Bàn bị lật úp, bát đĩa vỡ vụn, khăn trải giường, vỏ chăn, gối đầu, quần áo nằm rơi vãi dưới đất.
Hỗn loạn giống như từng bị bọn cướp tới cướp bóc.
Tống Khang Thắng ấn người Thư Thu Vân trên ghế sofa, trong tay cầm sổ tiết kiệm tích góp được và chứng minh thư màu đỏ, ông ta gầm lên giận dữ. "Mật khẩu!"
"Đưa mật khẩu cho tôi."
Khuôn mặt của ông ta đỏ bừng, và gân xanh nổi lên từ cổ.
Không khí bị mùi rượu lấp đầy, sắc mặt Thư Thu Vân trắng bệch như tờ giấy, bà đã sắp không thở được nữa.
"Cô cứ như vậy thấy chết không cứu? Có phải là cô muốn tôi chết đúng không? Muốn tôi chết à?"
"Đồ vô ơn, bọn mày là một đám vô ơn chết tiệt."
Mùi rượu nồng nặc đã khiến đầu óc Tống Khang Thắng hoàn toàn không linh hoạt.
Ông ta túm tóc Thư Thu Vân, tát mạnh liên tục lên khuôn mặt của bà.
"Mẹ nó! Mày mau nói mật khẩu cho ông đây!"
"Ông đánh chết mày, đánh chết mày!"
Tiếng ồn ào và tiếng gầm gừ vang vọng khắp tiểu khu Cổ Lộng yên tĩnh, thứ hút sự chú ý của tất cả hàng xóm láng giềng.
Bọn họ đứng vây quanh bên cạnh nhìn, đám phụ nữ nín thở dừng lại không dám đi qua, đám đàn ông lôi kéo ông ta nhưng Tống Khang Thắng đã say đến mức đầu óc không còn tỉnh táo, không ai dám chọc vào ông ta. Đây là việc nhà người ta, không ai muốn tham gia vào việc này, chỉ có thể đứng bên cạnh nói vào câu không đau không ngứa.
"Có chuyện gì thì nói rõ ra đi, Khang Thắng."
"Đừng đánh nữa mà Khang Thắng."
"Thu Vân, cô nói cho ông ta đi, ông ta đã say đến mức không còn tỉnh táo, không nghe lời khuyên rồi!"
An Vu đẩy đám người ra, vừa lúc nhìn thấy Thư Thu Vân đang cố đoạt lại sổ tiết kiệm của mình, sau đó lại bị Tống Khang Thắng tát mạnh một cái.
"Mẹ!"
Cảnh tượng đó đập sâu vào đồng tử, trong phút chốc, đầu óc cô trống rỗng.
Vài giây sau, máu trong người mãnh liệt sôi trào.
An Vu đỏ mắt vọt vào túm lấy ông ta.
"Ông đang làm gì, ông buông mẹ tôi ra, ông buông mẹ tôi ra!"
Cô cố hết sức để túm lấy ông ta, nhưng sức lực của Tống Khang Thắng thật sự là quá lớn, cô căn bản không kéo ra được.
An Vu điên cuồng đánh vào tay ông ta.
"Ông buông mẹ tôi ra, ông buông bà ấy ra."
Đầu óc của Tống Khang Thắng đã hoàn toàn bị tê liệt bởi rượu và bây giờ ông ta không còn tỉnh táo gì nữa.
Ông ta muốn tiền, chỉ cần tiền.
Dùng sức một cái, An Vu đã bị ông ta đạp mạnh ngã xuống mặt đất.
"A!"
Đầu gối và khuỷu tay đập mạnh xuống đất, trong nháy mắt cảm giác đau đớn như thủy triều dâng lên bao trùm cả người.
Đau quá!
Cô đau đến nỗi nước mắt lập tức tuôn ra.
Đầu óc giống như bị ngừng hoạt động vậy, trống rỗng hoàn toàn.
Chưa kịp khôi phục tinh thần.
Cô cảm thấy có người xông tới đỡ người cô dậy từ phía sau, khứu giác khôi phục trước cả đầu óc, cô ngửi thấy một mùi hương thanh mát quen thuộc.
