Kẹo Nổ Xoài Sầu Riêng

Chương 42: TRỰC TIẾP BÁO CẢNH SÁT




Mặc dù Mạnh Hành Du không tin Trì Nghiên sẽ thật sự chuyển trường, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Trong lòng cô nghẹn một đống câu giải thích ngày này qua ngày khác, nhưng lại không tìm được cơ hội để mở miệng.

Tới gần cuối kỳ, mỗi ngày gần như đều là tự học, Hạ Cần đối với học sinh trong lớp vẫn luôn thoải mái, chỉ cần yên tĩnh học tập, còn những thứ khác đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Sau cuối kỳ là ngày họp phụ huynh và kỳ ăn Tết, những người ngày thường không lo học tập, đều phải ôm chân Phật mà cầu nguyện.

Thành tích của Trì Nghiên rất tốt, bị nam sinh trong lớp như bảo vậy, mỗi ngày ở lớp tự học đều bị người khác gọi đến ghế sau nhờ giảng bài, vừa tan học thì lại rời khỏi phòng học, cả ngày Mạnh Hành Du ngồi cạnh anh nhưng một câu cũng không thể nói.

Sau đó cô cũng nghĩ thoáng hơn, trước mắt thi cử quan trọng, những việc khác thi cử xong rồi lại nói sau, Trì Nghiên cũng không thèm nói chuyện với cô, vừa hay cô cũng có thể bình tĩnh lại, đỡ phải nhất thời nóng đầu mà làm những việc không lý trí.

Thứ Tư bắt đầu kỳ thi cuối kỳ, 9 môn học phân ra 3 ngày thi là xong, buổi chiều thứ Sáu kết thúc một môn thi cuối cùng, Mạnh Hành Du ôm đồ đi ra khỏi phòng học, lại thở dài một hơi.

Xung quanh có không ít người đang dò đáp án, Mạnh Hành Du là kiểu người thi xong rồi thì không nghĩ đến nó nữa, nên không tham gia vào cuộc trò chuyện, cô đi đến dưới lầu chờ Sở Tư Dao cùng nhau đi ăn trưa.

Mạnh Hành Du thấy bên kia có người lấy tấm kính ở bảng trưng bày ra, mới nhớ ra hôm nay là ngày đổi bảng trưng bày.

Tấm hình trên giấy chứng nhận của Trì Nghiên được dán lên hơn nửa học kỳ, hôm nay liền phải bị gỡ xuống.

Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, Mạnh Hành Du không thể trơ mắt nhìn tấm hình trên giấy chứng nhận bị Hội Học Sinh lấy đi, nên không nghĩ nhiều mà trực tiếp tiến lên rồi họ nhẹ hai tiếng, nam sinh đang lấy tấm kính nghe thấy tiếng thì nhìn qua, cười hỏi: “Bạn học, cậu có việc gì sao?”

Mạnh Hành Du không quen biết người của Hội Học Sinh, nhưng không quen biết thì ngược lại không xấu hổ, cô chắp tay trước ngực, làm ra cái tư thế làm ơn, cẩn thận hỏi: “Bạn học à, cái tấm hình giấy chứng nhận màu trắng góc bên phải kia đó, cậu có thể cho tôi được không?”

Nam sinh đặt tấm kính dựa vào chân, nhìn tờ tấm hình giấy chứng nhận kia liền hiểu rõ, cười nói: “Nội dung trên bảng trưng bày thì Hội Học Sinh phải lưu trữ lại hết.”

Mạnh Hành Du ngẩn ra, không biết trả lời câu tiếp theo thế nào.

Nam sinh xé tấm hình chụp của Trì Nghiên xuống, đưa cho cô: “Đây chính là cậu lấy, có ý kiến gì không?”

Mạnh Hành Du hiểu ý, nhận lấy tấm hình rồi bỏ vào trong túi, cảm kích cười với nam sinh đó, nói: “Hoàn toàn không có ý kiến! Cảm ơn cậu, cậu đúng là người tốt mà.”

Nam sinh đó cười không nói chuyện, rồi lại tiếp tục bận bịu công việc trong tay.

