Nghiên kỳ thật không cần đi vệ sinh, anh cũng chả cần phải đi đâu cả.
Vậy vì sao anh phải đi? Ngay cả bản thân anh cũng không biết.
Giống như một tên bệnh tâm thần vậy.
Tiếng chuông chuẩn bị vang lên, Trì Nghiên đi đến cửa phòng WC nam mới nhớ tới mình đi chân trần, gạch lát ở trong phòng WC đều bị dẫm thành một dấu chân màu xám, tạo nên một cảnh tượng cực kỳ dơ bẩn.
Trì Nghiên đứng ở cửa, cho dù làm xây dựng tâm lý thế nào thì cũng không muốn bước chân trần đi vào.
Đi một đoạn đường dài như vậy, chân cũng dơ rồi, nếu bây giờ trực tiếp xuống hồ bơi thì không thích hợp, Trì Nghiên suy nghĩ một lát rồi đành xoay người đi về phòng thay đồ phía sau.
Vài phút trước phòng thay đồ còn ồn ào om sòm, thế mà bây giờ chỉ còn lẻ tẻ hai người, thấy Trì Nghiên mặc đồ tắm bước vào, nam sinh gầy nhom kia có cảm giác kỳ quái, nói: “Lớp trưởng, sắp đến giờ học rồi, nhanh lên.”
Trong lòng Trì Nghiên toàn là bực bội, không kiên nhẫn “ừm” một tiếng, anh đi đến ngăn tủ của mình, nâng tay lên, mu bàn tay hướng ra ngoài, rồi dùng chìa khoá đeo trên cổ tay đụng vào chỗ khoá của tủ, “đinh” một tiếng, cửa tủ tự động mở ra.
Sau khi cửa mở ra, Trì Nghiên lại không nhúc nhích, chỉ đứng trước cửa tủ lấy điện thoại ra, mày nhăn chặt, quanh thân tản ra hơi thở “tầm tình tôi không tốt đừng có mà đến gần”.
Người khác nhìn thì cứ nghĩ anh như đang giành giật từng giây để trả lời tin nhắn quan trọng gì đấy, kỳ thật Trì Nghiên chỉ là bật sáng màn hình rồi lại khoá màn hình lại mà thôi.
Nam sinh cho rằng anh đi vào bỏ đồ gì đấy, trong lòng hiểu rõ, lúc đóng cửa lại thuận miệng hỏi: “Lớp trưởng, đi chung không?”
“Không cần đâu.” Trì Nghiên thật sự không kiên nhẫn trả lời, không biết là ai trêu chọc anh, hai nam sinh thấy bộ dáng như muốn nổi giận của anh thì không dám làm pháo hôi đâm vào họng súng tìm xui xẻo, nên không hỏi nhiều nữa mà bước ra khỏi phòng thay đồ.
Bọn họ đi rồi, phòng thay đồ chỉ còn lại một mình Trì Nghiên.
Phòng thay đồ có hai cửa, cửa trước thông với cửa ra của hồ bơi, còn cửa sau thì nối liền với bể bơi. Thời gian đi học nên cổng trước mở rộng, gió to ở bên ngoài thổi vào, trúng vào rèm cửa vang lên tiếng xì xào.
Trì Nghiên dứng ở ngăn tủ hơn nửa phút nữa, cuối cùng cũng ném điện thoại vào ngăn tủ, giơ tay đóng cửa tủ lại, anh mang chân trần đi vào phòng tắm vòi sen ở phía sau.
Nói là phòng tắm vòi sen nhưng nó cũng chỉ là gắn một dãy vòi phun mà thôi, là cái loại ống thép không giống như vòi hoa sen có đồ nắm xoay hai chiều để mở nước. Cột nước xối thẳng xuống người, đứng dưới vòi phun nước thì cho dù không phải nước lạnh cũng làm cho bạn tỉnh táo ngay lập tức.