An Vu ngẩng mặt lên, qua làn nước mắt mông lung, cô nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Giang Sóc.
"Có bị gì không vậy, có thấy đau không!"
Giang Sóc ôm cô đứng lên, giọng nói đều run rẩy.
Sắc mặt cô trắng bệch, mặt mày nhăn tít lại cùng một chỗ, đau đến trên mặt đều toát ra mồ hôi lạnh.
"Giang Sóc..."
"Ô ô, Giang Sóc!"
An Vu nắm lấy cánh tay anh, giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, cô đã không để ý đến đau đớn, cô đẩy anh chỉ về phía xa xa kia.
"Mẹ, cứu mẹ của tớ."
"Cậu mau đi cứu mẹ của tớ với!"
"Mau cứu mẹ tớ!"
An Vu đau lòng nà hét lên, tầm mắt cô bị nước mắt làm cho mơ hồ không thấy rõ bất cứ thứ gì, đầu óc cô cũng không nghĩ ra được gì khác.
Trong lúc hoảng hốt, cô phát hiện thiếu niên đã buông cô ra.
Sắc mặt Giang Sóc tối đen, ở phía xa xa Tống Khang Thắng còn đang bóp cổ Thư Thu Vân.
Bà đã bị ông ta bóp đến gần như không thể thở nổi.
Anh đứng dậy và cầm một chai bia đang nằm dưới mặt đất lên, đi qua và ném nó thẳng vào đầu của ông ta.
"Choang"
Đó là tiếng của chai bia bị vỡ văng lên.
Người Tống Khang Thắng lảo đảo, có máu tươi chảy từ trên trán xuống.
Ông ta buông bàn tay đang bóp cổ Thư Thu Vân ra, lau vết máu trên trán đi, ánh mắt hung dữ của Tống Khang Thắng nhìn trừng trừng Giang Sóc, giận dữ quát lên: "Đánh ông à?"
Giang Sóc cười lạnh, bỗng nhiên dùng tốc độ cực nhanh mà đạp tới, đạp mạnh vào bụng Tống Khang Thắng.
"Đánh không phải là người, đánh chính là con thú vật."
Thư Thu Vân rốt cục tránh thoát khỏi sự giam cầm, mất hết sức lực mà ngồi sụp xuống mặt đất.
An Vu gian nan bò tới, ôm lấy bà: "Mẹ có bị gì không, có bị gì không mẹ?"
Thư Thu Vân đã bị đánh đến chật vật không chịu nổi, nhìn gương mặt đỏ bừng của bà, trên khóe môi chảy ra máu còn có vết đỏ đáng sợ trên cổ.
Nước mắt của An Vu cũng không ngừng chảy xuống.
Giang Sóc và Tống Khang Thắng vẫn đang đánh nhau.
Động tác của Tống Khang Thắng sau khi say rượu rất vụng về, ông ta bị Giang Sóc ấn vào tường và bị đấm liên tục.
Mấy người đàn ông xông vào muốn tách hai người đang đánh nhau ra, nhưng thiếu niên giống như đã phát điên rồi. Không ai có thể kéo anh ra.
Tất cả chuyện này diễn ra quá nhanh chóng, hiện trường bây giờ là một mớ hỗn độn.
Cũng may có người sớm đã báo cảnh sát, cảnh sát thuộc đồn cảnh sát tiểu khu Cổ Lộng rất nhanh đã chạy tới.
Đưa tất cả bọn họ đến đồn cảnh sát.
Điều tra thu thập bằng chứng và ghi chép lại.
Trong đồn cảnh sát Giang Sóc gọi điện thoại cho chú Chung, chú Chung nhanh chóng chạy tới.
Sau một hồi đàm phán, ba người bọn họ đã được thả ra.
Còn Tống Khang Thắng thì bị giam giữ.
Chú Chung lái xe đưa họ đến bệnh viện khám.
Bệnh viện vào đêm khuya rất yên tĩnh, hành lang ngoại trú chỉ có vài bệnh nhân lẻ tẻ.
Lúc Thư Thu Vân được đưa tới, mặt đã sưng vù lên giật mình, gần như không thể nhìn thấy rõ nét mặt.
