Kẹo Mạch Nha - Cố Kiều

Chương 70




Tất cả đã được tính toán trước, anh cố ý lái xe đến đây, cố tình đến sớm hơn một tiếng, vì anh đang đợi cô ở đây.

Giang Sóc thật đáng sợ, cô muốn chạy trốn, nhưng cô có thể trốn đi đâu?

Anh nắm lấy cổ tay cô, cúi xuống giữ cằm cô rồi bất ngờ hôn lên.

"Ưm..." Môi cô rất mềm mại nên khi hôn rất thoải mái.

Có một tiếng cơ mà, anh có thể hôn rất lâu, cho nên không vội.

Nhẹ nhàng hôn lên, từ môi hôn ra khóe môi rồi rơi xuống chiếc cằm thanh tú của cô.

Trên cổ cô còn đeo một chiếc khăn quàng cổ, hôn không tiện, Giang Sóc ngậm lấy môi cô trong miệng, nhẹ nhàng mút lấy, đồng thời từ từ tháo chiếc khăn ra.

Khi chiếc khăn đã được gỡ bỏ hoàn toàn thì anh tùy tiện ném nó đi và bất ngờ ôm mặt cô mà hôn mạnh.

"Giang Sóc, đừng..." An Vu đẩy anh, anh không nghe, một tay nghiêng người đỡ lấy ghế của cô, nặng nề chặn môi cô lại.

Anh nhéo cằm cô, giọng mơ hồ nói: "Há miệng."

Kỹ thuật của anh rất tốt, nhân lúc cô không để ý mà cạy mỗi cô ra, từ từ thăm dò đi vào, khoang miệng cô lập tức tràn ngập hương cam.

Hơi thở của Giang Sóc nóng bỏng, động tác của anh bắt đầu trở nên thô bạo.

Vị kem ngọt ngào thơm ngon vô cùng làm anh mê mẩn và dần mất khống chế, một tay anh ôm gáy cô rồi nghiêng mặt sang một bên mà càn quét trong khoang miệng cô, nuốt trọn nước bọt ngọt ngào của cô. Nụ hôn rất mãnh liệt.

"Ưm, Giang Sóc, đừng cắn mà." An Vu thút thít, dùng bàn tay nhỏ bé đẩy ngực anh, nhưng cổ tay đã bị anh giữ lại.

Anh chỉnh khuôn mặt cô đối diện với mình, hơi thở nóng rực như lửa lại ập tới: "Xin lỗi, tớ nhịn không được nữa."

Mệt quá.

Anh hôn rất lâu làm An Vu cảm thấy hơi khó thở nên cô nức nở trốn đi.

Cảm thấy cô không thoải mái nên Giang Sóc lùi lại và chạm vào trán cô để điều hòa hơi thở.

Giọng anh khàn khàn trầm xuống, cười nhạt nhìn cô: "Sao vẫn không biết thở hả? Không phải học giỏi lắm à?"

Điều này có thể giống như học tập sao?

Giang Sóc bất đắc dĩ nói: "Được rồi, để cậu nghỉ ngơi lấy hơi đấy."

An Vu hai mắt ngấn nước, sống mũi đỏ bừng, trên môi dính một tầng nước nhàn nhạt đỏ ửng, vô tội nhìn anh chằm chằm: "Cậu bắt nạt tớ."

Giang Sóc mỉm cười, hôn lên cằm cô, dùng đầu ngón tay miết đôi môi dính nước của cô nói: "Vậy giờ tớ sẽ nhẹ nhàng."

Anh dừng một chút rồi lại cúi đầu rướn người lên tiếp tục hôn cô.

"Bảo bối, hưởng thụ đi."

"..."

Nhiệt độ trong xe càng lúc càng cao, mặc quần áo dày khiến cả hai đều toát mồ hôi.

Sắc mặt An Vu đỏ bừng, cuối cùng bắt đầu trốn tránh anh, lắc đầu không chịu hôn tiếp.

"Trách tớ hôn mạnh quá hả?"

Anh nhướng mày, cười cười cởi dây an toàn cho cô rồi ôm cô vào lòng. Anh nằm xuống, cợt nhả nói: "Vậy cậu làm đi."

