Kẹo Nổ Xoài Sầu Riêng

Chương 37: KHÔNG NẾM THỬ THÌ KHÔNG PHẢI NGƯỜI




Mạnh Hành Du như đã quên mất cái việc kẹo nổ này rồi.

Cái này vốn dĩ là sản phẩm phát sinh trong lúc tức giận ngày đó nhân tiện bịa ra mà thôi, cô cũng chẳng để trong lòng, nói xong thì thôi, 800 năm trước đã vứt ra khỏi đầu rồi.

Mạnh Hành Du nhớ rõ tính tình của Trì Nghiên hôm đó cũng nóng nảy, cô không có ấn tượng với những cảm xúc cô đã nói khi đó, cũng coi những lời rác rưởi nói với đối phương là lời nói suông mà thôi, xong việc thì cũng như qua trang mới, cô đối với những chuyện này đều rất tiêu sái, ngay cả Bùi Noãn cũng nói cô là người không tim không phổi.

Trì Nghiên hiển nhiên là một tuyển thủ quá có tim có phổi.

Mạnh Hành Du hồi phục tinh thần lại, lén lút nếm dư vị của vị xoài và sầu riêng trong miệng, lúc bọt nước trong lòng sinh sôi nảy nở thì cũng thuận tiện áy náy một chút.

Trì Nghiên thấy Mạnh Hành Du nửa ngày không nói chuyện, mà cô cũng cúi đầu nên anh không thấy rõ biểu tình, không biết được cảm xúc của cô thế nào nên đành nhẹ giọng hỏi: “Cậu còn giận sao?”

Mạnh Hành Du không khống chế được nhịp tim đập, chỉ có thể cố gắng giữ biểu tình của gương mặt, không giữ được sự lạnh lùng OOC (*) cũng không sao, nhưng ít nhất phải giữ được dáng vẻ vân đam phong khinh (**) mới được, cô không thể làm người nhìn không có tiền đồ như vậy được.

(*) OOC (Out of Character): được sử dụng nhiều trong fanfic. Có nghĩa là nhân vật trong truyện gốc không cư xử và suy nghĩ như tính cách họ thể hiện trong truyện gốc.

(**) vân đam phong khinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi

Lúc này mới khi nào chứ, dựa theo hiểu biết trong khoảng thời gian này của cô đối với Trì Nghiên thì giờ phút này anh chắc là chút xíu suy nghĩ kiều diễm anh cũng không có, nếu như để anh biết cô bởi vì lúc này ăn xong liền động tâm giật mình rồi động các loại thì đúng là quá mất mặt.

Đồng chí tiểu Mạnh à, con gái phải ổn trọng rụt rè, làm ơn kiềm chế bản thân mình cho tốt đi.

Thích một người thì được, nhưng bởi vì thích mà làm ra mấy chuyện mất mặt thì không thể.

Mạnh Hành Du cảm thấy biểu tình của mình không có gì sai lắm thì mới ngẩng đầu lên, im lặng đếm đến ba trong lòng rồi mới mở miệng, “Vậy chắc không giận……….á.”

“Á?” Trì Nghiên sờ đầu, chỉ mua có một bịch kẹo, “Vậy cậu ăn nữa không? Để tôi đi mua.”

Mạnh Hành Du lấy trái cây trên đùi của anh lại, tự kiếm một bậc thang cho mình, trình độ có thể nói là lô hoả thuần thanh (***): “Không cần, tôi ăn cái này là được rồi.”

(***) lô hoả thuần thanh: trong truyện kiếm hiệp chỉ những người đã đạt đến cảnh giới võ công thượng thừa

Trì Nghiên thấy cô xem như không có chuyện gì thì cũng nói chuyện bình thường lại, “Thật sự không ăn nữa hả? Đừng có giây sau lại trả hết cho tôi nói không cần đấy.”

