Sau cuộc họp phụ huynh thì không có đi học, nên Mạnh Hành Du không có cơ hội gặp mặt Trì Nghiên.
Cô không phải không nghĩ tới gọi điện thoại hay nhắn tin cho Trì Nghiên, chỉ là mỗi lần nhảy ra cái suy nghĩ này thì cái câu “Nếu cậu còn nói một chữ với tôi nữa thì học kỳ sau tôi liền chuyển trường” cứ vang vọng bên tai làm Mạnh Hành Du không dám liều lĩnh nữa, chỉ có thể đứng tại chỗ đợi, chờ đến khai giảng rồi lại nói.
Mạnh Hành Du trả lời xong một loạt tin nhắn chúc mừng thì thấy Cảnh Bảo gửi tới một cái bao lì xì, đang phân vân, bấm vào xem thì thấy dưới bao lì xì là một dòng chữ, làm đầu óc trở nên mông lung hơn.
Ghen cái gì.
Không vui cái gì.
Còn hung dữ với Cảnh Bảo nữa???
Không phải cậu bảo tôi đừng nói chuyện với cậu sao hả, anh bạn!
Cậu có phải đang trong thời kỳ nổi loạn không hả?
Mạnh Hành Du nhìn khung chat nửa ngày, bỗng chốc cười rộ lên, cô tịch thu bao lì của Cảnh Bảo, chỉ trả lời một tin nhắn.
——–“Dỗ dành anh của em không cần nhiều tiền vậy đâu, Cảnh Bảo mau ăn sủi cảo đi.”
——–“Hai người thật sự cãi nhau sao?”
——–“Không hẳn, chỉ là hơi khó chịu thôi, một lát là hết à.”
——–“Nếu anh em có bắt nạt chị thì để em mắng anh ấy cho.”
——-“Cảnh Bảo của chị lợi hại quá ta, còn có thể mắng anh của em nữa chứ.”
——–“Ông ngoại em có thể, ông ngoại cái gì cũng nghe em hết. Du nhãi con à, chị đừng sợ, em chống lưng cho chị nha.”
——-“Được, cảm ơn Cảnh Bảo của chúng ta nha, không uổng công chị thương em mà.”
——-“Không cần cảm ơn em đâu, Du nhãi con là bạn tốt của em mà.”
Hai chữ bạn tốt ở trong miệng người khác thì chỉ là lý do thoái thác tuỳ tiện thôi, nhưng từ miệng của Cảnh Bảo nói ra thì phân lượng lại không giống nhau.
Cảnh Bảo không đi học, tình huống thân thể đặc thù nên ngày thường đều ở nhà, chị gái thì bận bịu công việc, anh trai thì chỉ rảnh mỗi cuối tuần, vốn là ở tuổi tràn đầy sức sống thế mà lại trôi qua cuộc sống như một người già vậy.
Cảnh Bảo đúng là thật sự sợ người lạ, nhưng một khi đã quen thuộc rồi thì sẽ phát hiện ra em ấy là một đứa trẻ cực kỳ hoạt bát, cực kỳ hiểu chuyện, tính cách cũng dễ thương, muốn cho người khác không thích cũng khó.
Mạnh Hành Du là con út trong nhà, ở dưới không có em trai hay em gái, sự tồn tại của Cảnh Bảo giống như bù đắp cho tiếc nuối này của cô.
Tuy nói rằng còn có nhân tố Trì Nghiên ở giữa, nhưng bỏ đi một tầng nghĩa này thì cô vẫn rất thích Cảnh Bảo.
Sủi cảo trong nhà bếp mới ra nồi, bà nội ở dưới lầu gọi: “Du Du à, xuống ăn sủi cảo nào——-”
“Dạ cháu xuống liền———” Mạnh Hành Du hô về phía phòng ngủ một tiếng.
Trong phòng ngủ trì hoãn nửa phút, Mạnh Hành Du còn chưa nghĩ nên gửi gì cho Trì Nghiên, chỉ đơn giản từ bỏ, nghĩ ăn xong sủi cảo rồi lại nói.
Mạnh Hành Du bỏ điện thoại xuống rồi xuống lầu, nhảy nhót chạy đến nhà bếp, ngửi thấy mùi hương sủi cảo thì thoả mãn hít một hơi, chạy đến người bà nội làm nũng: “Thơm quá bà ơi, có phải có tiền xu không ạ?”