Nghe nói có người bị bạo hành gia đình, các y tá trực đêm thực tập tại bệnh viện đều lén chạy tới xem.
"Đã như vậy còn không ly hôn, còn muốn cái hig nữa!"
"Bạo lực gia đình sẽ không chỉ có một lần mà còn có vô số lần, nếu không ly hôn thì sau này sẽ chịu rất nhiều khổ sở."
"Sau này vẫn là không kết hôn, sống một mình thôi, thật đáng sợ, tôi đều có bóng ma tâm lý."
Thư Thu Vân ngồi trên ghế chờ, người trực phòng cấp cứu là một bác sĩ nữ, sau khi kiểm tra xong, bà ấy thở phào nhẹ nhõm nói: "May mắn chỉ là vết thương ngoài da, không bị thương đến xương cốt." "Mặt sưng lên có thể chườm lạnh để tiêu sưng, tôi kê đơn ít thuốc về uống trước, mấy ngày nay không cần làm việc, ở nhà nghỉ ngơi điều trị."
An Vu vẫn đứng bên cạnh Thư Thu Vân.
Cô tiếp nhận hồ sơ bệnh án do bác sĩ kê, lại ngẩng đầu nhìn Giang Sóc.
Thiếu niên sức dài vai rộng, nhưng rốt cuộc so ra vẫn kém Tống Khang Thắng, một kẻ uống rượu thần trí không rõ, thân thể mập mạp.
Lực đánh của Giang Sóc khi đánh Tống Khang Thắng là không nhẹ, nhưng anh chỉ biết dùng sức lực của bản thân, trong quá trình dây dưa không cẩn thận cũng bị Tống Khang Thắng đấm một cú
Mấy giờ trôi qua, vết thương trên gò má anh dần dần tím tái, thoạt nhìn đã thấy rất đau.
"Bác sĩ." An Vu chỉ vào Giang Sóc và hỏi bà ấy: "Có thể kê đơn thuốc cho cậu ấy không?"
Bởi vì đều là vết thương ngoài da hơn nữa không có vết thương chảy máu, ở bệnh viện nhận thuốc xong là có thể trở về.
Thư Thu Vân bị đánh rất nặng, đầu có chút đau, cả người đều hoảng hốt.
Sau khi xử lý vết thương, y tá đỡ bà nằm lên giường bệnh và nằm nghỉ một lúc.
Cô đi lấy thuốc từ hiệu thuốc xong.
An Vu lấy ra một chai thuốc nước bôi ngoài da từ trong túi nilon, vỗ vỗ vào ghế ý bảo Giang Sóc ngồi xuống.
Nắm đấm của Tống Khang Thắng đập vào gò má của anh, lực đánh hung ác, bây giờ vết thương đã sưng lên màu xanh tím.
An Vu lấy cái nhíp gắp ra một nhúm bông đã được tẩm nước thuốc.
Màu Povidone rất đậm, khi An Vu cúi đầu thì chạm vào ánh mắt của Giang Sóc.
Tính tình cô ngại ngùng hướng nội, ở chung với Giang Sóc lâu như vậy rồi nhưng kỳ thật vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, đặc biệt là ánh mắt của anh, vừa nhìn vào thì trái tim cô đã đập liên hồi. Đôi mắt của anh rất đẹp, đồng tử rất sâu, đuôi mắt hẹp dài vểnh lên, mang theo khí thế kiêu ngạo.
Hoàn toàn trái ngược với cô, Giang Sóc luôn nhìn thẳng vào mắt cô.
"Thuốc này bôi lên có thể hơi đau." Ánh mắt An Vu né tránh, mím môi nói: "Cậu nhịn một chút nhé."
Giang Sóc một tay đút vào trong túi, bộ dáng lười biếng giống như không hề sợ gì cả: "Ừm."
Tuy rằng tư thế mà anh bày ra rất kiêu ngạo, nhưng trong ngày khi bông thuốc chạm vào vết thương, lông mày rõ ràng vẫn run lên.
An Vu vội vàng dừng động tác, lo lắng hỏi anh: "Đau không?"
"Có một chút." Giang Sóc gật đầu, lông mày đột nhiên nhíu lại: "Nóng rát, so với lúc bị đánh còn đau hơn."