“Nếu cậu thành khẩn vậy thì gọi phần ảnh gia đình đi.” Mạnh Hành Du nuốt miếng xoài xuống, nửa đùa nửa giỡn, “Phần trái cây tổng hợp đó.”

Trì Nghiên nghe xong thì trực tiếp đứng lên, Mạnh Hành Du đột nhiên không kịp phòng bị, mở miệng gọi anh lại, “Cậu làm gì thế?”

“Mua trái cây chứ sao, không phải cậu nói muốn ăn à?” Trì Nghiên cười, đưa mắt nhìn đồng hồ, “Thời gian còn kịp, để tôi nói ông chủ cắt, chờ tí.”

Mạnh Hành Du thấy tư thế này của anh thì vội kéo lấy tay áo anh để anh ngồi xuống, phục sát đất, “Tôi nói giỡn thôi, đừng có mua.”

Trì Nghiên chú ý tới quán bán cháo ngó sen ở phía trước không xa, nên quay đầu hỏi cô, “Cậu ăn bún ngó sen không?”

Mạnh Hành Du không biết nên bày ra biểu tình gì, bất đắc dĩ nói, “Tôi không ăn đâu.”

Biểu chiều tan học xong liền chạy ra ngoài tìm kẹo nổ vị xoài sầu riêng, đi bộ một vòng về lại trường, cơm ở nhà ăn cũng không nhiều nên chỉ tuỳ tiện gọi đại một món, có lẽ là món ăn còn dư lại dưới đáy nồi, đồ ăn trong cái nồi to thì đầy gia vị cực mặn, Trì Nghiên chưa ăn được hai miếng thì đã hết muốn ăn, bây giờ nhìn thấy bún ngó sen thì thật sự hơi đói bụng.

“Tôi muốn ăn, tôi đi mua một phần.”

Trì Nghiên buông cặp sách xuống, nhét điện thoại vào rồi chạy đi.

Mạnh Hành Du lắc hộp đóng gói trái cây, bên trong cũng không nặng lắm, cô ăn thật sự chậm, ăn một miếng rồi lại một miếng, ăn từng ly rồi ăn từng tí, cũng là trái cây bình thường thôi chứ chả phải hiếm lạ gì, nhưng cô thật sự luyến tiếc ăn nhanh cho hết.

Trì Nghiên vừa đi thì Mạnh Hành Du yên tĩnh lắng nghe, lúc đó cô mới phát hiện nhịp tim của mình đập có bao nhiêu nhanh.

Ánh mắt đầu tiên thấy thích thì có thể gọi là cảm giác mới mẻ, là cảm xúc quấy phá, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, đúng là đảm đương không nổi thật.

Nhưng sau khi nhìn lâu rồi, rõ ràng biết không có khả năng, hoàn toàn không thể nắm chắc, vẫn luôn tự nói với bản thân đừng thích nhưng lại càng lún càng sâu, thứ như vậy còn gọi là cảm xúc sao? Hay vẫn là cảm giác mới mẻ sao? Hay là sẽ nhanh đến cũng nhanh đi sao?

Mạnh Hành Du biết rõ tuyệt đối không phải.

Không chỉ không phải cái gọi là cảm giác mới mẻ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, không thể nói rõ có phải là thứ còn mãnh liệt hơn trăm lần so với loại kia hay không.

Mạnh Hành Du ăn trái cây rồi lại rất lỗi thời nhớ tới một việc thú vị khi còn nhỏ.

Bà ngoại cô là một người mê tín, cực kỳ thích đoán mệnh, thích đến mức có thể trèo đèo lội suối đến một thành phố nghèo hẻo lánh tìm một bà thầy bói.

Cả nhà từ trên xuống dưới đều được bà thầy bói đoán mệnh, Mạnh Hành Du cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Bà thầy bói nói cô trời sinh phú quý, không lo ăn mặc, chỉ duy nhất chuyện tình cảm sẽ té lộn nhào.