Còn lâu An Vu mới làm thế, hơn nữa tư thế này quá xấu hổ.

Nơi bọn họ đậu xe không bị che khuất, trên con đường ngăn cách có xe qua lại, cửa sổ đều trong suốt, cô rất sợ bị nhìn thấy.

Cô không muốn thế.

Như đoán được tâm tư của cô, Giang Sóc nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Người ngoài không thấy chúng ta đâu, hơn nữa, cậu không thấy thú vị sao?"

Người này thật sự rất quá đáng, làm sao có người như vậy chứ, thật đáng ghét!

Thấy cô không nhúc nhích, Giang Sóc chậm rãi đề nghị: "Nếu cậu không hôn thì chúng ta ra ghế sau đi."

Cô cũng không phải là một đứa ngốc, đứa ngốc mới theo anh ra ghế sau.

An Vu không biết nhiều lắm, học theo Giang Sóc để hai cánh tay mềm nhũn khoác lên vai rồi ôm chặt lấy cổ anh.

Sau đó cúi đầu hôn.

Cô hôn rất nhẹ, chỉ cọ xát hai môi lại với nhau.

Lúc đầu Giang Sóc còn nhịn được, nhưng càng về sau lại không nhịn được cười.

"Cậu là chim gõ kiến à? Đây là cách hôn gì vậy?"

Mặt cô đã đỏ bừng, cúi đầu vùi đầu vào hõm cổ anh, xấu hổ không dám nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Tớ không biết mà."

"Đưa lưỡi ra cũng không biết hả?"

Anh phiền quá đi!

An Vu ngượng chín người, sao có người nói thẳng như vậy chứ.

"Thôi vẫn để tớ làm đi."

An Vu không nói chuyện, Giang Sóc cười tự nói tự trả lời: "Tớ đã cho cậu cơ hội rồi đấy, là cậu không muốn đấy nhé, lúc tớ hôn thì cậu cũng đừng bảo tớ bắt nạt cậu." "Tớ không muốn." An Vu lắc đầu: "Ừm..."

Lông mi cô run lên, cuối cùng cô khẳng định nói: "Để tớ làm."

Anh hôn mạnh lắm, còn lâu cô mới để anh cắn mình.

Giang Sóc đẩy ghế trở lại để thuận tiện cho cô phát huy, anh chờ cô chuẩn bị xong thì nói: "Nào, đến đi."

An Vu cắn môi dưới, vòng tay qua cổ anh, cúi đầu hôn anh.

Cô liếm môi anh như đang ăn kẹo, rồi run rẩy thăm dò vào trong khoang miệng anh.

Giang Sóc rất phối hợp, anh mở miệng để cô hôn, mùi cam hòa lẫn với mùi kem, động tác của cô cực kỳ chậm chạp như đang chơi đùa vậy.

Những nụ hôn của cô rất hỗn loạn và thỉnh thoảng răng cô sẽ chạm vào môi anh.

Kỹ năng hôn còn rất non nhưng cũng rất mê người.

Hô hấp của Giang Sóc bắt đầu không ổn định, toàn thân nóng như lửa đốt, cuối cùng anh mắng một tiếng rồi giơ tay giữ gáy cô rồi hôn rất mãnh liệt.

An Vu muốn khóc, rõ ràng là bảo để cô làm mà, nhưng cuối cùng người bị ôm, gặm, hôn lại là cô.

Đúng là kẻ lừa đảo mà.

Động tác của Giang Sóc rất điên cuồng, tư thế này càng thuận tiện cho anh chạm vào cô, hôn lên môi cô, sau đó anh hôn lên cằm cô, ngậm lấy vành tai nhỏ của cô.

Bộ quần áo mùa đông nặng trịch, hai tay anh ôm lấy thắt lưng cô, đầu ngón tay từ khe hở áo len chui vào trượt dài dọc theo sống lưng.

Đến khi chạm vào khuy áo trong của cô.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông.

An Vu phản ứng lại và hất tay anh ra.

"Điện thoại của cậu kêu kìa."

"Không nghe."

Anh không nhúc nhích, muốn tiếp tục hôn.