An Vu cũng từng bị thương, biết khi nước khử trùng chạm vào vết thương sẽ rất đau.
Nhưng nhớ rõ khi đó bác sĩ mặc kệ cô giãy dụa thế nào, đều sẽ cứng rắn nhanh chóng bôi thuốc, ông ấy nói: "Nhịn một chút, đau mới nhanh chóng khỏi."
Giang Sóc ngồi thẳng một chút, kéo khoảng cách lại gần cô, trong lúc cô đang nghĩ có cần phải bắt buộc nhanh chóng bôi thuốc cho anh không, bỗng nhiên anh lên tiếng: "Có thể chậm một chút không?" "Ùm."
"Nhẹ một chút, chậm hơn một chút."
Lúc An Vu bôi thuốc, cô căng thẳng đến không dám thở, ngực đập thình thịch, sau khi kết thúc thì người cũng toát mồ hôi hột.
Giang Sóc lại thoải mái vô cùng.
Khi An Vu xoay người sửa sang lại túi thuốc, thì anh không nhịn được mà nở nụ cười đắc thắng.
Anh rất hưởng thụ ánh mắt vừa chuyên chú vừa lo lắng của cô, trong đôi mắt cô, anh thấy được sự đau lòng, cũng thấy được sự quan tâm.
Có trời mới biết, cô dùng ánh mắt như vậy đã làm cho trong lòng anh thấy vui vẻ vô cùng.
Nếu như bị đánh một chút mà được quan tâm như vậy, có bị đánh nửa chết nửa sống thì anh cũng đều nguyện ý.
Chỉ có hai người trong hành lang bệnh viện vào ban đêm.
Thư Thu Vân nghỉ ngơi trong phòng bệnh tạm thời ở phía sau bọn họ.
An Vu ngồi bên cạnh Giang Sóc, ánh mắt cô có chút mê mang, ánh đèn hành lang rất tối, ánh sáng mông lung mờ hồ không chân thật.
Tất cả những gì vừa xảy ra cũng là không phải là chân thật.
Giang Sóc biết cô đang suy nghĩ cái gì, anh mềm giọng mà nói: "Vu Vu, hôm nay cậu đưa dì đến chỗ tớ ở tạm trước được không?"
An Vu ngẩng đầu lên, ngẩn người một lát rồi lắc đầu: "Không cần, như vậy là không tốt."
Hôm nay đã hại anh bị thương, làm sao còn có thể phiền toái anh nữa.
Giang Sóc thấy cô từ chối thì buột miệng nói: "Chỗ đó hai người còn có thể trở về sao?"
An Vu cứng đờ.
Phải, chuyện này đã xảy ra, sao còn phải quay lại chứ?
Mẹ vẫn luôn nói trẻ con không nên tham gia vào chuyện người lớn, nhưng Tống Khang Thắng đánh mẹ cô, cô làm sao có thể mặc kệ.
Làm sao có thể để cho bà sống tiếp với loại người như vậy.
Thật ra cô đã biết... biết rõ từ rất sớm, lúc ở bệnh viện nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, cô đã phát hiện ra manh mối.
Nếu cô thuyết phục mẹ mình sớm hơn, chuyện này sẽ không xảy ra với bà ấy.
An Vu cúi đầu không nói lời nào, cảm xúc tự trách và hối hận giống như muốn nuốt chửng lấy cô, nước mắt lạch cạch rơi xuống. Cô không biết phải làm gì.
Giang Sóc chỉ muốn khuyên nhủ cô, nhưng không ngờ chỉ với một câu nói lại khiến cô bật khóc.
Anh có chút hối hận, phản ứng lại cũng thấy lời nói của mình quá sắc bén.
"Thực xin lỗi An Vu." Anh nhíu mày, lau nước mắt cho cô, mềm giọng nói: "Đừng khóc, tớ sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này."
"Cậu và tớ thì cần phải khách khí cái gì, cũng chỉ có một mình tớ ở tại căn phòng kia."
