Kẹo Ngọt Kim Cương

Chương 11: 11: Nếm Viên Kẹo Thứ Mười Một - Ngã Nhào






Lời nói mang theo vẻ lười biếng, cùng với chút cảm giác cưng chiều, làm cho gương mặt vốn hơi đỏ của Đường Du bỗng trở nên nóng như bị ánh mặt trời thiêu đốt.

Từ bên mang tai đến tận gò má đều đỏ ửng như một quả mật đào chín đến bảy phần.
"Vâng." Trong lòng cô dâng lên cảm xúc ngọt ngào, cúi thấp đầu ngoan ngoãn, "Được rồi ạ."
"Vậy đi thôi." Chu Khâm Nghiêu bước đến bên xe máy, trèo lên, nổ máy rồi nói với cô gái đang đi theo phía sau: "Lên xe."
Đường Du đuổi sát theo: "...!Vâng ạ."
Chân đặt trên bàn đạp phía sau xe, cô gái lần đầu tiên ngồi xe gắn máy không biết phải đặt tay chỗ nào, không tự nhiên mà loay hoay tìm chỗ bấu víu.
Chu Khâm Nghiêu mở he hé mắt, nhìn thấy trong kính chiếu hậu dáng vẻ cô gái đang luống cuống tay chân, khóe miệng anh hơi mỉm cười.
Anh tỉnh bơ kéo kính chắn nón bảo hiểm xuống, gạt chân chống, khởi động xe rồi rất tự nhiên mà kéo tay Đường Du choàng qua eo mình.
"Ôm chặt vào." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Đường Du: "..."
Không kịp phản ứng nữa, tiếng gió đã rít gào bên tai rồi vụt qua nhanh chóng.
Cánh tay Đường Du bị động mà vòng quanh eo Chu Khâm Nghiêu.

Xe lao nhanh vùn vụt làm cô không dám động đậy.

Mặc dù cách một lớp áo khoác, cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng cùng nỗi sợ hãi truyền đến đầu ngón tay mình.
Cùng với tần số tim đập liên hồi làm cô không thể nào giữ được bình tĩnh.
Lần trước ngồi sau xe đạp, cô còn cẩn thận níu vạt áo anh.
Nhưng hôm nay, lại là đang ôm eo anh.
Mối quan hệ giữa bọn họ dường như được làm nóng lên một cách nhanh chóng, đến mức có thể dán chặt vào sau tấm lưng rộng vững chãi của anh.

Đường Du hơi ngẩng đầu, nhưng chỉ nhìn thấy cái nón bảo hiểm màu đen lạnh như băng.

Càng đến gần anh như thế, Đường Du lại càng mơ hồ cảm thấy…
Anh đang cố giấu điều gì đó bí mật.
Khiến cho cô không thể nào nhìn thấu.
-
Công viên Bắc Hồ cách ngõ Cây Hòe không xa, lái xe tầm mười phút là đến nơi.
Lúc Đường Du và Chu Khâm Nghiêm đến, đám Trình Huyền cùng Vệ Khải đã bày xong tấm trải, bên trên đầy ắp đồ ăn thức uống được mang đến.
Trình Huyền thấy Đường Du tới, quay sang cảm ơn Chu Khâm Nghiêu rồi kéo người sang:
"Thế nào? Ngồi xe anh Nghiêu đến đây có phải rất thoải mái không?"
Đây là lần đầu tiên Đường Du ngồi xe máy, cảm giác như tim gan phèo phổi cũng sắp bắn ra bên ngoài.