Sở Tư Dao đi về hướng bên này, đang muốn hỏi Mạnh Hành Du đang làm gì thì chú ý tới người đứng trước mặt của cô, đồng tử cô ấy khẽ giãn ra, nhưng chưa nói gì, chỉ quay đầu nói với Mạnh Hành Du: “Đi thôi, đi ăn cơm nào.”

Mạnh Hành Du gật đầu, cùng Sở Tư Dao đi về phía nhà ăn.

Đi được một đoạn ngắn, lúc này Sở Tư Dao mới lôi kéo Mạnh Hành Du mà hỏi: “Du Du à, sao cậu biết Ngôn Lễ vậy?”

“Ngôn Lễ?” Mạnh Hành Du ngẩn người, không hiểu ra sao, “Ngôn Lễ là ai?”

“Là nam sinh vừa nói chuyện với cậu á, anh ấy nổi danh ở trường Số Năm lắm đó.”

Mạnh Hành Du chưa từng nghe nói qua, lấy ảnh chụp của Trì Nghiên từ trong túi áo ra, đưa cho Sở Tư Dao nhìn: “Tớ không quen biết anh ấy, vừa rồi chỉ là muốn hỏi anh ấy để lấy tấm hình này thôi, anh ấy cho tớ nè.”

“Thì ra là vậy.” Sở Tư Dao quay đầu lại thấy Ngôn Lễ vẫn còn ở, bên người không biết sao còn có thêm một nữ sinh, bèn nhanh chóng dừng chân lại rồi giật nhẹ tay áo của Mạnh Hành Du, nhỏ giọng nói: “Cậu xem kìa, nữ sinh bên cạnh Ngôn Lễ thật là đẹp quá đi.”

Mạnh Hành Du quay đầu lại, nữ sinh có mái tóc xoăn dài xoã ở trên vài, giơ tay nhấc chân cũng rất có khí chất, nhìn hai người đó đứng chung một chỗ thì một ôn nhu một lạnh lùng, nhưng không tạo ra sự khập khiễng mà lại tạo thành một đoạn phong cảnh.

“Đúng là khá xinh đẹp.” Mạnh Hành Du không có hứng thú, thấy Sở Tư Dao còn lén quay đầu lại nhìn thì buồn cười, nói: “Dao Dao à, cậu yêu thầm người ta hả? Sao quan tâm dữ vậy.”

Sở Tư Dao vỗ nhẹ vào cánh tay của cô: “Yêu thầm cái gì chứ, cậu không học cấp hai ở trường Số Năm nên có lẽ không biết chứ Ngôn Lễ này năm ngoái thi Đại học chỉ thiếu 7 điểm so với Thủ khoa của KHTN thôi đó, ai biết năm nay tự nhiên học lại.”

Mạnh Hành Du nhớ tới điểm thi Đại học của Hạ Tang Tử năm ngoái, từ trên cơ sở của cô ấy rồi trừ đi 7 điểm thì điểm vẫn rất cao.

Thành tích này chọn đại một trường Đại học tốt hay một chuyên ngành tốt cũng được, chỗ nào bắt học lại chứ.

“Thi tốt như vậy mà còn học lại nữa sao?” Mạnh Hành Du kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, cho nên rất kỳ quái.” Sở Tư Dao tấm tắc hai tiếng, cảm thán nói: “Thế giới của học bá, thứ bậc học tra như tớ thật sự không hiểu được.”

Mạnh Hành Du cười: “Tốt nhất vẫn lo cho bản thân mình đi, mấy ngày nữa là họp phụ huynh rồi, nghĩ lại thôi là liền thấy đau đầu.”

Nhắc tới họp phụ huynh thì Sở Tư Dao than một tiếng: “Tớ còn đau đầu hơn cậu nữa, tớ cảm thấy đề lần này đúng là khó, tớ đã thành công tránh hết tất cả các địa điểm thi rồi.”

“Nếu văn khoa của tớ không đạt tiêu chuẩn nữa thì phải trôi qua kỳ nghỉ đông ở lớp học bù đó.”