Để xua tan sự nghi ngờ của cô, anh tiếp tục nói: "Tớ cũng không phải chỉ có một căn nhà kia, cậu và dì ở tạm trước, hôm nay bà ấy bị đả kích quá lớn, trước tiên phải ổn định lại rồi tính tiếp có được không?" Tiếng khóc nức nở của An Vu dần dần ngừng lại, đầu óc cũng tỉnh táo lại.
Vừa rồi sau khi Thư Thu Vân bị y tá mang đi, nữ bác sĩ đã nói chuyện riêng với cô một lát, bà ấy nói chuyện bạo lực gia đình nhất định sẽ để lại tổn thương tâm lý cho nạn nhân, trong khoảng thời gian này phải tận lực ở bên cạnh bà ấy, trấn an bà ấy.
Cô không thể để Thư Thu Vân trở lại ngôi nhà đó nữa.
Cô ngẩng mặt lên, nước mắt lưng tròng nhìn Giang Sóc: "Cám ơn cậu, Giang Sóc."
Một giờ sau, Thư Thu Vân cũng lấy lại tinh thần, bà ngồi dậy từ trên giường bệnh.
Y tá đi ra ngoài và gọi cho người nhà và thông báo họ có thể đưa người về nhà.
Đầu óc Thư Thu Vân vẫn luôn choáng váng, từ cục cảnh sát ghi chép, đến lên xe, cuối cùng là đến bệnh viện, toàn bộ hành trình đều chìm đắm trong cảm xúc, bà không có tâm trí để suy nghĩ chuyện khác.
Nhưng hiện giờ bà rốt cục nhớ tới thiếu niên xông vào cứu bọn họ.
Thư Thu Vân nói lời cảm ơn với Giang Sóc: "Hôm nay thật sự là phiền toái cháu, cháu là bạn học của Vu Vu sao?"
Giang Sóc đứng bên cạnh, lễ phép gật đầu: "Vâng thưa dì, đúng vậy ạ."
Thư Thu Vân nhìn khuôn mặt của anh, bỗng nhiên cảm thấy có chút quen thuộc.
Bà nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi An Vu: "Có phải mẹ đã gặp cậu ấy ở đâu rồi phải không?"
"Không có." An Vu lắc đầu.
Đôi mắt Thư Thu Vân nheo lại, bà vẫn cảm thấy có chút quen mắt.
Chú Chung chờ ở cổng bệnh viện.
Khi An Vu nói hôm nay muốn đến ở nhà Giang Sóc, Thư Thu Vân kiên quyết không đồng ý, sau đó Giang Sóc đã phải khuyên nhủ thật lâu bà mới đồng ý chỉ quấy rầy một đêm. Học viện Vọng Đại ở gần Trường Trung học số 8 Đại An, sau khi sắp xếp cho bọn họ xong xuôi thì cũng đã là rạng sáng.
Khi chú Chung rời đi, Giang Sóc gọi ông ấy lại, nhờ ông ấy giúp đỡ liên lạc với luật sư giỏi nhất.
Chú Chung cũng không phải là cấp dưới của Giang Hồng Văn, mà là người được chú của Giang Sóc là Lâm Văn Ngạn thuê đến để chăm sóc anh.
Ông ấy sẽ nói cho Lâm Văn Ngạn biết những việc lớn liên quan đến Giang Sóc.
Chuyện Giang Sóc thích một cô gái, chú anh đã biết, qua miêu tả của chú Chung, chú ấy cũng biết anh rất quan tâm tới cô.
Nhưng dù sao Giang Sóc cũng còn nhỏ tuổi nên chú ấy cũng không để ý quá nhiều về chuyện này, chỉ biết cô gái mà anh thích là một người bình thường nhưng chăm chỉ cố gắng.
Nhưng Giang Sóc lần này muốn quản chuyện của hai mẹ con An Vu, vậy tất nhiên sẽ kinh động tới Lâm Văn Ngạn.
Lâm Văn Ngạn không giống Giang Hồng Văn, chú ấy là người thấu tình đạt lý.
Giang Sóc rất tín nhiệm chú ấy, nếu không cũng sẽ không đồng ý mà để chú Chung ở lại bên cạnh.
Buổi tối Giang Sóc gọi điện thoại cho Lâm Văn Ngạn, kể lại rõ ràng nguyên nhân câu chuyện.