Cô trộm liếc mắt nhìn về hướng Chu Khâm Nghiêu đã đỗ xe xong, rồi gật đầu, thấp giọng nói với Trình Huyền:
"Ừ...!rất kích thích."
Loại việc này, về sau, cô đều không muốn thêm lần nào nữa.
Trong mắt cô, con gái nhà gia giáo nên có học thức, hiểu lễ nghĩa, đoan trang nền nã, biết chơi nhạc cụ, qua lại cùng người nhã nhặn.
Chứ không phải là ở cùng một chỗ với những người như Trình Huyền hay Chu Khâm Nghiêu, ngồi mô tô, uống bia, ăn đồ nướng, từng thứ từng thứ, đều là những gì cô kiêng kỵ.
Hôm nay có tổng cộng hơn mười người tụ họp.

Lúc này trên bãi cỏ, nhóm thì đánh bài, nhóm lại chơi trò chơi tập thể, chỗ nào cũng náo nhiệt.
Trình Huyền cũng không nhàn rỗi.

Cô ấy mang theo vỉ nướng, lúc này đang lấy đồ đông lạnh chuẩn bị từ tối qua từ trong thùng ra.
Tống Tiểu Dương cùng mấy đứa nhỏ la hét đòi ăn cánh gà, Vệ Khải giúp bọn nhỏ nướng lên để ăn.
Chu Khâm Nghiêu dường như không có hứng thú với thức ăn.

Anh ngồi cạnh bọn họ, sờ đến điếu thuốc trong túi, kẹp giữa hai kẽ ngón tay.
Sau đó, anh mượn lửa từ trong lò nướng châm thuốc, rít vào một hơi.
Đường Du trộm nhìn anh.
Trên người đàn ông này có một loại khí chất riêng, thoạt nhìn như không chạm đến khói lửa nhân gian.

Nhưng Đường Du lại không nói ra được cảm giác đó là gì.
Ngô Chi Ngọc từng nói không biết Chu Khâm Nghiêu là từ đâu đến.

Không ai biết gì về anh, tựa như đầm sâu không thấy đáy, thần bí mà cũng cực kỳ nguy hiểm.
Vệ Khải nướng một cái cánh gà cho Tống Tiểu Dương.

Tống Tiểu Dương đặc biệt vui vẻ, giơ cánh gà đến trước mặt Chu Khâm Nghiêu ở bên cạnh, rồi xoay vòng quanh anh.

Đôi mắt không biểu hiện cảm xúc gì của Chu Khâm Nghiêu lại hiếm hoi lộ ra ý cười nhàn nhạt mà ấm áp.
Cũng lúc này, anh dường như cảm giác được gì đó, bỗng dưng dời ánh mắt.
Đường Du đang yên lặng nhìn lén bỗng dưng chạm phải ánh mắt anh, vòm ngực tựa như nổ toang, vội vã cúi đầu, rồi lại hoảng hốt mà giả vờ như đang nói chuyện cùng Trình Huyền.
Chu Khâm Nghiêu thu hồi ánh mắt, khóe môi giương lên một nụ cười.
Lúc này, Tống Tiểu Dương cầm một con diều giấy chạy đến trước mặt Trình Huyền: "Chị Huyền, chị dắt em đi thả diều đi."
Dù cậu bé nói chuyện không rõ ràng nhưng Trình Huyền lại nghe hiểu, cô ấy hớp một ngụm nước, vén tay áo lên cầm lấy con diều: "Được, để chị Huyền thả diều với em."
Vệ Khải ở bên cạnh nhạo báng: "Tiểu Dương, nhớ coi chừng, chị Huyền của em năm ngoái làm bay mất mười tám con diều, giờ còn không biết lạc trôi tới phương trời nào rồi."

"Đến đây, cậu có giỏi thì đến đây." Trình Huyền khó chịu, cầm con diều lên đánh vào sau lưng Vệ Khải, làm loạn lên một hồi rồi mới kéo Tống Tiểu Dương đến bãi đất trống bên cạnh.
"Lúc nào cũng hung dữ như vậy, sau này ai mà thèm." Vệ Khải hùng hổ nói, trong miệng còn nhét đầy một xâu ruột nướng.

