Trình Du Ninh và Chu Noãn Xu vẫn còn đứng chỗ đó.
Khi thấy An Vu trở về, Trình Du Ninh nghi hoặc hỏi An Vu vừa đi đâu mà mặt ửng đỏ như vậy, cô cúi đầu nói mình đi luyện tập nhảy dây.
"Vu Vu, hai phút cậu có thể nhảy được bao nhiêu cái?"
An Vu nói: "Vừa mới đếm, được 250 cái."
"Tớ chỉ có thể nhảy được 240 cái, lâu rồi không tập luyện, bị phá vỡ hai lần." Trình Du Ninh nắm lấy cánh tay của cô rồi nói: "Tiết tự học buổi tối, chúng ta ra ngoài tập luyện đi, không thể để thua được, rất mất mặt." An Vu gật đầu đồng ý.
Trường Trung học số 8Đại An vẫn luôn bị đồn là vô nhân tính, hôm nay rốt cuộc An Vu cũng đã cảm nhận được.
Tiết học cuối cùng đột nhiên bị hủy bỏ, Bùi Hưng Nhân nói rằng lớp 11 phải vội đến phòng hội trường để mở đại hội lớp.
Chỉ cần không cần học, làm cái gì cũng được, Tiền Đạc Hâm cầm một quả bóng dự định lẻn ra ngoài chơi.
An Vu đứng dậy nhìn Giang Sóc rồi hỏi: "Cậu có đi không?"
Giang Sóc lười biếng nâng mí mắt rồi nói: "Không đi."
Cũng đúng, hội nghị như thế này chắc chắn là một tiết để phê bình học tập, những học sinh như anh không đi là chuyện bình thường.
An Vu cùng Trình Du Ninh và các cô gái đi xuống lầu, xếp hàng rồi vào phòng hội trường.
Bốn lớp lần lượt làm một nhóm lớn, lớp A8 ngồi ở khu vực cuối cùng của hàng thứ hai, trong hội trường ồn ào, An Vu cảm thấy có người đang nhìn mình, cô quay đầu lại thì thấy đó là Chu Linh.
Khu vực bên phải của họ là lớp A12.
Điều trùng hợp đó chính là, Trình Bạch Hủy ngồi ở hàng phía sau cô.
Bên cạnh cô ta vẫn là mấy cô gái quen thuộc như lúc trước, khi An Vu quay người nhìn thì các cô gái đó cũng thấy cô, mấy cô gái đó lấy tay che lại miệng kề bên tai của Trình Bạch Hủy lặng lẽ nói chuyện. Trình Bạch Hủy nghe thấy vậy thì nâng cằm lên nhìn An Vu.
An Vu và cô ta nhìn nhau, sau đó gật đầu rồi xoay người.
Lãnh đạo cầm lấy microphone và kêu mọi người yên lặng, máy chiếu bật lên, sáu chữ Đại hội khen thưởng hàng tháng sáng lên.
Chu Noãn Xu đụng vào cánh tay của An Vu rồi nói: "Vu Vu, nhớ mời khách."
An Vu bắt đầu mơ hồ, cô chưa hiểu ý tử của nó là gì.
"Các bạn học sinh yên lặng, hôm nay là đại hội họp lớp đầu tiên của chúng ta trong học kỳ này, cũng là đại hội đầu tiên kể từ khi bước vào lớp 11 của trường học."
Người lãnh đạo hắng giọng rồi bắt đầu bài phát biểu.
Sau khi nói xong, ông ấy chỉ vào màn hình của sân khấu rồi nói: "Hôm nay là ngày tuyên dương của chúng ta, tuyên dương những học sinh đạt thành tích xuất sắc trong kỳ thi tháng đầu tiên. Chúng ta hãy nhìn xem 100 học sinh giỏi nhất của khoa Văn và khoa Khoa học."
Ông ta nhấp chuột, sau đó từng cái tên lần lượt xuất hiện trên màn hình.
"Hạng 100, Trương Dương."
"Hạng 99, Trần Khoa."
"Hang 98,..."
Người lãnh đạo lần lượt đọc từng cái tên một, top 100 gần như là lớp thực nghiệm, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện học sinh trong lớp hỗn hợp, trong phòng hội trường vang lên từng đợt vỗ tay.
Trình Du Ninh đứng thứ 23, khi tên của cô ấy được đọc lên, học sinh trong lớp A8 huýt sáo điên cuồng, Trình Du Ninh ngượng ngùng đỏ mặt.