Bà nội vui vẻ ra mặt, vỗ tay của cháu gái: “Có gói, để xem nhà chúng ta năm nay ai có may mắn nào.”
Năm nay là lần đầu tiên Mạnh Hành Chu về nhà ăn Tết cùng, bà nội ngoài miệng không nói nhưng trong lòng thì như nở hoa rồi.
Kỳ thật không chỉ có bà nội mà mỗi người trong nhà đều vui vẻ cả, Mạnh Hành Du cũng không ngoại lệ, tuy rằng Mạnh Hành Chu vẫn hay nói chuyện với ông nội chứ không nói nhiều với bố mẹ Mạnh, nhưng băng dày ba thước không phải chỉ vì một ngày rét (*), anh chịu ngồi ăn Tết cùng gia đình đã là việc bước ngoặt hiếm hoi rồi.
(*) Tất cả mọi thứ đều cần quá trình, không phải cứ ngày một ngày hai là được.
Mạnh Hành Du giúp bưng sủi cảo lên, sau khi cả nhà ngồi xuống xong thì cô chờ không nổi mà ăn miếng đầu tiên, nồi sủi cảo mới lấy ra nên rất nóng, cô dùng tay vừa quạt gió ngay bên miệng vừa hà hơi, vất vả lắm mới nuốt sủi cảo xuống được.
“Được……..Ngon quá!” Mạnh Hành Du thấy Mạnh Hành Chu không động đũa, bèn huých vào tay anh một cái, “Anh ăn một cái đi chứ, nhanh lên, xem anh có thể ăn trúng cái có tiền xu không.”
Mạnh Hành Chu không đụng đũa, nhìn sủi cảo toả hơi nóng, nói: “Quá nóng, đợi chút nữa anh ăn.”
Mạnh Hành Du trực tiếp gặp một miếng đặt bên miệng của anh: “Sao anh nỉ non như con gái thế, nhanh ăn đi, không thể để một mình em bị nóng được.”
Nếu còn không nhìn ra được Mạnh Hành Du cố tình điều tiết bầu không khí thì Mạnh Hành Chu chính là tên ngốc rồi.
Mặt mũi của em gái tất nhiên là phải cho, huống chi còn là Tết nhất nữa, Mạnh Hành Chu cũng không muốn bởi vì anh ở đây mà làm bầu không khí thêm xấu hổ, vì thế há miệng thổi cũng không thèm thổi mà cắn miếng sủi cảo trên chiếc đũa của Mạnh Hành Du, rồi bỏ vào miệng.
Quả nhiên rất nóng, Mạnh Hành Chu thở ra khói, định hai ba miếng rồi nuốt xuống, ai dè đột nhiên cắn được một thứ cứng ngắc, lúc nhổ ra thì mới biết là tiền xu.
Mạnh Hành Du ở bên cạnh “Wow” một tiếng, “Anh à, anh đúng là may mắn nha.” Nói xong, cô dừng một lát, nhớ lại cái sủi cảo này là do mình gắp thì bổ sung nói: “Không đúng, anh hẳn là nên cảm ơn em mới đúng, nếu không có em giúp thì anh không ăn được sủi cảo có đồng xu trong đó đâu.”
“Nhìn con bé này xem, không muốn để bản thân thiệt thòi tí nào.” Bà nội cười không khép miệng được, gắp một miếng trong chén cho Mạnh Hành Du, “Cháu nếm thử cái này xem, nhân tôm bắp này, mẹ con tự mình nhồi nhân bánh đó.”
Mạnh hành Du nhớ kỹ lúc nãy bị nóng đến bỏng, nên không bỏ trực tiếp bỏ vào miệng, và dùng đũa khều sủi cảo trong chén ra, khều nửa ngày cũng không thấy có đồng xu nào, chu miệng nói: “Sao con không ăn trúng cái có tiền xu chứ?”
“Bởi vì em ngốc.” Mạnh Hành Chu cười khẽ một tiếng, trêu chọc nói: “Người thi Văn khoa chỉ đạt mức tiêu chuẩn thì không xứng ăn cái có đồng xu đâu.”
Mạnh Hành Du trừng mắt nhìn anh, “Anh có biết nói chuyện không thế, sao anh không nói ‘người ngay cả Văn khoa cũng có thể đạt tiêu chuẩn’ đi?”
