Vào mùa hè nóng nực của tháng bảy, liên tiếp hai tuần thành phố A không có mưa, cái nắng như thiêu đốt treo cao trên bầu trời giống như một quả cầu lửa khổng lồ, nhựa đường bị nướng chảy tỏa ra một mùi hăng hắc khó chịu. Bởi vì nóng bức, các con đường vắng tanh không một bóng người, chỉ có một chiếc ghế bằng tre dưới gốc cây bạch quả cổ thụ trăm tuổi có tấm biển bảo vệ ở đầu ngõ. Trên chiếc ghế đó có một ông lão đang ngồi chờ người đi qua mua kem.
Đợi một lúc lâu mà không thấy ai, ông lão chán nản nằm xuống ghế ngáy khò khò.
Ngủ một mạch đến khi chạng vạng tối, mặt trời đã ẩn sau những đám mây.
"Mua kem này ông ơi, dậy đi, không dậy con không trả tiền đâu."
"Ngủ say rồi, ngủ say rồi, chúng ta mau chạy nhanh thôi."
Ông lão đột nhiên mở mắt ra khi nghe thấy âm thanh này, vội vàng bật dậy khỏi chiếc ghế.
"Lại là bọn nhóc này, dám ăn trộm kem của ông."
Đứng trước mặt ông lão là hai cậu bé, mặc áo ngắn tay và quần đùi, trên chân là một đôi giày trượt patin bốn bánh.
Tiền Đạc Hâm cầm que kem và liếm nó một cách vui vẻ, sau đó nói với ông lão: "Ông đang vu oan cho bọn con đấy, bọn con vẫn đứng ở đây, trộm kem của ông lúc nào chứ?"
Lưu Hạo cũng lên tiếng: "Đúng vậy đúng vậy."
Ông lão cũng không thèm tranh cãi với đám tiểu quỷ này nữa, bọn họ đều là những đứa trẻ làm vương làm tướng ở nơi này, không động vào được.
Ông lão ngáp một cái, sau khi đứng dậy thì thấy mặt trời đã lặn rồi.
Hai người thanh toán tiền xong đứng ăn kem ở đầu ngõ. Một lúc sau, cuối ngõ truyền đến tiếng trượt patin, Lưu Hạo vẫy tay lớn tiếng gọi: "Giang Sóc, ở đây này."
Một cậu bé trượt tới trước mặt họ với tốc độ rất nhanh. Cậu bé đó cũng mặc áo ngắn tay và quần đùi giọng hai người kia, chân đi giày trượt patin, khuôn mặt có vẻ rất tỉnh táo.
Anh gọi một câu, hai người kia liền đi theo sau anh. Bánh xe của giày trượt patin lăn trên mặt đất, bóng dáng của mấy tên nhóc nghịch ngợm này biến mất ở góc đường.
"Nếu anh vẫn chưa hài lòng với chỗ này, tôi sẽ dẫn mấy người đi xem những ngôi nhà trong con hẻm đối diện trường học. Giá thuê hơi đắt nhưng có khoảng cách gần hơn. Nhà ở trong khu trường học, hầu hết các học sinh ở trường tiểu học Trung Thanh đều sống ở đó."
An Tài Triết gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta qua đó xem một chút đi."
Nhóm người đó lại đổi làn đường và đi về phía con đường đối diện với trường học.
An Vu được Thư Thu Vân dắt đi trên đường, cô cứ đi được vài bước lại ngồi xổm trên mặt đất.
"Vu Vu làm sao vậy?"
Thư Thu Vân dừng lại, thấy cô đang ngước khuôn mặt đau khổ lên nhìn mình và lắc đầu: " Mẹ, con không muốn đi nữa đâu, chân con đau quá."
Đây đã là căn nhà thứ năm mà người môi giới chỉ cho bọn họ, An Vu ngáp ngủ một cái, cô không muốn di chuyển thêm nữa.
"Chúng ta kiên trì thêm một chút nữa thôi."
"Không đâu, con không đi được nữa."
"Không hiểu chuyện gì cả."
An Vu dùng gương mặt đáng thương nhìn An Tài Triết, khóc lên một tiếng gọi ông ấy: "Bố."
Ngôi nhà mới có phòng ở trên lầu 4 nhưng lại không có thang máy để đi lên trên, có lẽ không thể đáp ứng được yêu cầu của bọn họ. An Tài Triết cười nhẹ rồi nói: "Được rồi, con đợi bố và mẹ ở dưới lầu, không được chạy lung tung.
Con biết chưa?"
"Vâng!"
Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy vui vẻ hơn một chút, vẫn là bố tốt với cô nhất.
An Vu không có việc gì làm, ngồi xổm trên mặt đất một lúc. Bố mẹ đi có chút hơi lâu, cô cảm thấy rất buồn chán.
Cô ngẩng đầu lên, chợt thấy bầu trời bên ngoài nhuộm một mảng lớn màu đỏ cam, giống như một biển quýt rộng lớn vậy. Hoàng hôn treo trên bầu trời giống như một vòng lửa màu đỏ rực, vô cùng đẹp mắt.
Cô đứng dậy và chạy một mạch về phía mặt trời.
Cô từ cuối con hẻm chạy ra, đứng lại đó vài giây rồi quay người chạy theo con đường phía bên phải.
Tuy nhiên cô chỉ bận ngắm nhìn hoàng hôn mà không nhận ra bản thân mình đã chạy đến góc phố.
Phía trước có tiếng bánh xe lăn rất ồn ào đang lao tới với tốc độ cực nhanh.
Giây tiếp theo đã ngay lập tức đâm mạnh vào cô.
"A!"
Cơ thể giống như bị đụng vào một bức tường, cô gái nhỏ ngã xuống đất, váy hất tung về phía trước, hai bắp chân rơi xuống mặt đường nhựa vừa đau vừa rát. "Không xong rồi, tôi đụng phải người rồi."
"Sao đột nhiên lại chạy ra ngoài thế này, không nhìn đường sao?"
"Tôi phải làm sao đây? Cậu ấy có chết không vậy?"
"Chạy mau! Chạy mau lên!"
Tiếng trượt patin ồn ào trở lại và bọn họ vội vàng trượt đi. An Vu chậm rãi đứng dậy và quay đầu sang bên trái, trên con đường vắng vẻ không có một bóng người.
Đầu gối của cô hơi bị trầy ra một chút, cảm giác vừa đau vừa rát.
Cô rất ấm ức, nghĩ về chuyện xảy ra vừa rồi lại càng ấm ức hơn.
Vì vậy cô khoanh tay ngồi dưới đất và bắt đầu khóc, nước mắt liên tục tuôn ra, hai bông hoa nhỏ trên đầu run lên bần bật.
"Mẹ ơi, huhu"
Sau khi khóc một lúc lâu, cô đột nhiên nghe thấy trên đường có tiếng trượt patin quen thuộc đang từ xa truyền đến gần hơn.
Chính là âm thanh này, cô nhấc cái đầu nhỏ của mình ra khỏi vòng tay, cố gắng muốn nhìn kỹ người đã đâm vào cô.
Nhưng không ngờ, cậu bé đi giày trượt patin lúc đi ngang qua cô đột nhiên giảm tốc độ lại. Trên tay cậu bé đó cầm một chiếc túi ni lông, đứng trước mặt cô nói một cách đầy hống hách.
"Này, chỉ cho tôi xem cậu bị thương ở đâu."
Vừa nói dứt câu, An Vu ôm chặt cánh tay của mình run lên một chút.
Người con trai này thật là hung dữ, rõ ràng là người đã đâm vào cô vậy mà giọng điệu lại hung dữ như vậy.
Cô càng cảm thấy ấm ức hơn, hai mắt đã đầy nước mắt lại càng đầy hơn, nước mắt giống như những hạt trân châu thi nhau rơi xuống.
Giang Sóc đau đầu muốn chết đi được.
Tại sao cậu lại gặp phải một đứa trẻ hay khóc thế này.
"Đừng khóc nữa."
"Không phải là tôi đâm vào cậu đâu."
"Nếu cậu còn khóc nữa tôi sẽ rời khỏi đây ngay đấy."
Cậu đã hết lời an ủi rồi nhưng cô gái nhỏ này ngày càng khóc to hơn.
Giang Sóc không còn cách nào khác đành phải ngồi xổm xuống đất, thở dài một hơi rồi dỗ dành cô: "Này, cho tôi xem chân của cậu đi. Nếu quá nửa tiếng mà không bôi thuốc thì sẽ bị tàn phế đấy. Cậu không còn chân mà đi nữa đâu."
Tiếng khóc thút thít đột nhiên im bặt.
Giang Sóc cong môi cười, cách dỗ dành này thật sự rất hiệu quả.
"Là thật sao?"
Cô chớp chớp đôi mắt hạnh nhân trong veo nhìn cậu một cách rất hồn nhiên.
Giang Sóc tránh đi ánh mắt của cô, ậm ừ nói: "Đương nhiên là thật rồi."