Anh ấy xoay đầu lại như muốn tìm kiếm sự đồng tình từ phía Chu Khâm Nghiêu: "Em biết anh chắc chắn là không thích Trình Huyền."
Mắt Chu Khâm Nghiêu khẽ động, nói nhỏ một câu: "Không liên quan tới cậu."
Vệ Khải dường như lại cảm thấy hứng thú với đề tài này, hỏi tiếp: "Nhắc đến thì, anh rốt cuộc là thích dạng kia sao?"
Hai người câu được câu không mà nói chuyện phiếm, để cho Đường Du đang bên cạnh giả bộ nướng bắp, trong lòng nhảy lộp bộp.
Cô cảm thấy hồi hộp một cách khó hiểu, nhưng lại như muốn nghe được câu trả lời của Chu Khâm Nghiêu.
Nhưng mà người đàn ông đó lại thờ ơ gảy tàn thuốc xuống:
"Tôi thích như mẹ cậu vậy."
"..."
Mặt Vệ Khải ngập tràn vẻ khiếp sợ, sau đó lại cau mày, nghiêm túc suy nghĩ một hồi:
"Nếu không thì để em về hỏi lại mẹ em một chút, xem bà ấy có định đi bước nữa không?"
"Anh làm ba em cũng được lắm."
Chu Khâm Nghiêu nhìn Vệ Khải.
Tựa như nuốt phải phân, dừng lại mấy giây, tay anh chỉ ra đằng xa: "Cậu có thể bấm nút biến đi vài phút được không?"
"Được rồi, ba." Vệ Khải lau miệng, "Lúc nào ba muốn con về thì lại gọi một tiếng."
"..."
Vệ Khải nói xong thì cũng đi về phía chỗ Trình Huyền và Tống Tiểu Dương.

Nhất thời, chỗ lò nướng còn mỗi Chu Khâm Nghiêu và Đường Du.
Bọn họ ngồi đối mặt nhau, một người hút thuốc, một người nướng bắp, không ai quấy rầy ai.
Đường Du kiên quyết không ngẩng đầu lên, giả vờ như rất bận rộn, tập trung giúp mọi người nướng thức ăn.
"A lô." Chu Khâm Nghiêu bỗng dưng gọi cô.
Đường Du ngẩng đầu, không hiểu nên hỏi lại: "Hả?"
Người đàn ông khẽ nâng cằm, "Khét."
Lúc này cô mới phát hiện, bởi vì thất thần nên một mặt của trái bắp đã bị nướng thành than.
Cô lúng túng trở bề trái bắp, lại chột dạ vuốt tóc: "Cảm ơn."
"Nghĩ gì vậy?" Chu Khâm Nghiêu hỏi.
"...!Không có gì ạ."
Yên lặng một hồi, Đường Du vẫn không nhịn được mà đem điều trong lòng nói ra miệng:
"Anh thật sự thích mẹ Vệ Khải đến vậy sao?"

Chu Khâm Nghiêu nhìn cô.
Bỗng nhiên khóe môi cong cong.
Anh nhích người đến gần, ánh mắt xẹt qua một tia nghiền ngẫm, ý cười như có như không: "Em để ý sao?"
Bốn mắt họ chạm nhau, Đường Du nhìn đường nét tinh xảo trên gương mặt người đàn ông, trái tim như mất khống chế, bị hút vào dòng nước xoáy, càng lún càng sâu.
Cô vội vàng lẩn tránh ánh mắt anh: "Liên quan gì đến em."
Vừa dứt lời, trái bắp nướng cháy đến tám phần trên tay cô bị Chu Khâm Nghiêu đoạt lấy, thay vào đó là một chiếc bánh bao nướng thơm mùi sữa.
Thanh âm anh nhàn nhạt: "Ăn nhiều vào cho đỡ nghĩ bậy."
"..."
Đường Du còn muốn nói thêm gì đó, Tống Tiểu Dương đã từ đằng xa chạy đến, thở hồng hộc mà kéo bọn họ:
"Anh Nghiêu, đi chơi trốn tìm này, rủ cả chị nữa."
Công viên Bắc Hồ có hang động.