Mẹ Mạnh nhìn hai anh em đấu võ mồm thú vị, không nhịn xuống được nói: “Nhà chúng ta ngoại trừ con thì đâu có ai học lệch đâu.”
Bố Mạnh là một người yêu thương con gái hết mức, nên đứng ra nói chuyện giúp cô: “Lại là tư tưởng lạc hậu, không thể dựa vào thành tích mà đánh giá một đứa trẻ được, quá hẹp hòi rồi.”
“Lời này nói rất đúng.” Bà nội xoa đầu Mạnh Hành Du, “Du Du của chúng ta tốt lắm, chính là hạt dẻ cười, là bảo bối nha.”
Mạnh Hành Du cười rộ lên, kẹp một miếng sủi cảo: “Cháu biết cháu đáng yêu mà, cùng nhau cụng nào, hy vọng mọi người già trẻ lớn bé sang năm cũng đáng yêu như cháu vậy!” Nói xong, Mạnh Hành Du còn đặc biệt liếc mắt nhìn Mạnh Hành Chu, “Đặc biệt là đồng chí Mạnh Hành Chu đó.”
Mạnh Hành Chu khó có khi phối hợp, kẹp một miếng sủi cảo chạm vào sủi cảo của cô, “Đàn ông cần đáng yêu làm gì chứ, mềm yếu y như đàn bà (**)!”
(**) từ ngốc là nương pháo: xuất phát từ phim thần tượng Đài Loan “Tôi Muốn Trở Thành Trái Hồng Giòn”, chỉ một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái, không liên quan đến ngoại hình có nữ tính hay không, cũng không liên quan đến người đó là trai thẳng hay không (theo Buôn dưa Cbiz)
“Yên tâm đi, với cái ngoại hình này của anh thì cả đời này không mềm yếu như đàn bà được đâu!”
“……..”
Hai anh em đấu võ mồm qua lại, trên bàn ăn vừa nói vừa cười, một bữa sủi cảo chào năm mới ăn đến vui vẻ.
Mạnh Hành Du vội vàng giúp mẹ Mạnh dọn nhà bếp xong, chúc ngủ ngon rồi lên lầu tắm rửa đi ngủ.
Tắm rửa xong đi ra thì Mạnh Hành Du vẫn không ngủ được, thời gian trôi qua từng chút, nhóm chat bạn học vẫn cực kỳ náo nhiệt, đúng là một đám cú đêm không ngủ được.
Mạnh Hành Du lướt vài vòng, không thấy Trì Nghiên nói chuyện trong nhóm chat, cho dù người khác có phát bao lì xì thì anh cũng không lấy.
Tết nhất mà ngủ sớm như vậy sao? Đúng là làm việc nghỉ ngơi như ông già mà.
Cảnh Bảo tuổi nhỏ chắc chắn không nói dối, không thể nói Trì Nghiên có ghen không, nhưng chắc chắn là không vui.
Nhưng vì sao anh không vui chứ.
Người tức giận là anh, người không muốn nói chuyện cũng là anh, thái độ đối với cô lãnh đạm cũng vẫn là anh.
Tuy rằng lúc trước cô hấp tấp lỗ mãng hôn anh một cái, nhưng cô cũng đã giải thích rồi còn gì. Được rồi, cái lời giải thích đó không dùng được, cuối cùng anh vẫn hiểu lầm, còn tựa hồ hiểu lầm càng sâu hơn.
Nhưng không phải anh không cho cô cơ hội để nói hai câu sao, cô cũng bất đắc dĩ lắm à.
Dựa theo cái logic này mà nói thì nếu Trì Nghiên chỉ đơn giản không vui vì sự việc ở phòng y tế ngày hôm đó nên không muốn phản ứng với cô, vậy hành động mấy ngày nay của cô không phải là đang theo ý anh hay sao?
Anh phải vui vẻ mới đúng chứ.
Mâu thuẫn quá đi mất.
Khó hiểu, thật sự quá khó hiểu.
Người ta đều nói lòng phụ nữ như mò kim đáy bể, Mạnh Hành Du nhìn lòng của Trì Nghiên này cũng chả khác gì mấy, nghĩ hoài mà vẫn không hiểu.
Mạnh Hành Du cầm điện thoại lăn qua lộn lại trên giường mà vẫn không ngủ dược, trong đầu vẫn còn để tâm chuyện này, cần phải giải quyết lập tức thì mới có thể ngủ một giấc yên ổn được.