Trì Nghiên vốn dĩ chỉ muốn rửa chân thôi, không quan tâm đến việc đồ bơi có ướt không, anh vặn chốt mở ra rồi trực tiếp đứng dưới vòi phun, cột nước chảy ròng ròng xối xuống.
Sau khi xối xuống da thì cột nước biến thành vô số giọt nước văng tung toé xung quanh, nước là nước nóng, hơi nước khuyếch tán ở trong phòng thật sự nhanh, không bao lâu thì sương đã lượn lờ, ướt át mà oi bức.
Trì Nghiên một tay chống tường, tuỳ ý để nước lăn lên gương mặt anh rồi rơi xuống đất, anh nhắm mắt lại, quanh thân chỉ có tiếng nước chảy, cực kỳ yên tĩnh, làm anh rất lỗi thời mà nhớ tới hình ảnh vừa rồi ở bể bơi.
Bộ đồ bơi bị anh châm chọc là bộ xấu nhất mà mình từng thấy ở trên người Mạnh Hành Du thì giá trị nhan sắc lại tăng cao vài lần.
Ngày thường nhìn mỗi mình cô thì cảm thấy cô lùn, nhưng so với nữ sinh khác thì anh thấy không hẳn là vậy.
Dáng người của thiếu nữ tinh tế, chân dài eo thon, bộ đồ bơi là chất liệu bó sát nên đúng chỗ phác hoạ ra đường cong của cô, sau lưng lộ ra một mảng da trắng như tuyết, hai xương con bướm phía (*) sau tạo ra một hình dáng xinh đẹp.
(*) xương con bướm: là xương vai, phân bố đối xứng ở hai bên lưng (hình minh hoạ bên dưới).
Lúc cô đi tới, không biết đang nói gì với người bạn mà trên mặt treo lên nụ cười rạng rỡ, hai chiếc răng nanh vừa dễ thương lại đáng yêu, xương quai xanh cứ chuyển động theo hơi thở, trước khi đi ngang qua cửa sổ sát đất thì anh nắng dừng trên đuôi lông mày của cô, như tô lên một tầng sắc vàng ấm áp.
“……..”
Đầu óc và thần kinh của Trì Nghiên đột nhiên căng thẳng, vô số hình ảnh hiện lên trong đầu, cô khóc, cô ồn ào, cô chạy, cô nhảy.
Tất cả tất cả, toàn bộ đều là cùng một người.
Trì Nghiên duỗi tay lau đi bọt nước trên mặt, anh dựa vào bức tường gạch lạnh như băng phía sau lưng, cảm giác sâu sắc chỗ nào đó trên cơ thể có sự thay đổi, đầu lưỡi chạm vào răng hàm dưới, vô lực thầm mắng một tiếng, “Cái đệch.”
Tiếng chuông vào học vang lên, Trì Nghiên giơ tay đè lại công tắc, rồi xoay nó sang trái, nước ấm biến thành nước lạnh, nước lạnh thấu xuống xối xuống người, anh không muốn trốn, cũng không cảm thấy lạnh.
Ban ngày ban mặt, thời gian đi học, còn là chỗ công cộng nữa.
Trì Nghiên, có phải mày điên rồi không?
Tiết bơi lội trôi qua hơn một nửa thì Trì Nghiên mới quay lại bể bơi.
Hoắc Tu Lệ nói anh tiêu chảy, xin nghỉ giúp anh, nên lúc giáo viên đứng lớp thấy anh đến trễ cũng không nói gì, giáo viên kêu anh đến cạnh hồ bơi luyện tập động tác cơ bản.
Nước của hồ bơi là nhiệt độ bình thường, Trì Nghiên ngồi ở bể bơi, tưới nước hồ bơi lên người, chờ cơ thể thích ứng với nhiệt độ này thì mới xuống hồ.
Hoắc Tu Lệ biết bơi nên đi học cứ như đi chơi, chờ Trì Nghiên xuống nước thì bỏ lại Ngô Tuấn Khôn bên cạnh mà đến bên anh, ánh mắt đảo qua nửa người dưới của anh, như có hàm ý: “Đi lâu vậy sao, Thái Tử đúng là đang độ tuổi xuân nha.”