"Cậu nhận điện thoại đi." An Vu muốn khóc, lắc đầu không cho anh chạm vào.

Giang Sóc thở dài nói: "Vậy thì thôi, hôn lâu vậy rồi, giờ để cậu nghỉ ngơi một chút đấy."

An Vu muốn trở về ghế phụ lái nhưng Giang Sóc lại giữ cô lại.

Anh mở máy, khi nhìn thấy tên hiển thị trên đó thì không vui mà nghe điện thoại.

Đây là cuộc gọi của Tiền Đạc Hâm, cậu ta vừa mở miệng đã mắng: "Này Giang Sóc, tôi gửi bao nhiêu tin nhắn cho cậu cậu không trả lời, cậu đang làm gì thế? Mẹ nó, ông đây chuẩn bị thắng rồi thì cậu tắt cái gì mà tắt hả?" Tiền Đạc Hâm rất tức giận, vừa nãy cậu ta đấu thăng cấp, vốn dĩ cậu ta đã chuẩn bị thắng trận đấu thăng hạng rồi nhưng Giang Sóc đột nhiên cúp điện thoại làm đối phương chuyển bại thành thắng, từ đó Tiền Đạc Hâm chơi liên tiếp 4, 5 ván đều thua.

Cậu ta rất tức giận nên đã gửi cho anh rất nhiều tin nhắn để hỏi lý do. Kết quả là người này thậm chí không trả lời cậu ta nên Tiền Đạc Hâm càng tức giận hơn.

Cậu ta không chịu nổi, không thể kìm nén lửa giận trong lòng nên cho dù vượt biển thì cậu ta cũng sẽ mắng anh.

Giọng điệu của Giang Sóc rất lười biếng, anh hừ một tiếng nói: "Cậu là ai hả, tôi muốn tắt thì tắt thôi."

Tiền Đạc Hâm tức giận đến mức tiếp tục mắng anh.

Cuối cùng người này cũng không cúp điện thoại mà kiên nhẫn nghe Tiền Đạc Hâm mắng.

Nếu là trước đây, nhất định anh sẽ dập máy ngay.

"Cậu đang làm gì vậy hả?"

Cuối cùng cậu ta cũng hỏi câu này.

Giang Sóc nhếch môi, không để tâm nói: "Đang hôn."

Mẹ kiếp, Tiền Đạc Hâm không nói nên lời, thì ra thằng này đang đợi cậu ta ở đây.

Cái con người độc ác này, nếu không trêu mình một ngày thì cậu ta chết hả.

Tiền Đạc Hâm vặn lại: "Hôn mà còn còn nói chuyện với tôi được sao, chú ý vào đi Giang Sóc."

Giang Sóc lười biếng cười, đôi mắt anh dời xuống trên má An Vu, anh đưa ngón trỏ sờ môi cô, sau đó nhéo lỗ tai cô: "Hôn lâu quá nên bạn gái ông muốn nghỉ ngơi."

Tiền Đạc Hâm tiếp tục mắng anh: "Là do kỹ năng hôn của cậu quá kém nên mới không cho cậu hôn."

"Hôn kiểu Pháp, hiểu không?" Giang Sóc hơi nhướng mi, còn chưa đợi cậu ta trả lời, anh đã cợt nhả à một tiếng: "Cậu không hiểu."

"Sao một con chó có thể biết hôn hôn kiểu Pháp chứ?" Anh cười: "Nếu muốn biết nó tuyệt vời như thế nào thì cậu đưa ngón tay cái và ngón trỏ của mình vào miệng cọp của cậu đi." "Mẹ nó."

Sau khi cúp điện thoại, Giang Sóc đặt điện thoại vào hộp để đồ rồi ôm cô đến gần.

Anh cúi đầu nhìn mặt An Vu: "Trong lòng tớ nóng quá hả, tôm chín rồi này."

Chẳng lẽ miệng của anh có độc thật à?

An Vu đỏ mặt, oán giận trừng mắt nhìn anh: "Sao cậu lại nói thế?"

Hôn cũng nói cho người khác biết.

"Không phải là đã nói với cậu rồi à?" Giang Sóc xoa xoa mặt cô: "Quên rồi sao?"