An Vu chúc mừng cô ấy: "Du Ninh, cậu giỏi quá."
Trình Du Ninh che mặt lại nói: "Người đứng hạng nhất như cậu thì đừng có nói tớ."
Chu Noãn Xu nhìn hai người như vậy, cô ấy lắc đầu nói: "Haiz, nhìn xem hai người bạn tốt của tớ kìa, một người còn tốt hơn một người, các cậu như vậy thì tớ không cố gắng cũng không được!" Top 100 ai cũng có phần thưởng riêng, phần thưởng của Trình Du Ninh là một hộp quà, khi mở ra bên trong là một cái máy tính.
An Vu ngây ngốc, lần đầu tiên cô cảm nhận được vì sao mọi người lại nói Trường Trung học số 8 Đại An không có tình người.
Sau khi đi xuống, Trình Bạch Hủy ném chiếc hộp sang một bên, sắc mặt của cô ta không được tốt lắm.
Trình Du Ninh nhìn tên ở trên màn hình rồi nói: "Lần này Trình Bạch Hủy thi kết quả kém như vậy à, trước kia cô ta luôn là top."
Chu Noãn Xu nói: "Đây không phải là điều đương nhiên hay sao, tâm tư nóng nảy tất nhiên thành tích sẽ trượt dốc."
Tâm tình của Trình Bạch Hủy không tốt cho nên cũng lười mở giải thưởng ra xem.
Mấy cô gái ở bên cạnh cô ta cầm hộp quà lên và nói: "Hủy Hủy à, cậu đừng buồn, lần này chỉ là sai lầm, lần sau chắc chắn cậu có thể trở lại vị trí của mình."
Một cô gái khác cũng lên tiếng: "Đúng vậy, ngay cả Tống Kỳ Thành cũng chỉ đứng thứ năm trong kỳ thi này, lần này chắc là độ khó của bài thi có vấn đề gì đó rồi."
Các cô gái trái một câu phải một câu nói chuyện, Trình Bạch Hủy cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô ta đưa hộp quà cho một người trong đó rồi nói: "Không cần, hai người các cậu chia nhau đi." Hai cô gái kia nhất thời vui mừng khôn xiết, tiếp tục nói mấy lời ngọt ngào an ủi cô ta.
Giải thưởng cuối cùng là của top 10, danh sách ở trên màn hình hiện lên từng cái tên một.
Khi đọc tên Tống Kỳ Thành đứng thứ năm, ở phía dưới vang lên những tiếng thảo luận.
Tống Kỳ Thành bước lên sân khấu trước ánh mắt của mọi người, gương mặt của cậu ta không một chút thay đổi, cũng không phải thực sự vui vẻ.
Cuối cùng cũng gọi tên người đứng thứ nhất.
Tầm mắt hiệu trưởng nhìn xuống dưới một lần nữa, sau đó kêu lên: "Người đứng thứ nhất, là bạn học An Vu của lớp A8."
Ngay khi cô hiệu trưởng vừa nói ra, trong phòng hội trường nhiên ồn ào. Mặc dù việc An Vu đứng thứ nhất đã được tuyên truyền trên diễn đàn một thời gian trước rồi, tuy nhiên khi cô được gọi tên, không tránh khỏi gây ra sự chấn động.
Học sinh mới tới đã giành được hạng nhất.
Người đứng hạng nhất thế mà lại là học sinh của lớp A8.
Cô gái siêu nóng bỏng này trông như thế nào?
Khi An Vu đứng lên, hầu như tất cả mọi người đều nhìn vào cô.
Họ nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục học sinh lễ phép đứng dậy từ phía sau, sau đó đi chậm rãi lên bục giảng. Khi đi ngang qua các lớp học khác, những học sinh kia có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô.
Mái tóc bồng bềnh xõa trước trán, bên dưới là đôi mắt hạnh nhân lấp lánh nước, khuôn mặt mềm mại và trắng nõn, đôi môi đào căng mọng. Cô dịu dàng trầm tĩnh, vừa thoải mái vừa xinh đẹp.
Những người ngồi ở xa chỉ có thể nhìn thấy cơ thể của cô, dưới áo trắng quần đen là đôi chân thon dài, vòng eo rất nhỏ, đường nét từ vai xuống cổ rất cân đối. Cô buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt đầy đặn kết hợp với kiểu tóc đuôi ngựa lắc qua lắc lại ở phía sau, chỉ là một hình bóng mơ hồ thôi cũng đã đặc biệt hấp dẫn.