Nếu là ngày thường, Trì Nghiên mà nghe thấy mấy lời nói rác rưởi này thì sẽ mở miệng đốp chát hai câu, nhưng bây giờ anh lại không có tâm tình, càng nghe càng mơ hồ có cảm giác chột dạ, anh liếc xéo Hoắc Tu Lệ một cái, không nói chữ nào.
Hoắc Tu Lệ vốn dĩ chỉ là suy đoán thôi, nhưng phản ứng này của Trì Nghiên thì chính là thật 100% rồi, cậu ấy ngay cả chân cũng lười giẫm, chỉ thiếu không dán sát lên người của Trì Nghiên, cằm sắp muốn rơi xuống mặt hồ luôn: “Đệch, có đến mức đó không, tớ còn có thể làm người sao hả? Đồ bơi xấu như vậy mà cậu cũng có thể………..”
Trì Nghiên hất nước vào mặt Hoắc Tu Lệ, lúng túng và không kiên nhẫn viết đầy trên mặt, cắn răng hỏi: “Cậu có thể câm miệng không hả?”
Hoắc Tu Lệ không rảnh so đo với anh, cuộc đời của cậu ấy lần đầu thấy biểu tình này của Trì Nghiên, đúng là mới mẻ, muốn cười lại không dám cười, sợ tên này giận quá lại đá mình xuống nước nữa: “Được được rồi, tớ không nói nữa.” Trêu chọc thì trêu chọc, nhưng Hoắc Tu Lệ chú ý tới môi của Trì Nghiên hơi tái, khuỷ tay đụng vào cánh tay không để dưới nước của anh, cũng vẫn là lạnh băng, cậu ấy kỳ quái hỏi: “Cậu đi WC đi đến trúng độc luôn à?”
Trì Nghiên: “……..”
Hoắc Tu Lệ nhanh mắt, nhìn thấy chân Trì Nghiên giơ lên liền nhanh chóng lùi về sau, đầu óc xoay vài vòng, cuối cùng cũng bừng tỉnh hiểu ra: “Người anh em à, trời lạnh như vậy mà cậu xối nước lạnh dập lửa à, đúng là tàn nhẫn mà.”
Trì Nghiên cảm thấy để làm một người đầu óc toàn thứ rác rưởi nói lời sạch sẽ thì đúng là quá mức xa xỉ. Đôi chân dài của anh nâng lên, bơi ra vài mét để tìm kiếm sự yên tĩnh.
Hoắc Tu Lệ tung ta tung tăng đuổi theo, tay chống trên bờ hồ, hỏi: “Nói đứng đắn nè, có phải cậu bị cảm lạnh rồi không? Nếu cậu bởi vì chuyện này mà bị cảm thì ông đây sẽ cười cậu nửa đời người luôn đấy, cậu có ý kiến gì không?”
Sắc mặt Trì Nghiên xanh mét, chân lại nâng lên cách xa thêm nửa mét.
Hoắc Tu Lệ tiếp tục tung ta tung tăng đuổi theo: “Thái Tử à, tớ phát hiện thân thể cậu thành thật hơn cậu nhiều đấy, cậu cứ nhận đi, thích một cô gái cũng chả phải chuyện mất mặt gì cả.”
Vừa nói xong hết câu thì Trì Nghiên lại cách xa thêm nửa mét nữa.
Hoắc Tu Lệ bám riết không tha, đuổi theo hỏi: “Tớ thấy Mạnh Hành Du cũng có ý với cậu đó, cậu thấy thế nào?”
“……”
Trì Nghiên bị Hoắc Tu Lệ hỏi đến phiền lòng, lười đi xa thêm nữa nên chỉ xoay người dựa vào vách tường bể bơi, hai tay chống lên thành hồ, ngửa đầu nhìn trần nhà, trên mặt không có biểu tình gì cả.