An Vu lắc đầu, cô không nhớ ra.

Anh cười nói: "Sở thích của bạn trai cậu là chọc "chó"."

"Chó độc thân vô cớ gọi đến gây sự mà không cho tớ khoe khoang à?"

An Vu thấy lạ, không biết đã sai ở đâu, nhưng nghe có vẻ hợp lý.

Ánh mắt Giang Sóc rơi vào trên mặt cô, thanh âm đột nhiên trở nên khàn khàn: "Nghỉ ngơi đủ chưa?"

Trong lòng An Vu run lên, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt của anh, ánh mắt ấy giống như sói hoang, đặc biệt đáng sợ.

Cô lắc đầu: "Chưa."

Anh nhéo gáy cô, ngẩng đầu lên tiếp tục hôn cô.

"Nghỉ đủ rồi thì hôn tiếp thôi."

"Không muốn, đau."

An Vu che mặt, ngón trỏ đặt ở trên môi, chua xót than thở: "Sưng lên rồi, không hôn được nữa."

Giang Sóc hôn rất mãnh liệt và rất lâu.

Bây giờ cái miệng cô sưng lên làm đường viền môi không nhìn rõ nữa.

"Ừ." Anh gật đầu.

An Vu vui mừng khôn xiết, vừa định bảo anh buông cô ra thì đột nhiên anh kéo áo len của cô. Một nụ hôn rơi xuống một bên tai.

"Vậy cậu nghỉ đi, để tớ hôn nơi khác."

Giang Sóc hư quá đi!

Anh như một thợ săn lão luyện vậy, hôn cả tiếng đồng hồ ai chịu nổi chứ?

Nhưng anh lại vẫn cảm thấy mình rất hào phóng, hôn xong anh ôm cô ngồi vào ghế lái nói: "Một tiếng tớ cho cậu nghỉ ngơi mười phút, bạn trai đối với cậu tốt không?"

Anh không hôn cô nữa, nhưng cũng không để cô cử động, chỉ ôm cô như búp bê, ôm đầu cô vào lòng, còn cằm anh tựa vào vai cô.

Vành tai tóc mai chạm nhau làm hơi thở ấm áp có chút nóng bỏng của anh phả vào tai cô, ngứa ngáy tê dại.

An Vu lắc lắc bắp chân, đột nhiên cô thấy lưng người đang ôm cô cứng đờ nên bèn xoa xoa rồi ấn ấn vào lưng anh.

"Ngồi im đừng nhúc nhích." Giọng điệu anh rất hung ác.

Rất độc đoán.

Nhưng cô bị anh ôm chặt làm cô càng gần anh nên cô muộn màng nhận ra điều gì đang xảy ra.

Những lời Chu Lạc Lạc nói đột nhiên hiện lên trong đầu.

"Khi các cậu hôn nhau, cậu ta."

Điên rồi điên rồi! An Vu muốn khóc nhưng lần này cô thật sự không dám động.

Hai người ôm như vậy mười mấy phút, hơi thở nặng nề nóng bỏng của anh dần dần hòa hoãn lại.

Cuối cùng Giang Sóc cũng buông cô ra và bế cô đến chỗ ghế lái phụ.

Anh cúi đầu và nâng bắp chân của cô.

"Cậu làm gì thế?"

Giờ An Vu thấy hơi sợ hãi, cô thấy căng thẳng thẳng khi Giang Sóc chạm vào cô, cô đáng thương nói: "Đến giờ đi rồi."

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Giang Sóc cong môi, cúi đầu nâng bắp chân của cô và nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.

"Tớ chỉ muốn xoa bóp chân cho cậu thôi mà."

"Sao phải xoa chân?"

"Hôn lâu như vậy, sợ cậu đứng không vững."

Tuy nhiên, anh thực sự không nói dối cô, lúc xuống xe, hai chân cô yếu đến mức khuỵu xuống, cảm thấy tê dại.

Giang Sóc nhanh chóng đỡ lấy cô, đứng sau lưng cô rồi cười xấu xa.

Anh tự hào nói: "Đấy, giờ cậu tin chưa?"