Tuy rằng Trì Nghiên có giúp cô ôn tập một khoảng thời gian, nhưng Mạnh Hành Du vẫn không có tự tin, bởi vì văn khoa của cô chưa từng đạt tiêu chuẩn bao giờ.

“Bố mẹ cậu yêu cầu cao quá.” Sở Tư Dao vỗ bả vai của Mạnh Hành Du, an ủi nói, “Không sao cả, còn một học kỳ nữa, cậu ráng chịu đi, mùa xuân sắp tới rồi, đến lúc đó Chính Sử tất cả đều cúi chào cậu hết.”

Mạnh Hành Du nở nụ cười, không có trả lời.

Sau khi chia ban thì không có Chính Sử, nhưng cũng không có Trì Nghiên luôn.

Vẫn còn một học kỳ nữa.

Một học kỳ nói thì dài, nhưng nếu có điều kiện tiền đề là cùng lớp với Trì Nghiên thì nó liền trở nên đã ngắn nay còn ngắn hơn nữa.

Nghĩ đến việc này, Mạnh Hành Du lại đau lòng một trận.

Họp phụ huynh diễn ra vào năm ngày sau, bố mẹ Mạnh không có mặt, Mạnh Hành Du vốn dĩ định gõ bàn tính Như Ý nhờ bà nội hoặc ông nội đi, ai dè Mạnh Hành Chu được nghỉ quay về.

Trọng trách này thế là dừng ở trên đầu anh ấy.

Vốn dĩ để Mạnh Hành Chu đi họp phụ huynh thì chả có gì đáng nói, chỉ là trước đó hai ngày lúc cô nói chuyện phiếm với Hạ Tang Tử thì có nói đến Trì Nghiên, mà chuyện này lại bị Mạnh Hành Chu nghe được, làm tim của Mạnh Hành Du luôn treo lơ lửng, sợ cái cọng dây thần kinh nào đó của Mạnh Hành Chu đứt phựt ra lại dò hỏi tới cùng, thế thì cái kỳ nghỉ đông của cô còn có trái cây ngon gì mà ăn nữa chứ.

Bởi vì Mạnh thị Hành Chu đã nói rằng, nếu dám yêu sớm thì sẽ đánh gãy chân.

Chân của ai, dù sao không phải là chân của Mạnh Hành Du.

Lần thi cuối kỳ này của Mạnh Hành Du cũng xem có thể báo cáo kết quả công tác, KHTN trên cơ bản đều tròn điểm, các môn còn lại cũng đạt tiêu chuẩn, nhưng cũng chỉ là ở mức hơn đạt tiêu chuẩn một tẹo, nhiều thì chỉ có thêm 1,2 điểm thôi, nhưng có thể nói là thêm 1 điểm thôi cũng đủ làm giảm bớt sự nghi ngờ và hoảng sợ của tuyển thủ rồi.

Trường học yêu cầu họp phụ huynh phải có phụ huynh và học sinh cùng tham dự, bởi vì sau khi kết thúc họp phụ huynh thì giáo viên của các lớp mới đến phòng học giao bài tập nghỉ đông.

Mạnh Hành Du tuy ngàn vạn lần không muốn, nhưng sau khi ăn trưa xong xuôi thì vẫn cùng Mạnh Hành Chu đến trường học.

Ra đến sân, Mạnh Hành Du thấy tài xế ngồi ở ghế điều khiển thì ngẩn người, quay đầu hỏi Mạnh Hành Chu, “Anh à, sao hôm nay anh không tự lái vậy?”

Mạnh Hành Chu liếc nhìn cô một cái, lời nói rõ ràng có ấn ý: “An toàn ưu tiên hàng đầu, cảm xúc của anh hôm nay không tốt.”

Mạnh Hành Du giả bộ nghe không hiểu, lại vờ hồ đồ: “Cũng đúng nha, không thể mang theo cảm xúc mà lái xe, anh đúng là nhìn xa.”