Nghĩ tới nghĩ lui, Mạnh Hành Du mở avatar của Trì Nghiên ra, phát một cái bao lì xì 1.88 cho anh, nhưng bên kia không phản ứng.
Đúng là ngủ rồi sao? Bao lì xì cũng đều không cần nữa.
Mạnh Hành Du không tin mấy, quy quy củ củ nhắn qua một tin.
———“Năm mới vui vẻ nha lớp trưởng, ở cái thời khắc tiếng chuông ngân vang năm mới này, chúc ngài năm mới phát tài phát lộc nhiều may mắn nha, quan trọng nhất là bớt giận dỗi đi. Mỉm cười.jpg.”
Tin nhắn dễ dùng hơn bao lì xì.
Trì Nghiên không trả lời, nhưng là lập tức bấm vào bao lì xì.
Qua vài giây, anh trả lời lại một chuỗi dấu ba chấm.
Mạnh Hành Du cố ý chọc giận anh, làm bộ giờ mới phát hiện ra mà nói.
——–“Ồ, phát nhầm bao lì xì rồi, không phải cho cậu, lớp trưởng à, cậu trả lại tôi đi.”
——–“Có 1.88 mà cậu không biết xấu hổ kêu tôi trả lại nữa hả?”
——–“Vậy thì không, lỡ như cậu nhận bao lì xì xong cũng muốn chuyển trường thì sao bây giờ, mau trả lại tôi đi.”
“…….”
Mấy lời nói Mạnh Hành cố ý chọc giận anh, sau vài giây, Trì Nghiên mới nhận ra bản thân hình như cũng không bực tức gì cả.
Còn rất…….Cái gì đó nữa.
Giống như cục tức cứ nghẹn ngay cổ, đột nhiên trôi tuột xuống dưới luôn.
Mạnh Hành Du vốn dĩ là người không hành xử đứng đắn lắm, muốn cái gì thì làm cái đó, nói gió chính là mưa.
Anh so sức mạnh với cô làm gì chứ, chuyện ở phòng y tế cô cũng chưa nhắc lại, còn bản thân mình thì vẫn cứ ôm khư khư không bỏ thì hình như cũng hơi vô lý.
Trì Nghiên không nghĩ sâu xa hơn nữa, anh sợ bản thân sẽ để tâm đến những chuyện vụn vặt kia, sẽ bị chặn lại không thoát ra khỏi nụ hôn đó.
Cho qua thì cho qua, cho qua, đối với ai cũng tốt cả. Mặc kệ lí do của Mạnh Hành Du là gì, anh bên này…….
Anh bên này cũng không cho được thứ cô muốn.
Trì Nghiên cầm điện thoại đứng lên, đi đến trước cửa sổ, bên ngoài không biết đã có tuyết rơi từ bao giờ, tạo nên một mảnh trắng xoá, liếc mắt cũng không nhìn tới điểm tận cùng, yên tĩnh lại xa xăm.
Sau cơn tuyết rơi dày đặc thì đến một năm xuân.
Trì Nghiên duỗi tay kéo cửa sổ ra một mảnh, gió lạnh mang theo bông tuyết rơi vào, anh bị gió thổi đến nhíu mày, bông tuyết dừng trên mu bàn tay anh hoà tan trong nháy mắt, rồi hoá thành giọt nước rơi trên sàn nhà, máy sưởi trong nhà có bật nên rất nhanh liền bốc hơi thành hơi nước, biến mất không thấy tăm hơi.
Trên thế giới này có rất nhiều thứ cũng đại khái như thế, thấy được sờ được nhưng lại giữ không được.
Trì Nghiên cụp mắt, đóng cửa sổ lại, bàn tay lạnh đến mức đóng băng, nên tốc độ đánh chữ không quá nhanh.
Anh trả lại cho Mạnh Hành Du bao lì xì 1.88, cũng tặng cô một câu chúc phúc bình thường.
——–“Tân niên vui vẻ, học tập tiến bộ.”
Năm mới vui vẻ, Mạnh Hành Du.
Hy vọng năm nay cậu sẽ luôn vui vẻ.
Hy vọng cậu vẫn luôn hướng về ánh Mặt trời, mỗi bước đi tiến về phía trước đều đáng giá.