"Đều tại cậu đấy." Giọng An Vu yếu ớt khàn khàn.

Cô cúi đầu, giấu môi trong khăn, cô không còn mặt mũi gặp người nữa.

"Kiệt tác của tớ."

Anh không xấu hổ mà rất tự hào.

Đồ khốn.

Nhà ga tàu cao tốc ở Nham Cảng rất lớn, từ dưới lòng đất tính lên có năm sáu tầng, thậm chí ở đây còn làm cả một công viên hình vuông, nếu cô đến đây một mình thì chắc chắn sẽ hoa mắt và không tìm được xe. Giang Sóc lại rất quen đường, anh nắm tay cô dẫn cô đi lấy vé sau đó dừng lại ở căng tin một lúc.

Lúc đi ra thì trong tay anh cầm hai chiếc khẩu trang có vẽ dâu tây và hai chai nước.

Anh mở nắp chai đưa cho cô: "Uống một chút đi."

Hôn lâu như vậy, cổ họng cô rất khô.

An Vu nhấp một ngụm nhỏ từ từ uống hết nửa chai nước, khi đưa chai nước cho Giang Sóc thì anh nhận lấy rồi ngẩng đầu lên uống cạn.

An Vu chọc eo anh, nhỏ giọng nói: "Tớ vừa uống rồi."

Giang Sóc cũng khát nước, uống xong, anh vặn nát cái chai rồi nhướng mày nói: "Thì sao chứ, hôn cũng đã hôn rồi."

Hình như cũng đúng, đều hôn rồi mà.

Cô không dám nhớ lại tình hình lúc đó, cứ nghĩ lại là miệng cô lại đau.

Giang Sóc ném chai nước đã uống xong vào thùng rác và nhét một chai khác vào ngăn nhỏ bên cạnh balo của cô.

Gần đến giờ, Giang Sóc không thể vào cổng soát vé.

Có rất nhiều người đến tiễn, trong đó có một cặp vợ chồng ngọt ngào sến súa mắt đi mày lại.

Ngoài trời vẫn còn lạnh, Giang Sóc lấy bình nước nóng ra cho cô, lại quấn khăn quàng cổ cho cô.

"Giang Sóc, tớ đi đây, cậu cố gắng ôn tập đi thi nhé."

"Chỉ còn mỗi môn Tư tu thôi."

"Nhưng vẫn sẽ có điểm, nhất định phải nghiêm túc làm bài thi." Cô nghiêm túc nói.

Giang Sóc bất lực thở dài: "Được rồi, tớ hứa là sẽ viết kín hết giấy."

Thật sự phải đi rồi.

Giang Sóc hơi không nỡ, anh ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sờ trán, sờ mũi, cuối cùng sờ miệng cô.

Trên tay anh cầm một chiếc khẩu trang và chu đáo đeo cho cô.

"Ngoan, dù ở trên xe cũng không được tháo ra."

Tất nhiên cô hiểu ý anh nên cô dùng đôi mắt ướt sũng lườm anh.

Tất cả là lỗi của anh, hôn quá mạnh, thật không biết kiềm chế mà.

Trong xe đã bật điều hòa nên cũng không quá lạnh, Nham Cảng cách Nam Kiều rất gần, đi tàu cao tốc chỉ mất ba tiếng.

Đúng 7:30, cô về đến nhà ga tàu cao tốc Nam Kiều.

Mùa đông mặt trời lặn sớm, bên ngoài nhà ga đã tối đen như mực.

Nam Kiều lạnh hơn Nham Cảng, nhưng may mắn thay trong ngực cô có một túi chườm nóng, hơn nữa cô còn quàng khăn và đeo khẩu trang nên cũng không thấy lạnh lắm.

Là cậu đến đón cô, hôm nay cậu mặc vest rất chỉnh tề.

Năm nay nhà máy càng ngày càng ăn lên làm ra nên cậu đã trở thành một ông chủ nhỏ.

Thư Chí Hoán đứng ở lối ra vẫy tay với cô: "Vu Vu, đến đây nào."

"Cậu." Cô kéo vali ngoan ngoãn gọi ông.