An Vu đi đến sân khấu, cô nhận được giấy khen và phong bì trong tay của cô hiệu trưởng, sau đó đứng chụp ảnh cùng các thầy cô giáo.
Trình Bạch Hủy nhìn cô chằm chằm, ngón tay nắm chặt lấy ghế dựa.
Mọi người trong lớp A12 đều nhìn cô, ánh mắt ai cũng đờ đẫn.
Lúc còn ở trong lớp của họ, An Vu luôn tỏ ra khiêm tốn, Tống Băng nói rằng thành tích của cô không tốt cho nên mọi người đều nghĩ như vậy. Sau đó, không biết vì sao, những tin đồn kinh khủng về cô càng ngày càng nhiều, tất cả mọi người nửa tin nửa ngờ cho rằng đó là sự thật.
Lúc danh hiệu trà xanh được đặt cho cô, vẻ bề ngoài và mọi hành động của cô dường như là cố ý.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy An Vu đứng trên bục giảng, họ không khỏi cảm thấy trống rỗng.
Cô thật xinh đẹp và rực rỡ.
Các cô gái thậm chí không thể nghĩ ra lý do tại sao lúc ấy bọn họ lại không thích cô.
"Cậu nhìn dáng vẻ khoe khoang của cô ta kìa."
"Thật ngạo mạn, không phải chỉ là đứng hạng nhất có một lần thôi sao? Không có gì đặc biệt cả."
Có hai cô gái ở bên cạnh Trình Bạch Hủy lên tiếng, giọng nói của họ không chú ý nhỏ lại nên tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy.
Những học sinh khác trong lớp A12 quay đầu lại, họ phát hiện ra đó là hai cô gái tùy tùng của Trình Bạch Hủy.
Mọi người nhìn vào khuôn mặt của Trình Bạch Hủy, thấy được sự không phục trên mặt của cô ta đang nhìn chằm chằm về phía trước.
Trong lúc nhất thời, những người còn lại hai mặt nhìn nhau.
Chu Noãn Xu cũng nghe thấy những lời này, cô ấy cười, trực tiếp đưa tay hét lớn: "An Vu thật tuyệt vời, tớ yêu cậu!"
Sau khi cô ấy nói xong, những chàng trai trong lớp A8 cười rộ lên. Tiền Đạc Hâm huýt sáo, mở miệng nói: "Tuyệt vời, nữ thần quá tuyệt vời." "Lớp A8 tuyệt vời, nữ thần tuyệt vời."
An Vu đứng phía trên nghe thấy tiếng la hét của mọi người, đột nhiên cô cảm thấy có chút xấu hổ, hai má đều đỏ lên.
Trình Bạch Hủy nghiêng đầu qua, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Chu Noãn Xu.
Cô ta tức giận đến cắn môi.
An Vu đi từ trên sân khấu xuống, học sinh trong lớp A8 vẫn đang vây quanh cô gọi cô là nữ thần.
Lỗ tai của cô cũng đỏ lên rồi, cô lặng lẽ ngồi vào chỗ ngồi.
"Noãn Xu, đừng la hét nữa." Cô túm lấy ống tay áo của cô ấy.
Chu Noãn Xu chậc một tiếng rồi nói: "Phải có thể diện, hiểu chưa?"
An Vu vẫn luôn là một người khiêm tốn, cô mới đến lớp A8 không lâu, người quen cũng không nhiều lắm nhưng lại được mọi người bảo vệ và cổ vũ, trong lòng của cô cảm thấy rất ấm áp.
Trình Du Ninh tò mò hỏi cô: "Vu Vu à, nhìn xem bên trong là phần thưởng gì đi."
An Vu mở phong bì ra, cô phát hiện bên trong là một tờ chi phiếu.
Còn có một tờ giấy nữa, trên tờ giấy viết mật khẩu của ngân hàng và có một câu: "Tiền thưởng là ba vạn."
Trình Du Ninh ngạc nhiên ra tiếng: "Trời ạ, thì ra đứng hạng nhất có nhiều tiền như vậy à, Vu Vu mời khách nhé."
An Vu gật đầu đồng ý.
Sau khi phát giải thưởng xong, hiệu trưởng bắt đầu chăm chỉ truyền đạt tư tưởng, An Vu phát hiện những vị trí xung quanh bắt đầu trống không, đặc biệt là các lớp bình thường, gần như là trống rỗng toàn bộ. Chu Noãn Xu nói: "Trường học sẽ không quan tâm đến bọn họ, làm ngơ cho một đám nhị thế tổ này giữ ý tứ một chút là được."