Lâm Văn Ngạn nghe xong thì im lặng trong chốc lát, cuối cùng gật đầu nói: "Được rồi, chú sẽ xử lý chuyện về luật sư, chú cũng sẽ tìm người thương lượng với đòn cảnh sát, A Sóc không nên làm chuyện bốc đồng."
Lâm Văn Ngạn sợ Giang Sóc còn trẻ tuổi dễ nông nổi sẽ bốc đồng mà đi tìm người đánh Tống Khang Thắng một trận.
Việc đánh người tất nhiên là đơn giản, nhưng đây không phải là cách giải quyết của người trưởng thành.
Trong phòng, Thư Thu Vân cuối cùng cũng nhớ ra Giang Sóc.
Bà không nhớ chính xác được nhưng bà đã từng nhìn thấy anh.
Lần đầu tiên là ở nhà Lục Thanh Hoài.
Bà còn hỏi Phương Quỳnh, bà ấy đã nói rằng anh và An Vu cũng là học sinh cùng cấp, đều đang học ở Trường Trung học số 8 Đại An.
Thư Thu Vân có thói quen thức sớm và hay đứng ở trước cửa, bà đã không chỉ một lần nhìn thấy anh ở trước cửa nhà mình.
Thiếu niên với dáng vẻ tay đút túi quần đi qua đi lại trên ngõ nhỏ, Thư Thu Vân cho rằng anh tới tìm Lục Thanh Hoài, còn từng nhắc nhở anh rằng Lục Thanh Hoài vẫn còn đang ở trường học chưa trở về.
Mà bây giờ, bà mới phát hiện ra có lẽ anh căn bản không phải tới gặp Lục Thanh Hoài, mà là tới tìm con gái mình.
Thư Thu Vân rốt cuộc là người từng trải, cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, bà đóng cửa phòng lại rồi lặng lẽ hỏi An Vu: "Vụ Vu, con nói cho mẹ biết cậu Giang Sóc này có quan hệ gì với con?" Sau chuyện hôm nay, cô biết Thư Thu Vân nhất định sẽ nhận ra sự khác thường.
Nhưng cô không nghĩ rằng bà lại nhận ra nhanh như vậy.
Khuôn mặt An Vu đỏ bừng, cô thật sự không giỏi nói dối.
"Là... Là bạn học."
Thư Thu Vân: "Bạn cùng lớp à?"
An Vật gật đầu: "Vâng."
Thư Thu Vân: "Vậy hôm nay sao cậu ấy lại đột nhiên xuất hiện?"
Thư Thu Vân hoàn toàn tỉnh táo, phát hiện có gì đó không ổn.
Thời gian thiếu niên này về nhà gần như cùng lúc với An Vu.
An Vu cụp mắt xuống.
Nếu cô muốn lừa Thư Thu Vân, cô có thể nói là đúng lúc gặp được anh ở tiểu khu Cổ Lộng, cũng có thể nói là giáo viên đã bảo cô giảng bài cho anh, còn có thể nói là anh tới tìm cô để đòi đề thi. Cô có thể biên soạn rất nhiều câu trả lời, nhưng An Vu không muốn nói như vậy.
Cô muốn nói sự thật.
Cuối cùng, cô đã thực sự nói ra sự thật.
"Mẹ, chúng con là bạn cùng lớp."
Cô thẳng thắn nhìn Thư Thu Vân, nhưng dường như có chút ngượng ngùng: "Nhưng mà, con có chút thích cậu ấy."
"Cậu ấy cũng có chút, thích con."
Nói xong, bầu không khí có chút yên tĩnh.
Thật ra Thư Thu Vân cũng không quá ngạc nhiên bà là người từng trải, tự nhiên có thể phát hiện được những hành động không bình thường giữa bọn họ.
Nhưng điều mà bà không nghĩ tới là An Vu sẽ nói thật với mình.
Thư Thu Vân rất hiểu tính cách của con gái mình, cô là người ngoan ngoãn, hướng nội nhút nhát nhưng lại cứng cỏi còn có chút cố chấp.
Tính tình cô trầm lắng, cảm xúc luôn ổn định.
Có thể nói, rất khó để cô thích một cái gì đó mãnh liệt.