Tám chữ đầu Mạnh Hành Du tin, còn mấy chữ sau cô căn bản không thèm để ý, chỉ cho là một trò đùa.

Khi đó cô nói bà thầy đói đoán mệnh không chuẩn, chỉ là muốn lừa tiền bà ngoại thôi, thế mà còn bị bà ngoại mắng một trận, nói cô khinh nhờn thần linh.

Mạnh Hành Du khi đó còn châm chọc rủa bới cùng với Bùi Noãn, nói sau này bà ấy mà không tìm được việc thì cứ tìm đại một đỉnh núi rồi tự bày một lá cờ cho mình, dọn thêm cái bàn gỗ và ghế gỗ ngồi xuống, gặp người thì nói điều hay, trừ quỷ thì nói chuyện ma quỷ, chắc chắn sẽ kiếm bộn tiền.

Cô thật không nghĩ tới bản thân sẽ thích ai, trước giờ đều là người khác đổ cô, chứ sao cô lại đổ người khác được chứ.

Cô thích nhìn soái ca, gặp được mấy người cực kỳ soái còn nguyện ý nhìn nhiều thêm vài lần, nhưng không có người làm cô nảy sinh ra dục niệm muốn chiếm làm riêng như vậy.

Diện mạo của Trì Nghiên rất phù hợp với khẩu vị của cô, về điểm này thì Mạnh Hành Du thừa nhận, bằng không lần đầu tiên ở đường cao tốc cô cũng sẽ không như bị thất tâm phong (****) mà đi xin WeChat.

(****) thất tâm phong: là một bệnh tâm thần xảy ra trong các dây thần kinh của não. Nó được gây ra bởi căng thẳng tâm lý. Loại bệnh này thường xuất hiện trong tiểu thuyết, phim ảnh và phim truyền hình. (theo Baidu)

Nhưng cô chỉ cho rằng là vậy chứ không hơn.

Mặt nhìn thì sẽ có một ngày thấy ghét, trên thế giới không chỉ có một soái ca thôi, hôm nay cô thích người này, ngày mai thích người kia là chuyện cực kỳ bình thường.

Khai giảng hơn một tháng, gương mặt của Trì Nghiên mỗi ngày xem như cũng dừng lại ở trong vòng tròn sinh hoạt của cô, là gương mặt mà cứ cúi đầu thấy ngẩng đầu gặp, dựa trên lý thuyết mà nói thì cô hẳn phải sớm đã nhìn chán rồi, nhưng mà cô lại không có.

Không chỉ không có, cô phát hiện anh ngoại trừ giá trị nhan sắc thì những mặt khác cũng có ưu điểm.

Giọng nói, thành tích, tài năng, còn có một bí mật nhỏ nữa.

Người khác không biết nhưng cô biết bí mật nhỏ đó.

Cái này khác hẳn với những thứ mà người khác biết được, làm cô cảm giác cực kỳ có thành tựu.

Tóm lại, anh không có chỗ nào không tốt, nhưng những chỗ tốt của anh đều ấn thẳng vào dây thần kinh mẫn cảm nhất của cô.

Việc này giống như bây giờ bạn thích ăn kem, sau đó trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một cây kem, bạn thấy nó xong thì nghĩ nếu đây là mùi vani thì tốt rồi, thế là bạn nếm thử một miếng, rồi lại nghĩ nếu có thể có thêm một cây nữa thì hay biết mấy, sau đó bên cạnh lại có một người nói với bạn, bạn trúng thưởng rồi, có thể ăn miễn phí thêm một cây nữa, còn là mùi vị nào cũng được.

Muốn cái gì lại xuất hiện cái đó, có phải cực kỳ tuyệt diệu không, có lý do gì mà bạn không vui chứ?

Trì Nghiên cũng giống như cây kem này, cô thích cái gì thì đều tìm thấy được trên người anh.