“Cũng chẳng bao xa cả.” Mạnh Hành Chu “A” một tiếng từ xoang mũi, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm cô: “Nếu ánh mắt anh đủ xa thì sẽ không để em tiếp tục học cấp 3 ở trường Số Năm đâu.”

“…….”

Cô có thể nói gì đây?

Cô còn thể nói được cái gì nữa!!!!!

Mạnh Hành Du cảm thấy bản thân nói một chữ cũng là thừa thãi, cứ nhiều lời thêm một chữ là sẽ gặp thêm một lần bạo kích (*).

(*) bạo kích: Đặc trưng cho xác suất gây sát thương cực mạnh lên đối phương, chỉ số này lên 100% vẫn chưa đảm bảo bạn luôn đạt được sát thương bạo kích, đối phương có thể làm giảm chỉ số bạo kích này thông qua chỉ số “Bền bỉ/Chịu đựng” (một thuật ngữ trong game)

Cô đeo khăn choàng lên, đeo cặp sách rồi chui vào ghế phía sau, đi vào hình thức tự bế.

Lúc xe chạy đến cổng trường, bầu trời lại có tuyết rơi, Mạnh Hành Du vừa xuống xe liền bị lạnh đến run người, cô bèn lấy găng tay từ trong cặp sách ra mang vào, lúc này mới thấy ấm áp hơn tí.

Mạnh Hành Chu thấy cô bọc giống như một con gấu thì nhíu mày, nói: “Tố chất thân thể bây giờ của em sao kém như vậy?”

Mạnh Hành Du cố nén xúc động trợn trắng mắt, giả lả cười: “Vị đồng chí này, xin anh đừng dùng tiêu chuẩn của bản thân mà tới yêu cầu một học sinh trung học nhu nhược không thể tự lo liệu được.”

“Ông nội cũng chả mặc dày như em.”

“…….”

Được rồi.

Mấy người ở Quốc Phòng Đại như anh chính là nghiêm khắc như vậy.

Mạnh Hành Chu đóng cửa xe lại, rồi bảo tài xế tìm một chỗ nghỉ ngơi, đến giờ lại qua đón hai người.

Xe của hai người vừa đi thì một chiếc xe Bently mà Mạnh Hành Du nhìn hơi quen chạy đến, cô còn đang hồi tưởng lại thì cửa xe ở ghế điều khiển mở ra, Trì Sơ cầm túi xách bước xuống, nhiệt tình gọi cô: “Du Du, đã lâu không gặp em rồi.”

A. Nghĩ ra rồi.

Xe của nhà Trì Nghiên.

Trì Sơ gọi một tiếng làm Mạnh Hành Chu cũng quay đầu lại nhìn, Mạnh Hành Du đứng giữa hai người xấu hổ không thôi, không còn lựa chọn nào chỉ đành đi lên chào hỏi: “Chị……Chào chị Trì Sơ.”

Nghe thấy xưng hô của Mạnh Hành Du thì Trì Sơ giật mình, chú ý tới người đứng phía sau cô, tuổi nhìn không lớn, trong lòng cũng hiểu rõ phần nào, hỏi: “Du Du à, đây là?”

“Đây là anh của em, Mạnh Hành Chu.” Mạnh Hành Du kéo Mạnh Hành Chu qua, muốn giới thiệu Trì Sơ với anh một chút, nhưng lập tức phản ứng lại đây là đề tài có độ mẫn cảm cao, tức khắc bị mắc kẹt lại.

Mạnh Hành Chu nhưng thật ra rất tự nhiên vươn tay, khách sáo nói: “Xin chào.”

Trì Sơ duỗi tay ra nắm, ba giây liền buông ra: “Xin chào, chị là chị của Trì Nghiên, Trì Sơ.”

Tên của Trì Nghiên vừa thốt ra thì Mạnh Hành Du rõ ràng cảm giác được tầm mắt của Mạnh Hành Chu dừng lại trên người mình, nhiệt độ lại lạnh thêm.

“Rất vui được gặp chị.” Mạnh Hành Chu đè đầu của Mạnh Hành Du lại, cùng đồng hành với Trì Sơ, lại không mặn không nhạt nói chuyện với chị ấy, “Nghe nói thành tích Trì Nghiên nhà chị không tệ, còn ngồi cùng bàn với em gái của em nữa đúng không?”