An Vu vén mép váy của mình lên, quả nhiên trên đầu gối có hai vết xước, đỏ hồng còn có chút tơ máu.
Làn da của cô gái nhỏ vốn dĩ rất mềm mại, dùng sức một chút đã đỏ ửng lên, nói gì vừa rồi bị ngã như vậy.
"Rất nghiêm trọng đấy, huhu."
"Nghiêm trọng chỗ nào, chỉ là bị trầy da thôi."
...
"Nhưng mà nó đau lắm."
Giang Sóc không muốn tranh luận với cô về chuyện này nữa. Cô gái nhỏ này thật là đang làm ra vẻ đáng thương, loại vết thương này căn bản không thể coi là một chấn thương được. Khi học trượt patin, bọn họ đều bị ngã mỗi ngày. Vết thương của Tiền Đạc Hâm khi bị bố cậu ta dùng cây gậy đánh còn tồi tệ hơn thế này nhiều.
Cậu không nói gì nữa, nhanh chóng lấy lọ thuốc đã mua từ trong túi ra, trước tiên dùng tăm bông thấm thuốc để sát trùng, sau đó băng lại cho cô.
Cậu thực hiện thao tác rất nhẹ nhàng, cậu thật sự chưa bao giờ nhẹ nhàng như vậy.
Nhưng cô vẫn kêu to rằng nó rất đau.
"Được rồi."
Giang Sóc đứng dậy và nhét số thuốc còn lại vào tay cô.
Cậu thuận tiện đút cho cô một que kem, hung hăng nhìn cô một cái sau đó nói: "Cái này cho cậu ăn, không được nói với bố mẹ cậu, biết chưa?"
An Vu đã được số thuốc này giúp cho bớt đau hơn, ngoan ngoãn gật đầu.
Vào thời điểm Giang Sóc quay lại, Tiền Đạc Hâm mới run rẩy bước tới gần.
"Giang Sóc, nói với tôi cô bé đó vẫn ổn đi."
"Đã xảy ra chuyện rồi, xương cẳng chân bị gãy."
"A?"
"Tôi đã nói tên của cậu ra rồi, chuẩn bị quay về bị bố đánh đi."
2.
An Trai Triết đã thật sự thuê căn nhà cuối cùng mà ông ấy nhìn thấy. Căn nhà có diện tích 60 mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng tắm.
Mặc dù những ngôi nhà trên đường phố và ngõ hẻm trông có vẻ cũ kỹ và đổ nát, nhưng khu vực này lại là trung tâm của thành phố cổ, và có trường tiểu học tốt nhất thành phố A, Trung Thanh số 1 ở gần đó. Những ngôi nhà trong khu vực trường học đều nằm ở vị trí rất tốt, mỗi tấc đất đều vô cùng đắt đỏ.
Tiền thuê nhà rất đắt, nhưng nơi này gần Trường tiểu học Trung Thanh, thuận tiện cho An Tài Triết đi làm và An Vu đi học.
Vào đầu tháng 9, Trường tiểu học Trung Thanh cuối cùng cũng đã khai giảng.
Phòng học của lớp 3A1 vô cùng ồn ào, lũ trẻ vẫn chưa ổn định lại tâm trí vui chơi sau kỳ nghỉ.
Giang Sóc đang ngồi ở trong phòng học.
Ở một góc nhỏ phía sau, Tiền Đạc Hâm ngồi gần cửa ra vào và cửa sổ, Lưu Hạo ngồi một góc trên bàn đầu tiên.
Ba tên quỷ nhỏ mỗi người chiếm một phương đất riêng, trên không trung những quả bóng giấy bay loạn xạ, tạo thành một mớ hỗn độn.
Giáo viên chủ nhiệm lớp từ bên ngoài đi vào, trong phòng học có chút yên tĩnh hơn. Các bạn học ngẩng đầu lên, phát hiện đứng bên cạnh giáo viên là một cô gái nhỏ mặc váy hồng. Cô gái nhỏ có hai bím tóc buộc sang hai bên vài cài hai bông hoa nhỏ màu hồng.
Chủ nhiệm lớp gõ gõ xuống bàn yêu cầu mọi người im lặng, sau đó giới thiệu học sinh mới với mọi người trong lớp.
Cô gái nhỏ đảo mắt quan sát một lượt sau đó ngọt ngào nói tên cô là An Vu.
Các vị trí ngồi trong lớp đều đã đầy, giáo viên liếc nhìn đồng hồ, hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên nên có chút bận rộn, vì vậy cô ấy đã nói An Vu ngồi vào chiếc ghế trống cuối cùng.