Cô vừa tự nhủ với bản thân không được thích anh, thế là trên người anh lại xuất hiện thêm một thứ làm cô thích, cứ lặp lại tuần hoàn như thế làm Mạnh Hành Du nảy sinh ra loại cảm giác số mệnh đã đến rồi.

Giống như trên đỉnh đầu có một âm thanh vẫn luôn hỏi bạn.

Này, các chị em.

Người tốt như vậy, cô có lý do gì mà không thích chứ?

Chỉ duy nhất ở chuyện tình cảm sẽ bị té lộn nhào.

Bà thầy bói này không phải đoán mệnh chuẩn mà là miệng quạ đen mới đúng.

Mạnh Hành Du suy nghĩ rất nhiều, đến lúc Trì Nghiên mua xong bún ngó sen quay lại, thấy đồ trên tay cô còn chưa ăn xong thì nói: “Sầu riêng này bị cậu chọc cứ như hiện trường vụ án vậy.”

Nghe anh nói như vậy thì Mạnh Hành Du hồi phục lại tinh thần, cúi đầu nhìn thì thấy mấy miếng sầu riêng đẹp đẽ bị cô trong lúc vô tình chọc thành cháo sầu riêng luôn rồi, nhìn không còn muốn ăn nữa mà thậm chí còn có chút kinh tởm.

Mạnh Hành Du hơi xấu hổ nói không ăn, Trì Nghiên nhìn thấu suy nghĩ của cô, đưa ra một phần cháo ngó sen, “Bỏ cái đó đi, ăn cái này nè.”

“Không phải vừa rồi tôi nói không ăn sao?” Mạnh Hành Du ngẩn ra rồi nói.

“Tôi muốn nếm thử xem kẹo có mùi vị gì.” Trì Nghiên lấy cái muỗng chưa sử dụng qua rồi múc một muỗng bỏ vào trong miệng, ngọt đến làm anh nhíu mày, “Cái này cũng quá ngọt rồi.”

Mạnh Hành Du bị dáng vẻ của anh chọc cười, nhận lấy cháo ngó sen, nhìn cái chén kia trên tay anh, “Phần kia của cậu không cho đường hả?”

“Không cho nhiều, mọi người nói nếu không cho đường thì không thể ăn.” Trì Nghiên còn chưa đụng vào phần của mình, đưa qua hỏi cô, “Cậu có muốn nếm thử không?”

Hình như là không có lý do không nếm thử.

Trao đổi ăn cái gì chứ, không nếm thì không phải người mà.

Mạnh Hành Du cầm lấy cái muỗng, múc một muỗng trong phần của anh, quả nhiên không ngọt tí nào, cũng học ngữ khí vừa rồi nói chuyện của anh, “Cái này cũng nhạt quá đi.”

Trì Nghiên cười, không nói chuyện.

Mạnh Hành Du ăn một lát liền không động nữa, còn Trì Nghiên vẫn ngồi ăn say sưa, anh ăn không chậm nhưng nhìn rất văn nhã.

Nhất định là do tác dụng của tâm lý nên Mạnh Hành Du cứ cảm thấy phần trên tay anh kia còn ăn ngon hơn cả phần của mình.

Mạnh Hành Du cụp mắt, khoá mấy cái suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu vào căn phòng tối, thuận miệng hỏi, “Nếu mấy tiểu nữ sinh viết thư tình cho cậu mà thấy cậu ngồi ở đây ăn bún ngó sen thì liệu có bị vỡ mộng không?”

Trì Nghiên nuốt đồ ăn xuống, cười trả lời, “Cầu mà không được nữa là.”

“Vì sao? Nhân cách mị lực cậu bị giảm đi, cậu không lo sao?” Mạnh Hành Du còn có tâm tư riêng, thầm thầm thì thì nói tiếp một câu, “Cậu không thích bọn họ di chuyển xung quanh mình sao?”