“Thành tích của Du Du nhà em cũng không kém tí nào.” So với Trì Nghiên, Trì Sơ càng thích khen Mạnh Hành Du hơn, “Tính cách cũng tốt nữa, nhà chị có hai đứa em trai, không có em gái, nên nhìn Du Du liền cảm thấy thân thiết lắm.”

“Sao Trì Nghiên không đi cùng chị?” Mạnh Hành Chu hỏi.

Trì Sơ nói: “Em ấy là lớp trưởng, nên đã đến buổi sáng trước rồi, lúc này có lẽ đang ở lớp học.”

Mạnh Hành Chu không duyên cớ mà cười một tiếng, làm Mạnh Hành Du nghe xong khiếp đảm đến hoảng sợ.

Quỷ mới biết Mạnh Hành Chu người này ngày thường nửa chữ cũng không nói với người lạ, thế mà bây giờ lại nói chuyện như hô mưa gọi gió với Trì Sơ,

Còn ba câu không rời khỏi tên Trì Nghiên nữa, Mạnh Hành Du cảm thấy trời sắp sập mất rồi.

Trên đường Trì Sơ có cuộc điện thoại gọi đến nên không đồng hành cùng hai anh em nữa, đi qua một bên nghe điện thoại.

Mạnh Hành Du nhanh chóng kéo Mạnh Hành Chu lên lầu, chạy một hơi đến hành lang mới buông tay của anh ấy ra, cô có hơi bất mãn: “Mạnh Hành Chu, cuối cùng hôm nay anh muốn làm cái gì! Anh để em dễ chịu tí được không!”

Ánh mắt của Mạnh Hành Chu trầm xuống, liếc nhìn cô: “Mới gọi anh là gì đó?”

“Anh, anh trai tốt của em ơi, anh tha cho em đi, cái này cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nếu anh mà đi chỉnh đốn người ta thì xấu hổ lắm, quan hệ bạn học kỳ sau thế nào đây?” Cứng không được, Mạnh Hành Du chỉ có thể mềm mỏng xuống, cô bắt lấy tay của Mạnh Hành Chu, vô cùng đáng thương nhìn anh, “Thành tích cuối kỳ của em tiến bộ lắm, ngay cả mẹ cũng khen ngợi em nữa, anh đừng gây khó dễ cho em nữa mà, chúng ta cùng vui vẻ trải qua ngày hôm nay được không? Buổi tối em gọi Tang ngọt ngào cùng đi ăn lẩu, em mời khách.”

Mạnh Hành Chu thấy cô có phản ứng lớn thế thì lông mày nhếch lên, cố ý nói: “Anh lại không có làm cái gì, chỉ tâm sự tí thôi.”

“Anh quá tuỳ tiện rồi! Nếu Tang ngọt ngào biết anh nói nhiều với một nữ sinh như vậy thì cậu ấy chắc chắn sẽ ghen đó.” Mạnh Hành Du thật sự không có cách, chỉ có thể kéo Hạ Tang Tử ra, “Tiếp theo anh tốt nhất nên làm một con người lạnh lùng, bằng không quay về em sẽ mách lẻo với Tang ngọt ngào liền, nói anh mướn danh nghĩa là người nhà nhưng ở bên ngoài hái hoa bứt cỏ, ngay cả gia đình của bạn học trong lớp cũng không chịu buông tha.”

“Uy hiếp anh sao?” Mạnh Hành Chu cong môi cười, nâng cằm của Mạnh Hành Du lên, nheo mắt lại: “Nói một tí nào, anh thấy quan hệ của em với chị người ta hình như không tệ nha.”

Mạnh Hành Du hất tay của Mạnh Hành Chu ra, lui về sau hai bước, ánh mắt né tránh: “Này……..Chuyện này có gì kỳ quái đâu chứ, em được mọi người thích thì có gì sai chứ?”