Mạnh Hành Du hẹn với Cảnh Bảo ngày đầu năm mới sẽ đến nhà xem Cảnh Bảo, thuận tiện chào hỏi luôn.
Cảnh Bảo nói trong nhà chị có anh chị, nhưng là năm mới nên đi tay không đến nhà người khác cũng không hay lắm.
Quá quý giá thì không thích hợp, nhà bọn họ cái gì cũng không thiếu, Mạnh Hành Du nghĩ một lát, quyết định chọn tuỳ ý một tí, mua một bánh kem nhỏ lại mua ít trái cây, rồi quà tặng cho Cảnh Bảo thì chắc là được rồi.
Mạnh Hành Du đã chuẩn bị quà tặng cho Cảnh Bảo từ năm trước, là một bộ trò chơi ghép hình, bản thảo là bức tranh do cô chính mình vẽ, nội dung rất đơn giản, chính là phiên bản hoạt hoạ của Cảnh Bảo và Tứ Bảo.
Mạnh Hành Du gọi taxi chạy đến trung tâm thương mại, lấy bộ trò chơi ghép hình khéo léo tinh xảo từ trong cửa hàng, thuận tiện đến lầu một mua một cái bánh kem trái cây nhỏ, thấy cũng sắp đến thời gian thì lấy điện thoại ra gọi xe, xuất phát đến nhà Cảnh Bảo.
Trì Nghiên biết cô muốn đến, Mạnh Hành Du chân trước vừa xuống xe, giương mắt lên thì đã nhìn thấy anh.
Quần đen giày da lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, bên ngoài áo hoodie là một áo khoác màu trắng, tóc hơi xù một tí, như là mới gội đầu xong rồi sấy qua, nhìn thành thục hơn so với lúc mặc đồng phục ở trường học, cũng nhu hoà hơn một tí.
Mang theo loại cảm giác tuỳ ý không thể nói nên lời làm Mạnh Hành Du cực kỳ thích.
Càng làm cho cô thích chính là, cô hôm nay mặc áo khoác hơn nữa cũng là màu trắng, còn cùng là kiểu ngắn nữa.
Nếu buổi sáng mà mang đôi giày boots Dr.Martens màu đen kia thì càng giống đồ đôi hơn nữa, trong lòng Mạnh Hành Du thầm hối hận một giây, sau đó kiểm soát cảm xúc cho tốt rồi cầm đồ đi về phía tiểu khu.
Trì Nghiên thấy cô đi tới bèn nhấc chân lên đó, rất tự nhiên cầm lấy túi đồ trên tay của cô, tuỳ ý cười: “Hôm nay cậu muốn tới, Cảnh Bảo thế nhưng không ngủ nướng, hơn 6 giờ đã dậy rồi.” Trì Nghiên cúi đầu nhìn thì thấy là bánh kem trái cây, dừng một lát lại nói: “Cậu cũng khách sáo quá rồi, không cần mua gì đâu.”
“Nhưng cũng không thể đi tay không đến được, lại nói cũng không phải đồ gì đáng giá, Cảnh Bảo thích ăn bánh kem này lắm, lần trước tôi có nghe em ấy nói nên hôm nay tiện đường mua luôn.” Một cơn gió thổi qua làm Mạnh Hành Du nhanh chóng bỏ tay vào túi áo khoác, “Lạnh quá, đúng rồi, chị cậu có ở nhà không?”
Trì Nghiên không dấu vết đi lên phía trước hai bước, đứng nghiêng với Mạnh Hành Du, vóc dáng của anh cao, vô hình chung đã chắn không ít gió lạnh thổi đến cô: “Có ở.” Trì Nghiên thấy Mạnh Hành Du không còn lạnh lắm thì nghiêng đầu cười khẽ: “Chắc chắn chị ấy sẽ giữ cậu lại ăn cơm trưa, cậu có bận việc gì không?”
“Không bận, hôm nay tôi không có chuyện gì ngoài chuyện này đâu.” Mạnh Hành Du vỗ vào ba lô nhỏ đeo trên lưng, “Tôi mang theo cá khô nhỏ cho Tứ Bảo, trước kia Cục Bột Nhão thích ăn lắm, nên mang cho Tứ Bảo nếm thử.”
“Được.”
Hai người tôi một câu anh một câu đi đến cửa thang máy, lúc định bước vào thì gặp phải hàng xóm đi ra ngoài, Trì Nghiên gật đầu: “Chúc mừng năm mới dì Chu.”