Thư Chí Hoán cầm vali của cô: "Chỉ mặc một cái quần như vậy, không lạnh sao?"

Cô mặc một chiếc áo bó sát trên người và một chiếc quần legging bên dưới, người lớn sẽ luôn cảm thấy lạnh khi nhìn thấy chiếc quần mỏng manh ấy.

"Đây là quần lông cừu, không lạnh đâu cậu."

Xe của Thư Chí Hoán đã thay thành một chiếc Little BMW.

Hai mắt an ngộ sáng ngời hỏi: "Cậu, cậu thay xe mới khi nào vậy?"

"Cậu mới mua không lâu, nhìn có đẹp không?"

"Đẹp." An Vu chân thành nói.

Thật ra cậu đối với hai mẹ con cô rất tốt, nhất là sau khi chú mở một nhà máy nhỏ thì chú càng đối xử tốt với mẹ cô hơn.

Thư Thu Vân đang làm việc trong nhà máy của ông, cô nghe mẹ nói rằng bà đã được thăng chức làm tổ trưởng trong nhà máy, mức lương của bà đã cao hơn rồi.

Thư Chí Hoán hỏi: "Con biết mẹ con mua nhà mới chưa?"

An Vu gật đầu: "Mẹ đã nói với con qua điện thoại rồi."

Thư Chí Hoán: "Tuần trước mới chuyển đến nhà mới rồi, giờ cậu trực tiếp đưa con về nhà mới nhé."

"Dạ."

Tiền tiết kiệm của Thư Thu Vân không nhiều nên bà chỉ mua một ngôi nhà cũ nằm trong tiểu khu đã có tuổi, từ cổng đi vào là mấy cây cao đến khoảng ba tầng. Ngôi nhà mà Thư Thu Vân mua ở tầng ba.

Bà nói với An Vu rằng lý do bà chọn nhà trong tiểu khu cũ này là vì không gian của ngôi nhà không bị khép kín như mấy tiểu khu bây giờ nên hàng xóm có thể bày tỏ chia sẻ với nhau, rất thoải mái.

Trong điện thoại, Thư Thu Vân nói với cô là gia đình bên cạnh cũng là một gia đình đơn thân, bà mẹ ấy có một người con trai, con trai hiện đã kết hôn nên bà ấy sống một mình ở đây.

Người đó rất tốt bụng và Thư Thu Vân thân với bà ấy như chị em gái, hai người chăm sóc lẫn nhau, làm bạn đồng hành của nhau.

Cậu đưa cô đến tiểu khu thì thấy Thư Thu Vân đã đợi cô ở cửa.

Hai mẹ con đã nửa năm không gặp nên ôm nhau rất chặt.

"Mẹ ơi, con nhớ mę lắm."

"Mẹ cũng nhớ con. Có lạnh không? Sao con mặc ít như vậy?"

"Con mặc nhiều lắm rồi, nếu mặc nhiều nữa sẽ thành quả bóng mất."

"Nam Kiều lạnh hơn Nham Cảng, nên về nhà thì mặc thêm quần áo đi."

"Dạ vâng..."

Căn nhà mà Thư Thu Vân mua rộng 89 mét vuông, không lớn lắm nhưng bố cục tốt, nhà có ba phòng.

Phòng của An Vu ở phía nam, có ban công lớn, có thể nhìn rõ quảng trường nhỏ ở tầng dưới, ở quảng trường còn có chỗ giải trí cho bọn trẻ chơi sau bữa tối.

Cô mở vali lấy quần áo ra treo vào tủ.

Điện thoại trong túi cô rung lên, là Giang Sóc gọi cho cô.

Đến giờ cô mới nhớ ra là lúc họ chia tay thì anh nói cô gọi cho anh khi cô về đến nơi nhưng cô khi thấy cậu mình thì cô lại quên mất.

An Vu nhanh chóng trả lời, cô nhẹ nhàng gọi anh: "Giang Sóc."

"Ừ." Giọng nói của Giang Sóc truyền đến từ tai nghe, giọng anh rất trong trẻo: "Cậu về đến nhà chưa?"

An Vu: "Rồi, tớ vừa mới về đến nơi."

Giang Sóc: "Về bằng gì thế?"