An Vu gật đầu, mang cặp sách trên vai đi theo hướng mà giáo viên đã chỉ.
"Giang Sóc, Giang Sóc, bạn mới ngồi cùng bàn với cậu kìa."
Tiền Đạc Hâm vô một quả bóng giấy rồi ném qua, quả bóng giấy liền rơi xuống đất.
An Vu dừng lại một chút, cầm quả cầu giấy đưa cho cậu ta rồi nói: "Đây là quả cầu giấy của cậu sao?"
Giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ nhàng mềm mại, nghe rất thoải mái.
Giang Sóc đang cúi đầu chơi game, nghe thấy giọng nói này, ngẩng đầu nhìn sang.
Đột nhiên cậu ngẩn người ra.
An Vu cũng nhận ra người này, cô chỉ ngây người ra khoảng ba giây, sau đó đôi mắt nhanh chóng cong thành hình trăng lưỡi liềm nhỏ.
Cô dùng chất giọng ngọt ngào của mình nói: "Thật trùng hợp, là cậu sao!"
3.
Tiểu quỷ này đã có một cô bạn cùng bàn. Bàn cùng bàn rất ham học, trong lớp ngồi ngay ngắn, viết chữ rất đẹp, mỗi lần kiểm tra đều đạt 100 điểm.
Giáo viên hết lời khen ngợi cô và đề nghị cô làm nhóm trưởng, sau đó là lớp trưởng.
Giang Sóc không thích phải làm bài tập, nhưng An Vu bắt buộc phải thu bài tập của cậu.Vì vậy mỗi lần có bài tập cô đều nhìn cậu một cách đầy đáng thương và dịu dàng nói: "Giang Sóc, Giang Sóc, đừng chơi game nữa, cậu mau làm bài tập đi."
Tên tiểu quỷ này đầu óc vô cùng ngông cuồng, đến lời của giáo viên còn không nghe thì lời nói của cô gái nhỏ này có tác dụng gì chứ.
Cậu dùng giọng điệu lạnh lùng trả lời: "Không làm."
Sau đó lại tiếp tục ngồi chơi game.
"Giang Sóc, mau làm bài tập đi."
"Không làm."
Giọng điệu của cậu thờ ơ nhưng cô gái nhỏ này không quan tâm.
Giang Sóc cảm thấy cô thật kỳ lạ. Giọng nói của cậu rất lạnh lùng, những cô gái khác nghe cậu nói như vậy đều sẽ mặc kệ cậu. Ngay cả giáo viên cũng không thèm để mắt đến cậu, tại sao cô lại vẫn bám theo cậu. Cô cũng không hề thể hiện thái độ tức giận, chỉ hỏi đi hỏi lại cậu một câu.
Giọng cô nhẹ nhàng không giống như giọng của một người đang hối thúc, chỉ đáng thương nhìn cậu rồi nói: "Giang Sóc, mau làm bài tập đi."
Giang Sóc có cảm giác rất bất lực với cô gái nhỏ này. Trò chơi đã gần đến cấp độ cuối cùng, cậu càng ngày càng ít hứng thú với trò chơi hơn.
Cậu thở dài và ném máy chơi game vào trong cặp sách, sau đó lấy vở bài tập ra và làm bài tập về nhà một cách nghiêm túc.
An Vu cầm bài tập đã làm, kiểm tra từ đầu đến cuối, ngọt ngào khen ngợi: "Làm tốt lắm, Giang Sóc giỏi quá đi."
Cô lấy từ trong túi nhỏ ra một cây kẹo mút vị đào đưa cho cậu: "Cái này cho cậu."
Kẹo màu hồng có vị quá ngọt, Giang Sóc không thích ăn những thứ có vị ngọt như thế này.
Nhưng kẹo của cô rất ngon, ăn một lần là lại muốn ăn tiếp.
Những lần sau đó, chỉ cần An Vu yêu cầu Giang Sóc làm bài tập về nhà, cậu sẽ làm ngay lập tức.
Giang Sóc thích gấp giấy origami, đôi khi cậu gấp một chiếc thuyền, đôi khi lại gấp một chiếc máy bay giấy.
Sau khi gấp xong, cậu ném lên bàn của An Vu. Cô nở nụ cười rồi cất hết đống giấy origami của cậu đi, sau đó lấy ra một cây kẹo mút đưa cho cậu.
Tiền Đạc Hâm không biết những cây kẹo mút này có sức mạnh kỳ diệu gì. Một lần khi Giang Sóc không có ở đó, cậu ta đã lén ăn chiếc kẹo mút mà anh để trong ngăn kéo. "Này, nó ngọt quá, không có gì đặc biệt cả."