Dì Chu cũng xem như là hàng xóm lâu năm, là bạn học với mẹ Trì, hai nhà vẫn có ít giao tình, mấy năm trước lúc bố mẹ vừa mới đi thì dì ấy cũng giúp đỡ ba chị em không ít.
Dì Chu nắm tay con gái nhỏ của mình, thấy Trì Nghiên thì cười rộ lên: “Chúc mừng năm mới, năm mới tốt lành.”
Nói xong, chú ý tới Mạnh Hành Du bên cạnh Trì Nghiên, lại thấy trang phục hôm nay của hai người thì nhướng mày trêu ghẹo: “Tiểu Nghiên quen bạn gái à? Cô bé lớn lên thật hoạt bát xinh đẹp nha.”
Mạnh Hành Du nghe sướng rơn, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ rụt rè, giải thích: “Dì hiểu lầm rồi ạ, chúng cháu chỉ là bạn học thôi.”
Cửa ải cuối năm rất nhiều người đi thăm người thân, trong túi đều chất đầy bao lì xì, dì Chu lấy một bao lì xì trong túi ra, nhiệt tình nhét vào tay của Mạnh Hành Du: “Nào nào, dì cũng vội ra ngoài, đến đây, đứa trẻ ngoan, cầm lấy bao lì xì nè, có rảnh thì thường tới chơi nha, dì ở dưới lầu của tiểu Nghiên đó.”
Thật không cần đâu dì, cháu không thể lấy…….” Mạnh Hành Du đang muốn nhét lại thì Trì Nghiên ngược lại thay cô cầm lấy, nói cảm ơn với dì Chu: “Mau nói cảm ơn đi.”
Đầu óc Mạnh Hành Du mông lung, cũng không biết Trì Nghiên muốn làm gì, theo bản năng nói theo anh: “………Cảm ơn dì ạ.”
Dì Chu đi rồi, hai người tiến vào thang máy, Mạnh Hành Du mới hỏi: “Cậu sao thế? Như vậy hiểu lầm lớn quá.”
“Hiểu lầm thì vừa hay.” Trì Nghiên ấn số tầng, quay đầu nhìn cô: “Như vậy dì Chu sẽ không gán ghép tôi với con gái lớn của dì nữa.”
Mạnh Hành Du buồn cười nhìn anh: “Cậu mới bao lớn chứ, thế mà đã bị bảy cô tám dì nhớ thương rồi hả?”
Trì Nghiên cũng khó hiểu, cũng trả lời: “Đúng vậy, lớn lên đẹp trai là lỗi của tôi sao?”
“Liêm sỉ cậu rơi rồi kia, mau nhặt lên đi.”
Thang máy đing một tiếng, cửa mở ra, Mạnh Hành Du đi ra ngoài thì nghĩ đến một việc, quay đầu lại hỏi: “Người khác hiểu lầm thì thôi đi, nhưng cậu nhớ giải thích rõ với Cảnh Bảo và chị cậu đấy.”
Trì Nghiên gật đầu, tay gõ cửa: “Không cần giải thích, tụi tôi nhìn cũng không giống như người sẽ để tâm đến mấy chuyện này.”
Mạnh Hành Du nghĩ thấy cũng đúng, nếu là một đôi thì ít nhất cũng phải nắm tay nắm chân các kiểu chứ đâu có như hai người, lúc đi đường một người chen vào giữa cũng vừa nữa là.
Mạnh Hành Du nghe tiếng bước chân nhanh nhẹn từ phía trong cửa truyền ra, sau khi cửa mở ra thì Cảnh Bảo thò đầu ra, thấy trang phục của hai người thì cảm thán nói: “Du nhãi con à, chị với anh em mặc giống như nhau nha.”
Trì Sơ đi tới, nhận lấy đồ trên tay của Trì Nghiên, rồi đón Mạnh Hành Du vào cửa, nghe thấy Cảnh Bảo nói xong thì nhìn hai người, ánh mắt như có thâm ý, trêu ghẹo một câu: “Cảnh Bảo à, em không hiểu đâu, đây là đồ đôi, cảm giác cp đó nha.”
Trì Nghiên: “……”
Mạnh Hành Du: “…….”
Đã bảo không giống như người để tâm đế mấy chuyện này mà????