"Cậu tớ tới đón." An Vu ngồi ở bên giường, nhẹ giọng hỏi anh: "Cậu về trường à?"

Giang Sóc: "Ừm, đang trên đường về."

Quả nhiên, trong ống nghe truyền đến tiếng nói chuyện của người đi đường, hơi ồn ào, có lẽ anh đang đi bộ.

"Cậu ăn tối chưa?" Giờ đã hơn bảy giờ rồi, giữa trưa cô chỉ ăn một bát hoành thánh nên hơi đói.

Giang Sóc: "Vẫn chưa ăn."

"Vậy cậu nhớ đi ăn cơm đi nhé." Cô nhắc nhở.

"Vu Vu." Đột nhiên Thư Thu Vân lớn tiếng gọi cô.

An Vu vội vàng nói nhỏ lại như đi ăn trộm: "Không nói chuyện với cậu nữa, mẹ tớ gọi tớ đi ăn cơm rồi."

"Ừ."

"Vậy tớ cúp đây."

"Chờ một chút." Giang Sóc đột nhiên ngăn cô lại, An Vu ngơ ngác hả một tiếng.

"Cậu đeo khăn quàng cổ không?" Giang Sóc đột nhiên họ nhẹ một tiếng hỏi.

Khăn quàng cổ? An Vu cúi đầu, trên cổ cô trống không.

Trong phòng mẹ cô bật điều hòa, cô vừa bước vào cửa thì cởi luôn khăn quàng cổ ra rồi ném lên giường.

"Không đeo." An Vu thành thật trả lời anh.

Đầu dây bên kia không nói gì.

Cô hoang mang ậm ừ hỏi lại anh: "Có chuyện gì sao?"

"Vậy cậu đeo vào đi."

Giang Sóc ho nhẹ một tiếng, giọng hơi cao, đứt quãng nói: "Có một chỗ ở dưới cổ."

Anh cười cười: "Không cẩn thận hơi dùng sức."

Sau khi cúp điện thoại, An Vu lập tức chui vào phòng tắm.

Cô bật đèn lên, kéo cổ áo len xuống rồi nhìn kỹ vào gương thì thấy có một vết đỏ ở chỗ xương quai xanh. Dù không quá lộ nhưng áo len của cô là loại cổ thấp nên khi áo khoác hơi mở rộng thì sẽ nhìn thấy.

Cô chợt nghĩ đến hình ảnh ngồi trên ghế lái bị Giang Sóc ôm lấy, thanh âm khàn khàn ghé vào vành tai của cô thì thầm: "Vậy cậu nghỉ ngơi một lát đi, tớ hôn chỗ khác."

"..."

Hai tai An Vu lập tức đỏ như máu.

Anh dám hút dâu tây trên cổ cô mà lại còn nói là bất cẩn.

Tên khốn này!

Môn thi cuối cùng của Đại học E là môn Tư tu, trường dành bốn ngày để họ ôn tập. Lịch thi này là rất không hợp lý, ai cũng cho rằng ôn tập một ngày là có thể thi môn này.

Tuy nhiên lịch thi đã xếp xong thì không thể thay đổi nên trong 4 ngày này sinh viên khoa Quản trị kinh doanh rất rảnh.

Mà khoa Ngoại ngữ cũng sẽ thi vào 4 ngày sau, lớp của Giang Sóc có nhiều nam ít nữ. Và tình cờ là khoa Ngoại ngữ có nhiều nữ nên dựa theo quy tắc cân bằng âm dương, lớp trưởng của hai lớp sau khi thảo luận đã quyết định tổ chức một hoạt động giao lưu.

Mà một trong những người lên kế hoạch cho sự kiện này là Phương Khải.

Lịch trình của hoạt động này trước tiên là đến nhà hàng lẩu nướng tự phục vụ ăn tối, sau đó đến KTV hát.

Vì số lượng thành viên của hai lớp quá đông nên họ đã bao luôn quán.

Phương Khải đã đăng một bức ảnh trong nhóm, các bàn trong nhà hàng lẩu tự phục vụ này đều là bàn hai người ngồi đối diện nhau.