“Không sai.” Nói xong, Mạnh Hành Chu ghét nóng, giơ tay gỡ khăn choàng xuống rồi ném cho Mạnh Hành Du, “Cầm lấy, để anh mở rộng tầm mắt xem em gái tốt của anh có bao nhiêu mời gọi, người ta, vui, thích nha.”

“……..”

Muội khống (**) thật làm cho người ta tuyệt vọng mà.

(**) muội khống: chỉ những người yêu thích cực kỳ điên cuồng, có phần hơi biến thái vặn vẹo đối với em gái mình.

Mạnh Hành Du cầm lấy khăn choàng cổ của Mạnh Hành Chu, vừa đi vừa cầu nguyện rằng Trì Nguyên không ở lớp học, ngàn vạn lần đừng ở lớp học.

Có lẽ hôm nay ông trời đi vắng nên vừa vào lớp học thì đã thấy Trì Nghiên. Anh đang phân chia với mấy ban uỷ ở trên bục giảng về việc phát tư liệu cho phụ huynh trong chốc lát mở họp.

Mạnh Hành Chu xem tư thế này liếc mắt một cái là nhận ra Trì Nghiên ngay, trên mặt anh ấy không có biểu tình gì, quay đầu hỏi Mạnh Hành Du: “Chỗ em ngồi ở đâu?”

Mạnh Hành Du không tình nguyện đá chân bàn học của mình một cái, nhỏ giọng trả lời: “Ở đây ạ.”

Mạnh Hành Chu kéo ghế của Trì Nghiên ra ngồi xuống, chân dài đặt trên thanh chắn ngang phía trước, một thân khí chất chính nghĩa ngày thường không còn sót lại tí nào, mà y chang một đại ca xã hội đen.

Là cái mẫu hình mà vừa nhìn liền biết tính tình thì xấu còn giá trị vũ lực thì cao.

Mạnh Hành Du cảm thấy hôm nay để thuyết phục Mạnh Hành Chu không làm chuyện gì mà không có khả nagw.

Đầu óc cô xoay chuyển nhanh, lấy cớ đi vệ sinh, rồi lấy giấy ghi chú và bút trong cặp sách ra viết lên hai hàng chữ, sau đó xé tờ giấy ghi chú xuống nhét vào trong túi. Cô đi ra cầu thanh đợi một lát, cuối cùng cũng gặp một bạn học cùng lớp.

Mạnh Hành Du đưa tờ giấy cho bạn học, nhờ cậu ta đưa cho Trì Nghiên.

Người bạn học cầm tờ giấy, không thể hiểu được hỏi: “Cậu ấy ở trong lớp học đó, cậu có việc gì thì trực tiếp nói với cậu ấy là được.”

Mạnh Hành Du không dám tuỳ tiện nói chuyện với Trì Nghiên, nếu anh thật sự chuyển trường thì cô tìm ai mà khóc đây.

Mạnh Hành Du cũng không giải thích rõ ràng với người ngoài, đành phải nói: “Cậu cứ đưa cho cậu ấy là được, lát nữa tôi mời cậu uống trà sữa.”

Người bạn học cầm tờ giấy đi vào lớp học rồi đưa cho Trì Nghiên: “Mạnh Hành Du đưa cho cậu này.”

Trì Nghiên nhìn tờ giấy, nhận ra đây là đồ của Mạnh Hành Du thì dừng vài giây, sau đó buông tay xuống mở tờ giấy ra, lọt vào trong tầm mắt anh là hai hàng chữ giống như kiến leo cây vậy, anh phải đặt trước mắt mới thấy rõ chữ trên đó viết gì.

———“Tôi thanh minh trước, tôi không nói chuyện với cậu nên cậu không thể chuyển trường đâu đó, đây chỉ là giao lưu trên văn bản thôi.”

——–“Anh tôi tới rồi, chính là xã hội đen ngồi trên chỗ của tôi đó. Nếu anh ấy muốn đánh cậu thì cậu liền chạy……..Thôi, cậu chạy không kịp anh ấy đâu, cậu cứ trực tiếp báo cảnh sát đi.”

Trì Nghiên: “……..”