Mấy năm trước nhà nước từng trùng tu lại bên trong, đặt thêm một ít băng ghế ngồi, và một số phương tiện giải trí nho nhỏ như bàn bóng bàn các loại, làm cho nơi này trở thành điểm đến lý tưởng cho người dân xung quanh đến tránh nóng vào mùa hè.
Mấy đứa trẻ đến vài lần, sau đó đặc biệt thích chơi trốn tìm bên trong hang động này.
Tống Tiểu Dương cũng không ngoại lệ.

Nhưng mấy đứa trẻ cùng trang lứa lại không muốn chơi cùng cậu bé, nên bình thường đều là Trình Huyền và Chu Khâm Nghiêu thỉnh thoảng chơi cùng.
Hôm nay Đường Du tới, lại thêm một người, Tống Tiểu Dương càng thêm vui vẻ.
Vệ Khải và Trình Huyền vừa mới chơi thả diều cùng cậu bé, nên đến lượt chơi trốn tìm, dĩ nhiên là phần việc của Chu Khâm Nghiêu và Đường Du.
Hôm nay nhiệt độ lên cao, ở gần lò nướng lại càng thêm nóng.

Đường Du cởi bỏ áo khoác, cùng Chu Khâm Nghiêu đến chỗ hang động chơi trốn tìm với Tống Tiểu Dương.
Luật chơi rất đơn giản, Tiểu Dương bịt mắt lại, Chu Khâm Nghiêu và Đường Du có hai mươi giây để tìm chỗ trốn bên trong hang động.
Nhưng hôm nay, Tống Tiểu Dương lại đòi làm người đi trốn.
Dừng một chút, Chu Khâm Nghiêu chủ động nhượng bộ, "Được, vậy hai người đi trốn, anh tìm."
Tống Tiểu Dương hớn hở vỗ tay, "Được được được."
Sau đó kéo Đường Du vào bên trong đi trốn.
Bên kia, Chu Khâm Nghiêu bắt đầu đếm ngược.
Đường Du dù sao cũng không phải là một đứa trẻ, đã rất nhiều năm không còn chơi trò trẻ con này nữa, nhất thời cũng không biết phải trốn đi đâu.
Cô nhìn Tống Tiểu Dương, thấy thằng bé nấp bên dưới bàn bóng bàn.
Chỗ này cũng dễ tìm quá...
Quả nhiên, niềm vui của một đứa trẻ thật dễ dàng.
Nhưng Đường Du lại không phải trẻ con, không thể đi trốn ở chỗ dễ tìm như thế.
Cô nhìn bao quát bốn phía, tất cả mọi chỗ đều có vẻ dễ bị phát hiện, chỉ có một cái tủ, có vẻ là nơi chứa đồ giải trí lặt vặt.
Miễn cưỡng cũng có thể ẩn nấp được.
Vì vậy, Đường Du nhanh chóng chạy về phía đó, mở tủ ra chui vào.
Thời điểm đóng được cánh cửa lại, Chu Khâm Nghiêu cũng vừa vặn đếm xong.
Cái tủ không to, Đường Du đứng bên trong, nín thở không lên tiếng, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Quả nhiên, không đến năm giây, đã nghe thấy âm thanh vui vẻ của Tống Tiểu Dương----

"Anh Nghiêu, sao anh tìm được em nhanh thế?"
Sau một lát, "Vậy anh mau mau tìm chị Đường đi."
Trái tim Đường Du bỗng chốc giật thót lên.
Thật ra cô biết, không đến mấy giây thì Chu Khâm Nghiêu cũng tìm được cô thôi, loại trò chơi này đối với người trưởng thành thì chẳng có gì khó khăn.
Cô ngồi xổm xuống, lặng lẽ nâng cằm, chuẩn bị sẵn sàng cho giờ phút Chu Khâm Nghiêu mở cánh cửa ra.
Lúc này, có vật gì đó bò trên tay cô.
Đường Du mượn ánh sáng le lói lọt qua từ khe cửa, mơ hồ nhìn được, hình như là một con côn trùng trông như con gián xẹt qua người cô.
Hang động ẩm ướt, trong tủ có một ít côn trùng sâu bọ cũng không có gì là lạ.