Nếu cô chỉ thích "một chút" thôi thì có khi cô còn không phát hiện ra điều đó, càng không thể thừa nhận điều đó với bà.
Vì vậy. Cái thích đó của cô không chỉ là một chút mà thôi.
"Nhưng mà mẹ ơi, chúng con không ở bên nhau."
Mặc dù cô đã thẳng thắn nói với Thư Thu Vân, nhưng trong lòng vẫn rất căng thẳng: "Chúng con đã hẹn ước với nhau cùng thi đại học, cũng không giống như mẹ nghĩ đâu." Thư Thu Vân cười cười, xoá xoa đầu cô và nói: "Ừ, mẹ tin con."
Thư Thu Vân rất yên tâm về An Vu.
Mặc dù tính cách của cô hướng nội, hay ngại ngùng nhưng khi lựa chọn những điều quan trọng, cô đều lý trí độc lập và tỉnh táo.
Trên người cô có bóng dáng của An Tài Triết, người đàn ông kia đã truyền lại những ưu điểm tốt nhất của mình truyền cho đứa con gái của ông.
"Mẹ, sao mẹ không hỏi thêm gì về con vậy?"
An Vu ngước mắt nhìn bà, cô luôn cho rằng Thư Thu Vân sẽ tra hỏi cô.
Nhưng bà lại bình tĩnh một cách dị thường.
"Mẹ là người từng trải." Thư Thu Vân nói: "Ở tuổi này con thích ai đó là chuyện rất bình thường, năm đó bằng tuổi con, mẹ cũng đã thích bố con."
"Tuy rằng bà ngoại con không đồng ý với lựa chọn năm đó của mẹ, nhưng cho tới bây giờ mẹ cũng chưa từng hối hận gả cho bố con."
Nói đến An Tài Triết, ánh mắt Thư Thu Vân trở nên dịu dàng hẳn.
"Hiện thực và tình yêu, lúc ấy mẹ lựa chọn tình yêu, cũng không hối hận vì đã lựa chọn tình yêu."
An Vu cúi đầu.
Cô chưa bao giờ nghe mẹ cô nói về điều đó.
Kỳ thật lúc trước cô không hiểu, thậm chí có lúc còn thấy thiệt thòi cho cha mình.
Cô không biết bố đã đối xử tốt với bà như vậy, mà tại sao bà còn có thể kết hôn với một người đàn ông khác, đặc biệt là khi nhìn thấy bà chăm sóc cho Tống Khang Thắng, cô thực sự rất khó chịu. Tại sao mẹ lại đối xử tốt với một người đàn ông lười biếng, ích kỷ và xấu xa như Tống Khang Thắng.
Ông ta có điểm nào có thể sánh bằng bố cô.
"Con đã nghĩ rằng..." An Vu hít hít mũi và nói: "Con đã nghĩ rằng mẹ không còn yêu bố nữa."
Thư Thu Vân sửng sốt vài giây, sau đó ánh mắt mơ hồ và nở nụ cười: "Làm sao có thể chứ?"
An Vu: "Vậy Tống..."
Thư Thu Vân nhìn An Vu, chậm rãi lắc đầu.
Kỳ thật bà không hận Tống Khang Thắng, không có tình yêu thì làm sao có thể hận đây.
Bà chưa bao giờ để ý ông ta có về nhà hay không, cũng không thèm để ý ông ta uống rượu chơi gái ở bên ngoài.
Nếu như không phải bị triệt để vượt qua điểm mấu chốt, có lẽ bà còn có thể nhẫn nhịn chịu đựng mà vĩnh viễn sống qua ngày với ông ta..
"Mẹ không hận ông ta, mẹ hận chính sự nhu nhược của bản thân."
Thư Thu Vân cũng không hoàn toàn có tư tưởng của một người phụ nữ độc lập hiện đại, một trong những điều dũng cảm nhất mà bà từng làm có lẽ là ở thời đại mà cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, bà lựa chọn nổi loạn và ở bên cạnh người mình yêu.
Bà muốn gả cho An Tài Triết là tình yêu, bố mẹ không tán thành là hiện thực.
Giữa tình yêu và hiện thực, bà đã chọn điều thứ nhất.