Hội nghị diễn ra trong một lúc lâu, chờ khi nó kết thúc thì trời cũng đã tối.
An Vu, Trình Du Ninh và Chu Noãn Xu cùng nhau đi ăn cơm, sau khi ăn cơm xong thì Chu Noãn Xu về nhà trước, An Vu và Trình Du Ninh không trở về lớp học mà đi ra sân thể dục để luyện tập nhảy dây.
Ban đêm, sân thể dục có rất nhiều người, có người chạy bộ cũng có người đang chơi bóng rổ. Sắp tới chính là đại hội thể thao cho nên tất cả mọi người đang lặng lẽ luyện tập.
An Vu và Trình Du Ninh tìm một khoảng sân trống để nhảy dây, hai người một người xem đồng hồ còn một người nhảy, luyện tập qua lại.
Khi kết thúc tiết tự học đầu tiên, Trình Du Ninh đã mệt mỏi đến mức tê liệt, cả hai người đều đổ mồ hôi.
Trình Du Ninh vẫy tay nói: "An Vu, tớ không tập nữa, tớ phải về ký túc xá tắm rửa đây, nóng quá."
An Vu gật đầu đồng ý.
Hai người trở về phòng thể dục để trả dây nhảy, Trình Du Ninh hỏi An Vu có muốn đến ký túc xá của cô ấy tắm rửa hay không, An Vu xua tay nói: "Không cần đâu, tớ sẽ về nhà tắm." An Vu quay lại lớp học để lấy cặp sách, hôm nay cô dự định về nhà sớm hơn một chút.
Có lẽ là do buổi chiều mở đại hội, hơn nữa mọi người đang chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao cho nên các tòa nhà tối đen như mực, hầu hết các lớp học đã tắt đèn.
Tuy nhiên đèn trong lớp A8 vẫn còn bật, hai bóng đèn được bật lên.
An Vu đi vào từ cửa trước, sau đó bước chân của cô dừng lại.
Anh phát hiện ra ánh sáng của bóng đèn chiếu rọi ngay tại vị trí của cô.
Giang Sóc dựa vào ghế, trên mặt phủ một cuốn sách.
Anh vẫn chưa về.
An Vu ngây ngốc, một lúc lâu sau cô mới từ từ tiến lại gần.
Cô bước chân nhẹ nhàng, khi vừa đến bên cạnh thì Giang Sóc mở cuốn sách ra.
Đôi mắt đen lạnh lùng lộ ra, anh quay đầu nhìn cô.
An Vu run rẩy, nhỏ giọng nói: "Sao cậu còn chưa về nhà?"
Giang Sóc không nói lời nào, chỉ nhìn cô như vậy.
Giang Sóc không đi phòng hội nghị, anh chưa bao giờ tham gia những buổi giảng kỷ luật như vậy. Nhưng sau đó, anh nghe thấy giọng nói của cô hiệu trưởng từ xa, anh có thể đoán được đó là một lời khen ngợi.
Việc này không có quan hệ gì với anh nhưng đột nhiên anh lại vứt đi động và đi xuống cầu thang.
Trong phòng học trống rỗng không có ai, lần đầu tiên anh có cảm giác cái chân bị thương này của mình thực sự rất bất tiện.
Sau một khoảng thời gian dài, anh chống nạng đi đến phòng hội nghị, đúng lúc nghe được tên của cô.
Anh nhìn thấy An Vu đứng dậy, băng qua biển người mênh mông, đứng trên bục giảng.
Cô mỉm cười, ánh sáng trên bục giảng bao phủ cả cơ thể cô, giống như một vòng phát sáng.
Giang Sóc lấy điện thoại ra chụp ảnh, bỗng nhiên anh nghe thấy mấy chàng trai ở hàng đầu nói chuyện.
"Đó chính là An Vu à, nhìn đẹp gái thế."
"Còn đẹp hơn trên diễn đàn nữa, dáng người tuyệt đẹp, nếu mà là bạn gái của tôi thì tốt rồi."
"Không phải là bạn gái của Giang Sóc à?"
"Giả đó, cô ấy chưa có bạn trai đâu, tôi có bạn bè học trong lớp A8, buổi tối sẽ đi xin phương thức liên lạc của cô ấy."