“Không thích, phiền lắm.” Trì Nghiên ăn xong miếng cuối cùng rồi dọn rác trên ghế lại ném vào thùng rác, lúc trở về thấy Mạnh Hành Du đang chờ mong lời tiếp theo của anh, không còn cách nào liền tiếp tục trả lời, “Mấy cái lời đồn đãi về tôi chắc cậu cũng từng nghe qua mấy lần rồi nhỉ.”

“Nghe qua rồi.” Mạnh Hành Du liếc mắt đánh giá Trì Nghiên, cảm giác như anh thật sự không quá để ý đề tài này nên mới thử nói: “Cái chuyện nhảy lầu tôi cũng đã nghe qua.”

Ngoại trừ Hoắc Tu Lệ thì không ai dám nói chuyện này với anh, Trì Nghiên ngồi xuống, cánh tay đặt sau ghế của Mạnh Hành Du, không tí để ý nào hỏi, “Mọi người nói thế nào?”

“Rất nhiều, đủ loại phiên bản cả.” Mạnh Hành Du tháo cặp sách xuống ôm trong ngực, cô dựa về sau thì đụng trúng mu bàn tay của Trì Nghiên, cô sửng sốt còn Trì Nghiên cũng ngẩn người, vài giây qua đi, anh thu bàn tay lại, còn Mạnh Hành Du cũng không dựa vào lưng ghế nữa, hai người đều ngồi ngay ngắn cứ như đang trong tiết học vậy.

Không khí có hơi vi diệu một tí, Mạnh Hành Du sờ mũi, đánh vỡ sự trầm mặc, “Cậu bởi vì mấy chuyện này cho nên không muốn yêu đương sao.”

Trì Nghiên cười khẽ, “Không phải, không phải bởi vì những chuyện này.”

Mạnh Hành Du không đợi những lời tiếp theo của Trì Nghiên, anh không muốn nói, tất nhiên cô cũng sẽ không hỏi đến cùng.

Đêm nay hai người ngồi ở đây ăn cháo ngó sen vốn dĩ đã là một việc rất huyền diệu rồi.

Ăn khuya xong thì hai người đi về, Trì Nghiên đưa Mạnh Hành Du về dưới ký túc xá nữ rồi mới rời đi.

Mạnh Hành Du chân trước vừa vào ký túc xá thì Sở Tư Dao liền thần thần bí bí đi đến nói: “Tớ thấy hết rồi nha, Trì Nghiên đưa cậu về, xong hai tiết tự học tối thì hai người làm gì hả?”

“Ăn khuya.” Mạnh Hành Du buông cặp sách xuống rồi trả lời.

“Hai người làm hoà rồi?”

Mạnh Hành Du gật đầu, “Xem như là vậy đi.”

Sở Tư Dao “Ách” một tiếng, vốn định nói hai câu nhưng thấy Trần Vũ đi vào thì liền không còn hứng thú nữa mà trở về chỗ ngồi tiếp tục làm vài.

Trần Vũ luôn ít nói, hôm nay cậu ta đi vào đóng cửa lại xong lại cứ đứng ở cửa không động đậy, Mạnh Hành Du và Sở Tư Dao cũng chú ý tới sự khác thường của cậu ta, giương mắt nhìn sang.

Sở Tư Dao không nhịn được nữa, mở miệng hỏi, “Cậu sao thế?”

“Thi Kiều hình như muốn xuất ngoại rồi.” Trên mặt Trần Vũ lần đầu tiên lộ ra cảm xúc vui sướng, nhưng lại nhìn rất quái dị, “Cậu ta cuối cùng cũng phải đi rồi.”

Sở Tư Dao kinh ngạc, “Sao cậu biết được?”

Trần Vũ lại không nói nữa, cậu ta buông cặp sách rồi cầm ấm nước xuống lầu lấy nước, trên mặt không giấu được nụ cười.

Người ngày thường luôn ủ dột lại đột nhiên trở nên hoạt bát, cũng không phải là việc gì có sức thu hút lắm.