Chuyện này cũng không sai, bà thật sự thích An Tài Triết, An Tài Triết cũng thật sự thích bà.
Bà chưa bao giờ hối hận về sự lựa chọn này.
Tuy nhiên, số phận trêu cợt con người.
Cái chết của An Tài Triết đã xóa đi tình yêu của bà, việc nhà chồng tranh giành tài sản và cách đối xử với bà đã giáng một đòn nặng nề vào bà.
Bà trở về Nam Kiều và trở về nhà.
Nhưng mà, con gái gả ra ngoài giống như là nước hắt ra ngoài, khi trở về thì làm sao còn có nhà nữa chứ.
Bà ở Nam Kiều một năm, sự tích của bà đã trở thành câu chuyện phiếm trong miệng xóm làng.
Mặt trời lắn, lời đồn nhảm giống như một con dao vô hình, vỏ sò có cứng rắn đến mấy cũng sẽ bị làm cho vỡ nát.
Người chồng thân yêu ra đi rồi, trái tim của bà cũng đã sớm chết theo.
Tình cảm sớm đã hư vô mờ ảo, bà còn có thể để ý cái gì nữa.
Bà bắt đầu chấp nhận sự lựa chọn của bố mẹ và gia đình, bắt đầu xem mắt, đối diện với thực tế lạnh lùng mà đi xem mắt.
Sớm muộn gì bà cũng sẽ phải rời đi, mang theo An Vu cùng nhau bị tiễn đi. Vì vậy, kể từ đó, bà cần phải chọn một người đàn ông có điều kiện tốt nhất.
Mà Tống Khang Thắng xem như là lựa chọn tốt nhất khi đó.
Một người đàn ông độc thân, không con trai và con gái, cha mẹ lại đã qua đời.
Ở Đại An, ông ta còn có một căn nhà có tin đồn rằng sẽ bị phá dỡ di dời.
Sẽ không có con riêng phiền phức cũng không có nhà chồng quấy rầy, Thư Thu Vân còn có thể đề An Vu được nhận sự giáo dục tốt hơn khi ở thành phố lớn.
Nếu Tống Khang Thắng không tệ như vậy, có lẽ đây là bến đỗ đến cuối cùng mà một người mẹ có thể kiếm được vì con gái mình.
"Xin lỗi con Vu Vu, mẹ đã không thể cho con một gia đình an ổn." Vào giờ phút này, cảm xúc đè nén trong lòng Thư Thu Vân cuối cùng cũng cũng bộc phát ra.
Bà lấy tay che mặt và khóc không thành tiếng.
Nếu như bà có thể chống đỡ được, nếu như không phải tồi tệ như vậy, bà cam nguyện tỉnh táo mà tiếp tục chìm trong vũng bùn.
Nhưng bà vẫn không thể chịu đựng được nữa.
Không thể chịu đựng được nữa.
An Vu ôm chặt lấy bà, cô cũng bật khóc và nói: "Nhà của chúng ta cho tới bây giờ cũng không cần thêm người khác, nơi có mẹ ở thì đó chính là nhà, mẹ chính là nhà của con."
Nước mắt cô lạch cạch chảy xuống từ khóe mắt, cho tới bây giờ cô chưa từng biết rằng thì ra tất cả những ấm ức mà Thư Thu Vân phải chịu đựng đều là vì cô.
Cô không biết người mẹ nhu nhược không hiểu thế sự này, kỳ thật vẫn luôn dùng bả vai nhỏ gầy cố hết sức chống đỡ để cho cô có một cuộc sống ổn định.
Bà muốn cho cô một ngôi nhà, một ngôi nhà ổn định.
Bọn họ ôm nhau và khóc trong một thời gian dài.
Lăn qua lăn lại lâu như vậy mới rốt cục biết, người có thể sưởi ấm cho mình chỉ có thể là người mà mình yêu thương.
Người có thể tạo thành nhà cũng chỉ có thể là người mà mình yêu thương.
An Vu lau khô nước mắt, cũng giúp Thư Thu Vân lau khô nước mắt, cô cười nói: "Mẹ, hai người ly hôn đi."
"Chúng ta trở về, trở về Nam Kiều."