Ngay cả Hoắc Tu Lệ cũng cho rằng anh vẫn sẽ giữ trầm mặc như thế cho đến giờ tan học thì đột nhiên nghe thấy bên tai truyền đến một câu: “Cậu nói xem yêu đương ở cấp 3 là bức tranh thế nào?”
Hoắc Tu Lệ suy tư vài giây, cười nói: “Còn bức tranh gì nữa chứ, vui vẻ là được rồi.”
“Sau đó thì sao?”
“Cái gì sau đó chứ?”
“Chính là sau đó.” Trì Nghiên cũng dựa đầu vào thành hồ, cả người nổi lên, anh nhắm mắt, cuối cùng thở dài một hơi: “Thôi, không có gì.”
Nói không đầu không đuôi nhưng Hoắc Tu Lệ cũng nghe ra vài phần lời nói ý tại ngôn ngoại, cậu ấy buồn cười hỏi: “Trì Nghiên à, có phải cậu không thế? Yêu đương lâu dài như vậy có mệt hay không chứ?”
Trì Nghiên chỉ nói ngắn gọn một câu: “Cho nên với cậu không phải gọi là yêu đương mà là gọi chơi lưu manh.”
Hoắc Tu Lệ nhướng mày, “hầy” một tiếng, cũng không phản bác, dừng một chút lại mở miệng: “Nếu chuyện nào cũng nhìn quá xa thì không còn ý nghĩa nữa, bởi vì có rất nhiều việc nhìn đầu đến cuối đều là ngõ cụt.” Hoắc Tu Lệ học theo bộ dáng của Trì Nghiên, cũng nổi cả người lên, không để ý tí nào mà nói tiếp nửa câu sau, “Tuy nhiên, nếu cậu nhìn thấy ngõ cụt thì nó cũng không nhất định là kết thúc, bằng không thì sẽ không có từ bất ngờ tồn tại rồi.”
Trì Nghiên ngẩn ra, sau đó cười khẽ, cúi đầu xuống nước bơi trở về, cũng không nói cái gì nữa.
Ngày đó, Mạnh Hành Du vốn quyết tâm giả ngu, làm bộ như không biết bơi mà kêu Trì Nghiên dạy mình, để có thêm nhiều cơ hội tiếp túc gần gũi với nhau, muốn bồi dưỡng tình cảm nếu không thể bắn hoả tiễn thì cũng có thể dùng xe ba bánh gì đó cũng được.
Nhưng sau hai lần xuống nước, Mạnh Hành Du thấy vài nữ sinh dựa vào lý do không biết bơi chạy đến Trì Nghiên thì đột nhiên không còn tâm tư này nữa.
Bọn họ có vài người vẫn thực sự không biết bơi, nhưng Trì Nghiên vẫn từ chối hết, ánh mắt vừa khách khí lại vừa xa cách.
Mạnh Hành Du cảm thấy Trì Nghiên chắc chắn có thể nhìn thấu hết, anh không nói rõ không đại biểu rằng anh không hiểu, nếu anh thật sự không hiểu thì chắc chắn đã đồng ý rồi.
Có lẽ anh xuất phát từ tình bạn bè mà đồng ý với cô, nhưng nếu sau khi anh giúp rồi lại phát hiện ra mình biết bơi mà còn nói dối kêu anh dạy, vậy thì chẳng phải xấu hổ lắm sao.
Trì Nghiên sẽ nhìn cô thế nào, nói không chừng cũng cảm thấy cô cũng có ý Tuý Ông không phải ở rượu giống như những nữ sinh kia, cũng không phải hai loại khác nhau gì cho cam, đến lúc đó ăn trộm gà không được mà lại còn mất một nắm gạo, lúc đó cô tìm ai khóc đây, ai trả lại cô phần ấn tượng đã bị mất được chứ.
Dù sao không thể lặp lại hành động liều lĩnh không lý trí lần thứ ba nữa.
Nói dối lừa dạy bơi viết thế nào cũng đều là trừ đi điểm tài giỏi cả, chuyện này tuyệt đối là giết 1000 quân địch nhưng lại tổn thất đến 800.