Chính vì cây kẹo mút không có gì đặc biệt này, Giang Sóc đã rất tức giận với cậu ta.
Tiền Đạc Hâm cảm thấy Giang Sóc đã thay đổi rồi, bất kể cậu ở đâu hay đang làm gì, chỉ cần An Vu kêu một tiếng, cậu sẽ không chơi cùng cậu ta nữa.
Cậu không còn lạnh lùng như lúc trước nữa, cậu cũng không cùng cậu ta chịu phạt nữa, bây giờ cậu còn muốn nghỉ chơi với cậu ta chỉ vì một cây kẹo mút.
Tiền Đạc Hâm không vui, rõ ràng hai người bọn họ mới là một cặp song sinh dính liền nhau.
4.
Bố mẹ của Giang Sóc đã mua một căn nhà trong khu vực của Trường tiểu học Trung Thanh số 1.
Bố mẹ còn bận công việc kinh doanh nên gia đình anh thuê người giúp việc nấu ăn.
Ngôi nhà mà An Tài Triết thuê cũng nằm trong tiểu khu này, trùng hợp là ngay đối diện nhà của Giang Sóc.
Bởi vì sống cùng nhau trong một tiểu khu, An Vu và Giang Sóc đều cùng nhau tới trường.
"Bài tập tiếng Trung chép bài, bài tập toán và tiếng Anh chép từ." An Vu nhìn chằm chằm Giang Sóc đang bỏ tất cả bài tập vào trong cặp, kiểm tra cẩn thận lại giúp cậu rồi gật đầu nói: "Được rồi, sách vở đều đủ cả rồi. Hôm nay bố của tôi tăng ca, Giang Sóc, chúng ta về nhà trước đi."
Vào thời điểm tan học, một nửa bầu trời được bao phủ bởi những đám mây đỏ tuyệt đẹp.
Giang Sóc là một đứa trẻ rất năng động, chỉ cần là hoạt động thể thao cậu đều rất thông thạo. Gần đây cậu đã bắt đầu trượt ván sau khi học trượt patin xong.
Cậu chậm rãi trượt về phía trước với chiếc cặp sách đeo trên lưng. Trượt được một nửa đường cậu quay đầu nhìn lại, bóng dáng của cô gái nhỏ đi phía sau đột nhiên biến mất.
Cậu không còn cách nào khác đành phải quay lại con đường cũ. Sau đó cậu nhìn thấy cô ở dưới gốc cây thông lớn ở cổng trường, đang ngẩng đầu nhìn đám mây đỏ trên bầu trời.
Cô có vẻ rất thích nhìn bầu trời, ngắm bình minh, hoàng hôn và những đám mây. Mỗi lần nhìn thấy những đám mây xinh đẹp trên bầu trời, cô đều không thể nhịn được mà đứng lại ngắm nhìn chúng. Giang Sóc thở dài một hơi, nhanh chóng trượt đến bên cạnh cô, kéo nhẹ bím tóc đuôi ngựa của cô.
"Cậu còn đang nhìn cái gì vậy, mau về nhà thôi."
An Vu quay đầu lại nhìn cậu một chút, sau đó lại nhìn lên bầu trời, hai mắt sáng ngời chỉ lên không trung cho anh xem: "Cậu nhìn kìa Giang Sóc, thật là đẹp!"
"Ùm."
"Ở lại đây xem chúng một lúc nữa được không?"
Đôi mắt cô long lanh như có nước, đồng tử còn phản chiếu một đám mây lớn màu đỏ.
Giang Sóc từ trên ván trượt nhảy xuống, gật đầu nói với cô: "Được."
Khi mặt trời lặn xuống và bầu trời trở nên tối dần, hai đứa trẻ mới từ từ cùng nhau quay về nhà.
"Giang Sóc, cậu trượt chậm lại một chút, tôi không theo kịp."
"Cậu đứng lên đây đi, tôi kéo cậu theo cùng."
"Không cần đâu, tôi sợ lắm."
"Chậm một chút thôi, Giang Sóc."
"Giữ thăng bằng và nhìn thẳng về phía trước đi."
"Huhu, sao cậu lại bắt nạt tôi?"
"Tôi không bắt nạt cậu, đây là đang dạy cho cậu chơi."
"Nhanh quá!"
"Cố lên nào, đừng sợ."
Đó là mùa thu của năm lớp ba ở tiểu học.
Vào mùa thu này, Giang Sóc đã nhận được một món quà quý giá nhất trên đời.