Bình thường, Đường Du sợ nhất là những thứ côn trùng như thế này, bây giờ con vật nhỏ đó còn bám lên cả người cô, da đầu cô lập tức tê dại đi.
Đi kèm với tiếng thét chói tai, đại não kích thích làm cho Đường Du không kịp nghĩ ngợi mà xông thẳng ra ngoài.
Chu Khâm Nghiêu vừa mới dừng lại ở phía trước cái tủ để đồ, đang muốn cầm lấy tay nắm cửa kéo ra, bỗng dưng cánh cửa lại bị đẩy ra từ bên trong.
Ngay sau đó, một bóng người lao ra, đâm sầm về phía anh.
Loạng choạng một chút, Chu Khâm Nghiêu bị đụng vội lùi về sau mấy bước, lại bị đồ lặt vặt dưới đất vướng chân, cả người mất thăng bằng, ngã ngửa về phía sau.
Đường Du cũng theo quán tính mà không kịp phản xạ, cũng ngã theo, đè lên trên người anh.
Một tiếng rên rỉ.
Chu Khâm Nghiêu bỗng dưng bị cô gái lao từ trong tủ ra như một con sư tử, va vào, làm té vật ra, lưng chạm đất.
Anh hơi ngửa người, đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra, lại phát hiện Đường Du ngã vào giữa hai chân mình, hai tay chống hai bên mặt đất, người hơi nghiêng xuống.
Từ phía đối diện nhìn xuống, đập vào mắt anh là làn da trắng như tuyết dưới cổ áo, đường cong thanh xuân đầy đặn lộ ra không chút gì che giấu.
Khóe miệng Chu Khâm Nghiêu bỗng chốc cứng đờ, máu huyết lập tức sôi trào.
Cảm giác như nơi nào đó trên cơ thể không khống chế được mà nổ tung.
...
Bầu không khí rơi vào yên tĩnh trong ba giây.
Đường Du từ trong hoảng loạn mà ngẩng đầu, phát hiện mình đè Chu Khâm Nghiêm trên đất, lúng túng muốn đứng dậy, bỗng dưng cảm nhận ở vị trí hai người đang kê sát, có thứ gì đó kỳ quái đang chĩa vào người cô.
Cô ngơ ngẩn, lúc ban đầu còn có chút mơ màng nhìn Chu Khâm Nghiêu, cho đến lúc phát hiện ngực mình đang bị bại lộ ra trước mắt ai đó, mới chậm rãi nhận ra được sự tình, mặt đỏ bừng bừng như thiêu như đốt.
"Anh..."
Cô gái nhỏ không biết phải làm sao, như bị điện giật mà nhảy ra khỏi người anh, chạy ra chỗ hang động.
Tống Tiểu Dương trố mắt ra mà nhìn, rồi đi đến bên cạnh Chu Khâm Nghiêu:
"Anh Nghiêu, sao chị Đường chạy mất vậy? Chúng ta còn chơi tiếp không?"
Chu Khâm Nghiêu nằm dưới đất, suy nghĩ có chút loạn, hai tay che lấy mặt không biết làm sao, mất vài giây tỉnh táo rồi mới thầm chửi rủa bản thân ---
F*ck, chơi tới người ta phát giận rồi còn chơi gì nữa...
-------
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi: Một con ếch có mấy chân?
Đáp: Cái khác không biết, nhưng hôm đó họ Chu có năm chân.

(Tôi không biết mình nói gì đâu nhé!).