Mua bán không có lời mà còn lỗ vốn thì không thể làm.
Vốn dĩ lúc trước đã hẹn với Trì Nghiên rồi, tối thứ Sáu đến hồ bơi để học, Mạnh Hành Du suy nghĩ rất nhiều, nghĩ trước nghĩ sau nên lấy hay bỏ, cuối cùng vẫn quyết định chủ động từ bỏ cơ hội này.
Nói dối thì dễ mà lấp liếm thì khó, Mạnh Hành Du suy nghĩ từ sáng đến tối mà vẫn không tìm thấy cái cớ nào cho tốt.
Học kỳ này mở lớp bơi lộ, thừa dịp rảnh rỗi nên có không ít học sinh cũng tới hồ bơi để học, bên trong chỗ hồ bơi có bốn nhân viên cứu hộ và một giáo sư trực ban, việc này khác hẳn hoàn toàn so với Mạnh Hành Du tưởng tượng về thế giới hai người, ở dưới mí mắt của giáo viên thì có cơ hội cái quái gì nữa chứ.
Trong lòng Mạnh Hành Du suy nghĩ xem lát nữa lừa gạt Trì Nghiên thế nào, vừa để cho qua việc dạy bơi này vừa không để anh biết mình từng nói dối gạt anh mà sự thật là muốn cùng một chỗ với anh, cô thay đồ xong rồi cứ đi tới đi lui, nửa tiếng sau mới bước ra khỏi phòng thay đồ.
Mạnh Hành Du đi đến bên bể bơi, thấy Trì Nghiên đã làm nóng người xong, đang ở dưới hồ bơi lên. Cô không mở miệng gọi anh cũng không có thúc giục, chỉ khom lưng ngồi bên hồ tưới nước lên người, sau khi thích ứng nhiệt độ của nước thì đầu óc xoay chuyển suy nghĩ.
Bỗng chốc, trong đầu cô chợt loé lên, nghĩ tới một biện pháp tốt vẹn cả đôi đường.
Tay Trì Nghiên đụng phải vách tường bể bơi, chui từ trong nước ra, tháo kính bơi xuống cầm trong tay, vuốt nước trên mặt xuống, rồi lại ngẩng đầu nhìn Mạnh Hành Du, nghiêng người nhường ra một vị trí cho cô, nói: “Xuống dưới đi, nước bên này cạn lắm, cậu cuối cùng có thể đạp lên được rồi.”
Mạnh Hành Du xếp lại kịch bản trong đầu, tay chống lên bờ hồ sau đó nhảy xuống hồ, cô đeo kính bơi lên, đứng đối mặt với Trì Nghiên. Cô duỗi tay vỗ bả vai của Trì Nghiên, giống như là hạ một quyết tâm rất lớn, lúc mở miệng cũng có cảm xúc chắc chắn phải làm: “Trì Nghiên, tôi muốn nói một bí mật cho cậu.”
Trì Nghiên sửng sốt, cũng căng thẳng theo: “Cái gì cơ?”
Mạnh Hành Du cắn môi dưới, trên mặt lộ ra vẻ khó xử: “Kỳ thật tôi nói cậu dạy tôi học bơi không phải vì muốn học bơi mà là tôi có mục đích khác.”
Tim Trì Nghiên trong nháy mắt nhảy lên tận cổ, không thể nói vì sao lại vui vẻ, nhưng trong đầu đã làm tốt công tác chuẩn bị: “Mục đích gì vậy?”
Mạnh Hành Du nghe thấy giọng nói của anh thì dừng một chút, hỏi lại: “Giọng cậu sao khàn dữ vậy?”
Trì Nghiên hắng giọng, mặt không đổi sắc tìm một cái cớ: “Không có gì, cậu cứ tiếp tục nói đi.”
Mạnh Hành Du gật đầu, ánh mắt cách một tấm kính bơi nhìn Trì Nghiên vẫn có hơi né tránh: “Vậy cậu đồng ý với tôi trước đi, cho dù tôi có nói cái gì thì cậu cũng không được tức giận đó.”