Giang Sóc bỗng cảm thấy trong lòng dâng lên một cơn tức giận vô cớ.
Anh cười lạnh lùng, khi cả hai quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao của anh nhìn qua.
Cô gái mà anh phát hiện ra trước, tại sao lại có nhiều người nhớ thương như vậy?
Phải mất một lúc lâu anh mới đi đến được phòng hội nghị, anh chống nạng trong tay, đi đứng thật sự có nhếch nhác. Giang Sóc chụp xong ảnh cô rồi lại đi khập khiễng trở về.
Anh không để cho chú Chung đến đón, dù sao cô cũng sẽ đến tiết tự học.
Nhưng là Giang Sóc không nghĩ tới, anh chờ cả một tiết tự học cũng không thấy bóng dáng của cô.
Đối diện với ánh mắt bối rối của cô, anh dở cuốn sách ra rồi nói: "Không phải cậu đã giao nhiệm vụ cho tôi rồi sao?"
An Vu bối rối, cô không nghĩ rằng anh sẽ nghe lời đến vậy.
Cô nhỏ giọng nói: "Cho nên, cậu thực sự đã đọc nó?"
Giang Sóc ậm ừ: "Coi như là vậy đi."
Anh đưa bài thi qua cho cô, An Vu hỏi một vài câu hỏi, Giang Sóc đều trả lời được.
An Vu híp mắt, cô đã thay đổi cái nhìn trước kia về con người anh.
Được rồi, trẻ nhỏ dễ dạy bảo.
Giang Sóc thấy cô cười, anh nhếch môi hỏi: "Vui vẻ như vậy?"
An Vu trả lời: "Đúng vậy, cậu đã tiến bộ rồi, đây là chuyện tốt."
Giang Sóc nghe thấy thế thì mỉm cười, anh tiến lại gần, rút ngắn khoảng cách giữa cô và anh, cúi đầu xuống nhìn vào mắt cô rồi nói: "Tôi tiến bộ, cậu vui vẻ cái gì?" Thấy cô không nói, Giang Sóc mỉm cười nói: "Sao, cậu thích tôi?"
An Vu ngây ngốc một lúc, khuôn mặt trở nên đỏ bừng.
Đây là suy nghĩ gì vậy, cô cũng đâu có nói thích anh, tại sao anh lại có thể tự ái như vậy?
"Không có." An Vu vội vàng xua tay nói: "Tôi không có thích cậu."
Nụ cười của Giang Sóc phai nhạt, anh ngồi lại chỗ của mình, mí mắt rủ xuống: "Lời nói cũng đừng nói quá chắc chắn."
Rất dễ mất mặt.
Dù sao, sớm muộn gì cô cũng sẽ thuộc về anh, sớm muộn gì cô cũng sẽ thích anh.
Toàn bộ lớp học trống rỗng, chỉ còn hai người ở trong phòng, hơi thở yên tĩnh của nhau có thể nghe thấy rõ ràng.
Bởi vì câu nói vừa này của anh, An Vu cảm thấy không khí xung quanh trở nên kỳ lạ.
Cô kéo cặp sách ra, đặt bình nước vào trong, mở miệng nói: "Tôi về nhà đây, cậu còn muốn học tập sao?"
"Không."
"Vậy, có muốn cùng nhau về không?"
Giang Sóc lười biếng nhìn cô: "Nếu không?"
Lời nói của anh thực sự khiến người khác nghẹn họng, An Vu cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Thấy cô im lặng không đáp. Giang Sóc cảm thấy có chút thất bại, anh bỗng nhiên nghĩ đến cuộc trò chuyện mình nghe được ở phòng hội nghị lúc nãy.
Những người muốn cướp giật đoa hoa bên người anh, cũng không nhìn xem bên người cô là ai sao?
Giang Sóc khinh thường, chỉ là bông hoa này quá chậm hiểu, sợ là cô vẫn chưa phát hiện ra anh đã thích cô.
Anh cảm thấy mình phải thẳng thắn một chút, ít nhất là cho cô một gợi ý.
Anh họ nhẹ một tiếng, lười biếng mở miệng: "Tôi đang đợi cậu."
An Vu càng thấy khó hiểu hơn.
Sau một lúc, cô dường như mới hiểu ra.
Cô nhìn xuống chân của anh, chợt bừng tỉnh và nói: "Cậu chờ tôi là vì muốn tôi đỡ cậu xuống cầu thang sao?"
Giang Sóc: "..."