Sở Tư Dao bị nụ cười của cậu ta làm nổi hết cả da gà, đứng tại chỗ run lên hai cái, cạn lời nói: “Cậu ta cứ thần kinh quái dị thế nào ấy.”

“Có thể là muốn chia sẻ nhưng lại không tìm thấy người để nói.” Mạnh Hành Du lấy hộp bút ra đặt trên bàn, ngữ khí lạnh nhạt, “Cậu ta hết khổ rồi.”

Sở Tư Dao nghe không hiểu: “Ý cậu là gì?”

Mạnh Hành Du không định nói với cô ấy những chuyện xấu xa đó, lắc đầu rồi đổi đề tài: “Không có gì, đúng rồi Dao Dao, hôm nay bài tập Sinh học là gì vậy?”

Sở Tư Dao thành công bị dời sự chú ý, cầm sổ ghi chú nhỏ nói với cô: “Sách bài tập trang 32 câu số 8,9,14,15, còn có trang 35……..”

Tiết đọc sớm ngày hôm sau, người nhà Thi Kiều đến trường làm thủ tục nghỉ học cho cậu ta.

Nói là cả nhà di dân, Thi Kiều lại là người thích khoe của, mấy chị em gái của cậu ta vừa tan học liền tới vây quanh cửa phòng học ríu rít nói không ngừng, như là mấy fans hâm mộ tung hô thần tượng vậy, cuối cùng vẫn do Chủ nhiệm Giáo dục tới dẫn người đi mới thôi.

Mạnh Hành Du lần đầu tiên cảm thấy giọng nói oang oang của Chủ nhiệm Giáo dục cũng có cái tốt.

Cả buổi sáng lớp học đều thảo luận chuyện Thi Kiều đi di dân xuất ngoại, Mạnh Hành Du thì không có hứng thú đối với chuyện này.

Lúc giờ cơm trưa, Sở Tư Dao hẹn cô tan học đi dạp phố, Mạnh Hành Du nhớ tới cuối tuần này bố mẹ phải về nên không dám tuỳ tiện nhận lời.

Cơm nước xong về ký túc xá, Mạnh Hành Du gọi điện thoại cho mẹ Mạnh nhưng không có người nghe máy, cô cho rằng do tín hiệu không tốt, ai dè gọi cả ba cuộc vẫn không có ai nghe, sau vài phút lại đổi gọi cho bố Mạnh, cái này còn dứt khoát hơn, trực tiếp tắt máy.

Vợ chồng già rồi còn chơi trò mất tích gì nữa đây, lại là thế giới hai người sao?

Tiết học đầu tiên của chiều thứ sáu là tiết của Hứa tiên sinh, Mạnh Hành Du vực dậy tinh thần để nghe giảng, sợ bị bắt lỗi gì nữa lại ra đứng bên ngoài nữa.

Còn chưa học được nửa tiết thì Hạ Cần đi vào gõ cửa phòng học, lễ phép ngắt lời giảng của Hứa tiên sinh, “Thầy Hứa, làm phiền ngài một tí.”

Hứa tiên sinh dừng lại để thầy ấy nói trước.

Hạ Cần nhìn về phía Mạnh Hành Du nói: “Mạnh Hành Du, em ra đây một lát.”

Mạnh Hành Du đi chưa được ba phút thì Trì Nghiên thấy cô sốt ruột chạy vào, quên mất cả phải báo cáo.

Mạnh Hành Du đứng ngay cạnh bàn mà không đi vào, nhẹ giọng nói với anh, hốc mắt có hơi đỏ, “Trì Nghiên, giúp tôi lấy điện thoại trong ngăn bàn với.”

Trì Nghiên duỗi tay lấy đưa cho cô, nhíu mày nhỏ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bố tôi vào bệnh viện rồi.”

Giọng nói của Mạnh Hành Du hơi run, cầm điện thoại xong thì không nói một câu dư thừa liền xoay người chạy đi, ngay cả áo khoác cũng quên mặc.