Mục đích hoạt động giao lưu này không trong sáng, cậu ta gửi một thông báo nhóm để giới thiệu quy tắc chia bàn, chính là một nam một nữ bốc thăm, sau đó hai người bốc thăm giống nhau ngồi đối diện nhau. Như vậy sẽ tạo không gian riêng tư cho các chàng trai và cô gái ở chung với nhau.

Bởi vì thực sự không có áp lực khi đi thi môn Tư tu nên 3-4 ngày này mọi người đều rất thoải mái và họ gần như đang chờ đợi kỳ nghỉ nên không ai phản đối.

Chính vì thế hoạt động giao lưu này đã được quyết định như thế.

Bốn giờ chiều,tiếng máy sấy tóc trong ký túc xá nam của khoa Quản trị kinh doanh không ngừng vang lên.

Phương Khải và hai người bạn cùng phòng khác đứng trước gương chỉnh sửa kiểu tóc và thay bộ quần áo đẹp nhất.

Chỉ có Giang Sóc lười biếng dựa vào ghế không di chuyển.

Phương Khải chỉnh lý xong thì đi tới vỗ vỗ lưng anh hỏi: "A Sóc, sao cậu vẫn bình chân như vại thế, hôm nay có rất nhiều gái xinh đấy."

"Liên quan gì đến tôi chứ?" Giang Sóc không quay đầu lại.

Anh đang cầm điện thoại di động và đọc thuộc lòng từ vựng, buổi chiều An Vu đã thăng thêm một cấp rồi. Sau khi anh kiểm tra từ vựng xong thì phần mềm cho thấy hai lá cờ nhỏ đã đến với nhau.

Giang Sóc cong môi, tắt điện thoại rồi ném lên bàn, duỗi eo nói: "Tớ có bạn gái rồi thì sao lại có thể tham gia hoạt động này chứ?"

Phương Khải sửng sốt một lúc, cậu ta chưa bao giờ hỏi xem Giang Sóc có đi không vì cậu ta luôn cảm thấy rằng sẽ không có ai từ chối hoạt động tập thể.

Lớp trưởng của lớp ngoại ngữ nói rằng nhiều cô gái trong lớp của họ đã đồng ý đi vì muốn kết đôi với Giang Sóc.

Chả có ý gì khác cả, vì ai chẳng muốn ngắm trai đẹp.

"Chỉ đi ăn cơm thôi mà." Phương Khải thuyết phục anh: "Hơn nữa, không phải bạn gái cậu về quê rồi sao? Cậu không thấy nhàn rỗi hả?"

Một người bạn cùng phòng khác sau khi sấy khô tóc thì đi vào, đúng lúc nghe thấy những gì họ đang nói.

Cậu ta cười xen vào: "Đúng thế, khoa Ngoại ngữ nhiều nữ sinh lắm, tầm nhìn của cậu đừng hạn hẹp như vậy."

Trước đây cậu ta là người hâm mộ của Tần Tư Thiến, Giang Sóc đã khó chịu với cậu ta trong một thời gian dài và cảm thấy rằng đầu óc của cậu ta không bình thường.

"Có lẽ có thể gặp được một cô gái tốt hơn thì sao? Dù sao đi ăn cơm cũng là một cơ hội."

"Đối với một người đầu óc bẩn thỉu như cậu mà nói, cậu có thể qua môn là thất bại lớn nhất của giáo dục."

"..."

Giang Sóc không thèm nói chuyện với cậu ta nữa, anh lấy cuốn Tư tu trên bàn rồi xem.

Phương Khải còn muốn khuyên anh, vì vậy cậu ấy khoát tay lên ghế hỏi: "Giang Sóc, cậu không đi thật à?"

"Không." Anh khẳng định.

Phương Khải: "Thật ra cũng có gì đâu, chỉ đi ăn thôi, cũng không làm mấy việc quá đáng."

Cậu ấy còn chưa nói xong thì đã bị Giang Sóc cắt ngang: "Cậu nghe câu này chưa?"

Phương Khải: "Câu gì?"

"Không tuân thủ nam đức, sẽ gãy xương."

Anh mở cuốn sách Tư tu đã đóng: "Đừng hại ông đây."