Trì Nghiên bắt đầu ghét nhiệt độ trong hồ quá nóng: “Được rồi, tôi sẽ không tức giận đâu.”
Mạnh Hành Du bổ sung: “Còn có cho dù là kết quả của chuyện này thế nào thì chúng ta vẫn là bạn bè nhé, cậu không thể tuyệt giao với tôi đâu đó.”
“Được, sẽ không tuyệt giao.”
Nước trong hồ sao ngày càng nóng thế này, bếp lò đang nấu hay sao hả trời?
Mạnh Hành Du hít sâu một hơi: “Tôi nói đây, chuyện này tôi nghẹn lâu lắm rồi, tuy rằng đúng là ngại nhưng tôi cảm thấy nói ra vẫn tốt hơn.”
“Được.”
Trì Nghiên cảm thấy bản thân mình sắp bị nấu chín đến nơi rồi.
Mạnh Hành Du cắn răng hạ quyết tâm, ánh mắt sáng quắc nhìn anh, trịnh trọng nói: “Kỳ thật mục đích của tôi chính là muốn đánh bại cậu.”
“…….”
?
??
???
Trì Nghiên tưởng là do trong hồ bơi quá ồn nên anh nghe nhầm rồi, anh thò lại gần thêm hỏi: “Cậu nói gì cơ?”
Mạnh Hành Du thấy anh không giống như tức giận nên trong lòng cũng hơi nắm chắc, nói năng cũng tự nhiên hơn nhiều: “Tôi muốn đánh bại cậu, nhưng sợ là cậu không muốn ứng chiến so kè với tôi, cho nên mới lừa cậu nói mình không biết bơi mà hẹn cậu ra đây.”
Trì Nghiên đứng yên không nhúc nhích, Mạnh Hành Du cho rằng anh không tin, nên tiếp tục nói: “Tôi biết bơi, còn bơi nhanh lắm, bơi ếch bơi bướm bơi tự do hay bơi ngửa cũng biết hết, so về thành tích nếu không chia ban thì không lại cậu, nhưng nếu so về bơi lội thì tôi tuyệt đối muốn đánh bại cậu.”
Sau khi tất cả ý thức bắt đầu quay trở lại, Trì Nghiên mới tiêu hoá được lời nói của Mạnh Hành Du, anh cảm thấy bầu không khí của trường hợp này thì nên cười một cái mới thích hợp, nhưng anh lại cười không nổi, sau một lúc lâu mới nghẹn ra được một câu: “Cậu nói, cậu muốn làm gì tôi cơ?”
“Đánh bại cậu.” Mạnh Hành Du siết chặt nắm tay, mười phần khí thế, “Tôi, Mạnh Hành Du, hôm nay muốn ở chỗ này, đánh bại cậu.”
Trì Nghiên đứng bên cạnh gần như sụp đổ, ngay cả giọng nói cũng lâng lâng: “Cậu gạt tôi hẹn tôi đến đây chính là muốn đánh bại tôi sao?”
“Đúng vậy.” Mạnh Hành Du sợ anh nghĩ nhiều, bèn gãi đầu nói: “Tôi không giống mấy nữ sinh kia đâu, tôi chỉ là muốn đánh bại cậu thôi chứ không phải muốn ngủ với cậu đâu, cậu đừng có hiểu lầm nha.”
Tôi phải dùng phương thức bí ẩn cấp cao hơn nữa để tới ngủ với cậu, Mạnh Hành Du lén bổ sung ở trong lòng.
Chỉ là muốn đánh bại anh.
Không phải muốn ngủ với anh.
Không phải.
Muốn ngủ với anh.
Không phải.
Đừng có hiểu lầm.
Trì Nghiên: “…….”
Không muốn ngủ với anh????
Được…..Được rồi……Cực kỳ được……Cực kỳ giỏi……
Đúng là gặp ma rồi.